Chương 510: Mẹ, ngủ ngon
"Hắn làm sao biết là người của gia tộc Yamamoto chúng ta, động tay chân?" Trầm Ngọc Lộ không dám tin, hỏi.
Trác Bách Quân nhanh chóng lại nói: "Lần trước, tôi và cha cũng đã phát hiện Hàn Văn Hạo và Daniel tỉ mỉ điều tra hướng đi tài chính của tất cả cổ đông, hơn nữa đã điều tra được Nhật Bản, Philippines và Thái Lan, gần đây vì sợ bọn họ sinh nghi, chúng ta mới ẩn nhẩn bỏ ra không ít cổ phần! Hôm nay chúng ta vừa mới thất bại kế hoạch Tần Thư Lôi, hắn đẩy mạnh điều tra, cô lại động đến con gái của hắn, bây giờ hắn thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!! Bởi vì hắn cũng sớm hoài nghi Yamamoto ném cổ phần vào "Dự án khách sạn Thế giới!"
Trầm Ngọc Lộ nghe xong, có chút hối hận hỏi: "Vậy bây giờ làm sao?"
Trác Bách Quân nói ngay: "Ngàn vạn lần không được động đến con gái của hắn!! Chỉ cần con gái của hắn chết, gần 15 đường khẩu của Yamamoto, toàn bộ có thể phải chôn theo con gái!! Trước mắt, nhất định Daniel sẽ dùng lực lượng chánh phủ, điều tra kỹ hướng đi tài chính của gia tộc Yamamoto, đến lúc đó sẽ nhổ cỏ tận gốc chúng ta!! thủ đoạn của Daniel, mặc dù không cứng rắn hơn Hàn Văn Hạo, tuy nhiên sẽ vô cùng mạnh mẽ! Cha đã bảo tôi phải chú ý đến hắn! Lần này, cô thật sự là quá vọng động rồi!"
Trong nháy mắt, sắc mặt Trầm Ngọc Lộ trắng bệch!
Trác Bách Quân nghĩ tới nghĩ lui, mới nói: "Không cần ngẩn người! Đem con gái hắn chăm sóc cho tốt!! Trước hết tìm một chỗ giấu đi, chúng ta trở lại nhà tìm cha bàn bạc kỹ hơn!"
"Tốt" Trầm Ngọc Lộ đành cúp điện thoại, ánh mắt lơ đãng trong chốc lát, rốt cuộc thở dài, căm giận nhìn cô bé con cuộn rút trên đất, hung hăng đá lên thân thể của cô bé, tức giận nói: "Tìm một chỗ đem nó giấu đi cho tôi!"
"Dạ!" Đàn ông lạnh lùng dùng sợi dây trói Hi Văn lại, ném ra phía sau xe, đem rất nhiều nhánh cây phủ lên trên người cô bé, lúc này, bọn họ cũng không có lưu ý, có một đôi mắt, nhẹ nhàng híp thành một đường, hơi tối tăm nhìn hai người, cô bé không dám động đậy, chẳng qua nằm trong nhánh cây, hai chân không ngừng cọ, cọ, rốt cuộc, cọ rớt một chiếc giày nhỏ, cổ họng khát khô, cố gắng chịu đựng bị nhánh cây đâm vào đầu, trán đau đớn, nhớ lại huấn luyện viên đã từng nói qua với mình, sinh tồn ở nơi hoang dã, nếu thất lạc với bạn đồng hành, nhất định phải lưu lại dấu vết để nhận biết, đề phòng di chuyển, cô bé nghĩ tới lời này, liền thừa dịp xe khởi động chạy vào rừng núi, càng không ngừng xê dịch thân thể, nới lỏng chiếc giày nhỏ, càng không ngừng cọ, vẫn cọ đến bên thành xe, chịu đựng bị nhánh cây đâm đau nhói, xoay người lại, ném chiếc giày nhỏ ra bên ngoài xe!
Cô bé nhìn chiếc giầy bị ném ra bên ngoài, mím chặt môi, mặc cho nước mắt từng viên lớn lăn xuống, thật là nhớ cha mẹ và PAPA, cô bé không dám động đậy, thân thể nho nhỏ xê dịch về vị trí cũ, im lặng nằm trên xe, nhớ tới PAPA đã từng nói với mình, nếu có một ngày, Hi Văn bị thất lạc, con nhất định phải tin tưởng PAPA, PAPA nhất định sẽ tìm đến con, vào lúc đó, con phải im lặng, để cho mình sống sót, sống sót thật tốt ——
Miệng của cô bé mếu máo, không dám lớn tiếng hít thở, mặc cho nước mắt lăn xuống, nhớ tới lời của mẹ: bảo bối, nhà của con ở Phương Đông, khi nào có thể nhìn thấy được mặt trời lên cao, nơi đó là nhà của con, về đến nhà, chúng ta nhất định sẽ sống rất hạnh phúc, hai mẹ con chúng ta nhất định phải sống sót!
