Q.2 - Chương 5: Vị Quý Nhân
Tiểu Khai tức giận đến thất khiếu( tai, mắt, mũi, miệng) khói bay, hết lần này tới lần khác không phát tác được, răng cắn chặt đến vang lên, suy nghĩ hồi lâu, nói: “ Tiểu Quan, chúng ta ngày mai cũng đi hướng đông nam tìm một chút, để xem là quý nhân gì đây.”
“ Làm gì có quý nhân.” Tiểu Quan “ xuy” cười: “ Bất quá là con yêu quái khác thôi.”
Tiểu Khai đi ra khỏi Trì gia, trở lại văn phòng, thì đã là hai giờ chiều. Trong văn phòng không có một người nào, chỉ có một người đang mặc bộ đồ vệ sinh đang đi kiểm tra, Tiểu Khai đi tới vỗ vai hắn: “ Uy, cho hỏi một chút, bọn họ đi đâu hết rồi?”
Người này vừa nhấc đầu, Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, nguyên lai đúng là Cổ Chánh Kinh, Tiểu Khai vừa biết mình nhận lầm, chỉ thấy Cổ Chánh Kinh lộ ra một nụ cười: “ Nghiêm trợ lý, bọn họ đi họp rồi, dường như đang nghiên cứu chuyện hợp tác với Trung Hành địa sản, bởi vì Trì quản lý vắng mặt, cho nên Tiêu tổng giám tự mình chủ trì.”
“ Nga.” Tiểu Khai cẩn thận hỏi: “ Ngươi…ngươi đây là…”
Cổ Chánh Kinh ưỡn ngực: “ Ta bây giờ là phó quản lý bộ vệ sinh.”
Tiểu Khai lúc này mới nhớ tới, vị này hình như đã bị mất đi quyền lực mấy ngày nay, bây giờ nhìn hình dáng của Cổ Chánh Kinh, quần áo lẫn mặt mũi đều dính tro bụi, thật sự không biết nói cái gì mới tốt, hắn trở lại chỗ ngồi của mình, nhàm chán ngồi xuống, thuận tay đem Vô Tự Thiên Thư ra.
“ Nghiêm trợ lý, ngươi dường như thích đọc sách nha.” Cổ Chánh Kinh không có chuyện cũng tìm lời để nói: “ Di, là quyển sách ngươi xem lần trước đây mà.”
“ A a, đúng vậy.” Tiểu Khai dùng tay áo che đi tựa sách, ngẩng đầu lên nói: “ Có chuyện gì không?”
“ Không có gì, chỉ là muốn nhìn một chút.” Cổ Chánh Kinh có điểm xấu hổ đưa tay chỉ Vô Tự Thiên Thư trên bàn, hai người cách nhau rất gần, ngón tay hắn vừa chạm vào trên bìa Vô Tự Thiên Thư, chỉ thấy trên sách nhất thời nhấp nhoáng một đạo quang hoa màu vàng rất nhạt, sau đó dưới chân Cổ Chánh Kinh đột nhiên trợt đi, nhất thời cả thân thể lại té xuống, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, vừa lúc dưới đất lại có một vũng nước, làm bẩn cả lên người hắn. Hắn lấy tay chống xuống đất, kết quả nước bắn lên cả trên đầu hắn.
Tiểu Khai thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.
Ha ha ha, cười chết ta mất.” Tiểu Quan trong lòng Tiểu Khai cười to: “ Chỉ với tư cách như hắn mà cũng muốn đụng đến Vô Tự Thiên Thư, hắn hiển nhiên là bị trời phạt đó.”
“ Ta kháo, quyển sách còn có công năng này?” Tiểu Khai kinh nghi không chừng nói: “ Vậy nói, nếu có ai muốn đối phó ta, ta dùng quyển sách này đánh hắn, hắn có bị trời phạt không?”
“ Theo lý luận thì có lẽ như vậy.” Tiểu Quan nói: “ Bất quá, ai lại cho ngươi cơ hội đánh hắn, nếu ngươi có khả năng đánh hắn, còn không bằng cầm lấy một thanh đao chém hắn còn hơn.”
Đang nói đến đó, chợt thấy Cổ Chánh Kinh lảo đảo đứng lên, vuốt lại rác rưởi trên đầu xuống, miễn cưỡng cười nói: “ Cũng may ta phản ứng nhanh…”
Lời còn chưa nói dứt thì cái đồng hồ bên trên vô thanh vô tức rớt xuống tới, đập ngay trên đầu hắn, Cổ Chánh Kinh chưa kịp kêu lên một tiếng đã gục xuống mặt đất….
Tiểu Khai khi tối trở về nhà còn đang nghĩ tới chuyện trời phạt, suy nghĩ hồi lâu, đem sách ra xem, đặt trên mặt bàn, cẩn thận nghiên cứu.
“ Khai ca, mau bỏ thêm một giọt máu đi.” Tiểu Quan nói: “ Nhìn xem có thể cho ta thêm chút năng lực, ngày mai đối phó được yêu quái.”
Tiểu Khai gật gật đầu, cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu, chợt thấy quyển sách một trận nhộn nhạo, đầu óc hắn có chút hôn mê, sau đó lại thấy tốt hơn.
“ Không tác dụng Khai ca.” Tiểu Quan nói: “ Ta không có chút cảm giác nào.”
“ Ta có cảm giác, hình như ta học được cái gì đó.” Tiểu Khai cau mày cố gắng nhớ từng chữ: “ Phong…Ma…Khẩu…Quyết, đó là cái gì?”
“ Có thể sao?” Tiểu Quan lắp bắp kinh hãi: “ Lại là Phong Ma Khẩu Quyết!”
“ Không biết!” Tiểu Khai thử nói thầm vài câu, nhưng trong đầu vô cùng mơ hồ, âm thanh phi thường cổ quái, không cách nào niệm được ra.
“ Ngươi thử lại xem?” Tiểu Quan nói: “ Nếu thật là Phong Ma Khẩu Quyết, vậy ngày mai yêu quái sẽ không còn mạng nữa.”
“ Phong Ma Khẩu Quyết thật nổi danh như vậy sao?” Tiểu Khai hỏi: “ Nói ta nghe xem.”
“ Đơn giản mà nói, Phong Ma Khẩu Quyết là một loại pháp thuật không cần nhiều lực lượng, nhưng lại có rất ít người luyện thành, bởi vì luyện khẩu quyết này phải nhờ thiên phú, có thể luyện thì chỉ cần một ngày luyện được, còn không thể luyện thì cho dù một ngàn năm cũng vô dụng, hơn nữa tác dụng của khẩu quyết này phi thường cổ quái.” Tiểu Quan nói: “ Nó nhằm vào mỗi một yêu ma chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi phong ấn thì vĩnh viễn không thể hóa giải, hơn nữa chỉ có thể phong ấn một năng lực mạnh nhất của đối phương, mà không phải phong ấn đối phương hoàn toàn, cho nên loại khẩu quyết này bình thường chỉ có thể phụ trong chiến đấu mà không thể quyết định chiến cuộc.”
Tiểu Quan ngừng lại một chút, lại nói: “ Khai ca, ta nhớ ra rồi, ta đúng là trúng Phong Ma Khẩu Quyết, cho nên dù bây giờ ta khôi phục thế nào nhưng năng lực cũng chỉ có hạn, bởi vì năng lực mạnh nhất của ta không thể hoàn toàn khôi phục được tất cả.”
Tiểu Khai nói: “ Vậy năng lực quan trọng nhất của ngươi là cái gì?”
“ Không biết.” Tiểu Quan buồn rầu nói: “ Hoàn toàn nghĩ không ra.”
Tiểu Khai lại nghiên cứu kỹ lưỡng một trận, nhưng Phong Ma Khẩu Quyết kia trong đầu hắn chỉ có một cảm giác mơ mơ hồ hồ, vô luận như thế nào cũng không thể niệm ra vài câu chú ngữ, hắn đành bỏ qua.
Ngày hôm sau.
Được xưng là đường Nam Kinh phồn hoa nhất đô thị, đang lúc mở ra một buổi biểu diễn huyền học phục hưng, đương kim thế giới, theo chất lượng cuộc sống ngày một đề cao, trình độ khoa học lại phát triển, rất nhiều điều trước kia được cho là mê tín phong kiến đều đã thay hình đổi dạng, bắt đầu phát ra sức sống mới, mọi người đem những điều không giải thích được đặt tên là: Huyền Học. Cho nên tại rất nhiều địa phương phát đạt ở các tỉnh thành, việc xem phong thủy, thầy tướng số, xin xăm hỏi chuyện lại trở thành một loại trào lưu.
Giống như bây giờ, ba người trên đài cao, lại có tính đại biểu phi thường, một người là hòa thượng, một người là đạo sĩ, còn thêm một tiểu hài tử.
Nghe nói rất nhiều năm trước trong tiểu thuyết võ hiệp từng nhắc nhở qua, hòa thượng, đạo sĩ, nữ nhân, tiểu hài tử đều là những cao nhân hành tẩu giang hồ không dễ trêu chọc, dựa theo lý luận này, ba người trên đài cũng có chút ít sắc thái thần bí.
Tiểu Khai đi dọc theo nhà Tiểu Trúc thẳng theo hướng đông nam, kết quả đi ra đường Nam Kinh, liền thấy được buổi biểu diễn này, sau đó Tiểu Quan cũng trực tiếp nói với hắn: “ Yêu quái ở trên đài.”
“ Nga, thì ra là nơi này.” Tiểu Khai lập tức dừng chân lại, nhìn lên đài cao.
Vừa nhìn thấy thì đã bị không khí nhiệt liệt của hiện trường làm cho hoảng sợ, dưới dài vây quanh chừng hơn một ngàn người, Tiểu Khai cũng không quản nhiều như vậy, liều mạng đi đến một chỗ đông nhất, la lớn lên: “ Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nhường đường nhường đường, ta muốn lên đài biểu diễn!”
Mọi người nghe hắn nói như vậy liền tránh ra một con đường, Tiểu Khai thuận lợi chen ra phía trước, sau đó thì đứng bất động.
“ Uy, không phải ngươi muốn lên biểu diễn hay sao?” Một người bên cạnh hỏi.
“ Nga, là ta vừa mới nói là ta đến xem biểu diễn mà.” Tiểu Khai ra vẻ vô tư nói: “ Có thể là nói dư một chữ.”
Mắt của mọi người trừng lên dữ tợn, nhưng Tiểu Khai bây giờ là vì Tiểu Trúc có thể bài trừ muôn vàn khó khăn, vốn không lo chuyện này, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn lên đài cao.
Trên đài, buổi biểu diễn đã bắt đầu. Đầu tiên chính là vị đại hòa thượng mặt mày hồng hào, hòa thượng vừa lên đài, lập tức hai tay tạo thành chữ thập, hét lớn một tiếng: “ Bần tăng chính là đại truyền nhân thứ ba mươi tám của Thiếu Lâm Tự Phúc Kiến, pháp danh Ngộ Minh! Hôm nay ta sẽ cho mọi người kiến thức một chút Phật Môn Thiên Nhãn truyền đời tám trăm năm, có thể biết được chuyện ngàn năm thần thông sau!”
Tiếp theo là tên đạo sĩ, người này cũng rất có lai lịch: “ Các vị thí chủ, bần đạo là truyền nhân đại đệ tử đời thứ ba mươi bảy của Long Hổ Sơn Trương Thiên Sư tên là Trương Cửu Linh, mạo muội hiến tài cho mọi người.”
Cuối cùng đi lên chính là tiểu hài tử kia, thoạt nhìn hình dáng thì chỉ có mười tuổi, lời nói lên lại thật dọa người: “ Bản nhân trời sinh linh thể, năm tuổi khai thiên nhãn, tám tuổi ngự quỷ thần, thân được phật giáo chuyển thế tuệ căn, là thần đồng trong nhân thế. Ba cõi chín giới trong vũ trụ, còn chưa có địa phương nào mà ta không nhìn thấy cả.”
Người chủ trì lập tức phi thường phối hợp kêu lên: “ Vị bằng hữu nào nguyện ý đi lên hiệp trợ giúp đỡ cho ba vị đại sư đây? Có thể nhấc tay báo tên, ba vị đại sư sẽ ở trong điều kiện không có chút tài liệu nào làm chứng, sẽ chính xác nói ra tương lai của ngài, rồi nói cho ngài nghe làm sao tránh tai nạn, tiêu tai miễn họa.”
Đúng lúc này, Tiểu Khai cảm thấy trên vai bị người vỗ một cái, quay đàu lại thì nhìn thấy vị người hầu hôm qua gặp trong nhà Tiểu Trúc, Thập Thất.
“ Di, ngươi tới đây làm gì?” Tiểu Khai nói: “ Ta rõ ràng nhỡ lão gia ngươi nói tự mình đi mời quý nhân cơ mà.”
“ Ông ấy có nói qua sao? Sao ta không biết?” Thập Thất hiển nhiên cũng không biết thái độ của Trì Định Nghiêu đối đãi Tiểu Khai, ngày hôm qua hắn gặp Tiểu Khai là khẳng định hắn là bằng hữu của lão gia mình, cho nên thành thật trả lời: “ Sáng sớm ông ấy đã kêu ta đi tới đây a.”
Tiểu Khai ngây người một chút, lúc này mới nhớ là do mình nghe lén câu chuyện ngày hôm qua, bất quá may mắn là Thập Thấp cái gì cũng không biết, nên cũng không lo lắng lộ ra, hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: “ Vậy lão gia ngươi ở nhà làm gì?”
Thập Thất nói: “ Có điểm kỳ quái, tiểu thư luôn luôn rất nghe lời, ngày hôm qua không biết sao đã cãi nhau với lão gia một trận, kết quả hôm nay tiểu thư chết sống cũng không chịu ra khỏi phòng, lão gia rất lo lắng nên phái ta tới đây.”
“ Vì sao cãi nhau? Tiểu Trúc không có việc gì chứ?” Tiểu Khai lo lắng: “ Bọn họ tại sao cãi nhau?”
Thập Thất cau mày suy nghĩ một hồi, nói: “ Bọn họ hình như nói về cái gì mà nữ nhân bình quyền, đại khái tiểu thư yêu cầu nam nữ phải ngang hàng, sau đó lão gia không đồng ý, vì vậy mới như vậy đó.”
“ Nữ nhân bình quyền? Là ý tứ gì a?” Tiểu Khai gãi đầu.
“ Không cần suy nghĩ, khẳng định là tranh thủ nữ quyền, chuyện như vậy thì rất thường thấy.” Thập Thất lộ ra hình dáng như rất tự tin như thế.
Tiểu Khai suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ được cẩn thận, Trì Định Nghiêu nói khẳng đinh là người phản trắc nịnh bợ đang ở bên cạnh mà không phải cái gì mà nữ nhân bình quyền gì đó, hắn hiển nhiên là muốn khuyên Tiểu Trúc không được quan hệ với Tiểu Khai, nhưng Tiểu Trúc rõ ràng không tin chuyện này, nói cách khác Tiểu Trúc cãi nhau với ba nàng chẳng qua tất cả là vì mình, nghĩ tới đây, Tiểu Khai bắt đầu thấy cảm động.
“ Khai ca, đột nhiên ta có ý nghĩ đùa chơi hay lắm.” Tiểu Quan chạy ra: “ Ngươi có muốn nghe một chút hay không?”
“ Ta cũng không có thời gian đùa chơi.” Tiểu Khai nghiêm trang nói: “ Ta còn chưa kịp nghĩ cách cho Tiểu Trúc muội muội đây nè.”
“ Hắc, hắc, ta biết, biện pháp này của ta là có thể trợ giúp Tiểu Trúc tỷ tỷ đó.” Tiểu Quan hắc hắc cười, nói cho Tiểu Khai nghe một lần, nói đến mức mặt mày Tiểu Khai hớn hở: “ Tốt, cứ làm như vậy.”
Người ở bên cạnh đang xem, đột nhiên cảm thấy trước mắt bỗng nhiên trước mắt hoa lên, khoảng cỡ năm giây lại khôi phục bình thường cho nên cũng không ai phát hiện, thừa dịp này từ phía sau, Tiểu Quan đã ở trong sách bay ra, nhanh như chớp đã vụt đi xa.
Trên đài cao phía sau buổi biểu diễn còn chưa có bắt đầu, Thập Thất đang ở phía dưới lầm bầm: “ Lão gia nói muốn tìm quý nhân, nhưng ở trên đó lại có tới ba người, thực hiển nhiên chính là ba quý nhân này rồi a.”
Tiểu Khai lập tức xoay mặt qua: “ Điều này không nhất định nga.”
“ Vì cái gì?” Thập Thất nói: “ Chẳng lẽ còn có người muốn lên biểu diễn?”
“ Ngươi nói đúng rồi.” Tiểu Khai cười hăng hắc, chỉ vào mũi mình: “ Người đó đúng là ta.”
“ Ngươi” Thập Thất há to miệng tròn vo như chữ O.
Người chủ trì đang nhiệt tình hiệu triệu quần chúng: “ Ai có hứng thú lên nhận sự chỉ điểm của cao nhân thì hãy khẩn trương lên một chút a, thời gian quý giá, cơ hội khó được, qua rồi thì thôi a.”
“ Xem ta đây.” Tiểu Khai vỗ vai Thập Thất, đi thẳng lên đài. Nhất thời dọa cho người chủ trì giật mình, lui bật ra sau ba bước, tập trung nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên trước mặt mặt mũi thanh tú, nhưng tóc lại rối loạn, thoạt nhìn như đã nhiều ngày không có tắm gội.
“ Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Người chủ trì nhìn thấy Tiểu Khai cầm một cái bao màu đen dài trong tay, hắn cảm thấy rất giống như một thanh đao được bao bọc trong đó.
“ Ngươi quên rồi sao? Ta gọi là Tiểu Khai.” Tiểu Khai nhìn người chủ trì với vẻ ngập tràn chờ mong: “ Ngày đó ngươi có nói qua, cấp cho ta một lần cơ hội biểu diễn.” Hắn xốc xốc lên cái bao trong tay, nguyên lai là một bó dây điện trong đó.
“ Cho ngươi một cơ hội?” Người chủ trì cúi đầu ra chiều suy nghĩ chừng vài giây: “ Ta dường như không nhớ rõ, có chuyện này hay sao?”
“ Đương nhiên là có! Chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời!” Thanh âm Tiểu Khai nhất thời cao lên, “ Sưu”, hắn lẻn đến bên người chủ trì, chỉ một tay đã nắm được quần áo người chủ trì: “ Lão huynh, ngươi mau cẩn thận ngẫm lại, ngươi nhất định sẽ nghĩ ra a.”
Người chủ trì thấy Tiểu Khai đã nắm tới ngực mình, bây giờ thấy hắn đang có vẻ kích động, người chủ trì đành nuốt ngụm nước bọt, quyết định khuất phục: “ Ta…ta nhớ ra rồi…”
“ Ha ha, tốt quá! Ta nói làm sao mà ngươi không nhớ rõ được chứ!” Tiểu Khai hưng phấn nhảy xuống dưới đài, ánh mắt mọi người nhất thời lướt nhìn theo, chỉ thấy đám người dạt ra hai bên, một chiếc xe thể thao màu đỏ tiến đến, nhìn màu sắc thật có phong cách, nhưng trong xe lại lòi ra nhiều cái thùng lớn, thoạt nhìn cũng vô cùng bất nhã, mọi người nhìn lại thì thấy trong xe bước ra một mỹ nữ, bất quá mỹ nữ giờ phút này đang nghiêm mặt sầu thảm, hình dáng như đang bị tổn thương, cũng không biết là đang bị ủy khuất gì.
“ Cái này…” Người chủ trì có điểm ngây ngốc: “ Ngươi đang làm gì?”
“ Đây là công cụ tính toán vận khí của ta a.” Tiểu Khai nói: “ Ta tính không giống bọn họ đâu, đây là công cụ tính toán tướng số mới nhất của ta, máy tính đoán trước, tuyệt đối mới mẻ, trước sau chưa từng có.” Hắn nói tới đó thì chớp mắt nhìn mỹ nữ sầu thảm kia vài cái, thấp giọng nói: “ Tiểu tử ngươi thật biến thái, sao lại biến thành nữ nhân?”
“ Khai ca, ngươi nghĩ sai rồi.” Thanh âm Tiểu Quan vang lên trong lòng hắn: “ Tỷ tỷ kia là bị ta khống chế mà tới, hắn là người thật đó.”
Tiểu Khai sửng sốt một chút, lại nhìn mỹ nữ đối diện, đang dùng một đôi mắt ướt đẫm trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt như đang tức giận nghiến răng, gương mặt Tiểu Khai chợt hồng lên, xấu hổ cười cười, bắt đầu bày đồ đạc ra.
Ngộ Minh đại sư, Trương Cửu Linh đạo trưởng và Mật Tông tiểu thần đồng đứng trên đài liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhíu nhíu mày, bất quá động tác này rất nhẹ, tất cả mọi người không nhìn thấy.
Người chủ trì cũng không nói gì chỉ nhìn Tiểu Khai đang dọn đồ ra, sau đó cẩn thận hỏi: “ Xin hỏi, ta có thể tiếp tục không?”
“ Nga, có thể rồi.” Tiểu Khai làm ra vẻ phong độ phất tay: “ Các ngươi cứ biểu diễn trước đi, đợi lát nữa ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt!”
Vì vậy người chủ trì tùy tiện tìm ba người bên dưới đi lên đài, bắt đầu xem tướng số.
Đầu tiên chính là một người trung niên cỡ ba mươi tuổi, người này hình như có vẻ không tin tưởng tướng số cho lắm, vẻ mặt chế nhạo như nhìn ba người trong giang hồ: “ Xin hỏi ba vị cao nhân, các ngươi muốn xem chỉ tay, hay là xem mặt, hay hỏi ngày sinh tháng sinh?”
Ba vị cao nhân căn bản không để ý tới hắn, chỉ từ trên xuống dưới nhìn hắn, vị thần đồng kia vốn rất lùn, còn phải lấy một cái ghế leo lên đứng xem, nhìn chừng ba phút thì trung niên nhân bắt đầu không còn kiên nhẫn: “ Ta nói các ngươi rốt cuộc có tính được hay không đây? Không tính thì ta đi xuống!” Chân hắn vừa nhấc lên, đang muốn đi xuống, chợt bên lỗ tai nghe được một thanh âm cất lên như tiếng nổ.
“ Tiên sinh ngươi năm nay ba mươi hai, mười hai năm trước cha mẹ cùng qua đời, hiện có một anh một em gái, bần tăng nói có đúng không?” Thanh âm Ngộ Minh đại sư quả nhiên có hương vị của Phật môn sư tử hống, bất quá hắn không phải thanh âm của hắn làm cho trung niên nhân khựng lại, mà chính là vì nội dung trong câu nói, bởi vì trung niên nhân đã dừng chân lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua.
“ A a, bần tăng còn biết, ngươi sinh nhằm mùa thu đông, cả đời lao lực bôn ba, áo cơm coi như không tệ, nhưng vẫn chưa có con.” Xem ra Ngộ Minh đại sư đối với phản ứng của trung niên nhân rất vừa lòng, trên mặt đang mỉm cười.
“ Đại sư nói thêm chút nữa.” Trung niên nhân khẩn trương giương mắt nhìn Ngộ Minh.
“ Vô lượng thọ phật, ta nói.” Trương Cửu Linh đạo trưởng đi tới: “ Bất quá có một số việc, là chuyện riêng tư, không biết thí chủ có ngại không?”
“ Không quan hệ, ngươi nói đi.” Trung niên nhân nói.
“ Tốt lắm, ba năm trước đây thí chủ nhất thời động sắc niệm, từng làm điều sai lầm, hôm nay trên thân có bệnh kín, chuyện nam nữ cấm tuyệt, tuy trị liệu có khởi sắc nhưng muốn khỏi hẳn thì cần đến một năm thời gian, thật là đáng tiếc..”
Lời nói này cho dù mịt mờ, nhưng mọi người nghe được thì hiểu, dưới đài đột nhiên một trận cười to, trung niên nhân đứng ở trên đài, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, muốn nổi giận cũng không được, không giận cũng không xong, chuyện xấu này dĩ nhiên không thể nói với người ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác là do hắn đồng ý cho Trương đạo nhân nói ra, cho nên hắn không thể làm được gì lão.
May mắn là người chủ trì là một người có kinh nghiệm phong phú, lập tức chạy tới: “ Các vị, các vị, các ngươi xem, hai vị đại sư chính là cao nhân có chân tài thực học nha, bây giờ chúng ta lại tìm một vị khách thí nghiệm tiếp theo thôi.” Hắn không chút phản ứng đẩy trung niên nhân đi xuống, muốn dời đi lực chú ý.
“ Đừng nóng vội, cứ từ từ.” Thần đồng leo xuống ghế: “ Đã hôm nay có duyên gặp, ta sẽ giúp ngươi tiêu tai giải nạn a.”
Trung niên nhân ngạc nhiên xoay người: “ Ý tứ của ngươi là..?”
Tiểu thần đồng nở nụ cười cao thâm khó lường, đưa tay vào người tha tha một hồi xuất ra một viên đất, thấy dưới đài có nhiều người đang âm thầm nhíu mày suy nghĩ: “ Tiểu hài tử này cũng thật quá đáng, trên người không ngờ lại bẩn như vậy!”
Tiểu thần đồng đưa cục đất cho trung niên nhân: “ Viên này, ngươi trở về uống chung với nước, ba ngày sao kỵ đi ra ngoài, kỵ uống rượu hút thuốc, sau đó ngươi sẽ khỏi bệnh, tinh lực càng tăng tiến.”
Sắc mặt mọi người lập tức kinh ngạc!
Sắc mặt trung niên nhân vừa rồi là màu trắng xanh, còn bây giờ đã biến thành màu đen, một tay chộp tới viên đất rồi sau đó ném mạnh vào mặt tiểu thần đồng. Vừa rồi hắn đã tức giận đến muốn nín thở, nhân cơ hội này phát tác, mắng to: “ Tiểu súc sinh! Thật là không có dạy dỗ!”
Tiểu thần đồng quả nhiên là người có hàm dưỡng, cũng không hề tức giận, đứng ở nơi đó cũng không nhúc nhích, nhưng khi viên đất bay đến trước mặt hắn, lại phảng phất như gặp phải thứ gì đặc biệt, trực tiếp bay ra ngoài, theo gương mặt bay sát qua, bay ra sau đầu hắn, Tiểu Khai đang hưng phấn gắn thêm một sợi dây điện cuối cùng, vừa quay đầu lại, há miệng nói mới một từ: “ Ta…”
Chợt nghe một tiếng rít gió, viên đất đã hướng thẳng vào miệng hắn.
Cả toàn trường trợn mắt kinh ngạc.
Thời khắc mấu chốt, chỉ thấy Tiểu Khai thật trấn định, vẫn không nhúc nhích, viên đất bay đến trước mặt hắn, phảng phất như chạm phải vật gì ngăn trở, đột nhiên bị kìm hãm, sau đó thẳng tắp rơi xuống.
“ Chân khí hộ thể!” Đạo sĩ, hòa thượng, và tiểu thần đồng ba người sáu con mắt đồng thời bắn ra tinh quang.
“ Ta kháo…đây là cái gì?” Tiểu Khai lúc này mới có phản ứng, bất chấp tất cả hắn liền nói: “ Là ai làm, mẹ nó, ta nhất định phải báo thù.”
Vẻ mặt Tiểu Khai khiêu khích ngẩng đầu lên, theo ánh mắt mọi người nhìn về hướng trung niên nhân.
“ Không phải ta.” Trung niên nhân hiển nhiên thân thể khỏe mạnh chỉ có hạn, vừa gặp phải một tiểu tử cao lớn có ánh mắt phẫn nộ, lập tức sợ hãi: “ Kỳ thật là hắn làm.” Tay hắn chỉ vào hướng tiểu thần đồng.
Tiểu thần đồng giống như một pho tượng phật đang mỉm cười, ánh mắt hiền lành quét về phía Tiểu Khai: “ Ngươi không cần phẫn nộ, viên vừa rồi không phải là vật dơ bẩn phàm tục, mà là đại hồng đan quý giá nhất của Mật Tông ta, có thể chữa lành trăm bệnh, đáng tiếc ngươi vô duyên, lãng phí một viên thuốc tốt.”