Chương 447: Hai chữ
Hạ Tuyết bị ném trên ghế sa lon, tức giận đến xanh mặt, cô “soạt” một tiếng, đứng lên, vừa đi ra ngoài, vừa tức giận gào lên: "Tôi muốn đi, muốn ở, tại sao anh ngăn cản tôi?
Hàn Văn Hạo níu chặt cánh tay của cô, cứng rắn kéo cô trở về, nói: "Không cho đi!!
"Anh buông tay!! " Hạ Tuyết tức giận đẩy hắn ra, liều mạng xông đến bên cửa, Hàn Văn Hạo nhìn hai tròng mắt của cô, đích xác là nổi giận, hắn lập tức thừa dịp cô muốn tông cửa xông ra ngoài, nắm chặt cánh tay của cô, mạnh thở một hơi, thái độ dịu lại, thấp giọng nói: "Đừng như vậy!
"Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh là kẻ điên, lôi tôi vào, anh cũng không sợ người trong nhà của anh nói xấu!! Tôi muốn đi ra ngoài! " Hạ Tuyết lại muốn vặn khóa cửa, Hàn Văn Hạo lại bắt chặt cánh tay của cô, nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Không được đi!
"Cút! " Hạ Tuyết thật sự tức giận đến không thể nhịn nổi nữa, cô cắn chặt răng, liều mạng giãy giụa, bây giờ Hàn Văn Hạo không có biện pháp, từ sau lưng nhanh chóng ôm lấy cô, mặt chôn ở cổ của cô, nói: "Được rồi, tôi xin lỗi!"
"Anh tát người ta một bạt tai, rồi cho người ta một viên kẹo, có ích lợi gì? " Hạ Tuyết lạnh lùng nói xong, lại muốn ra cửa, Hàn Văn Hạo nắm chặt tay của cô, sau đó kéo cả người cô trở lại, ôm vào trong ngực, cúi đầu muốn hôn cô, cô lại cắn răng, hai mắt đỏ bừng, đẩy hắn ra, tránh né nụ hôn của hắn, nói: "Tôi không muốn anh hôn tôi!!
Dưới tình thế cấp bách, Hàn Văn Hạo đột nhiên ôm cả người cô, đạp trên thảm lông cừu màu nâu, đi tới phòng ngủ của mình.
"Anh muốn làm gì? Anh buông tôi ra! " Trong lòng của Hạ Tuyết bị ủy khuất, đánh hắn, cố sức vỗ bờ vai của hắn, kéo áo sơ mi của hắn.
Hàn Văn Hạo không để ý tới cô, chỉ nhanh chóng ôm cô đặt xuống giường màu xanh dương đậm thêu hoa văn hạnh phúc, sau đó cả người đè lên người cô, ôm mặt của cô muốn hôn cô.
"Buông tay!! Con báo chết tiệt này!! " Hạ Tuyết tức giận đến sắc mặt đỏ bừng đẩy hắn ra, muốn nhảy xuống giường, nhưng Hàn Văn Hạo lại phía sau lưng ôm lấy cô lăn xuống, sau đó đè lên người của cô, cắn chặt răng, đè mạnh xuống người cô, sau đó ngẩng đầu, hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô, gầm nhẹ: "Tôi đã nói xin lỗi với em rồi, còn không được? Cho tới bây giờ tôi cũng không nói xin lỗi với cô gái nào! Không!! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói xin lỗi với bất cứ ai!! "
"Đó là chuyện của anh! Tại sao tôi phải chịu đựng cho anh vũ nhục? Anh thật là cái gì cũng nói ra được!" Hạ Tuyết tức giận muốn giãy giụa, nhưng lại không thể động đậy, vừa mệt, đầu đầy mồ hôi, cô bất đắc dĩ cố sức nói: "Tại sao sáu năm trước rồi sáu năm sau, chúng ta cũng như vậy? Tại sao anh muốn đối xử với tôi như vậy? "
"Em không muốn biết sao? " Hàn Văn Hạo nhìn cô nói!
