Chương 23

Giờ thứ 25 của 45

Ngồi bên cạnh Jodie trên tấmđệm, Stephen đang chăm chú nghe hộp ghi âm nghe trộm đường dây của Hudson Air.

Hắnđang nghe trộm điện thoại của Ron. Talbot là họ của ông ta, giờ thì hắn đã biết điều đó. Hắn cũng không biết đích xác công việc của Ron là gì nhưng có vẻ như ông ta là người quản lý trong công ty bay dịch vụ và Stephen tin chắc rằng hắn sẽ nhận được hầu hết những thông tin về Người vợ và Người bạn bằng cách tiếp tục nghe trộm đường điện thoại này.

Hắn nghe tiếng người đàn ông đang cao giọng quát tháo với ai đó ở công ty phân phối Garret phụ trách việc cung cấp phụ tùng cho những động cơ tua pin. Vì hôm nay là Chủ nhật nên họ gặp khó khăn trong việc cung cấp những món phụ tùng cần thiết cho việc sửa chữa–một chiếc bình cứu hỏa và cái gì đó được gọi là buồng đốt vòng xuyến annular.

“Các ông đã hứa là hàng sẽ đến lúc ba giờ”, Ron gầm lên. “Tôi muốn có chúng lúc ba giờ.”

Sau một hồi mặc cả – và cãi vã – công ty kia đồng ý dùng máy bay chuyển số phụ tùng kia từ Boston đến văn phòng của họ ở Connecticut. Sau đó những phụ tùng này sẽ được chở bằng xe tải đến văn phòng của Hudson Air khoảng ba, bốn giờ chiều. Hai bên cùng gác máy.

Stephen tiếp tục nghe ngóng vài phút nữa nhưng không có thêm cuộc gọi nào.

Hắn tắt điện thoại, cáu kỉnh.

Hắn hoàn toàn không có manh mối gì về nơi ẩn náu của Người vợ và Người bạn lúc này. Vẫn ở trong ngôi nhà an toàn? Hay họ đã được chuyển đi chỗ khác?

Tên Lincoln Con Giòi đó đang âm mưu điều gì nhỉ? Hắn thông minh đến mức nào?

Và hắn là ai? Stephen cố hình dung ra hắn, cố gắng tưởng tượng ra hắn như một mục tiêu qua ống kính ngắm Redfield. Nhưng bất lực. Tất cả những gì hắn có thể thấy chỉ là một đàn giòi nhung nhúc và khuôn mặt đang lạnh lùng theo dõi hắn từ khung cửa sổ tối tăm.

Hắn chợt nhận ra Jodie vừa nói gì đó với mình.

“Cái gì cơ?”

“Ông ấy làm nghề gì? Bố dượng của anh ấy?”

“Chủ yếu là những việc linh tinh thôi. Phần lớn thời gian là câu cá và đi săn. Ông ấy là một anh hùng trong chiến tranh ở Việt Nam. Thấy bảo ông ấy từng xâm nhập vào hậu phương của đối phương và giết được năm mươi tư người liền. Toàn cán bộ và những người có chức vụ, chứ không chỉ là binh lính quèn.”

“Ông ấy đã dạy cho anh tất cả những, những gì… mà anh đang làm bây giờ à?” Ma túy đã bắt đầu hết tác dụng và đôi mắt xanh của Jodie trông long lanh hơn bao giờ hết.

“Tôi học nghề chủ yếu ở châu Phi và Nam Mỹ, nhưng chính ông ấy đã dạy tôi từ đầu. Tôi gọi ông ấy là “WGS”. The World’s Greatest Soldier – Người lính vĩ đại nhất thế giới. Ông ấy vẫn cười nhạo tôi vì chuyện đó.”

Hồi mới độ tám, chín và mười tuổi Stephen đã suốt ngày lẽo đẽo bám theo Lou khi hai bố con hành quân qua những dãy đồi của vùng West Virginia, những giọt mồ hôi nóng hổi nhỏ ròng ròng trên mũi họ rồi dính vào những ngón tay trỏ uốn cong của hai bố con đang đặt trên vành cò của những khẩu súng săn Winchester hoặc Ruger. Họ thường nằm phục trong bụi cỏ hàng giờ liền và im phăng phắc, bất động như hóa đá. Mồ hôi sáng lấp lánh trên trán Lou ngay phía dưới mái tóc cắt cua tua tủa, đôi mắt mở to trừng trừng dán chặt vào con mồi phía trước.

Anh vừa nheo mắt đúng không, quân nhân?

Thưa ngài, không bao giờ có chuyện đó, thưa ngài.

Sóc, gà tây hoang, hươu trong mùa săn hoặc không phải trong mùa săn, gấu bất kì lúc nào họ phát hiện được, thậm chí cả chó trong những ngày vô công rồi nghề.

“Cho chúng tiêu đi, quân nhân. Nhìn tôi làm đây.”

Đoàng! Tiếng huỵch của đôi vai đổ xuống đất, đôi mắt thảng thốt của con vật đang hấp hối.

Hoặc vào những ngày Chủ nhật oi nóng đến phát sốt, hai bố con lại nạp những viên đạn khí CO2vào hai khẩu súng hơi bắn đạn sơn rồi cởi bỏ quần áo dài, chỉ mặc độc những chiếc quần đùi, chơi trò rình bắn và tặng nhau những cục u sưng vù ở ngực và hông, dấu ấn của những viên đạn to cỡ viên bi ve rít veo véo trong không khí với tốc độ lên đến 300 feet một giây. