Q.10 - Chương 171: Người đàn ông như thế nào
Anh là vua của em, bước ra từ cung đình của năm tháng
Bầu trời trước mắt của anh, là để em nhìn lên
Hoặc là nghe, sau đó tiến lên, yêu
Rồi đến tương tư, thậm chí bỏ mạng
Cũng trong đêm tối cùng nhau, dây dưa không rõ. . . . . .
Lăng Thiếu Đường nghĩ đến đây, anh hơi quay đầu, thân thể cao to che khuất tầm mắt Kỳ Hinh, bàn tay to của anh nâng lên, nhanh chóng ném súng đang cầm trong tay cho Lãnh Thiên Dục một lần nữa.
Trên mặt Lãnh Thiên Dục hiện lên một tia kinh ngạc không dễ dàng phát hiện, lập tức thu lại, giọng nói lạnh như băng: “Trước tiên đưa Kỳ Hinh đi đi!"
Lăng Thiếu Đường nhìn Lãnh Thiên Dục, lại nhìn Cung Quý Dương đang đứng ở một bên .
Cung Quý Dương cười đen tối, chuẩn bị bắt tay vào công việc nói : "Đi đi, cậu không phải Lăng Thiếu Đường bọn mình biết!"
Đúng vậy, bọn họ biết Lăng Thiếu Đường là người tàn nhẫn, toàn thân tỏa ra sự điên cuồng làm cho người ta sợ hãi, hiện tại anh chỉ là người đàn ông hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu thôi!
Lăng Thiếu Đường không nói gì, chỉ lạnh nhạt cười, đáy mắt xuất hiện sự cảm ơn không cần nói cũng biết, một câu cũng không nói, lập tức kéo Kỳ Hinh ra khỏi căn phòng đó.
"Đường, anh quyết định bỏ qua cho ba người kia sao?"
Một mặt Kỳ Hinh bị anh lôi đi, mặc khác lại tò mò hỏi.
Cô cảm thấy vẻ mặt Lăng Thiếu Đường khác lạ , không chỉ có anh, còn có Lãnh Thiên Dục và Cung Quý Dương, lời nói vừa rồi của bọn họ là có ý gì?
Lăng Thiếu Đường không nói gì, một tay to lớn giống như gọng kìm kéo cô, đi tới xe của mình.
"Đường!" Trong lòng Kỳ Hinh bất ổn, dù sao cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đột nhiên, Lăng Thiếu Đường dừng bước, thân hình cao lớn dừng lại không báo trước, khiến thân thể mềm mại của Kỳ Hinh nhanh chóng đụng phải ngực anh.
Bàn tay lập tức đỡ lấy thân thể cô, khẽ thả lỏng tay, nắm chặt hàm dưới mềm mại của Kỳ Hinh, con ngươi đen tối so với ban đêm còn đen hơn, "Hinh Nhi, em phát hiện ra anh là người khát máu và tàn nhẫn khác xa với sự tưởng tượng của em, em còn có thể yêu anh không?"
Đúng thế, anh sợ sau khi cô phát hiện ra chuyện kia cô sẽ rời bỏ mình! Ngay như Quý Dương, cậu ta cũng cho rằng, đấy mới là con người thật của anh!
Cho tới bây giờ, anh vẫn không thể hiện bộ mặt vô tình khát máu của mình ở trước mặt cô, anh tình nguyện để lại ấn tượng tốt đẹp về mình trong mắt cô!
Kỳ Hinh hơi giật mình, ánh mắt có chút nghi hoặc, cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Lăng Thiếu Đường, bất an trong lòng lại giống như cơn sóng dâng lên ngày càng cao. . . . . .
Lúc cô đang giật mình, từ đằng xa, phía trong căn phòng đột nhiên có tiếng súng vang lên ——
Ngay lập tức máu ngừng chảy. . . . . .
Theo bản năng Kỳ Hinh nhìn về phía căn phòng đổ nát, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng.
"Anh. . . . . ."
Môi cô run run quay sang nói với Lăng Thiếu Đường, chưa nói hết, một cơn buồn nôn không thể nhịn trào ra!
"Ọe ——" Cô vội vàng chạy đến một gốc cây, tay nhỏ bé ôm thân cây, không ngừng nôn khan.
Kỳ Hinh không biết lần nôn khan này là vì phản ứng mang thai hay là vì ba người kia đã trở thành xác chết!
"Hinh Nhi!" Lăng Thiếu Đường nhanh chóng tiến đến, đợi Kỳ Hinh dần bình phục, anh đau lòng kéo cô vào trong lòng, bàn tay to không ngừng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.
Kì Hinh kinh hãi nhìn Lăng Thiếu Đường, giọng nói run run: "Các anh —— các anh rốt cuộc là người như thế nào ? Vì sao trong mắt các anh mạng sống của con người lại rẻ mạt như vậy?"
Giọng nói mềm mại nhưng đau thương vô cùng, mặc dù cô rất hận ba người kia, nhưng có nhiều cách giải quyết khác nhau, không nhất thiết phải lấy mạng sống của họ!
Trăm ngàn lần cô không nghĩ Lăng Thiếu Đường sẽ làm như vậy!
Nhìn vẻ mặt Kỳ Hinh thay đổi liên tục, từ kinh ngạc đến sợ hãi, sau đó thành trốn tránh, nhìn cô không ngừng lùi bước ra phía sau, nụ cười của Lăng Thiếu Đường không còn nữa, giờ chỉ còn lại lửa giận ngút trời.
"Hinh Nhi, em phải nhớ kỹ, em là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường, cho nên, bất kì thằng đàn ông nào dám làm nhục em, anh cũng sẽ không buông tha, nhẹ thì khuynh gia bại sản, nặng thì —— cửa nát nhà tan!"
Tư thế Lăng Thiếu Đường đầy thách thức, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh trăng mờ ảo lại càng thêm rõ nét, toàn thân đế vương trong đêm đen tối lại sáng rõ không thể nghi ngờ, anh điên cuồng cùng với giọng nói ngang ngược làm cho Kỳ Hinh tin tất cả sẽ trở thành hiện sự!
Đột nhiên cô nhớ lại từng lời từng chữ Lăng Thiếu Đường nói với cô lúc ở nhà thờ lớn Milan: "Nhớ kỹ, em nhà người phụ nữ của tôi, đối với những kẻ có ý định quấy rối em nếu bị tôi nhìn thấy, kết quả chỉ có một —— giết không tha!"
Âm thanh lạnh lùng trầm thấp của anh giống như cái roi, giọng nói càng khẽ, lại càng làm người ta sợ hãi, rất giống với hiện tại, điên cuồng và lạnh lẽo!
"Sao vậy? Sợ anh ?"
Lăng Thiếu Đường dùng hết sức lực khẽ hỏi cô. Anh biết đêm nay mọi việc xảy ra đã dọa cô sợ, con người đơn thuần này, sao cô có thể tiếp xúc với những điều đen tối như thế này được?
Bỗng nhiên, Kì Hinh tỉnh táo lại, cô nhìn gương mặt anh tuấn của Lăng Thiếu Đường, giờ phút này nó lại tràn đầy sự phẫn nộ, đáy lòng dâng lên nhiều cảm xúc khác nhau.
"Cuối cùng anh là người đàn ông như thế nào?" Thở dài một tiếng, trong lòng cô giống như những bông hoa đào trôi nổi trên mặt nước, bồng bềnh chảy trôi đi. . . . . .
Anh nghe vậy cười nhạt, con ngươi thâm sâu, ánh lên vẻ gợi tình mập mờ. Ánh trăng nhàn nhạt che lấp khuôn mặt tuấn tú của anh, tạo nên sự dịu dàng sinh động.
"Anh là người đàn ông thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ——"
Môi mỏng cười nhẹ, toát lên vẻ gợi cảm không kìm được: "Em phải nhớ kỹ, anh là người đàn ông của em!"
Nụ hôn của anh ngang ngược nhưng dịu dàng, khiến trong lòng Kỳ Hinh cảm thấy ấm áp .
Có đôi khi, cô ghen với anh vì luôn được làm những điều mình thích theo ý của mình.
"Đường, em rất sợ!" Kỳ Hinh nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực của anh, cảm nhận nhịp đập vững vàng từ con tim anh.
Lăng Thiếu Đường đau lòng vỗ về phía sau lưng cô, cô không quen với sự tàn nhẫn này là chuyện bình thường, về sau anh càng phải chú ý hơn, sẽ không để việc này làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của cô.