Hạ Tuyết tránh né vấn đề này, thở phì phò nói: "Tôi không muốn biết! Tôi chỉ biết anh làm cho tôi mệt chết đi! "
Hàn Văn Hạo không ngờ cô có loại cảm xúc này, cúi đầu ăn vạ, nói: "Hôn một chút".
"Không muốn" Hạ Tuyết xoay mặt đi.
Hàn Văn Hạo lại hôn lên mặt của cô, sau đó cúi đầu, khẽ hôn tai của cô, giọng khàn khàn, ở bên tai của cô, giống như đang thì thầm: "Cho tới bây giờ, cũng không có ai nằm lên cái giường này, em là người thứ nhất".
Hạ Tuyết nghe xong, giật mình, ánh mắt giận dữ cũng giảm bớt, nhưng vẫn tức giận muốn đẩy hắn ra, nói: "Chỉ một mình tôi thì thế nào? Có gì đặc biệt hơn người?"
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt cô, cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Tôi rất thích hai chữ mà em gọi tôi ở khu vui chơi".
"Ở khu vui chơi, tôi nói rất nhiều lời, tôi đều quên mất" Hạ Tuyết vẫn tức giận nói.
"Em quên sao? " Hàn Văn Hạo ôm lấy cô, đuôi mắt nơi xẹt qua một chút dịu dàng, cúi đầu nói: "Em gọi tôi là chồng ơi"
Hạ Tuyết giật mình, sắc mặt đỏ bừng, cô chớp mắt, nhìn chòng chọc hắn, có chút lúng túng nói: "Tôi có sao? Tôi có sao? Tôi không có"
"Tại sao lại không có?" Hàn Văn Hạo biết không thể lấy cứng đối cứng với Hạ Tuyết, cũng không dám chạm vào cô, liền cúi đầu hôn nhẹ tai của cô, làm cho cô toàn thân ngứa ngáy, rồi kêu nhỏ: "Vợ ơi".
Trái tim Hạ Tuyết phanh phanh nhảy, cả người nhanh chóng tràn qua dòng nước ấm, cô khẽ cắn môi, hai mắt xốc xếch nhìn hắn một cái, nói: "Nói bậy! Ai là vợ của anh? Vợ của anh đang nằm trong bệnh viện, không nên nói lời quá đáng như vậy"
"Không phải gia gia bảo chúng ta nghe theo tiếng nói trái tim sao? Tiếng nói trái tim không phải là hạnh phúc sao? Tôi thích gọi em là vợ" Hàn Văn Hạo vừa nói, vừa hôn nhẹ lên khuôn mặt của cô, tai của cô, cổ của cô, hôn rất tình thâm.
"Anh đừng như vậy” Hạ Tuyết lập tức mềm nhũn, trên mặt tràn qua một chút nụ cười, nhưng không phản kháng, chỉ nhẹ giọng gọi hắn.
"Tôi muốn em gọi tôi như vậy một lần nữa" Hàn Văn Hạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, hai mắt đầy dịu dàng nói.
"Tránh! " Hạ Tuyết cố ý đẩy hắn ra!
"Vợ ơi" Hàn Văn Hạo kêu xong, cũng không nhịn được cười, muốn cúi đầu khẽ hôn cô.
"Anh như vậy, đây là nhà của anh, đến lúc đó cha mẹ anh biết, không phải đem tôi ra trách mắng? Đứng đắn một chút, một chút nữa Lý thẩm còn đưa nước lên cho tôi uống đó" Hạ Tuyết mặt của vừa đỏ bừng.
"Cho đến bây giờ tôi cũng không để ý đến ánh mắt và tâm tư của bất kỳ ai" Hàn Văn Hạo bá đạo nói.
"Vậy tôi thế nào? " Hạ Tuyết nhìn hắn, đột nhiên hỏi.
Hàn Văn Hạo đột nhiên cúi đầu nhìn cô, xẹt qua nụ cười thần bí, mới đột nhiên đưa tay khều nhẹ sợi tóc trên trán cô, nhìn hai tròng mắt lấp lánh, trong suốt của cô, nói: "Em nói đi?"