Chương 568: Tự Sáng Tạo Chiêu Thức

Lâm Minh tinh thông trận pháp Thần Vực, nếu không gian rộng lớn này là ảo trận, tuy rằng hắn chưa chắc phá được, nhưng hẳn là có thể phân biệt ra.

Nhưng bây giờ hắn nhìn lại, vẫn không tìm được bất kỳ dấu hiệu ảo trận gì.

“Nơi này là một chỗ không gian chân chính! Có lẽ ta bị truyền ra khỏi Thông Thiên tháp, còn một loại khả năng, đây là một chỗ tiểu thiên thế giới, bị người ta dùng đại thần thông phong ấn, nén vào trong Thông Thiên Tháp!”.

Bỗng nhiên ý thức được điểm này, Lâm Minh hít một hơi lạnh. Lúc trải qua Truyền Tống trận, hắn cũng không hề có cảm giác choáng váng, đủ để chứng minh vừa rồi hắn truyền tống cự ly ngắn, như thế xem ra bây giờ quá nửa là hắn vẫn ở trong Thông Thiên tháp.

Bên trong Thông Thiên tháp, phong ấn tiểu thiên thế giới!

Tuy rằng Tu Di giới cũng có tiểu thiên thế giới, nhưng tiểu thiên thế giới đó rất không ổn định, chỉ có thể tồn tại mấy ngàn năm, hơn nữa không thể chứa vật sống.

So sánh với không gian củng cố này, hoàn toàn không cùng một khái niệm.

Ở trong Thông Thiên tháp phong ấn một không gian củng cố rộng lớn như thế, bên trong còn ẩn chứa nguyên lý pháp tắc ý cảnh, đây là sức mạnh cỡ nào?

Lâm Minh ngày càng phát hiện, Thông Thiên tháp tràn ngập sương mù, sau lưng Huyết Sát Nguyên như che giấu bí mật ngập trời.

Đương nhiên, bây giờ hắn còn chưa thể chạm tới trình tự kia, cho nên hắn chỉ cảm khái một chút liền không nghĩ nữa.

Bây giờ vẫn là lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc quan trọng hơn.

Chậm rãi bay tới trước dòng sông ánh sáng lam, ý niệm chìm vào, Lâm Minh cảm nhận được áo nghĩa lôi điện ẩn chứa trong đó.

Dòng sông ánh sáng lam hoàn toàn do Lôi nguyên khí tạo thành, nhưng không phải hồ quang là căn nguyên, trạng thái nguyên thủy nhất của lôi điện.

Ý cảnh tức là quy tắc, thế giới này, bất kỳ sự vật nào đều không thoát khỏi quy tắc. Lớn như năm tháng thay đổi, thiên thể phát triển, nhỏ như cỏ cây sinh trưởng khô héo, người phàm sinh lão bệnh tử, mỗi một thứ đều không có một loại biến hóa, đều không thoát khỏi quy tắc.

Cho dù là một giọt mưa, một hạt cát, đều ẩn chứa lực lượng pháp tắc.

Nhìn như đơn giản chưa chắc là đơn giản, mà chỉ cần hiểu được sự vật đơn giản, như vậy cái phức tạp chỉ là suy diễn đơn giản mà thôi...

Lâm Minh xếp chân ngồi nhập định ở bên cạnh dòng sông ánh sáng lam, ý thức của hắn hoàn toàn tập trung vào trong dòng sông ánh sáng lam, hòa hợp thành một thể với Lôi nguyên khí. Hạt giống Tà Thần chấn động rất nhỏ, vô số Lôi nguyên khí đổ vào người Lâm Minh, tiếp theo lại đi ra từ những khiếu huyệt.

Dần dần, thân thể Lâm Minh hoàn toàn chìm trong dòng sông ánh sáng lam, tiếp xúc với Lôi nguyên khí, mặc cho năng lượng mênh mông bao phủ mình.

Lâm Minh hoàn toàn mở rộng thân thể, mở ra kinh mạch cùng khiếu huyệt, bao gồm Hưu môn chưa mở ra trong Bát Môn Độn Giáp cũng bị hắn cố gắng mở ra, tùy ý cho Lôi nguyên khí chảy khắp người, Lôi nguyên khí thô bạo tồn tại trong hạt giống Tà Thần cũng không hề tổn thương Lâm Minh...

Không có võ giả nào dám làm thế, dù là võ giả có độ phù hợp với lôi đạt tới bát phẩm, cửu phẩm, cũng không thể!

Lôi nguyên khí nổi danh thô bạo và tràn ngập tính công kích, bọn họ muốn đi vào dòng sông ánh sáng lam, phải đẩy ra chân nguyên hộ thể, bằng không kinh mạch nội tạng yếu ớt trong người không thể chịu nổi năng lượng sầm sét tẩy rửa. Nhưng đẩy ra chân nguyên hộ thể, làm sao có thể tiếp xúc được với Lôi nguyên khí, cảm thụ ảo diệu trong đó?

Cũng chỉ có Lâm Minh mới đầu nhập cả người vào trong biển Lôi nguyên khí, dùng phương pháp này lĩnh ngộ Lôi chi ý cảnh.

Cứ thế, Lâm Minh tĩnh tọa trong dòng sông ánh sáng lam này, không biết đã qua bao lâu...

Ở ngoài Tu Luyện địa, điểm số giết chóc của Lâm Minh cứ mười ngày trừ một điểm, đã trừ hết bốn điểm.

Không biết sớm chiều, không biết ngày tháng, Lâm Minh như quên mất mình, mấy chục ngày qua, chính bản thân hắn hóa thành một đoàn Lôi nguyên khí, bay trong trời đất, dung nhập vào biển nguyên khí mênh mông.

“Đây là...”.

“Âm... Dương...”.

Lâm Minh lặng lẽ niệm hai chữ này, thì ra... Lôi nguyên khí, chia làm hai loại âm dương.

Âm dương tương sinh tương khắc, khi Lôi nguyên khí âm tính va chạm với Lôi nguyên khí dương tính, giữa chúng sẽ phát ra lôi điện lóe sáng!

Cái gọi là dòng diện, chính là Lôi nguyên khí âm tính và dương tính lưu chuyển.

Lâm Minh có thể cảm giác được hạt giống Tà Thần trong cơ thể kêu lên, hắn bỗng mở mắt, trong mắt lóe lên tia sáng chói mắt như tia chớp trong đêm đen!

“Âm Dương lực, đây là căn nguyên của lôi đình lực!”.

Lâm Minh rút ra Tử Huyễn thương Tử Điện thần trúc vừa ra, Lôi nguyên khí xung quanh bỗng bị xoắn lại, dần dần hình thành lốc xoáy tím.

Tử Điện thần trúc vạn năm vốn là linh thực do Lôi nguyên khí thai nghén thành, bây giờ nó ở trong môi trường này như Giao Long về biển, cả cán thương phát ra tiếng gầm hưng phấn.

Trong lòng Lâm Minh tràn đầy chiến ý, như có một cỗ năng lượng tràn ngập thân thể, không phát tiết ra là không thoải mái!

- Đi!

Lâm Minh đột nhiên đâm ra một thương, nhưng lần này năng lượng bao bọc Tử Huyễn thương không phải là Huyết Ẩm chi ấn, mà là ánh sáng lôi điện hoa lệ!

Một tia Lôi chi ý cảnh, dung hợp hoàn mỹ vào trong chiêu thương!

- Đồ Lục!

Dồn hết vào ý chí cùng tiềm lực toàn thân vào trong Tử Huyễn thương, hạt giống Tà Thần trong cơ thể Lâm Minh hưng phấn gào thét, Tà Thần Lôi Linh phun ra dung nhập vào trong Tử Huyễn thương!

Khoảnh khắc đó, Lâm Minh như hóa thành tia chớp, người thương hợp nhất, tốc độ thoáng cái đạt tới trình độ khủng bố, không khí vang rền, đâm phá hư vô!

Vù!

Nháy mắt, một tia điện quang màu tím lóe qua khoảng cách trăm dặm, bầu trời như bị tia sét tách rời. Lâm Minh cùng Tử Huyễn thương hóa thành tia chớp, khuấy động nguyên khí lôi đình trong trời đất, uy lực cùng tốc độ một đòn này làm người ta kinh ngạc!

- Một chiêu này...

Lâm Minh bỗng ngừng lại, trong mắt toát ra hào quang hưng phấn. Lấy hạt giống Tà Thần làm chỗ dựa, điều động chân nguyên toàn thân cùng lôi đình lực, truyền vào tiềm năng cùng ý chí thân thể, Tà Thần Lôi Linh dung nhập mũi thương, đồng thời dẫn động Lôi nguyên khí trong trời đất, nháy mắt bùng nổ năng lượng cùng tốc độ đều đạt tới tận cùng!

Đây xem như chiêu thức hắn tự sáng tạo!

Chỉ có tông sư võ học mới có thể sáng tạo truyền thừa của mình! Đây là lần đầu Lâm Minh nghĩ ra chiêu thức, đương nhiên hắn sáng chế một chiêu này kỳ thật là tham khảo sát chiêu Đồ Lục trong Đại Hoang kích quyết, đồng thời có bí pháp Tà Thần lực biến thái duy trì.

Nguyên bản với tu vi của Lâm Minh, chiêu thức tự nghĩ ra sẽ không có uy lực lớn, nhưng vì hai điểm trên, uy lực một chiêu này rất khủng bố! Xem như ngẫu nhiên sáng tạo.

Từ ý nghĩa nào đó, một chiêu này không thể phục chế, chỉ là chiêu thức của riêng Lâm Minh. Người khác không thể học được, trừ khi trong người hắn cũng có hạt giống Tà Thần và Tà Thần Lôi Linh!

“Đây là lần đầu ta tạo ra chiêu thức, tuy rằng tham khảo chiêu thức của người khác, nhưng tông sư võ học nào sáng tạo chiêu thức còn không tham khảo bí tịch công pháp khác, đây là khởi đầu rất tốt!”.

Một võ giả, phải có chiêu thức của riêng mình, uy lực chiêu thức của người khác dù có mạnh mấy đi nữa, cũng là của người khác.

Một bộ truyền thừa, tự nhiên là dựa theo tình huống của người sáng lập mà tạo ra, thích hợp nhất là cho người sáng lập tu luyện, cũng chỉ ở trên tay hắn mới có uy lực lớn nhất.

Đặt vào tay người khác, khó tránh khỏi uy lực suy giảm, nhưng chiêu thức của tự mình sáng tạo thì khác, có thể phát huy trăm phần trăm uy lực.

“Ẩn chứa ý cảnh trong chiêu thương, lực công kích tăng vọt một cấp, đều là do hạt giống Tà Thần ban tặng, Tà Thần lực này đúng là kỳ công đệ nhất thế gian! Trước kia ta ngồi trên núi bảo vật mà không biết sử dụng, đúng là lãng phí của trời!”.

Lâm Minh tự giễu nghĩ, trên thực tế không trách được Lâm Minh, Tà Thần lực là một bộ công pháp thần kỳ nằm ngoài hệ thống tu luyện hiện có, dưới tình huống không có tham chiếu mà muốn tìm hiểu nó là không dễ dàng. Lúc trước đại năng Thần Vực kia tìm được Tà Thần lực trong di tích cổ, cũng không kịp tìm hiểu bao nhiêu, liền ngã xuống trong chiến dịch vây công Thiên Vũ thánh địa.

“Đây là chiêu thức đầu tiên ta sáng tạo, dùng Tử Huyễn thương làm môi giới, Tà Thần Lôi Linh làm mũi nhọn, toàn thân hóa thành tia chớp, nhân thương hợp nhất, một chiêu này, ta đặt tên là Truy Điện!”.

Sau khi sáng tạo chiêu thức, đầu tiên phải đặt cho chiêu thương này một cái tên, dùng Truy Điện để hình dung một chiêu này đúng là chuẩn xác, tốc độ một chiêu này có thể so với tia chớp.

“Dung hợp Lôi chi ý cảnh trong Đồ Lục, ta sáng tạo ra Truy Điện, nếu chiêu thương khác thì sao?”.

Lâm Minh nghĩ vậy, ánh mắt sáng rực lên.

Cùng lúc Lâm Minh tìm hiểu Lôi chi ý cảnh, tầng ba Thông Thiên tháp, bên trong một chỗ tửu lâu, một nam nhân Ải Ma tộc ngắm chiếc quạt trên tay, vẻ mặt cười nhàn nhạt:

- Chiến thư đã ra, ngươi có biết đối thủ của mình chưa?

Nam nhân Ải Ma này chính là Khai Dương một trong Thiên Ma thất tinh, đằng trước Khai Dương là nam nhân Cự Ma tộc, tên là Hồng Chung, nghe Khai Dương nói, ánh mắt hắn liền sáng lên.

- Ồ? Khai Dương đại nhân biết đối thủ của ta?

Võ giả tầng ba Thông Thiên tháp, cách hai tháng phải tham dự một lần chiến đấu, có thể tự mình tìm đối thủ, cũng có thể do Thông Thiên tháp căn cứ thực lực cá nhân mà sắp xếp. Phần lớn thời gian võ giả đều bận tu luyện trong Thông Thiên tháp, đều là do Thông Thiên tháp sắp xếp đối thủ, còn bản thân võ giả chưa đến ngày trận đấu sẽ không biết là ai.

Điều này cũng tránh cho đi dò thám tin tức của đối phương, nếu có thể biết đối thủ là ai, sớm có chuẩn bị, đương nhiên là tốt.

- Hắc hắc, tự nhiên là ta biết.

Khai Dương cười hì hì, Khai Dương đầu phục Hắc Ám tôn chủ, có thể gọi là một tay che trời ở Thông Thiên tháp, điều tra đối thủ không khó.

Đối thủ của Hồng Chung, chính là Lâm Minh.

Nói cho đúng, Khai Dương điều tra Lâm Minh trước, phát hiện đối thủ của Lâm Minh mới tìm tới nam nhân Cự Ma này.

Khai Dương uống một ngụm rượu, chậm rãi nói:

- Chẳng những ta biết, còn mang tới Chiến Tranh trận bàn của đối phương, còn có tư liệu chi tiết của hắn.

Nam nhân Cự Ma nghe vậy, liền mừng rỡ, nhưng nghĩ lại, ra vẻ đau khổ nói:

- Khai Dương đại nhân coi trọng thứ gì của ta, cũng không thể nào đưa ra tình báo không công như vậy? Ta là người nghèo.

- Ha ha!

Khai Dương cười vỗ vai Hồng Chung.

- Bớt khóc than đi, tốt xấu gì ngươi cũng là người xếp năm mươi hạng đầu trong tầng ba Thông Thiên tháp, hơn nữa ta biết ngươi còn che giấu một phần thực lực, thật ra thực lực của ngươi có thể xếp đến hơn ba mươi!

Tầng ba Thông Thiên tháp, có khoảng ba bốn trăm võ giả, võ giả xếp hạng hơn ba mươi tuyệt đối là tầng trên trong hạng trên.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện