Chương 350: Trà Đại Hồng Bào
Tân tấn ảnh hậu Giải Kim Mã, con dâu Tổng Thống Pháp, vị hôn thê của Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu, Hạ Tuyết đã xảy ra tai nạn xe, người đàn ông đi chung xe rất có khả năng cùng nhau rơi xuống cầu, dưới cầu là vực sâu.
Con trưởng của Hàn gia, nắm giữ mạch máu kinh tế hàng đầu cả nước, hạng mục đầu tư trải rộng toàn thế giới, thậm chí đầu tư hiệp trợ tuyển cử Tổng Thống trên nhiều nước, Hàn Tổng Tài tập đoàn Hàn thị, cũng mất tích bí ẩn, hơn nữa ly kỳ nhất chính là xe của Hạ Tuyết và xe của Hàn Văn Hạo cách nơi xảy ra tai nạn chỉ vài cây số, một lúc xảy ra bao nhiêu chuyện, điều này làm cho Thị Trưởng và Trưởng cục cảnh sát khẩn trương đau đầu, lập tức phát động Tổ Trọng án, tập trung toàn bộ tinh anh nhất trong thành phố đến điều tra vụ án này. Chuyện đầu tiên là phái hai đội, một đội khẩn cấp dùng cần cẩu, một đội xuất động cảnh sát toàn lực tìm kiếm Hạ Tuyết tại chỗ rơi dưới cầu......
******
Dưới chân núi, hai nguời không biết người trên núi đang làm gì......
Hàn Văn Hạo thừa dịp Hạ Tuyết đi tắm thay quần áo sạch sẽ, hắn đi ra khỏi phòng nhỏ, vừa hay nhìn thấy ông lão đang đứng trước mấy con gà đen, cầm hạt thóc ném cho bọn chúng ăn, ông lão nhìn lũ gà đen cúi đầu xuống đất mổ hạt thóc, trên mặt của ông lão thoáng qua chút tang thương, bình tĩnh nở nụ cười......
"Lão gia gia xưng hô thế nào?" Hàn Văn Hạo hơi cười đi tới, từ trước đến giờ hắn là một người không nói không cười, tuy nhiên vẫn có lễ nghi của danh môn vọng tộc, hắn cung kính hỏi và chờ đợi …….
Ông lão vẫn ném hạt thóc cho gà đen ăn, vừa ném vừa nói: "Trước kia tôi ở thôn trà trồng cây trà, trông nôm công nhân hái trà, làm mấy chục năm rồi, người thôn trà yêu mếm gọi là Trần bá...... hay còn gọi là Trần gia gia......
Hàn Văn Hạo nghe xong, ngược lại có mấy phần nghi ngờ hỏi: "Nếu như ông đã từng làm ở thôn trà, tại sao không ở bên ngoài sinh sống mà lựa chọn nơi núi sâu hoang dã này sinh sống?
Trần gia gia mỉm cười, đôi mắt già nua kéo theo nếp nhăn, ánh mắt nhìn thấu cuộc sống, bình thản như nước, vừa ném thóc cho gà đen ăn, vừa trầm lặng nói: "Thôn trà đã không còn là thôn trà rồi, đã xa rồi, trong mắt của chúng tôi chỉ có khai thác trà, cắt nhánh, lấy cây, lúc đó, trong mắt của chúng tôi chỉ có trà, trà chính là cuộc sống của chúng tôi, mỗi ngày làm phẩm trà, mãn nguyện và hạnh phúc, trà đạo của chúng tôi nổi tiếng toàn thế giới, trà tinh thần cũng nổi tiếng toàn thế giới, nhưng những năm gần đây, Thương gia vì tranh giành món lợi kếch sù, không ngừng thu mua số lượng lớn trà ngon, sau đó hâm nóng thị trường, vốn là người bình thường cũng có thể thưởng thức trà ngon thượng đẳng, đều bị những thương gia này xáo trộn phẩm chất cung cấp cho xã hội thượng lưu...... Trà truyền thống, cứ như vậy từ từ trở thành thủ đoạn kiếm lợi của Thương gia...... Tháng Sáu năm ngoái tôi xuống núi, đến thôn trà ngồi một chút, bọn họ nói, thu hoạch không được, người trẻ tuổi đều đi hết rồi, lại nghe nói, nơi Vườn trà sắp sửa khai phá thành làng du lịch...... Ai......
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nghe …..
Trần gia gia lắc đầu một cái cười nói: "Trước kia, ở trong mắt chúng tôi, trà có linh khí, người bình thường không thể dễ dàng vào thôn, đi vào chỗ đó, tâm linh của chúng ta cũng tự nhiên sạch sẽ...... xây dựng làng du lịch, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến vùng đất sạch sẽ yên tĩnh! Trên thế giới này, có thể giữ lại vùng đất yên tĩnh còn được bao nhiêu?”
Trần gia gia nói dứt lời, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo mỉm cười hỏi: "Lúc nảy, ông đưa cho các cháu nước trà, uống ngon không?
Hàn Văn Hạo có chút hiểu ra, mỉm cười nói: "Uống rất ngon!! Nếu không phải là vì đi đường núi quá xa, rất quá khát, nếu không phải như thế, nhất định sẽ thưởng thức ngon hơn, lúc cháu ngậm miệng lại thì có một mùi hương nồng đậm, đây là một loại hương vị không nói ra được, mùi trà giống như U Lan, quanh quẩn trong thân thể thật lâu không tan đi, sau lại bị...... Bị...... vợ cháu cầm một bình uống cạn sạch...... Cô ấy thật sự rất khát...... Nhưng cháu mới uống một ly nhỏ cũng cảm thấy mùi hương quấn quanh thân thể!"
Trần gia gia nở nụ cười thần bí, nhìn hắn, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng tán thưởng và phóng khoáng, nói: "Đây là Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào...... giá thị trường 5 triệu một cân......"
Hàn Văn Hạo thay đổi sắc mặt nhìn ông lão...... Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào là trà thượng đẳng nhất, hàng năm sản xuất 1000 gam, làm cống phẩm, người tôn quý cũng rất khó có được, người yêu trà, lúc sinh mạng ở ngày cuối cùng, cũng nhớ mãi không quên Đại Hồng Bào...... ông lão này lại có loại trà trân quý như vậy?
"Cho nên...... Trà cũng chính là trà mà thôi......" Trần gia gia đem hạt thóc ném cho gà đen ăn......
Hàn Văn Hạo đang suy nghĩ những lời này ……
"Tôi tắm xong rồi......" Từ trong phòng tắm nhỏ trong truyền ra tiếng Hạ Tuyết, Trần gia gia và Hàn Văn Hạo cùng quay đầu nhìn về phía phòng tắm nhỏ, sau đó nhìn thấy Hạ Tuyết mặc một chiếc áo cũ, rộng rãi, không tay màu xanh nhạt, điểm một chút hoa li ti, cái quần lửng đen rộng thùng thình, mang dép lê, thắt hai bím tóc đi ra, một cô thôn nữ tươi mát!! Rất thôn dã!!
Hàn Văn Hạo nhướng mày, quay đầu nhìn về phía một gốc cây anh đào nơi xa, trên mặt căng thẳng!
Trần gia gia mỉm cười hài lòng nhìn Hạ Tuyết, nói: "Rất đẹp...... Cháu mặc bộ quần áo của con gái ông, trông rất đẹp, chỉ tiếc nó đã chết rồi, nếu không, nhất định nó sẽ rất vui vẻ......"
Vẻ mặt Hạ Tuyết có chút miễn cưỡng, vì chân bị thương, cho nên đứng không vững, đỡ thắt lưng, liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo......
"Tiểu tử......" Trần gia gia mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Cháu cảm thấy cô dâu của cháu xem được không?"
"Hả?" Hàn Văn Hạo nhìn ông lão một cái, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết mặc quần lửng màu đen rộng thùng thình, chỉ đành phải gật gật đầu, nói: "Vâng......"
Con ngươi Hạ Tuyết trừng lớn!!
"Mau tới đây ngồi một chút!" Trần gia gia mỉm cười nhìn Hạ Tuyết.
"Cám ơn gia gia!" Lúc này, Hạ Tuyết chợt cảm thấy xương sống, thắt lưng đau nhức, lúc nảy đi đường, nghĩ đến chuyện làm sao để sống, thậm chí quên đi đau đớn, cô ai nha, ai nha, đi đến bàn, nhìn ông lão rất nhiệt tình cười nói: "Gia gia, lúc nảy ông cho bọn cháu uống trà, uống rất ngon!! Còn hay không a? Cháu muốn uống nữa a..!!!"
Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu nhìn Hạ Tuyết, nhìn người này trà là trà, lúc nhìn người, người chính là người, hắn có chút tức giận nói: "Uống trà gì? Trong phòng bếp có nước nóng!"
"Tôi không hỏi anh! Tôi muốn uống trà a!!" Hạ Tuyết lập tức trừng to mắt, nói!
"Cháu chờ một chút!! Ông lập tức đem ra cho cháu! Lúc nảy ông đã lường trước bọn cháu thích uống, đã pha nhiều lắm". Trần gia gia mỉm cười đứng dậy, bước chân khập khiễng đi vào bên trong nhà......
"Cô điên rồi!!" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết nói: "Tùy tiện uống chút gì đó, là tốt rồi! Tại sao phải muốn uống trà, cô có biết đó là trà gì không?"
"Cái gì trà còn không phải là trà?" Hạ Tuyết nói vừa xong, Trần gia gia đã đem trà Đại Hồng Bào tôn quý nhất, đặt trong một bình sứ, đưa đến trước mặt của Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Uống đi......"
"Cám ơn gia gia!" Hạ Tuyết vui vẻ cầm bình trà, lại muốn ngữa đầu lên chuốc cả bình...... Một cái tay nắm chặt bình trà, tròng mắt cô liếc xuống, nhìn Hàn Văn Hạo cắn răng nói: "Anh muốn làm gì!?"
Hàn Văn Hạo cũng không nói lời nào, chỉ nắm chặt bình trà, nói: "Không cho phép uống!! Đó là trà của Trần gia gia!! Đừng lãng phí!"
"Anh buông tay!!" Hạ Tuyết kéo trở về bình trà!!
Hàn Văn Hạo chính là nắm chặt không thả......
"Anh nổi điên làm gì a! Tôi chết khát rồi!!" Hạ Tuyết cắn răng muốn kéo bình trà trở về, Hàn Văn Hạo lại nghiêm mặt, vẫn không cho cô uống!!
Trần gia gia ha ha cười đi vào phòng bếp nói: "Ông mang cho hai cháu một chút gì ăn nhé! Vợ chồng các cháu đừng cãi cọ, uống chung đi...... Vợ chồng phải chia sớt cho nhau...... Mà không phải của mình cảm thấy không đáng giá...... Cô gái nhỏ, chồng cháu thật tốt......"
"Phi!!" Hạ Tuyết liều mạng, muốn giật bình trà trở về, Hàn Văn Hạo một tay ôm cả người cô lên, sau đó đi về phía gian phòng, nói: "Chúng ta trở về phòng nói!!"
"Buông tay!!" Hạ Tuyết liều mạng kéo bình trà, kêu to: "Anh uống nước lạnh đi, tôi muốn uống trà!!"