Chương 64

Khỉ Còi khinh thường hừ một tiếng, Diệp Vỹ lập tức nói: "Các cậu đã không có ý kiến, vậy chúng ta cứ tiếp tục đi. Bất quá tôi muốn nói cho các cậu, chúng ta phải vào thời khắc giữa trưa, đem bản dập hợp lại hoàn tất, qua thời gian đó, ngũ hành sẽ sinh ra dị động, chúng ta xem như thất bại. Đến lúc đó trốn cũng kịp."

Lão Cửu nói: "Nhưng chúng ta không cách nào tiến vào chỗ sâu nhất của mộ phần công chúa, còn chưa tới đã bị văng ra rồi.

Diệp Vỹ cười lạnh nói: "Đó là vì cậu không sử dụng chìa khóa trên người cậu."

Lão Cửu bưng túi trước ngực nói: "Cố hồn phách?"

Diệp Vỹ nhìn phía trên nói: "Đúng, cậu không phải cũng đã biết nữ nhân trong mộ phần công chúa rốt cuộc là ai rồi sao? Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới quan hệ giữa nàng và cố hồn phách?"

Lão Cửu cảnh giác nhìn gã nói: "Vậy thì thế nào?"

Diệp Vỹ nhếch miệng, nói: "Tôi nghĩ Trần Hạo kỳ thật cũng biết, có thể nói cậu ta kỳ thật đã biết tất cả nội dung rồi, nhưng lại không chịu nói, người này tới cùng đang dự định làm gì tôi đến giờ cũng nhìn không thấu."

Lão Cửu hỏi: "Vậy tại sao anh muốn đi vào mộ phần công chúa? Anh có thể lựa chọn mộ Quách Phác mà."

Diệp Vỹ nhìn Khỉ Còi bên cạnh, gã nói: "Tôi muốn sửa chữa sai lầm."

Nói xong gã đem gậy nhét vào trong bốn hõm, sau đó dặn dò Khỉ Còi và Lão Cửu nói: "Các cậu đè lại, ngàn vạn lần đừng buông ra, trước khi cánh cửa chưa đẩy ra mà buông tay, cửa này sẽ bắn ngược trở về. Đến lúc đó cả ba chúng ta đều trực tiếp bị cánh cửa này đập chết."

Diệp Vỹ thong thả đẩy cửa đá, cửa đá nọ quả nhiên phát ra tiếng vang chói tai, mà hai người Khỉ Còi cũng cảm giác hõm này càng ngày càng sâu.

Diệp Vỹ cẩn thận đẩy cánh cửa, thình lình nghe được một tiếng răng rắc cả cánh cửa đá hướng sang bên bắn ra. Bên trong cánh cửa là một mảnh đen nhánh, từ trong thông đạo này truyền ra trận trận âm phong. Trong tiếng gió nọ phảng phất như còn trộn lẫn vài thanh âm cổ quái khác, nhưng Khỉ Còi bọn họ lại không cách nào phân biệt được.

Diệp Vỹ thở phào một hơi nói: "Tốt lắm, bật sáng đèn, chúng ta phải vào rồi."

5:25 Âm dương đạo.

Ngay khi Diệp Vỹ bọn họ sắp phải vào mộ phần công chúa, Trần Hạo bọn họ lại gặp phiền toái lớn, bởi vì tuổi tác Lâm Húc thật sự quá lơn, do đó tốc độ căn bản không theo kịp người trẻ tuổi, dần dần bọn họ đã bị hoa trên cây Hoàng Tuyền vây quanh, hoa mới nở này tản mát ra một cỗ mùi như máu tươi. Mà không khí bốn phía bởi vì hơi nước càng ngày càng lạnh, càng ngày càng khô, trên bầu trời cư nhiên bắt đầu có những bông tuyết tung bay.....

Trần Hạo kéo dây thừng nói: "Mọi người cẩn thận, đều mang khẩu trang vào, phấn hoa này sẽ làm người ta mất đi sức lực."

Chu Quyết nhìn phía trên, nói: "Mọi người cố chịu đựng......"

Mọi người chột dạ gật đầu, giúp nhau mang khẩu trang chống độc thô sơ, Trần Hạo nói: "Tiếp tục thôi."

Chu Quyết gật đầu cắn răng tiếp tục liều mạng bò lên trên, Trần Hạo ở lại lót sau cùng. Bọn họ dù sao cũng không phải vận động viên leo núi chuyên nghiệp, khoảng cách cao như vậy đã khiến bọn họ cạn kiệt rất nhiều thể lực, cảm giác không cách nào đứng vững, khiến cho nội tâm mọi người càng ngày càng yếu ớt, tinh thần đã bị đẩy đến cực hạn. Mà càng bò lên cao tuyết cũng càng lớn, tuyết tụ thành khối nện trên mặt mọi người, quả thực làm cho người ta mắt mở không lên, nhưng bọn họ không tìm được cửa vào, phóng tầm mắt nhìn lại tất cả có thể nhìn thấy cũng chỉ có từng tảng đá lớn màu trắng. Đã phân không rõ rốt cuộc là hoa hay tuyết nữa.

Tam Béo thở phì phò, hắn móc trên thừng leo núi, thở phì phò nói: "Không được...... Hết sức rồi."

Chu Quyết nhìn mọi người nói: "Mọi người....... Mọi người phải cố lên."

Trần Hạo cố định dây thừng xong, ngẩng đầu nhìn phía trên nói: "Chúng ta không còn đường lui nữa, chỉ có hướng lên trên. Nơi này chỉ có một con đường."

Tam Béo nhìn phía trên nói: "Hoa sơn...... Hoa sơn một đường, nhưng không có điểm chót tôi thật sự không còn sức bò nữa."

Lâm Húc hơi tỏ ra khinh thường, treo trên sợi dây, thanh âm hít thở như kéo bể. Chu Quyết nghĩ ông già này phỏng chừng lăn qua lăn lại vài lần nữa sẽ nằm lại đây luôn.

Trần Hạo nói: "Các cậu có phát hiện không, nơi này cực kỳ khô ráo."

Chu Quyết vân vê bọt tuyết bên cạnh nói: "Đây.......Không phải tuyết sao?"

Trần Hạo nói: "Không đúng, gỗ Hoàng Tuyền chỉ có thể sinh trưởng dưới hoàn cảnh cực kỳ ẩm ướt, hiện tại khô ráo vậy làm sao có thể có hoa, chúng ta đã để lỡ rồi."

Chu Quyết nắm sợi dây nói: "Vấn đề hiện tại đều là tuyết chúng ta căn bản phân biệt không được."

Tam Béo gật đầu, hắn nói: "Thật đó, bò tiếp nữa tôi nhất định sẽ suy nhược thần kinh mà nhảy xuống luôn, đây quả thực so với chết còn khó chịu hơn."

Trần Hạo kéo thừng bảo hiểm đến gần, anh nói: "Sẽ tìm được thôi."

Lâm Húc trở mình một cái, tóc và lông mi của ông đều là tuyết, ông híp mắt nhìn bốn phía: "Tuyết quá lớn, ta nhìn không rõ phương hướng nữa, bất quá ta nhớ kỹ lúc đầu chúng ta cũng không bò đến cuối, ở đoạn giữa Thúy Nương mang bọn ta vào một nơi như là sơn động, Thúy Nương nói đó là động Đăng Tiên, thông đạo để cho linh hồn Quách Phác mọc cánh thành tiên."

Chu Quyết nói: "Tuyết lớn như vậy, làm sao biết thông đạo nọ ở đâu!"

Đột nhiên cả người Lâm Húc run lên một chút, dây thừng của ông cư nhiên không biết tại sao lại đứt, cả người liền muốn ngã xuống, mà cách ông gần nhất là Chu Quyết cơ hồ cũng muốn bị ông ta kéo xuống theo. Chu Quyết kéo sợi dây, nhưng Lâm Húc thật sự không còn sức lực, cả người ông liền rơi xuống, thẳng đến khi bị thừng an toàn cài trên người Chu Quyết kéo lấy, cả người mới lơ lửng treo giữa không trung.

Chu Quyết gọi vài tiếng, nhưng Lâm Húc đã mất tri giác, Trần Hạo vội vàng cố định một cây chốt cuối cùng, anh hướng tới phía dưới chầm chậm di chuyển, Tam Béo mặt mày trắng bệch, hắn nói: "Không đúng, sợi dây này là dây leo núi chuyên nghiệp, ngay cả dao nhíp cũng chưa chắc cắt đứt được, làm sao nói đứt liền đứt ngay chứ?"

Chu Quyết thuận thế hướng trên thạch bích nhìn lại, trên thạch bích nửa đoạn dây thừng nọ rõ ràng là bị kéo đứt, nhưng phải có bao nhiêu khí lực mới có thể kéo đứt dây thừng leo núi chuyên nghiệp này?

Chu Quyết nói với Tam Béo: "Đem cả chốt bảo hiểm cài đàng hoàng vào."

