Chương 848: Ngũ Độc Vương
Bụi đá ngập trời. Võ giả ở đây trừng lớn mắt, cả kinh không nói lên lời.
Một cây trường thương xuyên thủng hai chiêu thức của Dạ Xoa Vương. Lại xuyên thấu qua người Dạ Xoa Vương, vậy mà vẫn còn uy lực như thế. Một thương xuyên qua lòng núi. Đá cũng bị chấn vỡ thành bụi. Lực lượng biến thái như vậy!
Nên biết đây chỉ là ném ra Bảo khí, chân nguyên bám lên cực kì có hạn.
Lại nhìn Dạ Xoa Vương trên mặt đất. Cho dù là thân thể hắn trải qua bí pháp Ma đạo luyện chế cùng không tiếc mọi giá, được xưng là sánh với Bảo khí Thiên giai hạ phẩm. Nhưng cũng bị bắn tới tan rã như bị ngũ mã phân thây.
Dạ Xoa Vương chết quá đột nhiên. Rất nhiều võ giả tu vi thấp còn chưa kịp phản ứng. Toàn bộ chiến đấu chỉ kéo dài trong mấy cái chớp mắt. Dạ Xoa Vương vốn có thực lực xếp hạng 200 Thiên Mệnh bảng. Lại vì có bí pháp Ma đạo cải tạo. Hoàn toàn có thể uy hiếp cao thủ hạng 170-180 Thiên Mệnh Bảng. Lại bị Lâm Minh một thương miễu sát, còn là bị ném trường thương ra đâm chết.
Toàn bộ quá trình không dính tới góc áo của Lâm Minh. Chỉ tiêu hao một ít lực lượng cùng chân nguyên. Chênh lệch quá lớn!
- Đúng là làm người ta giật mình. Chiến linh cấp Bạch Ngân trong truyền thuyết... Còn mạnh hơn là ta tưởng tượng.
Trên lâu thuyền ngọc bích, Tuyết Phong tiên tử cảm khái nói. Nàng cũng cực kì hâm mộ loại lực lượng này.
- Ha ha! Tiểu Tuyết, ngươi dù đã 2000 năm thọ nguyên. Nhưng sau này lịch lãm ý chí, vẫn có hy vọng đạt tới.
Ở cạnh Tuyết Phong tiên tử, Tạo Hóa lão nhân cười hì hì nói.
- Tiền bối nói đùa. Vãn bối đến cảnh giới Thần Hải mới lĩnh ngộ chiến linh. Thật sự không có thiên phú ở mặt này. Đời này có thể đạt tới Thanh Đồng tiểu thành đã thấy đủ. Còn Thanh Đồng đại thành là may mắn trong may mắn. Thanh Đồng đại viên mãn hay thậm chí Bạch Ngân trong truyền thuyết. Vãn bối còn không dám nghĩ tới.
Tuyết Phong tiên tử cười nói. Mặc dù lời của nàng có phần khiêm tốn, nhưng cũng không quá nhiều. Có thể thấy được Chiến Linh lịch lãm khó khăn.
- Ha ha! Đừng coi thường mình. Tuy nhiên tiểu tử Lâm Lan Kiếm kia quả thật là kì tài ngút trời. Không chỉ riêng chiến linh Bạch Ngân, hắn lí giải pháp tắc ý cảnh cũng làm lão hủ giật mình. Một thương vừa rồi của hắn, ngoài uy lực mạnh mẽ ra có thể bắn trúng Dạ Xoa Vương, còn là vì ẩn chứa một tia Thời gian ý cảnh trong đó. Có thể dồn hết Thời gian ý cảnh huyền ảo lên trường thương rời tay. Rất là khó!
Vũ khí rời tay rất nhiều chỗ hại. Chẳng những vì có thể đoán được quỹ tích mà tránh né. Hơn nữa nhập vào ý cảnh pháp tắc cũng sẽ bị cản trở. Một thương của Lâm Minh vừa nãy chỉ làm dòng chảy thời gian xung quanh Dạ Xoa Vương chậm lại một tí xíu. Nhưng cũng đủ cho hắn giết chết Dạ Xoa Vương. Hắn ném thương đi ra thật là quá nhanh.
Tuyết Phong tiên tử thấy rõ thần sắc khen ngợi của Tạo Hóa lão nhân. Điều này làm nàng khẽ động. Không lẽ Tạo Hóa lão nhân có ý muốn che chở, thậm chí là thu Lâm Lan Kiếm làm đồ đệ. Nếu thật là vậy, Tu La thần quốc sẽ càng không làm gì được Lâm Lam Kiếm.
Nên biết thực lực của Tạo Hóa lão nhân vượt qua bất cứ cường giả nào ở Tu La Thần Quốc. Tuy rằng Tu La Thần Cung có đại trận thượng cổ. Tạo Hóa lão nhân không thể xông vào. Nhưng nếu là ở ngoài, tám chín phần là cường giả Thần Hải của Tu La thần quốc, muốn trốn cũng không thoát được khỏi tay Tạo Hóa lão nhân.
Tuyết Phong tiên tử xuất thân Bạch tộc. Nàng rất vui vẻ muốn thấy người đệ nhất thiên hạ, không thuộc bốn đại Thần quốc sinh ra. Điều này có thể ảnh hưởng kết cấu ổn định, ở khu vực trung ương Thiên Diễn Đại Lục, để cho gia tộc của nàng được lợi. Đương nhiên, nếu Tạo Hóa lão nhân sẵn lòng che chở Lâm Lan Kiếm. Còn nàng có thể thông qua quan hệ với Tạo Hóa lão nhân, chắp nối được với Lâm Lan Kiếm. Vậy thì quá tốt.
Trong lòng Tuyết Phong tiên tử xoay chuyển tâm tư. Sắc mặt Tư Đồ Bá Nam lại âm trầm nhỏ nước. Dạ Xoa Vương này là do hắn tự tay cải tạo ra từ 1000 năm trước. Kết quả thua dứt khoát, ngay cả góc áo của Lâm Minh còn chưa chạm tới.
Vốn định rút hồn luyện tủy Lâm Minh, nhưng bây giờ lại chịu nhục!
Tư Đồ Hạo Thiên cũng cau mày. Vì cam đoan thắng lợi trăm phần trăm, bọn họ đã xác định dùng xa luân chiến tiêu hao Lâm Minh.
Nhưng bây giờ dùng cả đống tài phú, đắp ra Sát Lục Khôi Lỗi để đối phó Lâm Minh. Lại bị một thương đánh chết. Nhìn Lâm Minh cũng không tiêu hao nhiều. Điều này khiến lòng bọn họ không yên.
Mỗi một Sát Lục Khôi Lỗi đều là tài phú của Thần quốc. Cho dù bọn họ nội tình sâu đậm, cũng không chịu nổi tiêu hao như thế.
Đây là hiệu quả mà Lâm Minh muốn, khi dùng ưu thế lớn đánh chết Dạ Xoa Vương. Tuy rằng sức bền của hắn siêu phàm, nhưng không muốn xa luân chiến vô hạn. Hắn phải làm Tu La Thần quốc chột dạ. Muốn những võ giả Mệnh Vẫn ra sân kia chột dạ.
Chột dạ đến không dám làm tiêu hao sức bền của hắn.
- Sao lại thế này? Ném trườn thương ra còn có uy lực lớn như vậy!
Tư Đồ Bá Nam nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn quy kết uy lực của trường thương trên Chiến linh Bạch Ngân. Cũng không cân nhắc lực lượng yếu tố thân thể của Lâm Minh trong đó.
- Chiến linh cấp Bạch Ngân đã có uy lực như thế. Trời biết về sau, tiểu súc sinh này đột phá Thần Hải, thì Chiến linh sẽ trưởng thành tới trình độ nào! Tuyệt đối không thể để lại tiểu súc sinh này!
Tư Đồ Dao Hi cũng phụ họa.
Lúc này, Tư Đồ Yêu Nguyệt bước lên, khẽ giọng nói:
- Bệ hạ, để ta lên đánh một trận cùng hắn. Sát Lục Khôi Lỗi bình thường sẽ không là đối thủ của Lâm Lan Kiếm. Còn ta cũng không muốn dùng loại thủ đoạn không vẻ vang này, để tiêu hao thể lực của hắn. Yêu Nguyệt muốn đánh một trận với Lâm Lan Kiếm ở trạng thái đỉnh phong. Thắng lợi như vậy mới có thể khắc ghi lòng tin chiến thắng trong lòng. Tạo ra nền tảng cho ta xông lên cảnh giới cao hơn trong tương lai. Mong Bệ hạ ân chuẩn.
Lúc trước đám người Yêu Nguyệt ở trong Thần Hành Chu, xem rõ ràng quá trình chiến đấu. Nàng nói cực kì tự tin, cũng rất kiên quyết. Nàng là Mệnh Vẫn tâng bảy, đồng thời bản thân có đan điền Tử Cực. Lâm Minh biểu hiện ra thực lực không chút uy hiếp được tới nàng. Đương nhiên nàng cũng đoán được Lâm Minh không dùng hết toàn lực. Nàng rất mong chờ được chiến đấu với kì tài như thế. Thiên tài đều cao ngạo, Tư Đồ Yêu Nguyệt không muốn dùng thủ đoạn xa luân chiến ti tiện giành được thắng lợi. Đối với nàng, đó là sỉ nhục.
Nghe Tư Đồ Yêu Nguyêt nói, Tư Đồ Hạo Thiên lại nhướng mày, có chút không vui:
- Yêu Nguyệt, ngươi đã gần xác định là người thừa kế Thần Hoàng Tu La Thần quốc tương lai. Mỗi lời nói, mỗi hành động của ngươi đều liên quan đến tương lai Tu La Thần quốc. Sinh mệnh của ngươi cũng không còn thuộc về mình. Vì bồi dưỡng ngươi, Thần quốc tiêu hao vô số tài nguyên. Chẳng lẽ, ngươi muốn vì một cái gọi là trận chiến công bằng, liền đánh bạc tương lai Thần quốc cùng tánh mạng của mình? Ngươi có biết nếu thua trận chiến này. Chúng ta phải trả giá gì không?
Nói tới sau, giọng của Tư Đồ Hạo Thiên đột nhiên cao lên, trở nên nghiêm khắc. Tuy rằng hắn không cho rằng Lâm Minh có thể thắng Tư Đồ Yêu Nguyệt. Nhưng cẩn thận mới tránh được họa. Nếu Tư Đồ Yêu Nguyệt ngã xuống trong chiến đấu. Đó sẽ là tổn thất cực lớn mà Tu La Thần quốc không thể chịu nổi!
Tu La Thần quốc có mười mấy cường giả Thần Hải. Nhưng thực tế, quyết định lực lượng môt Thần quốc không phải số lượng cường giả Thần Hải. Mà là người thực lực cao nhất trong các cường giả Thần Hải.
Vì cái gì Đại Dã Thần quốc và Cửu Đỉnh Thần quốc có thể đè đầu Tu La Thần quốc và Thất Tinh Thần quốc. Đó là vì Đại Dã Thần quốc có một Hoàng Thúc tổ. Cửu Đỉnh Thần quốc có một Thái thượng Thần Hoàng. Bọn họ đều là tồn tại gần với thiên hạ đệ nhất nhân.
Tuy rằng Tư Đồ Hạo Thiên luôn luôn dùng thiên hạ đệ nhất nhân để cổ vũ Tư Đồ Yêu Nguyệt. Nhưng không trông cậy nàng có thể thật sự trở thành thiên hạ đệ nhất nhân. Điều này có phần không thực tế, nhưng vẫn còn một ít hy vọng lên tới gần tồn tại thiên hạ đệ nhất nhân. Đến lúc đó, địa vị Tu La Thần quốc cũng sẽ tiến thêm một bướcthu thêm tài nguyên phân phối trong Kỳ Tích Hải.