"Mẹ —— Con rất nhớ mẹ ——" Hi Văn nằm trong nhánh cây, uỷ khuất, đáng thương giọng nói yếu ớt kêu nhỏ, nhớ những lúc, mẹ ôm mình vào trong ngực, nằm trên giường, nhẹ giọng hát ca, dỗ mình ngủ, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn ra.
Xe hàng vẫn chạy thẳng về phía trước, không biết đi tới nơi nào, sinh mạng nho nhỏ trằn trọc trở mình, nhớ rõ mình đã từng ở trong bụng mẹ, đã hai lần Cửu Tử Nhất Sinh, nhưng vẫn mạnh mẽ sống sót, khi đó, bác sĩ và y tá cũng xôn xao khiếp sợ, trải qua hết chuyện này đến chuyện khác, dường như sinh mạng mạnh mẽ kia, lộ ra trước mặt mọi người.
Xe hàng vẫn không ngừng chạy thẳng về phía trước, cô gái nhỏ nằm dưới nhánh cây, đã ba lần xê dịch thân thể, thông minh sử dụng tất cả biện pháp đem giầy, vớ, từng cái, từng cái, ném ra ngoài xe, lưu lại dấu vết cho người tìm kiếm mình!
Đêm lạnh như nước!
Cảnh sát toàn thành phố tìm kiếm Hi Văn khắp nơi, Hàn Văn Hạo và Daniel đi khắp nơi, Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ cùng cô dâu mới Mộng Hàm, đã thay thường phục, vẫn tìm khắp nơi, Hạ Tuyết một mình ôm hình con gái, đi trong sương mù dày đặc, ướt đẫm, chịu đựng cả người lạnh lẽo, vừa khóc, vừa khàn khàn giọng, kêu to: "Hi Văn —— Hi Văn—— Con ở đâu? Dường như mẹ nghe thấy con khóc —— Hi Văn—— Có phải con đang khóc hay không? Dương như mẹ nghe tiếng con khóc, con vẫn luôn kiên cường, độc lập như vậy, con đừng sợ, cha mẹ nhất định sẽ tìm được con —— Hi Văn——"
Nhậm Phong và Hứa Mặc im lặng đi theo sau lưng Hạ Tuyết, không khỏi nghĩ đến sáu năm trước, cô vẫn cô đơn một mình, nằm dưới gầm cầu, ôm con gái, vẫn vui vẻ hát ca, mặc dù lúc đó trời đất đầy tuyết rơi, nụ cười của cô vẫn rực rỡ, nhưng sáu năm sau, lại chịu tội như vậy, không khỏi làm cho người ta cảm thán —— Hứa Mặc nhìn Hạ Tuyết đã đi một mình thật lâu, muốn tiến lên ngăn cản cô, lại nghe cô vẫn đi dọc theo con đường lớn tối tăm ướt đẫm, rơi lệ khóc nói: "Hi Văn, con còn nhớ không? Mẹ thường dạy con hát bài hát đó, lúc con ngủ nhất định phải nghe bài hát đó, mẹ hát cho con nghe có được không? Mặc kệ tối nay con nằm ở đâu, nhất định phải ngủ ngon giấc, biết không? Bây giờ mẹ hát cho con nghe ——"
Mưa phùn trút xuống, giống như ngày ấy cô bé Hi Văn ra đời, mưa phùn thật dịu dàng, thật dịu dàng!
"Trong ao sen, từng đóa hoa sen nở rộ, hoa sen hồng, hoa sen trắng, từng đóa hoa vô cùng tinh khiết, bên ao sen, chúng ta quên hết đau buồn ——" Hạ Tuyết vừa hát, vừa khóc đi về phía trước, nhìn khắp nơi xung quanh, nghĩ tới con gái, lại khổ sở hát ——"Bên ao sen, tôi quên hết đau buồn, trong lòng tràn đầy vui sướng và xúc động ——"
Xe hàng vẫn chạy về phía trước, thân thể nhỏ nhỏ dưới nhánh cây, nhỏ nhỏ cất tiếng hát: " Trong ao sen, từng đóa hoa sen nở rộ, hoa sen hồng, hoa sen trắng, từng đóa hoa vô cùng tinh khiết —— Mẹ, đi ngủ sớm một chút, con không sao, con rất khỏe —— Ngủ ngon——"