Cằm Tam Béo run rẩy, hắn càng không ngừng nức nở. Chu Quyết bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, cậu cũng chầm chậm di chuyển xuống phía dưới. Lúc này Trần Hạo đã an trí ổn thỏa cho dây thừng của Lâm Húc, nhưng nhìn tình hình trong quá trình té xuống, ông lão này đã bị đập vào lồng ngực, hít chưa đầy một hơi cũng khiến ông ấy đau đến cong người. Trần Hạo từ trong túi lấy ra một viên thuốc, đút cho Lâm Húc vài viên. Anh nói: "Chỉ có thuốc giảm đau, trước cứ để ông ấy nghỉ ngơi một chút."

Chu Quyết nhìn một mảnh trắng xóa này, cậu sợ hãi nói: "Anh Trần, nơi này còn có một người, nhất định là vậy. Dây thừng nọ căn bản không có khả năng đứt."

Trần Hạo túm lấy Chu Quyết, anh lắc vai cậu, nói: "Tỉnh táo một chút, hiện tại không thể hoảng, chúng ta phải tìm được động Đăng Tiên kia."

Chu Quyết cầm lấy sợi dây, cậu nhìn Lâm Húc, trên mặt Lâm Húc cùng người chết không có gì khác nhau, Chu Quyết hỏi: "Tìm được sao? Chúng ta có thể tìm được sao? Chúng ta sẽ chết ở đây......"

Trần Hạo quát: "Tin tưởng anh! Anh sẽ không để em chết,"

Chu Quyết nhìn vào mắt Trần Hạo, cậu ngây ra như khúc gỗ gật đầu, Trần Hạo lau tuyết trên mặt, anh nhìn chung quanh nói: "Còn có cơ hội, nếu như không có hẳn là ngay gần đây thôi, đúng, sẽ không sai được."

Ngay khi anh vừa nói xong, phảng phất như mỉa mai anh, Tam Béo kêu lên một tiếng thảm thiết tê tâm liệt phế, sau đó hắn cũng từ phía trên lăn xuống, Trần Hạo liền vội vàng kéo dây, sau khi kéo một đoạn anh liền phát hiện kéo không nhúc nhích nữa. Anh nói: "Hình như còn người, không có té xuống. Nhưng......"

Chu Quyết sợ đến trán đều là một tầng mồ hôi lạnh, thanh âm của cậu cũng hẫng cả xuống, cậu hỏi: "Tam Béo, Tam Béo không có việc gì chứ?"

Trần Hạo nói: "Mọi người chờ ở đây, tôi đi xuống nhìn xem."

Chu Quyết cầm lấy sợi dây, giống như đang treo giữa không trung, cảm giác hai chân không cách nào đứng vững làm cho người ta muốn sụp đổ, cậu chỉ muốn nhảy xuống, cậu cầm lấy sợi dây sợ hãi nhìn phía trên, phảng phất như tùy thời sợi dây phía trên kia sẽ đứt, cậu hoảng loạn gật gật đầu.

Trần Hạo lo lắng nhìn cậu một cái, lau tuyết trên mặt, ôn nhu nói: "Không có việc gì đâu."

Nói xong anh liền mở chốt, trượt xuống. Chu Quyết trong nháy mắt Trần Hạo trượt xuống đó, rốt cuộc không cách nào khống chế được tâm tình của mình nữa, cậu bắt đầu nức nở co rúm người lại.

Đột nhiên Lâm Húc bên cạnh chợt cầm lấy cánh tay Chu Quyết nói: "Cậu...... Cậu cũng cùng qua đó nhìn xem đi. Không cần lo cho ta nữa."

Chu Quyết nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Húc, cậu vuốt mặt, run rẩy nói: "Không được, không thể bỏ lại ông, là chúng tôi tới tìm ông."

Lâm Húc bắt lấy tay Chu Quyết, ông nuốt nước bọt nói: "Cậu đi đi, cậu nhất định phải đi. Phía trước tôi nhìn thấy bên trong dây leo nọ không phải thi thể gì. Nàng là Thúy Nương....... Các cậu không phải nói thi thể của nàng không thấy nữa sao?"

Chu Quyết thoáng sửng sốt, cậu nhìn Lâm Húc, con ngươi Lâm Húc cực kỳ đục, ông hít thở, nỗ lực bảo trì thanh tỉnh nói: "Lúc đầu ta vác thi thể của Thúy Nương bò ra khỏi cổ mộ này, ta đã cảm thấy ta cõng ra không phải là Thúy Nương nữa. Ta cũng không biết nàng là cái gì? Dù sao nàng có thể khống chế người khác. Tựa như viết quyển sách kia, đúng, Trần Hạo nói rất đúng. Khi viết quyển sách kia ta căn bản không chịu sự khống chế của chính mình, nhưng ta không thể nói, nói ra ai tin đây? Ta nhất định phải tới đây, đó là vì Lưu Phi.......Lưu Phi cậu ấy còn ở bên trong."

