Chương 369: Nghe mạch
Hàn Văn Vũ và Hạ Tuyết đều cùng một loại người, ngây thơ hồn nhiên đến nổi làm cho người ta không biết nói gì với bọn họ, ba con cọp con độ tuổi không khác nhiều lắm, con cọp mẹ làm sao có thể cùng ba con cọp cha khác nhau giao phối sinh ba cọp con to bằng nhau?
Aiz, hai người này ngây thơ a.
Sau khi Hàn Văn Vũ biết được sự thật, ngồi chung một chỗ với Hạ Tuyết, giống như đứa ngốc, “a” một tiếng, cười hì hì nói với Hạ Tuyết: "Đúng vậy...... Tại sao hai chúng ta ngốc như vậy, bị Trần gia gia lừa rồi?"
Hàn Văn Hạo nâng nhẹ ly trà, hớp một ngụm, nói: "Cái này giải thích rất đơn giản...... Hai người cùng một mẹ sinh ra......"
Phốc! Tất cả mọi người không nói gì, nở nụ cười, Hạ Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo!! Hàn Văn Vũ hừ một tiếng, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh khoan hãy nói, cha mẹ cũng đã trở về nước rồi, anh dọa cho mẹ khóc...... cha mẹ của Daniel cũng tới rồi......"
Hạ Tuyết khiếp sợ nhìn Daniel, hỏi: "PAPA và mẹ tới?"
Daniel đang ngồi ở trước cái bàn chữ nhật, vuốt vuốt cái ly trong tay, quay đầu nhìn Hạ Tuyết thật sâu, mỉm cười nói: "Ừ...... Cha và mẹ đều tới, một là biết em gặp chuyện không may, hai là cũng muốn nhân cơ hội trở về nước tổ chức hôn sự của chúng ta...... Bọn họ nói, em là người Trung Quốc, nên muốn ở Trung Quốc làm một cuộc hôn lễ thế kỷ...... Mẹ đã định xong áo cưới đẹp nhất trên thế giới, nói muốn cưới con dâu, cha nói muốn tự thân ở trước mặt của em, nắm bàn tay của em, dẫn em đi vào nhà của chúng ta......"
Mặt Hàn Văn Hạo hơi nghiêng, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe!
Trái tim Hạ Tuyết “bùm” một tiếng, nhìn ánh mắt dịu dàng của Daniel, nhìn cô lộ ra rất nhiều bao dung và thương yêu, cô miễn cưỡng nở nụ cười, thở hổn hển, bất bình nói: "...... Thật sao?"
Daniel cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô......
Vừa rồi Tần Thư Lôi định nói chuyện, khi cầm một ly trà đậm lên uống thì đột nhiên dạ dày có cảm giác ợ chua, cô lập tức che miệng, khó chịu muốn nôn ra, mọi người cùng nhau ngạc nhiên nhìn cô, Hàn Văn Vũ nói đùa một câu: "Chị dâu, chị làm sao vậy? Không phải là mang thai chứ?"
Hạ Tuyết lập tức nhìn Tần Thư Lôi bưng chặt miệng, muốn nôn mửa, tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, tay chặn ngực, thở phì phò, nước mắt muốn rơi ra, sắc mặt nhợt nhạt, cảm giác cả người bắt đầu tê dại mãnh liệt, rất nhiều thứ lần lượt tan vỡ, nhưng cô vẫn không tin nhìn Tần Thư Lôi......
Hàn Văn Hạo cũng hơi nghi ngờ đỡ chặt thân thể Tần Thư Lôi, nâng mặt của cô, hỏi: "Em làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Hay hai ngày qua đi đường quá mệt mỏi?"
Tần Thư Lôi thở hổn hển, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Em cũng không biết, nhưng cảm thấy rất khó chịu".
Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu nhìn về phía Hàn Văn Kiệt!
Hàn Văn Kiệt đứng một bên, ánh mắt lóe lên, có chút do dự, hắn nhìn Hạ Tuyết, sau đó cắn răng, chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Thư Lôi, cẩn thận nắm cổ tay của cô đặt trên bàn hình chữ nhật, sau đó ngón trỏ và ngón giữa đè nhẹ trên mạch môn, cuối cùng ngón áp út nữa đặt nhẹ xuống, bắt đầu nghe mạch......
Mọi người cùng nhau nhìn Hàn Văn Kiệt.
Vành mắt Hạ Tuyết ửng đỏ, cũng nhìn Hàn Văn Kiệt......
Hàn Văn Kiệt biết Hạ Tuyết đang nhìn mình, ánh mắt hắn thoáng qua một tia đau đớn, tâm tình không có cách nào tập trung, ngón tay lập tức giãn ra, xin lỗi nhìn Tần Thư Lôi nói: "Xin lỗi, chị dâu, có thể tôi đi hai ngày đường núi, có chút mệt mỏi, tinh thấn không được tập trung, nghe mạch không sẽ chính xác......"
"Nghe đi!" Hàn Văn Hạo lập tức ngẩng đầu nhìn em trai, khí thế trong ánh mắt không chấp nhận thỏa hiệp với người khác!
Hàn Văn Kiệt nhìn anh trai thật sâu, hơi rũ mí mắt, nghiêm túc ngồi trên ghế dài, để nhẹ ngón tay trên mạch môn, cúi mặt nghiêm túc nghe mạch......
Tất cả xung quanh đều yên tĩnh lại, ngay cả Trần lão đi ra, muốn chuẩn bị bửa củi, cũng dừng lại ở cửa phòng bếp, chỉ có ba con cọp con ở nơi này vui vẻ giống như quả cầu nhào lộn, mấy con gà đen cũng nằm trong bụi cỏ, quay đầu, không lên tiếng......
Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nghe tay trái Tần Thư Lôi xong, lại nhẹ nắm qua tay phải của cô, nghiêm túc nghe mạch, trên mặt không một chút biến đổi......
Hạ Tuyết đứng bên cạnh thùng nước, nhìn chằm chằm Hàn Văn Kiệt!
Daniel dịu dàng, thương tiếc nhìn Hạ Tuyết......
Hàn Văn Hạo nín thở, ôm khẽ Tần Thư Lôi, trên mặt vẫn quyết đoán không thể thay đổi!
Một phút đồng hồ sau!
Hàn Văn Kiệt nghe xong mạch, bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt quyết đoán và ánh mắt nghi ngờ của anh trai, hắn do dự, rồi chậm rãi mở môi mỏng nói: "Chị dâu...... Mang thai......"
Vẻ mặt Hạ Tuyết tối sầm, tròng mắt như tro tàn nhìn phía trước......
"Cái gì?" Tần Thư Lôi khiếp sợ nhìn Hàn Văn Kiệt, hai mắt đỏ bừng, vui mừng nhìn Hàn Văn Kiệt, nghẹn ngào nói: "Tôi...... Tôi...... Tôi mang thai? Tôi mang thai con của Văn Hạo?"
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, mặt lạnh, ánh mắt thoáng qua một chút đau lòng......
Hàn Văn Kiệt nhìn Tần Thư Lôi kích động như thế, trên mặt hắn bình tĩnh, hiện lên một nụ cười miễn cưỡng nói: "Ừ...... Chúc mừng chị dâu...... Chị mang thai......"
"Văn Hạo!!" Tần Thư Lôi kích động nhìn Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: "Em mang thai, em có bảo bảo của chúng ta, trời ạ, em thật sự tốt hạnh phúc, em mang thai bảo bảo của Hàn Văn Hạo, nó nhất định là bảo bảo thông minh nhất thiên hạ, bảo bảo hạnh phúc nhất, Văn Hạo...... em mang thai...... Văn Hạo......"
Cô kích động nói xong, liền vươn tay ôm cổ của Hàn Văn Hạo, khóc...... "Đây là ông trời quan tâm đến em...... Đây là ông trời thương em...... Bởi vì thấy em đi hai ngày đường núi tìm được anh rồi, Văn Hạo......"
Hàn Văn Hạo vẫn bình tĩnh ôm Tần Thư Lôi, không nhịn được nhìn về phía Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết vẫn ngây ngô đứng một bên, lòng nguội lạnh.
"Văn Hạo......" Tần Thư Lôi đột nhiên đang bưng mặt của Hàn Văn Hạo, không chú ý đến tâm tình của hắn, cô hoàn toàn chìm vào trong thế giới của mình, không thể kiềm chế được, nghẹn ngào nói: "Văn Hạo, anh vui không? Em mang thai, anh vui không?"
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn về phía Tần Thư Lôi...... Miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói......"Vui......"
Hai mắt Hạ Tuyết chớp một cái, nước mắt lăn xuống, những nụ hôn của người đàn ông đó trên môi mình, vỡ vụn trên mặt đất, giống như bọt biển tan đi trên bờ cát......