Mạng của Tư Đồ Yêu Nguyệt trọng yếu hơn hai đại năng Thần Hải bình thường. Huống chi thua trận đấu này, cái giá là đắc tội lại không giết được Lâm Minh. Tu La Thần quốc cũng khó gánh nổi.
- Vâng, Bệ hạ Yêu Nguyệt biết sai rồi.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng Tư Đồ Yêu Nguyệt cũng chỉ có thể tuân lệnh.
- Tiếp tục phái Sát Lục Khôi Lỗi, nuôi binh ngàn ngày, dù sao sắp tới cũng sẽ không bùng nổ quốc chiến. So với cái giá thua trận chiến này, một ít con rối tính là gì!
Tư Đồ Bá Nam nghiến răng nghiến lợi nói. Sư tử vồ thổ cũng phải dùng hết sức. Trận chiến này bọn họ đã tính trước là dùng con rối, sau lại dùng quốc sư, bảo đảm tuyệt đối.
- Hừ! Tuy rằng hắn không bị thương. Nhưng công kích vừa rồi mạnh như vậy. Có lẽ là võ kĩ đặc thù nào đó, đương nhiên sẽ tiêu hao nhiều thể lực. Lần này ta dùng con rối mạnh hơn, xem tiểu súc sinh kia còn chống được bao lâu.
Một thương vừa nãy của Lâm Minh có uy lực quá lớn. Tư Đồ Dao Hi không tin Lâm Minh ném ra một thương này vô cùng thoải mái. Nếu đã đánh bạc vốn gốc, Tư Đồ Dao Hi tuyệt không rút lui nửa đường, thề phải tiêu hao hết thể lực của Lâm Minh.
- Ngũ Độc Vương, lần này ngươi ra tay!
Tư Đồ Bá Nam ra lệnh.
- Rõ!
Kẻ được gọi là Ngũ Độc Vương, là một lão nhân gầy, mặt vàng như sáp phủ đầy vết ban. Võ giả tu đến cảnh giới Mệnh Vẫn kì thật sẽ không sinh ra vết ban người già. Sở dĩ trên mặt Ngũ Độc Vương có những vết ban đo, đều là do độc tố lưu lại. Thân thể hắn chính là một cái bình thuốc độc to.
Trên lôi đài đã có chấp sự bộ tộc Thần Khí đi thu hồi thương cho Lâm Minh. Độ cứng của trường thương màu đỏ này, có thể đạt tới tiêu chuẩn Bảo khí Thiên giai thượng phẩm. Hoàn toàn không cần lo bị tổn hại.
Lợi dụng thời gian này, Lâm Minh đã sớm mở ra Hưu Môn. Bổ sung đầy chân nguyên cùng thể lực đã tiêu hao, lại quay về trạng thái đỉnh phong. Dù sao vốn hắn cũng không tiêu hao nhiều thể lực.
Ngũ độc vương đứng cách xa Lâm Minh mấy dặm. Nếu là người thường thì nhìn đối thủ xa như vậy sẽ chỉ bé bằng hạt đậu. Nhưng đối với võ giả chút khoảng cách đó chỉ cần bước là đến.
Nhưng thời gian một bước ít nhất cũng cho Ngũ Độc Vương có chút thời gian phản ứng. Rõ ràng hắn kiêng kị Lâm Minh ném ra trường thương quỷ dị khi nãy. Chỉ cần bị một thương này bắn trúng, hắn cho rằng mình không có khả năng sống sót.
Bày ra một tần chân nguyên thủ hộ xung quanh người. Ngũ Độc Vương lặng lẽ lấy ra mấy cái trận kì màu đen, muốn bố trí độc trận. Hắn tinh thông dùng độc, đồng thời là Trận Pháp Sư. Hai thứ kết hợp, hắn mới có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất. Bản thân ở trong trận pháp, có thể công có thể thủ.
Thấy động tác cẩn thận quá mức của Ngũ Độc Vương, Lâm Minh mỉm cười, nghĩ rằng làm như vậy là an toàn ư?