Chu Quyết thoáng sửng sốt, cậu nhìn Lâm Húc, Lâm Húc bắt lấy cổ tay cậu, ông nói: "Ta có thể.......Có thể sẽ không vào được, nhưng cậu nhất định phải cẩn thận, cẩn thận Thúy Nương! Nàng không phải Thúy Nương ban đầu kia nữa. Còn có, còn có thằng nhóc Trần Hạo kia nữa, nó.......Nó cũng bất thường rồi. Cậu phải cận thận nó, còn nhớ rõ các cậu lúc đầu gặp ta, thằng bé mập mạo kia hỏi ta, người thứ bảy xuất hiện có thể giết chết nhóm các cậu không. Ta trả lời nhân số không phải vấn đề."

Chu Quyết gật đầu, cậu nói: "Đúng vậy, lúc đó ông đã nói, trọng điểm là bản dập."

Lâm Húc thống khổ cười thành tiếng, ông gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy, bản dập...... Trong bản dập bảy con quỷ kia cực kỳ lợi hại, nhưng bản thân vòng bảy người chính là một lời nguyền......"

Đầu Chu Quyết bị làm uốn hôn mê, cậu bưng trán nói: "Không đúng, ông tới cùng muốn nói cái gì, ông không phải nói nhân số không sao cả sao, nhân số hiện tại đích xác cũng không liên quan nữa nha. Chúng ta......"

Cậu đột ngột dừng lại, cậu hơi có vẻ khô khốc nói: "Tính cả ông, chúng ta đích xác vừa vặn bảy người."

Lâm Húc bưng ngực, ông nói: "Bởi vì lời nguyền của vòng bảy người cũng không phải quyết định ở nhân số, mà là mỗi một người tham dự trong đó đều có thể có một người sẽ là quỷ. Quyển sách kia là Thúy Nương muốn ta viết, mà Thúy Nương này kỳ thật chính là chủ nhân của mộ phần công chúa kia, bên trong quyển sách này có hai linh hồn, một là chủ mộ kia, mà còn lại chính là bản thân Thúy Nương."

Chu Quyết nhìn Lâm Húc, Lâm Húc bỗng dưng trừng to hai mắt, ông nói: "Đi thôi! Đi mau! Cậu nhất định phải cùng qua đó." Lâm Húc đẩy mạnh Chu Quyết, Chu Quyết thuận thế liền trượt xuống một chút, cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Húc. Lâm Húc bụm vết thương, mà ngay trong nháy mắt cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, cậu phát hiện thạch bích phía trên treo ngược một người, cậu chỉ nhìn thấy đầu tóc kia vừa dài vừa đen dán bên mép thạch bích, cùng bông tuyết màu trắng hình thành đối nghịch mãnh liệt. Thứ kia đang từ từ bò hướng đến Lâm Húc.

Nhưng Chu Quyết căn bản không kịp hô lên, cậu liền rơi xuống, mà ngay trong nháy mắt, thừng bảo hiểm phát huy tác dụng cậu bị rơi trên thạch bích, theo quán tính khiến cậu đập mạnh về hướng thạch bích, cậu vội vàng lấy khuỷu tay bảo vệ mình, nhưng ngay cả như vậy cũng làm cho cậu đau đến hít ngược một hơi.

Bất quá ứng với dạng đau đớn kịch liệt này, cậu cảm giác dường như đã tỉnh táo lên không ít, đại não đã không còn loại cảm giác chết lặng khủng bố như lúc trước, cậu ra sức bắt lấy tảng đá, dù cho tảng đá ma sát rách lòng bàn tay, nhưng cậu vẫn không buông ra, thẳng đến khi thân thể cậu đã nắm vững trọng tâm, gắt gao dán trên vách đá. Cậu ngẩng đầu nhìn phía trên, nhưng ngoại trừ tuyết thì không còn động tĩnh gì nữa, cậu không biết Lâm Húc sẽ ra sao, nhưng hiện tại cậu căn bản không có thời gian suy nghĩ. Cậu chỉ có thể chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.

Khi cậu đang không ngừng hạ xuống, đột nhiên một cánh tay duỗi ra, nó ôm chầm lấy thắt lưng Chu Quyết, Chu Quyết thuận thế bị kéo sang, Chu quyết bị kéo vào bên trong đám dây leo này, mà bên trong cư nhiên là một huyệt động cực sâu.

Trần Hạo nói: "Đánh bậy đánh bạ mà gặp, nơi này chính là lối vào mộ Quách Phác, động Đăng Tiên."

Trần Hạo vừa nói dứt lời, Chu Quyết liền cảm thấy phía sau đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống, cậu mạnh quay đầu lại nhưng đã không kịp nhìn thấy gì. Chỉ có đầu sợi thừng bị kéo đứt đang không ngừng lắc lư qua lại.

Chu Quyết trừng lớn mắt, Trần Hạo nhìn sợi dây cũng không nói gì, hai người liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một tia hoài nghi và âm ảnh.

Chương 49: Âm dương song phân, bảy hồn đồng đạo

7:17 Mộ phần công chúa

Ba người Khỉ Còi tiến vào huyệt, bọn họ cảm thấy phảng phất như thời gian đã bất động vậy. Trang trí ở mộ đạo này đơn điệu đến cơ hồ không có gì, mà ngay cả bích họa cũng không có một bộ nào. Bên trong thông đạo chật hẹp cái gì cũng không có. Trong không gian bất động, phảng phất như ngay cả thời gian cũng đình chỉ.

Khỉ Còi nói: "Chỗ này thật là phần mộ hoàng thân quốc thích sao? Sao cảm giác như là tầng hầm Đông Bắc vậy." Hắn nói xong một câu, sẽ sinh ra tiếng vọng cổ quái, tựa như bên trong phần mộ này còn có một người dùng âm điệu cổ quái lặp lại lời hắn vậy.

Lão Cửu nói: "Đích xác, cùng nơi lúc đầu tôi tiến vào không giống, cũng không có dầu hỏa....... Chúng ta không phải đã đi nhầm rồi chứ."

Khỉ Còi thuận thế quay đầu lại muốn hỏi Diệp Vỹ, nhưng phát hiện Diệp Vỹ không thấy đâu nữa. Hắn liền vội vàng kéo Lão Cửu nói: "Chết tiệt, tên mắt cá chết kia không thấy đâu nữa!"

Thình lình từ phía sau truyền đến thanh âm cực kỳ trầm thấp, Diệp Vỹ lạnh nhạt nói: "Cậu gọi ai là mắt cá chết?"

Khỉ Còi nhìn phía sau, nhưng vẫn không thấy Diệp Vỹ. Hắn hỏi: "Anh ở đâu?"

"Cúi đầu."

Khỉ Còi theo hướng nhìn lại, phát hiện nửa thân thể Diệp Vỹ bị kẹt trên mặt đất, nhưng biểu tình của gã vẫn là dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.

Khỉ Còi cùng Lão Cửu vội vàng quay đầu lại, muốn kéo Diệp Vỹ lên, nhưng Diệp Vỹ lại ngăn cản nói: "Đừng tới gần."

Lão Cửu kéo Khỉ Còi, Diệp Vỹ tiếp tục bình thản nói: "Các cậu đi ngược về sẽ chạm đến cơ quan, đến lúc đó tôi sẽ bị cắt thành hai nửa."

Khỉ Còi nhìn gã hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

Diệp Vỹ ngẩng đầu nhìn bốn phía, gã nói: "Các cậu đi về phía trước một thước, đừng tới gần."

Khỉ Còi cùng Lão Cửu lui về phía sau, Diệp Vỹ hít một hơi, sau đó hai tay gã cũng không chống đỡ hai bên, mà gian nan chống phía sau, từng chút từng chút hướng lên trên. Đợi sau khi gã đi ra, gã mới thở hổn hển gọi Khỉ Còi và Lão Cửu nói: "Các cậu sang đây, tôi có thứ này cho các cậu xem."

Khỉ Còi bọn họ đi trở về, chợt nghe được một tiếng rắc, nơi vốn là khe hở đó liền không thấy đâu nữa. Lão Cửu cùng Khỉ Còi nhìn dưới mặt đất, trán đã che kín mồ hôi lạnh, phản ứng của Diệp Vỹ cũng không quá lớn, gã móc ra một sợi dây nói: "Các cậu nhìn xem."

Lão Cửu nhìn sợi dây nói: "Đây là dây đeo đồng hồ, hơn nữa nhìn qua còn rất cao cấp."

Diệp Vỹ lắc lắc dây đồng hồ, lạnh nhạt nói: "Đồng hồ Casio. Các cậu từ phương diện này thu được gợi ý gì?"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện