Q.10 - Chương 169: Trong bóng đêm lạnh lùng
Thời gian
Nếu như là tảng đá nặng nề
Lấp đầy đêm
Thật sự phải di chuyển
Sẽ tạo ra một lỗ nhỏ trong màn đêm
Tò mò nhìn bình minh
Sau khi Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Kỳ Hinh chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp bắt đầu xuất hiện sự lo lắng và khẩn trương.
Xác định Lăng Thiếu Đường đã ra ngoài, cô cố chịu đựng sự mệt mỏi ở trong người, lập tức mặc quần áo tử tế, đi theo Lăng Thiếu Đường.
Cô mơ hồ nghe được nội dung cuộc trò chuyện qua điện thoại của Lăng Thiếu Đường, nhất là trước khi đi anh còn nói nhỏ vào tai mình câu nói kia, làm trong lòng cô rung lên một hồi chuông cảnh báo.
Rất rõ ràng, ba gã trêu chọc cô đã bị tìm thấy rồi, cô cũng không quan tâm đến ba người kia, cô chỉcho rằng vì người như vậy mà Lăng Thiếu Đường gây chuyện là không đáng.
Khi cô tới đại sảnh, qua cửa sổ cô lập tức nhận ra Lăng Thiếu Đường lạnh lùng chạy xe như bay, trong nháy mắt, cô có thể nhìn thấy vẻ âm u lạnh lẽo cùng con mắt tàn nhẫn trên gương mặt anh!
Lòng cô run lên, dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo ——
"Bác lái xe, mau — mau giúp tôi đuổi kịp chiếc xe con phía trước!"
Vẫy một chiếc taxi đang chạy nhanh về phía cô, cô vội vàng kêu ngừng xe, vội vàng ngồi vào, lo lắng nói với người lái xe .
Hai chiếc xe chạy cực nhanh trên đường rồi dần dần bị đêm tối nuốt chửng!
Tất cả ánh sang cũng dần biến mất.
Bóng đêm, đen đến đáng sợ, ở một nơi tối tăm nào đó, tất cả mọi thứ đều mờ ảo không rõ, vô hình tạo nên cảm giác đáng sợ, xung quanh chìm vào một nơi mênh mông không biết thời gian.
Tới gần núi hẹp, yên tĩnh không một tiếng động, trong một căn nhà cũ nát, trên mặt đất bẩn thỉu trói ba tên mặt mũi hèn mọn, bọn chúng chính là những kẻ đã đùa giỡn Kỳ Hinh vào hôm đó.
Cánh cửa cũ nát, đột nhiên bị một bàn tay to đầy sức mạnh đẩy ra, ánh trăng chiếu vào, hai người đàn ông cao lớn giống nhau cùng xuất ở sau cánh cửa, ánh trăng mơ hồ phác họa nên khuôn mặt anh tuấn của bọn họ, hai người là Lăng Thiếu Đường và Cung Quý Dương.
Lăng Thiếu Đường mặc trang phục màu đen, từ đầu tới chân tỏa ra sự điên cuồng và sức hấp dẫn thâm sâu, toàn thân tản ra khí chất giống như vương giả, nhưng sắc mặt lạnh như băng khiến con người ta vô cùng sợ hãi.
Mà Cung Quý Dương lại mặc quần áo màu trắng, tao nhã như vương tử, bên môi vĩnh viễn là nụ cười tà mị, mắt cũng như vẻ mặt đều cùng một màu đen sâu thẳm không đàng hoàng.
"Chính là ba người này ư?" Lăng Thiếu Đường híp con ngươi đen lại, từng bước đi về phía trước, giọng nói tuy nhỏ,nhưng dường như lại giống thuốc nổ... muốn bầu không khí nơi này nổ tung.
Ba người đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt cũng trở nên hết sức rối loạn, khuôn mặt hiện lên sự sợ hãi càng khiến người ta cảm thấy chán ghét!
Bởi vì cả ba gã đều bị bịt mồm không thể phát ra tiếng, nên chỉ có thể bất chấp tất cả trốn tránh ở phía chân tường.
