Chương 373: Khó cả đôi đường

Hoàng hôn buông xuống, trời đã tối, rất nhanh!!

Đã nhiều năm qua, trong nhà Trần lão, hiếm thấy náo nhiệt như vậy, lúc này đám vệ sĩ cũng đã bình tĩnh lại, Nhậm Phong và Hứa Mặc, cùng với Mặc Nhã và Hạo Vũ, mặc dù bốn người bọn họ nhìn nhau có chút không vừa mắt, nhưng vẫn chung đụng, hòa thuận trải chăn đệm bằng rơm nằm dưới sàn, tên điên Hàn Văn Vũ thật sự ở trong phòng bếp dọn dẹp một ít củi tạp, sau đó trải rơm, Hạ Tuyết ở trong phòng bếp, vừa ướp dưa chuột cho Tần Thư Lôi, vừa nhìn Hàn Văn Vũ, dưới ánh đèn vàng đem cái gối đầu nhỏ để bên này không phải, bên kia không phải, cô bất đắc dĩ nói: "Anh thật muốn ngủ trong phòng bếp à? Có con gián đấy!"

"Phi! Con gián tới đây làm gì?" Hàn Văn Vũ đặt xong gối đầu, nằm xuống ngủ, cảm thấy khoan khoái, hướng ngoài phòng gọi: "Chú ba!! Chú có muốn vào cùng ngủ với anh không?"

"Không cần, em quen ngủ giường, không ngủ được, em cùng gia gia xem sách trà, xem một đêm là được......" Hàn Văn Kiệt ngồi ở trước cái bàn hình chữ nhật, lật sách trà Trần lão, rất bình tĩnh ngồi xem, lâu lâu nhìn bốn vệ sĩ, bọn Nhậm Phong nằm dưới sàn, nói chuyện thoải mái, nhưng hắn chú ý đến Mặc Nhã là một cô gái, nằm bên cạnh Hạo Vũ, hắn nghĩ nghĩ, cất tiếng nói: "Vị tiểu thư kia, cô có cần chuẩn bị một ít rơm nữa không?"

"Không cần! Tôi không xem bọn họ là đàn ông" Mặc Nhã mệt mỏi, ngáp một cái, muốn ngủ, bọn ba người đàn ông Hạo Vũ đồng thời quay đầu lại nhìn cô......

"Không có cách nào, chỉ có hai gian phòng, không thể làm gì khác hơn là chịu khó một chút vậy!" Trần lão mang dụng cụ pha trà ra, đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo trên cành cây anh đào, biết khoảng 8 giờ tối, ông mỉm cười nói: "Cháu không mệt sao?"

"Không mệt...... Cháu làm ở bệnh viện, thường xuyên trực đêm, quen rồi......" Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói xong, thấy Trần lão bày trà cụ, liền cùng Trần lão học cách pha trà, Hạ Tuyết đang cầm đĩa dưa chuột ướp dấm đường đi vào phòng của Trần lão, vừa đi vừa nói: "Tần tiểu thư, dưa chuột ướp cho cô ngon lắm......"

Hạ Tuyết đứng trước cửa phòng, nhìn Hàn Văn Hạo đang ngồi trước bàn sách cũ, cũng đang xem sách trà, nghe thấy tiếng nói, bình tĩnh quay đầu nhìn cô...... Tần Thư Lôi không biết đã đi đâu, cô giật mình, liếc nhìn xung quanh, cầm đĩa dưa chuột, đặt trước bàn sách cũ, nhanh chóng nói: "Dưa chuột này cho Tần tiểu thư, đợi cô ấy tới, anh cho cô ấy ăn đi, có lẽ sẽ khá hơn một chút......"

Hạ Tuyết nói vừa xong, lập tức xoay người, bước nhanh đi ra, Hàn Văn Hạo nhìn cô một cái, lúc cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng, ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng đặt quyển sách xuống, mạnh mẽ đứng lên, nắm cứng cổ tay của cô, kéo cả người cô đến bên tường, đè cô trên mặt tường, dùng lồng ngực rắn chắc đè trên người của cô, cúi đầu thở mạnh, ánh mắt nóng rực nhìn cô, gầm nhẹ nói: "Cô lẫn tránh tôi làm gì?"

"Anh buông tay!!" Hạ Tuyết cắn răng tức giận muốn đẩy hắn ra, không ngờ Hàn Văn Hạo lại ôm chặt eo nhỏ của cô, buộc lồng ngực của cô dán chặt mình, cúi đầu bá đạo nói: "Tôi cho cô biết! Tôi làm chuyện gì, cho tới bây giờ đều bất chấp tất cả!! Chỉ cần cô nguyện ý đi cùng với tôi, tự nhiên tôi có biện pháp giải quyết tất cả vấn đề!! Chỉ cần cô nguyện ý!! Đêm nay tôi sẽ không muốn cô ở phòng đối diện!"

"Anh buông tay!!" Hạ Tuyết vô cùng tức giận muốn đẩy hắn ra......

"Tôi không buông! Tối nay tôi nhìn cô đi tới đi lui trước mặt của tôi một trăm lần rồi!!" Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết, cúi đầu hôn trên mặt của cô, lại muốn hôn lên đôi môi cô, nhưng Hạ Tuyết cố xoay mặt, tức giận gầm nhẹ: "Anh đừng nằm mơ! Tôi sẽ không đi cùng anh!! Sẽ không!"

Hàn Văn Hạo không nghe cô nói, mà một tay ôm chặt eo của cô, kiềm chế hai tay của cô, một tay nâng khuôn mặt của cô, nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, hắn tức giận, gầm nhẹ: "Cô nhìn tôi đi!! Cô nhìn tôi đi!!"

Hạ Tuyết không nhịn được nhìn hắn chằm chằm......

Ánh mắt Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vừa giao nhau, sâu kín nói: "Cô đã quên chúng ta hôn nhau bên bờ hồ rồi sao? Cô đã quên chúng ta ở trên giường triền miên thế nào sao? Cô quên tôi ôm hôn cô trong rừng trúc rồi sao? Cô quên rồi sao?"

Hạ Tuyết nhìn hắn chằm chằm, hai mắt đỏ lên, trong hốc mắt ngấn lệ!

Hàn Văn Hạo bá đạo và vội vàng nói: "Tối nay người cô phải chờ là tôi!! Hạ Tuyết!! Tối nay vốn tôi muốn...... Muốn cùng cô, muốn ôm cô ngủ......"

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống......

Hàn Văn Hạo nhìn nước mắt cô rơi, cho là thái độ của cô đã mềm dịu, liền muốn cúi đầu hôn cô......

"Hàn Văn Hạo!!" Hạ Tuyết đột nhiên kêu nhỏ hắn!

Hàn Văn Hạo dừng lại, chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi của cô, nhìn cô......

Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, ánh mắt nóng rực, nước mắt của cô lăn xuống, nói: "Anh đã làm cho một cô gái mang thai bất hạnh, bây giờ còn muốn thêm một cô gái mang thai khác bất hạnh nữa sao?"

Hàn Văn Hạo nhìn trong ánh mắt cô có một loại kháng cự sâu sắc và hoài nghi, hắn không lên tiếng, chỉ nhìn cô......

Hạ Tuyết thở khẽ dài, nhìn người đàn ông này nghẹn ngào nói: "Anh căn bản cũng không biết, một cô gái mang thai bị ném bỏ có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu vô dụng, tôi van cầu anh, đừng tạo nghiệt nữa, mấy năm nay tôi luôn trả nợ cho anh, tôi mệt mỏi! Tôi không muốn sống tiếp cuộc sống như thế, bị tình yêu mơ hồ, đem người ta chơi đùa tan tác, tôi không chịu nổi...... Tôi không chịu nổi nụ hôn của anh, lời nói của anh, ánh mắt của anh, vòng tay của anh, tất cả mọi thứ của anh......"

Hàn Văn Hạo vẫn nhìn cô, ánh mắt lộ ra một chút đau lòng.....

Hạ Tuyết vô lực thở dốc một hơi, trên mặt rất yếu ớt, tiều tụy, hai mắt ửng đỏ nhìn người đàn ông này, lại nói: "Tôi cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi...... Tôi thật sự rất mệt mỏi, vợ chưa cưới của anh mang thai, hãy đối xử với tốt với cô ấy...... Bù đắp sáu năm trước, tôi muốn hạnh phúc, tất cả đều cho cô ấy...... Đều là phụ nữ, tôi không muốn làm tổn thương phụ nữ...... Bỏ qua cho tôi đi...... Bỏ qua cho nhau đi...... duyên phận của chúng ta đến đây kết thúc......"

Hàn Văn Hạo vẫn nhìn Hạ Tuyết chằm chằm, thật lâu, thật lâu, ánh mắt nhìn chòng chọc bóng dáng kia, lắc đầu nói: "Không được!"

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, thở dài, nhìn hắn, nghẹn ngào nói: "Xin để lại cho tôi một chút lòng tự trọng đi, đã nhiều năm qua, anh vẫn luôn chà đạp nó, xin anh để lại cho tôi một chút tôn nghiêm, tôi không muốn cướp đàn ông của người khác...... Càng không muốn giành cha của một đứa bé...... Bây giờ cô ấy đang mang thai con của anh, chắc rằng anh cũng rất thưởng thức cô ấy, cho nên mới có thể để cho cô ấy mang thai con của anh, không phải sao?"

Hàn Văn Hạo nhìn cô, thật lâu mới nói: "Tôi để cho cô ấy mang thai, là bởi vì cô ấy muốn trở thành vợ của tôi!"

Hạ Tuyết cười khổ nói: "Vậy thì đúng rồi! Cứ như vậy đi! Cứ như vậy đi...... Buông tôi ra, Hàn Văn Hạo...... Buông tôi ra...... Đừng làm cho tôi phải khó xử cả đôi đường, được không?"

Hàn Văn Hạo thở mạnh, nhìn cô, ánh mắt ở cô kiên quyết, nhìn thật lâu, mới chậm rãi buông lỏng tay của cô ra......

Hạ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhìn gương mặt kiên nghị của người đàn ông này, trong đầu tức khắc nhớ tới hình ảnh hắn ở gian phòng đối diện, ôm lấy mình ở trên giường hôn triền miên, cô quay đầu nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Tối nay hãy thương yêu cô ấy cho tốt, sáu năm trước, một buổi tối nào đó, tôi đã từng hi vọng anh có thể làm bạn bên cạnh...... khi đó, mặc dù anh rất đáng ghét, lại...... Rất đẹp trai, rất đẹp trai,...... Đẹp trai đến nổi làm cho tim người ta đập thình thịch......"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhìn rừng trúc ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ ra một chút đau lòng.....

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, thở dốc một hơi, kiên quyết đi ra ngoài, mới vừa đi ra tới cửa phòng, thấy Tần Thư Lôi vừa tắm xong đang nhìn mình...... Cô sững sờ, hai mắt vẫn còn đầy lệ, nhưng vẫn cúi đầu cắn răng đi ra ngoài......... Tần Thư Lôi cầm áo sơ mi trắng của mình, đứng ở cửa, nhìn chồng chưa cưới trong phòng, cô đơn đứng bên cửa sổ, vẫn cao lớn, hoàn mỹ, hốc mắt cô đỏ lên......

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện