Chương 1285: Ngự linh thuật
Giữa sân đấu, khắp nơi tràn ngập ánh tím mờ ảo, toàn thân Lâm Minh bị ánh tím bao phủ, đã lâm vào không gian dị độ tinh thần.
Mọi người không thể biết được Lâm Minh ở trong thế giới tinh thần rốt cuộc trải qua cái gì, bọn họ chỉ biết là ảo thuật công kích của Thần Mộng Thiên Cung phi thường khủng bố. Lúc trước bọn họ đối mặt bất kỳ đối thủ, chỉ nhìn một cái, thắng bại liền phân ra! Chênh lệch to lớn có thể nghĩ mà biết.
Ngay khi cục diện chiến đấu khó bề phân biệt, Băng Nguyệt đột nhiên từ trong Tu Di Giới rút ra một thanh vũ khí tạo hình cổ quái. Giống như kiếm lại giống loan đao, lưỡi như trăng non, không có chắn tay, chuôi kiếm còn không dài bằng nắm tay, muốn nắm chắc cũng không dễ dàng.
Kiếm như vậy, đối với rất nhiều võ giả mà nói là đẹp mà không hiệu quả, nhưng là không ai cho rằng Thần Mộng Thiên Cung sẽ dùng binh khí đẹp mà không hiệu quả. Thanh kiếm này nhất định có chỗ đặc biệt của nó.
- Đây là Tân Nguyệt Loan Nhận, binh khí chuyên biệt của Thần Mộng Thiên Cung. Phương thức công kích hết sức đặc thù. Lúc trước ta sớm nghe nói, nhưng là hiện giờ lại lần đầu tiên nhìn thấy, trước đó căn bản không có người có thể ép bọn họ lấy ra vũ khí.
Trên khán đài có hạng người kiến thức rộng rãi, một lời nói ra lai lịch của binh khí này.
Mọi người vừa nghe nói phương thức công kích đặc thù, liền đều mở to mắt, chờ đợi xem chỗ đặc thù của Tân Nguyệt Loan Nhận này.
Tân Nguyệt Loan Nhận chỉ dài ba xích nắm trong tay Băng Nguyệt, ánh sáng lạnh dày đặc. Đúng lúc này, Băng Nguyệt động. Tốc độ của nàng nhanh đến khó thể tưởng tượng, thân thể yểu điệu kéo ra một chuỗi tàn ảnh, thẳng hướng Lâm Minh!
- Ồ!? Ảo thuật công kích đồng thời thêm vào thực thể công kích?
Nguyên bản ảo thuật công kích khiến đối phương rơi vào ảo giác không thể tự kiềm chế, thời điểm này đã có đại bộ phận thiên tài không đỡ được, trực tiếp bị thua.
Cho dù có một số người ý chí mạnh mẽ có thể đỡ được ảo giác công kích, nhưng cũng hơn phân nửa là đau khổ chống đỡ, bị ảnh hưởng rất lớn.
Nếu như vào lúc này đệ tử của Thần Mộng Thiên Cung lại phát ra thực thể công kích, như vậy quả thật như cắt dưa thái rau, đối phương rơi vào ảo thuật căn bản không hề có sức chống cự!
Tân Nguyệt Loan Nhận lạnh lẽo thẳng đến cổ họng Lâm Minh, rất nhiều người xem phát ra tiếng kinh hô.
Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông Lâm Minh đột nhiên mở hai mắt, theo ý chí năng lượng của hắn bùng nổ, thế giới ảo thuật bao phủ hắn ầm ầm vỡ nát.
Phượng Huyết Thương ra khỏi vỏ, đâm thẳng mi tâm Băng Nguyệt!
Tình huống biến hóa thật sự quá nhanh, mọi người căn bản không kịp phản ứng. Lâm Minh rồi lại trong nháy mắt phá nát thế giới ảo giác, phát ra phản kích.
Khoảnh khắc đó, hai mắt Băng Nguyệt chợt ngưng, thân thể nàng đột nhiên ở không trung xảy ra vặn vẹo quỷ dị. Tân Nguyệt Loan Nhận vào khoảnh khắc sắp tiếp xúc Phượng Huyết Thương rời tay mà ra. Lúc này, một màn khó tin xảy ra. Thanh Tân Nguyệt Loan Nhận này đột nhiên tách ra, một thanh rồi lại chia thành bảy miếng mỏng hình trăng lưỡi liềm, mỗi một cái đều có thể coi như một thanh vũ khí độc lập để sử dụng.
Tân Nguyệt Loan Nhận không ngờ là bảy thanh vũ khí hợp lại.
- Ngự Linh Thuật!
Băng Nguyệt quát khẽ một tiếng, ở mi tâm nàng, Ý Chí Kiếm màu vàng nhạt bộc phát ra, đây rõ ràng là chiến linh Hoàng Kim giai đoạn thành hình.
Chiến linh này một chia làm bảy, phân biệt rót vào trong bảy thanh Tân Nguyệt Loan Nhận. Đao mang gào thét, bảy thanh Tân Nguyệt Loan Nhận xoay tròn bay múa đâm thẳng đến Lâm Minh!
- Đây là...
Lâm Minh trong lòng chấn động. Loại thủ pháp tác chiến này hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Bảy thanh Tân Nguyệt Loan Nhận hóa thành bảy cầu vồng màu lam, tốc độ mỗi một cái đều nhanh đến không thể tưởng tượng, căn bản không thể nắm giữ quỹ tích của chúng.
Bảy lưỡi dao đâm thẳng đến yếu hại quanh thân Lâm Minh!
Lâm Minh đồng tử co rút lại, cho dù với tốc độ của hắn, muốn ở khoảng cách gần như vậy đỡ được bảy đạo loan nhận công kích góc độ xảo quyệt như thế, hơn nữa có thể tùy thời thay đổi phương hướng căn bản không có khả năng.
- Không gian Hồng Mông!
Năng lượng toàn thân Lâm Minh trong nháy mắt bùng nổ, ở phía sau hắn hoa sen Đế Tôn nở rộ, không gian Hồng Mông mênh mông hùng hồn cuồn cuộn mãnh liệt bao phủ xuống.
Không gian Hồng Mông mai một mọi pháp tắc, bảy lưỡi dao sau khi tiến vào không gian Hồng Mông, tốc độ đột nhiên giảm chậm.
Cùng lúc đó, Bát Môn Độn Giáp của Lâm Minh bảy môn đồng loạt mở ra, sức mạnh toàn thân bộc phát đến cực hạn, Phượng Huyết Thương hoành tảo thiên quân!
Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh!!!
Theo tiếng nổ vang giòn tan, bảy lưỡi dao toàn bộ bị Lâm Minh đánh bay!
- Cái gì!?
Băng Nguyệt mặt hoa thất sắc. Ngự Linh Thuật là một bộ công pháp hết sức mạnh mẽ của Thần Mộng Thiên Cung, dùng chiến linh thao túng phi kiếm, giết người ngoài ngàn dặm, có thể nói là xuất kỳ bất ý, khiến người khó lòng phòng bị. Cho dù là võ giả thực lực mạnh hơn nàng một chút, đều có khả năng nuốt hận dưới một chiêu này. Mà Lâm Minh rồi lại cứ như vậy phá vỡ Ngự Linh Thuật.
Lâm Minh đột nhiên bước ra một bước, Phượng Huyết Thương trong tay đập thẳng mà xuống. Khoảnh khắc đó, nguyên khí trời đất thổi quét thành lốc xoáy cuồng mãnh, ngọn lửa phun trào.
- Thanh Liên Hỏa Vũ!
Thương mang màu đỏ to bằng thùng nước bắn thẳng ra, đánh mạnh lên chân nguyên hộ thể của Băng Nguyệt.
Theo một tiếng “Bùng” nổ vang, chân nguyên hộ thể của Băng Nguyệt trực tiếp vỡ nát, thân thể bay ngược ra ngoài, quần áo nhuốm máu.
- Lâm Minh thắng!
Hạo Vũ Tử nhìn Lâm Minh một cái thật sâu, tuyên bố.
Mà hội trường thi đấu, một mảnh lặng ngắt như tờ. Trận chiến đấu này từ mới đầu ảo thuật nặng nề quyết đấu đến cuối cùng đột nhiên bùng nổ, tình huống chiến đấu thay đổi nhanh chóng, vô cùng kịch liệt. Thay đổi như vậy khiến người hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, không kịp nhìn theo. Người thực lực yếu một chút thậm chí không thể nhìn rõ quỹ tích công kích của Tân Nguyệt Loan Nhận, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ:
- Sao lại thế này, đã xảy ra chuyện gì?
Một ít người căn bản không nhìn rõ.
- Lâm Minh thắng rồi!
- Vô nghĩa, điều này còn cần ngươi nói. Đáng chết, tiểu tử này gặp vận cứt chó rồi!
Ở đây rất nhiều người là người ngưỡng mộ và sùng bái bany, bọn họ coi Băng Nguyệt là nữ thần, nhìn thấy Băng Nguyệt bị Lâm Minh đánh cho hộc máu, trong lòng sao có thể thoải mái.
- Đừng nói lời ngu ngốc. Băng Nguyệt vừa rồi thi triển chính là Ngự Linh Thuật của Thần Mộng Thiên Cung, dùng chiến linh thúc giục vũ khí công kích. Chiến linh càng mạnh mẽ, uy lực chiêu thức lại càng lợi hại, cộng thêm có thể ở không trung thay đổi quỹ tích công kích, căn bản khó lòng phòng bị. Vốn là đệ tử của Thần Mộng Thiên Cung, chiến linh liền mạnh hơn thiên tài bình thường rất nhiều, vừa rồi nhìn chiến linh của Băng Nguyệt lại càng đã là Hoàng Kim thành hình, phối hợp Ngự Linh Thuật công kích, sẽ phát huy ra uy lực khó thể tưởng tượng. Nhưng lại bị Lâm Minh đánh bại trong nháy mắt, Băng Nguyệt căn bản không phải đối thủ. Phải nói là, truyền nhân Thiên Tôn bình thường đều không có khả năng thắng được Lâm Minh.
Rất nhiều người sắc mặt ngưng trọng. Không gian Hồng Mông cuối cùng bộc phát ra của Lâm Minh khiến người kiến thức bất phàm ấn tượng sâu đậm. Đương nhiên, bọn họ không nhận ra lai lịch của không gian Hồng Mông này. Cho dù là người mạnh Giới Vương giới lớn cũng cơ bản không có cơ hội xem nhân vật cấp bậc Hỗn Nguyên Thiên Tôn ra tay.
- Tiểu tử Lâm Minh này, mấy tháng không gặp lại mạnh hơn rồi.
Ở trong một vùng không gian độc lập của Hạo Vũ Thiên Cung, Hạo Vũ Thiên Tôn sau khi tận mắt nhìn trận chiến này phát ra lời cảm khái như vậy.
Mà bên cạnh Hạo Vũ Thiên Tôn, có một nam nhân toàn thân bao phủ trong sương mù đen. Hắn thân hình cao lớn khôi ngô, bả vai rộng lớn, trên trán bao phủ vảy màu đen, khuôn mặt dữ tợn, toàn thân ma khí dày đặc, khiến người nhìn một cái liền trong lòng phát lạnh.
Người này chính là Ma Thủy Thiên Tôn. Nhìn thấy đại chiến lúc trước, Ma Thủy Thiên Tôn thoáng trầm ngâm giây lát, trầm giọng nói:
- Tiểu tử kia thi triển là Hỗn Nguyên võ ý? Là Thần Võ vô thượng của tên Hỗn Nguyên kia?
Thanh âm hắn giống như kim loại, khiến người nghe cảm thấy vô cùng lạnh băng. Người khác không nhận ra không gian Hồng Mông, Ma Thủy Thiên Tôn đương nhiên nhận ra.
Hạo Vũ Thiên Tôn nghe được lời của Ma Thủy hơi hơi nhíu mày. Hắn biết, Ma Thủy là một người tùy tính, không giữ quy củ. Chỉ cần là thứ hắn coi trọng, đều sẽ kiếm vào tay:
- Quả thật là truyền thừa Hỗn Nguyên để lại. Ma Thủy, ta khuyên ngươi vẫn là đừng có ý đồ với truyền thừa của Hỗn Nguyên, nó chưa chắc thích hợp ngươi. Ngươi đã có Thần Võ vô thượng của riêng mình, thứ người khác sáng lập ra dù sao không tiện tay bằng của mình. Về phần tài phú gì gì đó, ngươi cũng không thiếu. Huống chi Hỗn Nguyên ở địa phương để lại truyền thừa bố trí rất nhiều chuẩn bị ở sau, cho dù ngươi tự mình đi một chuyến cũng chưa chắc có thể chiếm được.
Hỗn Nguyên Thiên Tôn trước khi chết để lại trận pháp mạnh mẽ phong tỏa tinh cầu nơi Thiên Diễn Đại Lục, võ giả Thần Vực Thần Hải trở lên căn bản không thể tiến vào.
Ma Thủy Thiên Tôn lạnh lùng cười:
- Tên Hỗn Nguyên kia không biết sống hay chết, cho dù hắn còn để lại một dòng ý thức, chỉ sợ đã sớm tan thành mảnh nhỏ. Khi hắn toàn thịnh, ta quả thật kém hắn một chút, nhưng hiện tại hắn đã chết, lại qua thời gian dài như vậy, chuẩn bị ở sau hắn bay ra làm sao có thể ngăn được ta?
Ma Thủy Thiên Tôn nói như vậy, Hạo Vũ Thiên Tôn nhíu mày càng chặt. Ma Thủy và Hỗn Nguyên vốn quan hệ không ra làm sao, hiện tại Hỗn Nguyên đã chết, Ma Thủy nếu nảy sinh ý niệm quật mồ đào bảo, như vậy đối với truyền thừa của Hỗn Nguyên Thiên Tôn mà nói không thể nghi ngờ là một hồi tai nạn. Ở Ma Thủy Thiên Cung, truyền thừa của Hỗn Nguyên căn bản sẽ không đạt được phát dương và phát triển tốt, nhiều nhất chỉ gia tăng thêm truyền thừa và một khoản tiền của phi nghĩa cho Ma Thủy Thiên Cung. Quả thật là phung phí của trời.
Chính vào lúc Hạo Vũ Thiên Tôn không biết thế nào cho phải, ở bên cạnh hắn Thần Mộng Thiên Tôn sâu kín nói:
- An bài của Hỗn Nguyên tự có ngụ ý, Ma Thủy, ngươi vẫn là không nên nhúng tay thì hơn.
Thanh âm nhàn nhạt không hề có dao động cảm tình, nhưng là trong ngôn ngữ lại mang theo một cỗ uy nghiêm không cho phép nghi ngờ. Cỗ uy nghiêm này mơ hồ hình thành một luồng uy áp, giống như phàm nhân tiếp thánh chỉ của Đế Vương, căn bản không thể phản kháng.
Ma Thủy Thiên Tôn nhíu mày, vẫn là trở nên trầm mặc, sau một hồi lâu trầm giọng nói:
- Ta biết rồi.
Chỉ một câu nói, áp chế Ma Thủy Thiên Tôn, ngay cả Hạo Vũ Thiên Tôn đều có chút kinh ngạc nhìn Thần Mộng Thiên Tôn một cái. Hắn mơ hồ cảm thấy, mấy trăm triệu năm nay, hắn càng ngày càng nhìn không rõ Thần Mộng. Thực lực của nàng rốt cuộc đến trình độ gì, trong lòng Hạo Vũ Thiên Tôn cũng không hề có chút khái niệm.
- Ma Thủy kiêng kỵ Thần Mộng như thế, chẳng lẽ giữa bọn họ từng có giao thủ?
Trong lòng Hạo Vũ Thiên Tôn hiện lên ý niệm như vậy.
Lúc này, Lâm Minh từ trên lôi đài đi xuống. Chiến đấu vừa rồi, rung động lớn nhất mang đến cho Lâm Minh chính là Ngự Linh Thuật.
- Chiến linh còn có thể dùng như vậy?
Chiến linh của Lâm Minh rất mạnh, nhưng là gần đây sử dụng lại không nhiều, chỉ là dùng để phụ trợ công kích hoặc là ảnh hưởng hành động của đối thủ. Một mực không thể phát huy ra uy lực lớn nhất của chiến linh.
Hiện tại nhìn thấy chiêu thức của Băng Nguyệt, tâm tư của Lâm Minh trở nên linh hoạt:
- Băng Nguyệt thi triển Ngự Linh Thuật, đã lợi hại như thế. Nếu như ta học được Ngự Linh Thuật, phối hợp chiến linh Hồng Mông của ta, sức chiến đấu sẽ đạt tới trình độ nào?