Cung Quý Dương cười, cố ý thương tiếc nói: "Chậc chậc, ba đứa chúng mày thật đúng là có học không có ngoan, hôm đó đã muốn cảnh báo cho bọn mày là phải thành thật, ai ngờ bọn mày —— thật sự đáng tiếc, đáng tiếc!"
Ở một chỗ khác trong phòng cũng có ba người đứng đó, một người là Lãnh Thiên Dục, hai người còn lại là vệ sĩ của hắn.
Lãnh Thiên Dục không nói gì, hắn giống như một pho tượng lạnh lùng nhìn người bên cạnh duỗi tay ra, một người vệ sĩ đưa tới tay hắn một khẩu súng lục.
"Thiếu Đường ——"
Giọng nói lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục vang lên, bàn tay to vung lên, sung bay lên giữa trời theo đường cong tuyệt đẹp đã được Lăng Thiếu Đường vững vàng bắt được.
Đáy mắt tàn nhẫn nhìn về phía kia, họng súng đen lập tức nhắm thẳng vào một trong những kẻ đùa giỡn Kỳ Hinh ——
"Đừng —— đừng ——"
Những kẻ kia vừa thấy một khẩu súng lạnh lùng nhắm thẳng mình, sợ tới mức lập tức kêu lớn, còn to hơn cả tiếng đại bác. Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống, không những thế, còn mất mặt đi tiểu ra quần.
"Thật đúng là đồ bỏ đi!"
Lăng Thiếu Đường cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, khi anh nghĩ tới ba tên vô dụng này mơ tưởng chiếm tiện nghi của Kỳ Hinh thì hận không thể khiến bọn chúng tan xác!
Cung Quý Dương cũng khẽ cười một tiếng: "Thiếu Đường, hình như tên kia có chuyện muốn nói!"
Lãnh Thiên Dục chỉ vào một người vệ sĩ nói: "Cậu!"
"Vâng, Lãnh tiên sinh!"
Người vệ sĩ này hiểu ý rồi trả lời, cất bước tiến lên, hung hăng giật miếng vải đang bịt mồm tênkia ra.
Gã này thở phì phò, một mặt là bởi vì miệng tạm thời đã có được tự do, về phương diện khác, cũng bị sự việc trước mắt doạ sợ.
"Bọn mày là người nào? Nói cho chúng mày biết, ba người chúng tao là người của ‘Thủ lĩnh’, hắn là đại ca của nơi này!" Hắn kiềm chế sợ hãi trong lòng cố ý rêu rao nói.
Những người ở trước mắt hắn, hắn nhận ra một trong sốđó là Cung Quý Dương, nhưng hai người kia là ai, hắn cũng không biết.
Nghe thấy hắn tự giới thiệu xong, Lãnh Thiên Dục cười lạnh một tiếng, bên môi lộ vẻ châm biếm, ‘Thủ lĩnh’? Nhìn ba tên kia cũng biết đại ca của bọn chúng là người như thế nào! Dùng những kẻ kia để dọa nạt bọn họ, đúng là không biết tự lượng sức mình!
Con ngươi củaLăng Thiếu Đđường giống như chim ưng chăm chú nhìn ba kẻ kia, đáy mắt lướt qua một chút làm người ta khó có thể nắm bắt suy nghĩ của anh——
"Ồ, đại ca của mày là ‘Thủ lĩnh’ , vậy mày nhất định phải nói cho tao biết chỗ của hắn!"
Lăng Thiếu Đường từng bước đi đến bên người bọn chúng, nhẹ nhàng nói.
Không có cách nào khác, tên kia không nghe ra giọng nói của Lăng Thiếu Đường đãtrở nên nguy hiểm và hơi thở cũng trở nên thâm độc, hắn cườiđê tiện: "Sợ rồi sao, nếu mày sợ thì lập tức thả bọn tao ra, sau đó tự mình đi tìm ‘Thủ lĩnh’ mà hối cải, việc này coi như xong, nếu không bọn mày sẽ chết rất thảm!"
Hắn không sợ chết cười to, hai kẻ còn lại cũng tươi cười nắm chắc phần thắng, trong lòng dần bình tĩnh lại.