Chương 1935: Giáp mộc thiên (2)
Chương 1935: Giáp Mộc Thiên. (2)
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, giống như trời cao tan thành mây khói cũng là đương nhiên.
Những bóng người tụng niệm trong hư không giống như mặt trời, bắt đầu tỏa ra hào quang vô tận chiếu ra các nơi.
Oanh!
... Biển lửa thiêu đốt hừng hực, đại thụ sụp đổ hóa thành tro tàn, thoải mái đại địa, nơi sụp đổ mọc ra cây nhỏ xanh tươi, mưa từ trên cao rơi xuống, gió mạnh thổi qua, cây non không ngừng sinh trưởng, dần dần có tư thái che trời.
... Biển cả bao la khô cạn, cuồng phong không ngừng gào thét, ngàn vạn dòng sông từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, cọ rửa mặt đất khô cạn, hội tụ thành đại dương vô tận.
... Trung ương tinh cầu, tinh hạch ngưng tụ, qua trăm triệu năm thu nạp linh khí trong vũ trụ vô tận, tinh hạch dần dần lớn lên, lần nữa bành trướng thành ngôi sao, phía trên dần dần có sinh linh tồn tại...
Từng màn tình cảnh mang theo khí tức sinh cơ bừng bừng.
Thời điểm này Lâm Minh là hạt giống, hắn cảm giác nó mở rộng ra tứ chi, hắn là hạt giống hút lấy chất dinh dưỡng trong đất mà đại thụ chết đi sinh ra, dần dần phát triển.
Biển cả khô cạn, từ trong tịch mịch ngưng tụ ra vô số hơi nước, hóa thành đại dương mênh mông.
Là tinh hạch của ngôi sao cô quạnh, trăm triệu năm cô độc lãnh tịch lại tích súc linh nguyên của vũ trụ, hậu tích bạc phát thai nghén ra lực lượng mới, thai nghén ra vô số tánh mạng...
Trong tiếng kinh văn kỳ diệu này, Lâm Minh không ngừng lĩnh ngộ sinh tử, sống tới chết, từ chết tới sống, hắn biến thành mọi sự vạn vật, tuần hoàn đền đáp lại.
Một lần lại một lần.
Nội tâm quạnh quẽ mang tới phồn vinh mạnh mẽ, từ phồn vinh đi tới cô quạnh, không ngừng ma luyện...
Hắn hiện tại hiểu ra, những thân hình xoay quanh ý thức hải biến thành kinh văn huyền ảo.
Hắn thành một cây cỏ, lại thành một cây đại thụ che trời.
Hắn thành một giọt nước, lại thành biển lớn mênh mông.
Hắn thành một tinh hạch, lại bành trướng thành ngôi sao...
Hắn là tất cả, tất cả cũng là hắn.
- Vũ trụ tức luân hồi, thời không tức vô cùng...
Lâm Minh yên lặng nhớ kỹ những kinh văn cổ sơ này, chữ chữ châu ngọc. Mỗi một chữ mang theo hư không chìm nổi, đại phóng quang minh.
Trong lúc chìm nổi trong ý thức hải, kinh văn trong trang sách màu vàng bắt đầu cộng minh với lời của hắn, từng phù văn không ngừng vui sướng hoan hô, không ngừng tỏa sáng.
Tuy phù văn vẫn tối nghĩa huyền ảo như trước, nhưng mà giờ phút này Lâm Minh đã lĩnh ngộ ra chân ý trong trang sách màu vàng mà Thánh Mỹ đưa cho hắn.
Nếu như nói chủ nhân Tu La Lộ Tu La Thiên Thư, chú ý là cực hạn của Tam Thập Tam Thiên Đạo, là lực lượng vũ trụ.
Trang sách màu vàng của Hồn Tộc chính là bản ngã. (bản ngã chính là bản thân)
Ta tức vũ trụ, ta tức vạn vật!
...
Hạm Thai giữa vách núi, Hồn Hậu Thánh Mỹ ngồi ngộ đạo cách Lâm Minh không xa.
Hàn khí đóng băng nhưng tụ băng giá ngưng kết bao phủ trăm trượng, phía trên có phù văn kỳ dị bám vào, làm cho người ta căn bản không nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Nhưng mà trong hồn hải trên Ham Thai, khi nàng tiến vào Ham Thai, thời điểm tìm hiểu trang sách màu vàng Ất Mộc Thiên, cùng lúc đó trên Hạm Thai Thánh Mỹ ngồi đã thắp sáng ấn ký hồn hải.
Tới ngày thứ một trăm đã có ấn ký hồn hải thứ tư tỏa sáng.
Thiên kiêu các tộc trên vách núi thấy một màn này thì chắc lưỡi tán thưởng.
- Hồn Hậu nương nương thật lợi hại, lần trước cần một trăm lẻ tám ngày thắp sáng ấn ký hồn hải thứ ba, hiện tại chỉ gần trăm ngày đã thắp sáng ấn ký hồn hải thứ tư, đợi một thời gian thắp sáng toàn bộ cũng không thành vấn đề, Hồn Hậu nương nương, lần này đi tới Đọa Thần sơn mạch bắt lấy trang sách màu vàng rồi.
- Đương nhiên, Hồn Hậu nương nương lần trước ngộ đạo chỉ có sáu chuyển, hiện tại đã hoàn thành bảy chuyển, không thể so sánh nổi, hơn nữa Lâm Mục đưa trang sách màu vàng Ất Mộc Thiên, cũng có thể giúp nương nương như hổ thêm cánh.
Trên mặt Ngọc Thạch Sinh mang theo nụ cười vui sướng, hắn nguyên bản chính là tới ngộ đạo trên Đọa Thần sơn mạch, tự nhiên sẽ không vì người Đại Phạm Thần Sơn rút đi mà rời đi, hắn vẫn lưu lại đây ngộ đạo.
Hồn Hậu Thánh Mỹ và hắn xuất thân cùng thánh địa, Thánh Mỹ mạnh thì hắn càng kiêu ngạo.
Nhưng khi hắn nhìn qua Hạm Thai bên cạnh Thánh Mỹ, nhìn Lâm Minh trên Ham Thai này thì ánh mắt phức tạp.
Lâm Minh, nhân vật mạnh mẽ này khiến lòng người lạnh giá.
- Tiểu tử này, chiến lực khủng bố, không biết hắn có thể tới bước kia không.
Ngọc Thạch Sinh cũng không dám khinh bỉ xuất thân của Lâm Minh, hắn đang suy nghĩ miên man, nhìn trên Ham Thai cô quanh, đột nhiên ấn ký hồn hải sáng lên.
Kế tiếp ấn ký hồn hải thứ hai thứ ba cùng sáng lên.
Chuyện này có ý nghĩa Lâm Minh rốt cục tìm hiểu trang sách màu vàng hoàn tất, bắt đầu tìm hiểu pháp tắc trên Ham Thai.
Hào quang chói mắt, giống như mặt trời dâng lên, so với hào quang ấn ký hồn hải Lâm Minh thắp lên lúc trước, so với Thánh Mỹ cũng không chút thua kém.
Thiên kiêu các tộc không muốn chú ý cũng khó khăn, Lâm Minh, Thánh Mỹ hai nhân vật tuyệt thế, có thể tạo ra kỳ tích trên Đọa Thần sơn mạch hay không?
Lúc này trên Ham Thai, Lâm Minh giống như giếng nước yên tĩnh.
Tuy còn có rất nhiều chỗ tối nghĩa chưa rõ, nhưng mà chân ý trang sách màu vàng mà Thánh Mỹ đưa cho hắn đã hiểu ra. Chỉ cần có thời gian, lại xác minh với những hiểu biết của mình tìm hiểu lúc trước, có lẽ có thể ngộ ra được.
Nhưng mà mặc dù chỉ lĩnh ngộ chân ý trên trang sách màu vàng đầu tiên, Lâm Minh đạt được cũng không phải chuyện đùa.
Hồn lực trong người tăng vọt, sôi trào như nước thủy triều, không ngừng cọ rửa bản thân, làm cho hắn có cảm giác thoát thai hoán cốt.
Hắn ngựa không dừng vó, nhanh chóng ngộ đạo trên Ham Thai.
Hắn lòng dạ biết rõ, chỉ cần mình đạt được càng nhiều trang sách màu vàng, xác minh lẫn nhau, thông hiểu đạo lí cũng càng dễ dàng hơn rất nhiều.
Cảm giác vừa xuất hiện, thoáng qua tức thì.
Hai trang sách màu vàng trong thức hải cảm ứng lẫn nhau, phát ra âm thanh thiên nhiên, làm cho đầu óc Lâm Minh thanh tỉnh không ít.
Lại qua một ít thời gian, ấn ký hồn hải thứ tư cũng sáng lên.
Dần dần lĩnh ngộ đằng sau bắt đầu tối nghĩa.
Trên Ham Thai trong tối tăm có lực lượng cường đại bao phủ, phát ra bí lực vô tận
Không biết lúc nào, Lâm Minh phát hiện mình đang đi trên con đường hẹp quanh co, chung quanh là sương mù che chắn đường đi, nhìn không thấy cái gì cả.
Ở giữa sương mù này, giống như con thuyền lênh đênh trên biển sâu, trôi nổi trong thiên địa, không biết phải làm sao.
Nhưng mà hào quang lập lòe phía trước, chân âm sự vật thần bí đã biến mất, giống như mất đi liên hệ với thiên địa
- Lại là loại cảm giác này...
Trong nội tâm Lâm Minh tỉnh ngủ, nếu như hắn không thể theo cảm giác kỳ dị này đi tới, như vậy lĩnh ngộ đằng sau tuyệt đối vô cùng gian nan.
Ngộ đạo trên Hạm Thai ở Đọa Thần sơn mạch này độ khó thật lớn, từ xưa đến nay, Hồn Tộc không biết có bao nhiêu nhân kiệt nếm thử ngộ đạo, tất cả đều thất bại, trong bọn họ thậm chí có Chân Thần thời thiếu niên!