Chương 256: Vòng Chung Kết Bắt Đầu
- Ngươi dường như không quá chịu phục lời ta nói?
Phương Khải chú ý tới biểu tình không cho là đúng của Lâm Minh, hơi mỉm cười.
- Một đệ tử ba mươi sáu nước lần đầu tiên tham gia tổng tông hội võ liền có tư cách tranh đoạt mười hạng đầu, đã là thành tích rất giỏi rồi. Đáng tiếc ngươi tuy rằng thiên tư kinh người, nhưng tu vi quá thấp.
Phương Khải vừa nói vừa lắc đầu:
- Chờ thực lực của ngươi tăng lên tới Ngưng Mạch trung kỳ trở lên, đồng thời còn có thể bảo trì tiềm lực vượt cấp chiến đấu, có tư cách làm đối thủ của ta. Tuy nhiên, cũng chỉ là có tư cách làm đối thủ của ta mà thôi, chống lại mấy người nào đó, lại chưa chắc!
Lâm Minh thoáng sửng sốt. Đệ tử hạch tâm của Thất Huyền cốc, cao ngạo biết bao, Phương Khải hiển nhiên cũng là một người cao ngạo. Nhưng hiện tại nghe hắn nói, lại mơ hồ có ý tứ tự nhận không bằng người khác.
Như vậy chỉ có thể nói “mấy người nào đó” trong lời nói của hắn thật sự rất biến thái.
Phương Khải không có ý nói nhiều, nhảy lên lôi đài, đối mặt Tĩnh Thiền Ngọc, vươn năm ngón tay:
- Trong vòng năm hơi thở, giải quyết thắng bại!
Lâm Minh thắng Tĩnh Thiền Ngọc dùng thời gian mười mấy hô hấp, Phương Khải định ra năm hơi, chỉ là một phần ba thời gian của Lâm Minh đây xem như cố ý bày ra thực lực. Đám thiên tài Thất Huyền cốc này, mỗi người đều là trẻ tuổi khí thịnh, tự nhiên không muốn bị so ra kém với một võ giả đến từ ba mươi sáu nước.
- Phương Khải, cố lên!
- Miểu sát! Miểu sát!
Theo lời của Phương Khải vừa dứt, người xem dưới đài vang lên từng tràng hoan hô. Nơi này là sân nhà của Thất Huyền cốc, đệ tử Trận tông chung quanh cũng không ít. Phương Khải là đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc, tướng mạo cũng không kém, tự nhiên có nhân khí rất cao. Hơn nữa không ít người bởi vì Lâm Minh và Tĩnh Thiền Ngọc mà thua tiền, càng nhìn hai người bọn họ mà khó chịu.
Tĩnh Thiền Ngọc lúc này đã một lần nữa đeo mạng che mặt. Nhìn thấy đám người xem ủng hộ nghiêng về một bên, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, chỉ là bù thêm một tầng phòng ngự tuyệt đối thật dày ở quanh thân. So với lúc đối với Lâm Minh còn dày hơn vài phần. Nàng đang dùng hành động thực tế để chống lại sự miệt thị của Phương Khải đối với mình.
Nàng tự nhận không bằng Phương Khải, nhưng là đối phương muốn giải quyết chiến đấu trong năm hơi thở lại cũng không phải dễ dàng như vậy.
- So tài bắt đầu!
Trọng tài tuyên bố một tiếng, Phương Khải mười ngón tay động liên tục, nhanh chóng đánh ra hình thành một chuỗi trận phù màu vàng chung quanh. Tốc độ hắn kết ấn quá nhanh, chỉ là thời gian một hơi hơn trăm trận phù từ trong tay Phương Khải rời tay mà ra, bay thẳng hướng Tĩnh Thiền Ngọc.
Hơi thở thứ hai, tất cả trận phù toàn bộ vây quanh Tĩnh Thiền Ngọc. Tĩnh Thiền Ngọc thân ở trung tâm năng lượng chỉ có thể cắn răng, toàn lực thúc giục tầng phòng hộ. Nàng là võ giả của ba mươi sáu nước, đối mặt sự miệt thị của đệ tử Thất Huyền cốc, trong lòng nàng nghẹn một hơi.
Lúc này, Tĩnh Thiền Ngọc chỉ có một ý niệm, quyết không thể để đối phương giành thắng lợi nhẹ nhàng như vậy, nàng nên vì ba mươi sáu nước giành lấy vinh dự thuộc về bọn họ!
