Chương 1981: Chữa trị pháp chỉ (1)
Chương 1981: Chữa trị pháp chỉ. (1)
Lúc Thác Bạt Khuê nói chuyện, hai tay ở trên bàn Hắc Diệu Thạch nhấn một cái, ba tấm thần minh pháp chỉ liền hướng Lâm Minh bay tới, chậm rãi rơi ở trước mặt ba thước.
Một đạo thần lực do hắc sắc lực trường tạo thành chậm rãi vây quanh thần minh pháp chỉ, dựa theo ước định lúc trước, Lâm Minh không thể lấy tay chạm tới, dĩ nhiên là không thể vượt qua được đạo lực trường này rồi.
- Thần Hoàng bệ hạ đang suy nghĩ cái gì, Thần tộc chúng ta liền để cho Thiên tộc chế giễu sao...
Các cường giả của Thần tộc cũng không biết Lâm Minh làm ra cái gì, mà lão Thần Hoàng lại ngầm đồng ý với hành vi của hắn.
- Đồ vật mà ngay cả Tiên Hoàng bệ hạ đều không tìm hiểu được, tiểu tử nhân tộc này bây giờ nhìn vài cái lại có thể làm gì?
Rất nhiều Thiên Tôn Thần tộc im lặng, thần minh pháp chỉ bảo tồn nhiều năm như vậy, không nói xa, chính là mười tỷ năm trước, Thần tộc còn có tuyệt đại Thần Hoàng đột phá Chân Thần, dốc lòng nghiên cứu thần minh pháp chỉ, lại như thế nào cũng đều không thể nghiên cứu ra.
Hắn kỳ thật dùng thời gian ngàn năm thôi diễn ra rất nhiều pháp tắc.
Những pháp tắc này tự thành thể hệ, thoạt nhìn vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa tương dung lẫn nhau, tựa hồ mơ hồ có thể thôi diễn ra vô số cách phát triển.
Nhưng mà... Không dùng được!
Một bộ pháp tắc nhìn như hoàn mỹ, ai cũng không học được, không thể công kích, không thể phòng ngự, không thể luyện khí luyện đan, vậy còn dùng để làm gì?
Cho nên thần minh pháp chỉ không tìm hiểu được, cũng không phỏng chế được, nó chỉ có thể được xem thành pháp bảo, dùng một tấm liền ít đi một tấm!
Lâm Minh đứng ở trước bàn Hắc Diệu thạch, thần minh pháp chỉ cách hắn chỉ có ba thước, hắn không nhúc nhích, cảm giác nhập vào trong đó.
Thiên tộc cường giả, trên mặt từng người đều mang theo nụ cười nghiền ngẫm, mà tâm tình của cường giả Thái cổ Thần tộc lại phúc tạp, bọn họ cảm giác được đang bị Thiên tộc chế giễu.
- Các ngươi đang suy nghĩ cái gì, Lâm Minh này căn bản không phải là người của Thần tộc chúng ta, cho dù hắn không có đất dung thân cũng không có liên quan tới chúng ta.
Mạc Lăng thiên tử tức giận nói.
- Tùy hắn đi, nếu như hắn ném mất mặt cũng chính là mặt của Thần Hoàng bệ hạ, nếu như bệ hạ đã ngầm đồng ý, chúng ta cũng không có biện pháp.
Đại trưởng lão giải quyết dứt khoát, thu liễm tâm thần.
Mà lúc này Lâm Minh đối với phản ứng của rất nhiều cường giả ở bên ngoài đã sớm không chú ý rồi.
Hắn đã tiến vào trong dung hợp vũ ý, toàn bộ tâm thần đều ngưng tụ ở trên ba tấm thần minh pháp chỉ khô vàng, trong con mắt dẫn dần có khí tức thần bí tràn ra.
Hắn thấy được vận chuyển của Tu La thiên đạo, từng sợi chậm rãi vây quanh thần minh pháp chỉ.
Ba tấm pháp chỉ này đều là bút tích của thượng vị Chân Thần thời Thái cổ, không phải tầm thường, lấy thực lực bây giờ của Lâm Minh muốn phỏng chế, đó là tuyệt đối không thể nào.
Nhưng chỉ vẻn vẻn hiểu được đạo lý ở trong đó, tiến hành gọt giũa một chút mà nói, chưa hẳn là không được!
Dù sao pháp tắc là tương thông, mà Lâm Minh đã có được chân truyền của Tu La Lộ chủ nhân. Hơn nữa ở sau Tinh Hà cổ chiến trường của Hồn tọc, lĩnh ngộ của hắn đối với Tu La thiên thư, vận dụng lực lượng pháp tắc của Tu La thiên đạo cũng đạt tới một cái độ cao kinh người.
- Ân?
Trong lúc bất chợt trên mặt Lâm Minh hiện lên dị dung, hắn chỉ cảm giác được cảm tri của mình phảng phất là lâm vào một cái hắc động vô tận, bị năng lượng của thần minh pháp chỉ hút vào.
- Ba tấm thần minh pháp chỉ này của Thiên tộc trải qua ăn mòn trong trăm tỷ năm đã tạo thành một số tổn hại đại đạo nhỏ, cho nên trong văn lộ xuất hiện năng lượng hắc động cắn nuốt cảm tri của ta...
Hiểu được nguyên nhân trong đó, Lâm Minh chẳng những không thu cảm giác lại, ngược lại đảo xung quanh năng lượng hắc động, không ngừng thôi diễn khả năng khôi phục.
- Dù sao cũng là thần minh pháp chỉ cấp Chân Thần, năng lượng của ta còn chưa đủ, nhưng mà ta có thể giải khai được pháp tắc trong đó...
Ánh mắt của Lâm Minh càng ngày càng sáng, trong lúc vô tình đã trôi qua nửa canh giờ.
Đối với võ giả mà nói, chút thời gian như vậy là không đáng kể chút nào, nhưng mà bọn hắn đã cho rằng Lâm Minh đang cố lộng huyền hư, cho nên đã sớm không nhịn được rồi.
- Chiến Hoàng bệ hạ, chẳng lẽ chúng ta vẫn phải chờ đợi?
Mở miệng chính là Vô Yên, nàng cũng không phải là không nhịn được, chỉ là cảm giác nhiều cường giả như vậy vây xem một tiểu bối đùa bỡn bảo vật ở chỗ này, còn ngây ngốc đợi lâu như vậy, hình tượng này thật sự là quá ngớ ngẩn.
Mà đúng lúc này, Lâm Minh lại đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn về phía lão Thần Hoàng nói:
- Thần Hoàng bệ hạ, có thần minh pháp chỉ do Chân Thần phổ thông chế tạo hay koong, ta muốn tham chiếu một chút.
Lâm Minh yêu cầu quá nhiều, một cái lại một cái, lại là ba cái bảo vật, rất nhiều người đều cảm giác không thể nhẫn nhịn được.
Ba tấm thần minh pháp chỉ này còn chưa đủ, còn muốn lấy của lão Thần Hoàng?
Lão Thần Hoàng không cự tuyệt, cũng không hỏi Lâm Minh muốn thần minh pháp chỉ mà Chân Thần bình thường lưu lại làm cái gì. Lão chỉ là cong ngón tay búng ta, một tấm thần minh pháp chỉ thật mỏng từ trong tu di giới của lão bay ra, bay thẳng đến chỗ Lâm Minh.
Võ giả nếu như có thể đột phá đến Chân Thần, đã là thiên tư tung hoành, có một không hai trong vũ trụ.
Chân Thần đã rất ít, thượng vị Chân Thần thật có thể nói là gần như tuyệt tích để hình dung, chỉ sợ ở thời đại thượng cổ cũng là như thế.
Cho nên thần minh pháp chỉ do thượng vị Chân Thần lưu lại đã ít lại càng ít, thần minh pháp chỉ do Chân Thần bình thường lưu lại ngược lại là nhiều hơn một chút.
Lão Thần Hoàng tiện tay bắn ra một tấm pháp chỉ của Chân Thần bình thường, Lâm Minh đón ở trong đó, lấy hai ngón tay kẹp lại, rót cảm giác vào trong đó, yên lặng tìm tòi nghiên cứu.
Thần minh pháp chỉ do Chân Thần bình thường lưu lại quả nhiên là đơn giản hơn một chút.
Hơn nữa đồng dạng ở trong thời gian trăm tỷ năm, những Thần minh pháp chỉ này cũng bị năm tháng ăn mòn, đại đạo văn lộ đều có chút tổn hại.
Thế cho nên lực lượng của những Thần minh pháp chỉ này trôi mất rất nhiều!
Bất quá Chân Thần vẫn là Chân Thần, cho dù lực lượng trôi mất, Chân Thần pháp chỉ mà bọn họ chế tạo ra cũng không phải là Thiên Tôn có thể so sánh.
Bởi vì độ cao của pháp tắc đã bất đồng.
Lâm Minh tra xét lần này lại là gần nửa canh giờ đi qua, rất nhiều võ giả của Thiên tộc đã nhẫn nại đến cực hạn.
- Làm trò thật nhiều!
Có người oán thầm, nhưng nhìn đến Thác Bạt Khuê khí định thần nhàn, tựa hồ không có bộ dáng gấp gáp, những người này cũng không phát tác.
- Mặc kệ hắn đi, giày vò đến cuối cùng, nhìn cái danh ngạch này Thần tộc còn có ý tứ muốn lấy nữa hay không?
- Ân, khi đó lão Thần Hoàng của Thần tộc cũng không thể nói cái gì rồi!
Nghĩ tới nhiều ra một cái danh ngạch, rất nhiều Thiên Tôn của Thiên tộc tâm tư nóng bỏng.