Chương 2388: Sinh mệnh nhỏ
Trong động chỉ có thể hình dung bằng từ cô đơn, nhạt nhẽo nhưng Thánh Mỹ có thể hoàn toàn giải phong ấn, tập trung vào dựng dục con của mình, có Lâm Minh làm bạn bên cạnh, nàng cảm thấy ấm áp khiến người yên lòng. Cuộc sống như vậy tràn đầy hạnh phúc êm đềm.
Nhưng khiến Thánh Mỹ thở dài là hơn nửa năm nay Thánh Mỹ ít khi giao lưu với Lâm Minh, nhiều lúc nàng tĩnh tọa thổ nạp, Lâm Minh thì tập trung thời gian nghiên cứu phù điêu Ác Ma dưới vực, và cổ quan thanh đồng trong miệng phù điêu Ác Ma .
Hai người bọn họ ngẫu nhiên bốn mắt nhìn nhau nhưng chỉ chào hỏi mấy câu, có nói nhiều thì thường là suy đoán về bí cảnh, tham khảo pháp tắc.
Trừ điều đó ra Lâm Minh và Thánh Mỹ hầu như không giao lưu gì. Có lẽ vì đặc biệt bảy ngàn năm trơqcs, bắt đầu tràn ngập hiểu lầm, thù hận, có lẽ bởi vì bọn họ không thể nhìn thấu trái tim đối phương và của bản thân, nên hai người luôn giữ khoảng cách như có như không.
Đây là loại bảo vệ bản thân, có lẽ vì cả hai tự tôn cao quá, có lẽ bởi vì sợ tương lai không xác định, thậm chí sợ tương lai sẽ chĩa mũi nhọn vào nhau.
Vì tránh cho bi kịch lớn hơn, tương lai bị thương, hai người không muốn trước tiên bước ra một bước này.
Thời gian trôi qua, Thánh Mỹ cẩn thận giữ khoảng cách này. Thánh Mỹ như con mèo cao quý mà mẫn cảm đi trong đêm khuya.
Đôi khi đêm khuay thanh vắng Thánh Mỹ tâm sự với đứa con trong bụng, trút hết tình cảm bị phong kín trong lòng.
***
Lại qua hai năm, Lâm Minh và Thánh Mỹ sống không quan tâm nhau. Trừ ngẫu nhiên đụng vào dao động linh hồn, từ trường sinh mệnh của nhau, đối với Lâm Minh hay Thánh Mỹ thì tiếp xúc từ trường sinh mệnh là kinh nghiệm khiến người sung sướng.
Cho đến có ngày Thánh Mỹ đang tĩnh tọa đột nhiên mở mắt ra. Thánh Mỹ cảm nhận rõ ràng dao động sinh mệnh cực kỳ rõ rệt từ trong bụng.
Một thanh âm non nớt mềm mại bập bẹ vang lên:
- Mẫu thân . . . Mẫu thân . . . Hình như ta có thể sớm gặp mẫu thân . . .
Thanh âm rất nhỏ nhưng khiến tim Thánh Mỹ run rẩy.
Lúc trong giấc mơ tâm ma thì Thánh Mỹ đã được nghe giọng con mình trong bụng, nàng không ngờ trong hiện thực, khi con mình sắp ra đời biết nói chuyện, ngữ điệu rất giống với trong bí cảnh tâm ma.
Trong giấc mơ tâm ma tất nhiên là giả, nhưng nhớ đến những gì trong mơ làm Thánh Mỹ toát mồ hôi hột.
Thánh Mỹ đã thề rằng dù cho tan xương nát thịt, hồn phi phách tán cũng tuyệt đối không để cảnh tượng trong mơ diễn ra.
Giọng Thánh Mỹ kích động nói:
- Hài tử, mẫu thân ở đây, ngươi hãy mau trưởng thành, rất nhanh sẽ được thấy mẫu thân.
Thánh Mỹ yêu thương vuốt bụng mình.
Lúc này Lâm Minh đang nghiên cứu phù điêu Ác Ma dưới vách vực chợt nghe Thánh Mỹ và con mình đối thoại.
Hơi thở Lâm Minh hỗn loạn lắc người tới trước mặt Thánh Mỹ.
- Nó . . . Nó nói chuyện?
Trong giọng nói của Lâm Minh tràn ngập hân hoan, con của mình ở trong cơ thể mẹ đã biết nói, ngộ tính thế này phàm nhân tuyệt đối không có.
Khi đứa trẻ sinh ra sẽ là yêu nghiệt tuyệt thế trong giới tu luyện.
Thánh Mỹ chưa kịp gật đầu thì sinh mệnh nhỏ trong bụng chần chừ hỏi:
- Người là phụ thân?
Sinh mệnh nhỏ dù không thể thấy bằng mắt nhưng có thể dùng tâm cảm giác thế giới bên ngoài.
- Đúng vậy!
Nghe sinh mệnh nhỏ kêu mình là phụ thân, trong lòng Lâm Minh dâng trào cảm xúc khó tả. Là thỏa mãn, tự hào, hạnh phúc. Hiện tại Lâm Minh rất muốn ôm sinh mệnh nhỏ vào lòng, hết sức che chở.
Tiếc rằng đứa bé chưa sinh ra.
Lâm Minh nói từ tận đáy lòng, trong giọng nói tràn đầy yêu thương:
- Hài tử hãy trưởng thành thật nhanh, chờ khi ngươi ra đời phụ thân sẽ dạy võ công cho ngươi, cho ngươi đi đánh người xấu.
Sinh mệnh nhỏ trong bụng Thánh Mỹ rụt rè hỏi:
- Phụ thân có thích ta không?
Lâm Minh không chút nghĩ ngợi trả lời:
- Đương nhiên!
Cái này còn cần hỏi sao?
- Nhưng mà . . .
Thanh âm non nớt do dự hỏi:
- Tại sao phụ thân chưa từng sờ ta? Ít khi xem ta, luôn là mẫu thân nói chuyện với ta, phụ thân chưa bao giờ nói với ta. Ta cảm thấy phụ thân rất xa lạ.
Giọng con nít mềm mại vang bên tai Lâm Minh laị như cây búa đập hắn đau điếng.
Lâm Minh không biết nên nói cái gì.
Đúng vậy, trừ hai năm trước Lâm Minh chạm nhẹ bụng Thánh Mỹ, lý do là cảm nhận dao động sinh mệnh đứa bé trong bụng nàng để xác định sinh mệnh nhỏ có phải máu thịt của mình không.
Về sau Lâm Minh không còn sờ con của mình nữa, vì tương lai với schạm vào Thánh Mỹ.
Nói chuyện với con thì Lâm Minh không biết sinh mệnh nhỏ có ý thức, cái đó tương đương nói chuyện với bụng Thánh Mỹ, hắn cho rằng chuyện đó rất ngu.
Vì vậy hai năm nay toàn một mình Thánh Mỹ lầu bầu với đứa bé trong bụng, Lâm Minh giao lưu với sinh mệnh nhỏ bằng không.
Sinh mệnh nhỏ nói xa lạ không sai chút nào.
Sinh mệnh nhỏ tự xác định, giọng con nít non nớt quanh quẩn bên tai Lâm Minh, Thánh Mỹ:
- Mẫu thân, ta cảm thấy hình như phụ thân không thích chúng ta . . .
Lâm Minh á khẩu, người cứng ngắc. Lâm Minh đang định vươn tay chạm vào con mình, nhưng tay mới nâng lên một nửa, vươn ra cũng không phải, rụt về cũng không được, rất lúng túng.
Bên kia nỗi lòng Thánh Mỹ phức tạp nhẹ nhàng vuốt bụng mình, vốn định nói: làm sao phụ thân không thích chúng ta được?
Nhưng lời đến bên môi Thánh Mỹ không cách nào thốt ra, nàng không có tự tin nói như thế.
Thánh Mỹ ngước lên liếc Lâm Minh một cái, không biết nên dùng biểu tình gì.
Vẫn là giọng con nít non nớt lại than thở như người lớn, bên trong chất chứa con nít nghịch ngợm:
- Quả nhiên phụ thân không thích chúng ta, chưa sinh ra đã bị ghét bỏ. Ài, ta đi theo mẫu thân cho rồi.
Những lời này có phải là đứa bé nghịch ngợm phá phách hay không đã chẳng quan trọng.
Giọng con nít non nớt xúc động trái tim mềm mại của Lâm Minh, khiến hắn đau lòng như bị kim đâm.
Lâm Minh lẳng lặng cúi người xuống ôm Thánh Mỹ và đứa bé trong bụng nàng.
Lâm Minh dịu dàng nói:
- Phụ thân hích ngươi, dù tương lai gặp khó khăn gì, nguy hiểm gì thì phụ thân sẽ đứng trước mặt ngươi, chăm sóc cho ngươi, bảo vệ ngươi.
Thánh Mỹ được Lâm Minh ôm, cơ thể hơi cứng ngắc. Suy nghĩ hỗn độn trong đầu Thánh Mỹ, nàng không biết nên nói cái gì.
Sinh mệnh nhỏ nghiêm túc hỏi:
- Vậy kphụ thân cũng sẽ bảo vệ mẫu thân?
Giọng Lâm Minh không lớn nhưng dõng dạc.
- Ừm!
Người Thánh Mỹ khẽ run, nàng nhìn Lâm Minh, lại vuốt đứa con trong bụng, mắt bất giác ướt nước.
Thánh Mỹ không biết tương lai sẽ ra sao nhưng chỉ cần can đảm đối mặt, dù tương lai như thế nào lại có sao đâu?
Lúc này Lâm Minh nói nhỏ vào tai Thánh Mỹ:
- Ra Mộ Ma Thần rồi hãy đi theo ta.
Một lời hứa nhẹ nhàng, không có từ ngữ hoa lệ, không có nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt thề non hẹn biển, nhưng câu nói đơn giản này làm tim Thánh Mỹ rung lên. Hơi nước hóa thành nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Thánh Mỹ buồn bã nói:
- Hắn . . . Sẽ tìm đến chúng ta . . .
Tuy Thánh Mỹ đã quyết định can đảm đối mặt nhưng nàng chưa từng suy nghĩ sẽ luôn cùng Lâm Minh. Đối với Hồn Đế thì Thánh Mỹ tựa hải đăng trong đêm tối, tới đâu cũng dễ dàng bị gã tìm ra.