- Bát Diện Kim Tỏa!
Phương Khải hai tay hợp lại, mấy trăm trận phù từ bốn phương tám hướng ấn lên tầng phòng hộ của Tĩnh Thiền Ngọc.
Rắc!
Tầng phòng hộ dường như bị một sợi xích nhìn không thấy thắt chặt, kịch liệt biến hình!
Tĩnh Thiền Ngọc sắc mặt trắng bệch, trong cơ thể chân nguyên kích động, trong nháy mắt vừa rồi tầng phòng hộ của nàng suýt nữa vỡ tan!
- Ồ?
Phương Khải khẽ kêu một tiếng, độ cứng cỏi của tầng phòng hộ của đối phương vượt qua tưởng tượng của hắn.
- Thiên Địa kiếm trận!
Phương Khải thò tay chi một cái, ba mươi sáu thanh quang kiếm từ bên cạnh hắn xuất hiện, đồng loạt bay ra, dừng ở bên người Tĩnh Thiền Ngọc.
Kiếm quang hỗn độn, không khí bị kiếm khí cắt ra, kiếm khí sắc bén trực tiếp đâm vào tầng phòng hộ của Tĩnh Thiền Ngọc.
Xì xì xì xì xì!!!
Ba mươi sáu thanh quang kiếm trong nháy mắt đâm tầng phòng hộ của Tĩnh Thiền Ngọc thành như con nhím.
Thời gian vừa mới ba hơi thở!
Tĩnh Thiền Ngọc cắn răng kiên trì, chỉ thủ không công, thúc giục chân nguyên trong cơ thể đến mức tận cùng. Một luồng chấp niệm mãnh liệt, muốn nàng liều mạng cũng phải chống đỡ qua hơi thở thứ năm!
Tầng phòng hộ kịch liệt biến hình, tốc độ kiếm khí thoáng chậm lại, nhưng Tĩnh Thiền Ngọc lại trong nháy mắt đến cực hạn. Lúc trước Tam Thập Lục Quang Nhận Tuyệt Sát của Tử Linh đánh xuống, trực tiếp bị lồng phòng hộ của Tĩnh Thiền Ngọc hòa tan. Nhưng là một lần này lại hoàn toàn trái ngược, kiếm khí Phương Khải phóng ra quá mạnh mẽ, tầng phòng hộ chỉ kiên trì thời gian một hơi thở liền bị đâm thủng!
Phốc phốc phốc!!!
Tuy rằng không vỡ nát nhưng là ba mươi sáu thanh quang kiếm đã xuyên thấu qua tầng phòng hộ, từ các phương hướng chỉ vào yếu hại quanh người Tĩnh Thiền Ngọc, chỉ cần Phương Khải khẽ động ý niệm, Tĩnh Thiền Ngọc sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ!
- Phương Khải thắng!
Theo lời tuyên bố của trọng tài, thời gian hơi thở thứ năm vừa mới qua.
- Vừa khéo năm hơi thở!
- Ha ha, không hổ là đệ tử thân truyền của Trận tông, Phương sư huynh thật lợi hại!
Dưới đài vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy, nhất là những đệ tử của Trận tông kia. Có rất nhiều nữ đệ tử Thất Huyền cốc không để ý sự rụt rè phát ra tiếng thét chói tai vang dội, hiển nhiên đối với Phương Khải đã ái mộ từ lâu.
Trên thực tế, bảy đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc, trừ vị đệ tử cổ quái của Khôi Lỗi tông kia bộ dạng thật sự có chút trừu tượng ra, sáu đệ tử thân truyền khác, cho dù là Âu Dương Minh của Hợp Hoan tông thê thiếp thành đàn cũng rất được thiếu nữ hoan nghênh. Không biết bao nhiêu thiếu nữ mơ mộng gả cho bọn họ, dù là làm thiếp cũng tốt, như vậy liền có bó lớn tài nguyên để sử dụng.
Tĩnh Thiền Ngọc triệt bỏ lồng phòng hộ, đi xuống đài trong tiếng hoan hô của người tràn ngập đối địch, cảm giác mất mát khó thể nói thành lời.
Là một thiến chi kiêu nữ bao phủ trong vòng sáng mà lớn lên, trận chiến này lại đại biểu vinh dự của ba mươi sáu nước, nhưng là kết quả so tài... Đối thủ nói năm hơi chấm dứt chiến đấu, quả thật là năm hơi chấm dứt chiến đấu. Nàng dốc hết toàn lực đều không thể thay đổi, thậm chí đều không thể ép đối thủ lấy ra toàn bộ thực lực, chênh lệch thật sự lớn như vậy sao?
Nàng ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Lâm Minh khoanh tay đứng yên ở bên cạnh, biểu tình bình thản nhìn mình.
Lâm Minh...
Sau khi kiến thức đến thực lực cường đại như vậy của Phương Khải lại còn có thể bảo trì biểu tình trấn định như vậy, hắn rốt cuộc có con bài chưa lật như thế nào, chẳng lẽ còn có thể đối phó Phương Khải sao?
Tĩnh Thiền Ngọc cảm thấy không thể tin tưởng, nhưng nàng lại cảm thấy Lâm Minh nhìn thế nào đều không giống như người cam nguyện nhận thua, hắn lần này chỉ sợ là hướng về mười hạng đầu. Kể từ đó, va chạm giữa hắn và đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc là không thể tránh khỏi!
- Không sao chứ?
Lâm Minh cũng có thể tưởng tượng ra tâm tình lúc này của Tĩnh Thiền Ngọc, dốc hết toàn lực lại vẫn bị đối thủ thắng gắt gao. Là thiên chi kiêu nữ của Kính Thiền quốc, đả kích Tĩnh Thiền Ngọc phải chịu có thể nghĩ mà biết.
Tĩnh Thiền Ngọc cố chấp lắc lắc đầu.
Lâm Minh cười cười xoay người rời đi, hắn chỉ là tỏ vẻ an ủi lễ phép một chút đối với người đã từng là đối thủ của mình.
Đúng vào lúc này, Tĩnh Thiền Ngọc đột nhiên lên tiếng:
- Lâm Minh!
- Hả? Chuyện gì?
Lâm Minh quay đầu lại, có chút kinh ngạc. Hắn nghe ra được, giọng của Tĩnh Thiền Ngọc có chút kích động.
Tĩnh Thiền Ngọc do dự một chút, cắn môi hỏi:
- Ngươi... Ngươi có thể thắng không?
Lâm Minh thoáng sửng sốt, cười sáng lạn gật đầu:
- Có thể!
Hắn thậm chí không hỏi muốn thắng ai.
- Ta nói chính là Phương Khải!
- Như nhau!
Tĩnh Thiền Ngọc ngây ra, ngay cả chính nàng đều không nghĩ tới, giữa hai người bọn họ rồi lại sẽ xuất hiện đối thoại hoang đường như vậy. Nếu là bị đệ tử của Thất Huyền cốc nghe được, sợ là sẽ cười vỡ bụng.
Nàng hỏi là Lâm Minh có thể thắng hay không mà không phải là có thể đánh một trận với Phương Khải hay không.
Lâm Minh thậm chí ngay cả chính nàng hỏi là ai đều không biết liền trả lời có thể, sau khi chỉ ra là Phương Khải, hắn đáp lại chính là “như nhau”!
Đây là một đáp án tràn ngập tự tin tuyệt đối, mơ hồ đem Phương Khải quy là một trong những đối thủ hắn muốn đánh bại, chỉ vẻn vẹn là “một trong” mà thôi!
Hắn muốn làm gì? Sẽ không phải muốn tranh năm hạng đầu, ba hạng đầu chứ?
Nghĩ đến đây Tĩnh Thiền Ngọc hít ngược một hơi khí lạnh, nhưng không biết vì sao nàng lại có chút tin tưởng Lâm Minh. Có lẽ là bởi vì sự tự tin của chính Lâm Minh, có lẽ là bởi vì khuynh hướng cảm tình cá nhân của Tĩnh Thiền Ngọc. Lâm Minh hiện tại đã là một người dự thi toàn thắng “quả to còn sót lại” duy nhất của ba mươi sáu nước.
Kính Thiền quốc đã dừng lại ở đây, ca ca của Tĩnh Thiền Ngọc cũng bại. Tĩnh Thiền Ngọc đoán xếp hạng cuối cùng của hai huynh muội bọn họ đại khái ở vào khoảng hai mươi đến bốn mươi, như vậy có thể đại biểu ba mươi sáu nước đi tiếp chỉ vẻn vẹn còn lại một mình Lâm Minh mà thôi.
- Lâm Minh, ngươi nhất định phải thắng!
Tĩnh Thiền Ngọc gằn từng tiếng.
- Ừ, ít nhất ta sẽ thắng Phương Khải!
Lâm Minh cũng sẽ không tự đại mù quáng. Phương Khải đã ám chỉ, bảy đệ tử thân truyền thực lực có cao có thấp, chênh lệch giữa lẫn nhau rất lớn. Mấy người trong đó ngay cả Phương Khải cũng tự nhận không bằng.
Đối mặt với bọn họ, sợ là trận đấu sẽ không thoải mái như vậy!
Cùng Tĩnh Thiền Ngọc tách ra, đã đến lúc cơm trưa, so tài của các tổ cơ bản đã được quyết định. Người của ba mươi sáu nước tiến vào tốp thứ nhất chỉ có Tĩnh Thiền Ngọc và Lâm Minh.
Ca ca của Tĩnh Thiền Ngọc, Tĩnh Thiền Thạch lại chỉ kém một chút mà bỏ lỡ mất tốp thứ nhất.
Về phần Lăng Sâm, tám trận so tài hai thắng sáu thua cuối cùng chỉ có thể tiến vào tốp thứ ba.
Trừ Lăng Sâm ra, Vương Vũ của Hoắc La quốc, Triệu Dương của Đông Dương quốc cũng tiến vào tốp thứ ba.
Vì thế, toàn bộ ba mươi sáu nước, tổng tông hội võ lần này tiến vào trước một trăm chỉ có sáu người. Trong đó Thiên Vận quốc độc chiếm hai người, càng có Lâm Minh xếp thứ nhất ba mươi sáu nước.
Điều này ở trong lịch sử Thiên Vận quốc tuyệt đối là chuyện trước nay chưa từng có.
Tần Hạnh Hiên cũng phi thường vui vẻ lĩnh phần thưởng một trăm hai mươi viên Chân Nguyên thạch. Lúc trước nàng ở ván bài Lâm Minh tỷ lệ cược một ăn sáu bỏ ra hai mươi viên Chân Nguyên thạch mua Lâm Minh thắng, hiện tại một hơi kiếm một trăm viên, số này tương đương với mười vạn lượng vàng, dù cho đối với Tần Hạnh Hiên mà nói cũng là một khoản rất lớn... So tài tiểu tổ đợt thứ hai buổi chiều liền kết thúc, tuyển thủ các nơi dự thi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, trận chung kết bắt đầu!
Tốp thứ nhất ba mươi người, trong đó người dự thi toàn thắng hai mươi người. Trong hai mươi người này, đệ tử thân truyền chiếm bảy người. Bảy người này trước quyết đấu cuối cùng bình thường sẽ không gặp nhau.
Trừ đệ tử thân truyền ra, đệ tử hạch tâm đỉnh cao của phân tông lớn chiếm ba bốn người, những người này gần với đệ tử thân truyền. Tỷ như Khương Lan Kiếm chính là một người trong đó. Rất nhiều đệ tử Thất Huyền cốc trong tiềm thức đã đem Khương Lan Kiếm liệt vào hàng cao thủ cùng cấp bảy đệ tử thân truyền rồi.
Mấy người còn lại, cũng mỗi người đều là nhân vật phong vân trong tông môn bọn họ. Chỉ cần có đủ tài nguyên, bọn họ đều có hy vọng đánh vào cảnh giới Tiên Thiên!
Bảy đệ tử thân truyền, đệ tử hạch tâm của ba bốn phân tông lớn, lại thêm đệ tử hạch tâm của mấy phân tông nhỏ, tổng cộng mười tám người.
Người thứ mười chín là Trương Ngạn Triệu, đến từ gia tộc họ Trương trong mười sáu gia tộc tu võ. Lịch sử của gia tộc này đạt tới kinh người ba ngàn năm, gia chủ đời thứ nhất một tay sáng lập gia tộc họ Trương là một cao thủ Toàn Đan. Tuy rằng ba ngàn năm nay, gia tộc họ Trương xuống dốc rất nhiều, nhưng nội tình vẫn thâm hậu như trước. Trương gia có hai đại cao thủ Tiên Thiên tọa trấn, dù là Thất Huyền cốc đối với Trương gia cũng lễ kính vài phần.