Chương 380: Hi vọng

Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nghe xong, cùng nhìn về phía Trần lão.

Trần lão đi tới trước cửa nhà, xoay người lại nhìn bọn họ nói: "Vào đây......"

Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nghe thấy, đành phải đáp lời, buông tay người yêu của mình, sau đó cùng nhau đi vào trong phòng khách, đi vào trong phòng Trần lão.

Daniel và Tần Thư Lôi cùng tất cả mọi người trong sân bình tĩnh, chờ đợi.

Vẻ mặt của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết bình tĩnh, lạnh nhạt đi vào phòng, thấy hôm nay Trần lão giống như một trưởng bối, ngồi trên ghế bành gần giá sách nhìn mình, ánh mắt bọn họ cùng lóe lên, rồi cúi đầu......

Trần lão nhìn hai đứa bé trầm mặc như vậy, ông cười khẽ một tiếng, có chút cảm khái nói: "Dường như lúc các cháu vừa tới nơi này..... rất vui vẻ?"

Bọn họ không lên tiếng, lại nhìn Trần lão.

Trần lão nhìn bọn họ như vậy, cũng chỉ mỉm cười, nói: "Tại sao mặc vào quần áo sang trọng, cũng đã quên mất vui vẻ rồi? Chuyện thế trên đời này, không nặng nề đến như thế, đừng cảm thấy đã trải qua gió to sóng lớn gì...... lúc người bạn già của ông còn sống, hay bà ấy đã rời xa ông thì ông cũng vui vẻ...... Các cháu còn chưa biết nổi khổ chia ly, tự nhiên không hiểu được mùi vị đó, tháng ngày chồng chất, trằn trọc chịu đựng, ngày mai có xảy ra chuyện gì, cũng không thể biết trước, trước mắt các cháu có thể làm, chính là tự chăm sóc tốt cho mình......"

Hàn Văn Hạo nhìn Trần lão.

Hạ Tuyết cũng nhìn Trần lão.

Trần lão lại nhìn Hạ Tuyết, đứa bé này đơn thuần, thiện lương, khoan dung với người khác, ông mỉm cười nói: "Tuyết Nha Đầu, ông cho cháu một câu nói, cháu hãy nghe cho kỹ......"

Hạ Tuyết nghiêm túc nhìn Trần lão.

Trần lão vô cùng thương tiếc nhìn Hạ Tuyết nói: "Nha đầu, trái tim của con người chỉ có một, cho nên cô đơn là tất nhiên. Quá khứ cháu đã kiên cường đi tới, cháu vẫn cho rằng mình cô đơn, thật ra thì không phải vậy, có một người luôn ở cạnh cháu ……... cháu có biết là ai không?"

Ánh mắt Hạ Tuyết chăm chú, lắc lắc đầu, nhìn ông.

Trần lão nhìn cô thật sâu, mỉm cười nói: "Đó chính là bản thân cháu....."

Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Trần lão.

Trần lão cảm khái, ngẩng đầu lên, nhìn mọi thứ cũ kỹ xung quanh, chậm rãi nói: "Ông đã từng có một thời huy hoàng, nhưng cuối cùng mới phát hiện, trải qua cần lao, cũng không sánh bằng khát vọng của tâm hồn, nếu như trong dĩ vãng, ông không quá chú tâm vào sự nghiệp thì vợ và con trai của ông không phải đau đớn ra đi, khi ông phát hiện ra mọi thứ, hối hận đã không còn kịp nữa...... Cho nên nhìn thẳng khát vọng tâm hồn mình rất quan trọng, coi trọng người mình yêu, cũng rất quan trọng...... Quá khứ của cháu cũng vì nhìn thẳng mình, cho nên cô đơn cũng là một loại rất hạnh phúc! Hiểu không? Ít nhất làm bạn với cháu, có hi vọng, có cơ hội, có thời gian, có bạn bè......"

Hạ Tuyết kích động nhìn Trần lão, nước mắt lăn xuống.

Hai mắt Trần lão cũng ửng đỏ nhìn Hạ Tuyết nói: "Cho nên...... Khi ông nhìn thẳng nội tâm của chính mình, làm bạn với mình, thời gian sẽ không còn ý nghĩa nữa, loại cô đơn này, các cháu tưởng tượng không biết bao nhiêu thê lương và tuyệt vọng...... Đừng buông tha mơ ước, cơ hội và tình yêu, cũng không uổng một kiếp người......"

Hạ Tuyết đột nhiên đi tới trước mặt Trần lão, nửa quỳ trước mặt Trần lão, mặt dán vào đầu gối Trần lão nghẹn ngào nói: "Gia gia...... Cám ơn ông......"

Hàn Văn Hạo nắm chặt tay, không lên tiếng.

Trần lão mỉm cười, lại nói: "Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, hãy lắng nghe tiếng nói của trái tim mình...... Hiểu không? Mặc kệ có bao nhiêu lý do chẳng đặng đừng, chỉ cần cháu không muốn buông tha mình, có một ngày sẽ có thể có vén mây mù nhìn trời sáng......"

Hạ Tuyết rưng rưng gật đầu.

Trần lão lại ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, cười nhạt nói: "Văn Hạo...... Ông cũng không nhiều lời với cháu, ông rất yên tâm về cháu, bởi vì cháu là một người rất biết cân nhắc, nhưng ông vẫn muốn nói với cháu một câu, mọi việc phải chừa con đường sống, làm người phải nên suy nghĩ một chút...... Đừng giống như cha của cháu, đoạn tuyệt tất cả!"

Hàn Văn Hạo khiếp sợ nhìn Trần lão!

Trần lão cũng không nói nhiều, chỉ vỗ nhẹ vai Hạ Tuyết nói: "Đến chỗ của ông lâu như vậy, hôm nay phải rời đi, rót cho ông một ly trà được không?"

Hạ Tuyết khóc, vội vàng gật đầu, nhấc váy, vừa khóc, vừa đứng lên, đi tới trước bàn đọc sách, sau đó cầm bình trà bằng sứ màu xanh lam, rót một ly trà, sau đó trở về trước mặt Trần lão, nói: "Gia gia, uống trà......"

Trần lão nhìn Hạ Tuyết chăm chú, nghiêm khắc ra lệnh......"Quỳ xuống ….."

Hạ Tuyết nghe lời, quỳ gối trước mặt Trần lão, nhìn ông, nói: "Gia gia...... mời ông uống trà......"

"Tốt......" Trần lão mỉm cười nhận lấy ly trà trong tay Hạ Tuyết, sau đó mở nắp trà, hớp một ngụm trà, đặt xuống bàn, rồi nhìn Hạ Tuyết thật sâu, nói: "Hôm nay ông uống ly trà của cháu, cháu chính là cháu gái của ông, ông có món đồ tốt muốn giao cho cháu, ông tin có một ngày, cháu sẽ cần tới nó......"

Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Trần lão.

Trần lão đỡ Hạ Tuyết đứng lên, tự mình đi tới sau giá sách, rút ra một túi công văn bằng da vàng cũ kỹ và từ trong ngăn kéo bưng ra một hộp gỗ nhỏ, đưa đến trước mặt của Hạ Tuyết, nhìn chằm chằm cô, trầm tư, có chút thê lương tuổi già, cúi đầu, hai mắt đỏ thắm nói: "Món quà này, vốn là muốn đợi một ngày nào đó, cháu gái ông kết hôn, sẽ tặng cho nó, nhưng nó đã chặn cửa ba ngày ba đêm, ông khó tránh khỏi thất vọng, thất vọng tâm tính của nó quá cứng rắn và không thiện lương, không nghĩ tới, lúc ông sắp rời khỏi cõi đời này, còn gặp được một nha đầu ngốc thiện lương như vậy, cho nên ông đem hai món quà này tặng cho cháu! Nhớ kỹ, phải giữ cẩn thận hai món quà này! Hiểu không?"

"Gia gia......" Hạ Tuyết không biết nói gì, không dám nhận lấy, nói: "Đây là quà tặng ông để lại cho cháu gái, cháu làm sao có thể nhận lấy?"

Trần lão mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, có chút tiếc nuối nói: "Mặc dù ông thương yêu cháu gái, nhưng ông đã trải qua đường đời, có nhiều chuyện đều nhìn rất rõ ràng, ông tuyệt đối không thể đem tâm huyết nhiều năm, giao vào trong tay một người ích kỷ như vậy, nó sẽ không thừa kế, cũng chỉ biết phá hủy mà thôi..... cháu nhận lấy đi...... Coi như là một phần tâm ý của ông tặng cho nha đầu đã ca hát cho ông ăn cơm, cháu đã cho ông khát vọng tình thân trong nhiều năm qua, đây là cái cháu nên được...... Nhận lấy đi...... Tương lai cháu sẽ cần đến nó......"

Hạ Tuyết do dự một chút, nhìn Hàn Văn Hạo.

Hàn Văn Hạo đành phải trầm trọng, nói: "Gia gia đưa cho cô, cô nhận thôi...."

Hạ Tuyết suy nghĩ, vừa khóc, vừa nhận lấy nó, nhìn túi công văn trong tay và cái hộp gỗ màu đỏ rất tốt, ngửi được một mùi thơm sâu nồng, cô không nhịn được, lại ngẩng đầu nhìn Trần lão, nói: "Gia gia, trong này là cái gì vậy?"

Trần lão thần bí cười, nói: "Trong tương lai, cháu sẽ mở ra thôi......"

Hạ Tuyết đành phải ôm nó, giống như một báu vật, nhìn Trần lão, cảm kích nói: "Cám ơn gia gia......"

Trần lão yêu thương cười một tiếng, sau đó nắm từng bàn tay của hai người bọn họ, nhìn hai đứa bé bên trái, bên phải, ông thở dài, nói: "Hỏi thế gian tình là vật chi, mặc kệ cuối cùng các cháu có thể đến với nhau được hay không, chỉ mong các cháu đều được hạnh phúc mỹ mãn...... Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa......"

"Gia gia......" Hạ Tuyết không muốn rời xa, nhìn Trần lão, vội vàng nói: "Gia gia, chúng ta cùng đi đi, cháu không cha không mẹ, ông nhận cháu làm cháu gái, ông chính là ông nội của cháu, ông đi cùng cháu đi, cháu nhất định sẽ hiếu thuận với ông, nhất định sẽ! Ông yên tâm! Gia gia, cháu không yên lòng để ông một mình ở chỗ này, cùng đi với chúng cháu đi......"

Trần lão cười khổ, thở dài nói: "Già rồi, không còn dùng được, vốn là còn có một tâm nguyện chưa làm xong, bây giờ cũng đã yên tâm rồi, ông không còn khát vọng nữa...... chỉ chờ một ngày trở về với cát vàng thôi...... Yên tâm, nơi này ông còn có cọp con, gà đen...... Còn cây táo dưới chân núi......"

"Gia gia...... Đi theo cháu đi...... Cháu nhất định sẽ hiếu thuận với ông, mỗi ngày xong việc, sẽ trở về, lúc hoàng hôn, cùng ông tản bộ, được không? Gia gia......" Hạ Tuyết nghẹn ngào, nói.

Trần lão nghe xong, hai mắt cũng cảm động đỏ thắm nhìn Hạ Tuyết, gật đầu tán thưởng nói: "Cháu là đứa bé ngoan, tương lai sẽ hạnh phúc...... Đi thôi...... Đừng lo lắng cho ông...... Ông đã quen với cuộc sống nơi này, nên không đi được...... Sau này có duyên sẽ gặp nhau, cháu nhất định phải thật tốt, hiểu không?"

Hạ Tuyết vẫn không muốn rời xa, nhìn Trần lão......

"Đi thôi......" Trần lão một tay nắm cổ tay Hạ Tuyết, một tay nắm cổ tay Hàn Văn Hạo, dắt bọn họ đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu sang nhìn Hàn Văn Hạo, ý tứ sâu xa nói: "Ông đưa cho cháu món quà cuối cùng......"

Hàn Văn Hạo không hiểu nhìn Trần lão......

Trần lão không nói gì thêm, đưa hai người đi ra sân, hai chiếc máy bay trực thăng đã bắt đầu ở trên không lượn vòng, rồi đáp xuống khoảng đất trống rộng lớn ngoài sân, Daniel và Tần Thư Lôi đang nhìn bọn họ.

Trong lòng của Hạ Tuyết đau nhói, quay đầu lại nhìn về phía Trần lão, khóc nói: "Gia gia...... Cháu không nở rời xa ông, gia gia......"

Trần lão cười khẽ, nói với Hạ Tuyết: "Tuyết Nha Đầu, đối với một số chuyện đã qua, phải dũng cảm nói lời tạm biệt, đối với người không có duyên phận, cũng phải dũng cảm nói lời tạm biệt, đừng tạo thêm nghiệt duyên......"

Hạ Tuyết rơi lệ nhìn Trần lão, không hiểu lời của ông.

"Đi thôi......" Trần lão lại thúc giục.

Daniel bước lên phía trước, đỡ Hạ Tuyết, nhìn Trần lão cúi người thật thấp, nói: "Cám ơn ông, gia gia, mấy ngày nay rất cám ơn ông......"

Trần lão mỉm cười nhìn Daniel, nhìn người đàn ông này tha thứ đại lượng, cơ trí hai mắt sáng loáng, cả người phát ra hơi thở tôn quý, không cho người khác xâm phạm, ông chậm rãi gật đầu nói: "Đừng khách khí, chăm sóc tốt cho nha đầu này...... Gặp lại sau........."

"Gia gia..... Ông theo cháu đi...... Gia gia, cháu không nở xa ông......" Hạ Tuyết vừa khóc vừa được Daniel nắm tay bước đi, vừa đi vừa xoay người nhìn về phía bóng dáng già nua của Trần lão, đứng ở trong sân, cô đơn nhìn mình, cô rơi lệ thương tâm ngồi lên máy bay trực thăng, tựa vào bên cửa sổ, nhìn Trần lão nghẹn ngào gọi to: "Gia gia …… Gia gia ….... Cháu sẽ nhớ đến ông...... Cháu sẽ rất nhớ, rất nhớ ông …….. Gia gia, kiếp sau có duyên, cháu muốn làm cháu gái của ông, sẽ thật hiếu thuận với ông...... Gia gia....."

Ở trong tiếng động rền vang, Trần lão nghe thấy tiếng nói mềm mại, dịu ngọt, trên khuôn mặt già nua mỉm cười, nước mắt trong hai hốc mắt cũng lăn xuống, nhưng vươn tay nhẹ nhàng vẫy vẫy......

"Gia gia...... Gia gia...... Cháu sẽ nhớ ông...... Cháu sẽ nhớ ông...... Đời này kiếp này, cả đời cháu cũng sẽ nhớ nhung nơi này và nhớ nhung ông......" máy bay trực thăng sắp đóng cửa lại, Hạ Tuyết khóc nói.

Hàn Văn Hạo cũng đứng trước mặt Trần lão, cúi người thật sâu, nói: "Trần gia gia...... Cháu đi đây!! Văn Hạo sẽ nhớ lời dạy dỗ của ông! Cám ơn ông!!"

Trần lão nhìn hắn thật sâu, nói: "Đi đi...... Chúc cháu hạnh phúc......"

Hàn Văn Hạo gật đầu, xoay người sải bước dắt tay vợ chưa cưới của mình, bước lên máy bay trực thăng......

Hai chiếc máy bay trực thăng chậm rãi bay lên, thế giới bên ngoài núi, còn có rất nhiều chuyện, chờ đón bọn họ......

Hạ Tuyết tựa người vào trước cửa sổ, cảm giác máy bay trực thăng ở trên không, sau khi lượn một vòng trên căn nhà nhỏ, mới chậm rãi bay đi, cô rơi lệ nhìn Trần lão vẫn còn đứng ở trong sân, nghiêng người nhìn mình, cô cắn răng, ôm chặt quà tặng trong tay nói: "Gia gia, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ khỏe mà..... Nhất định!!"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện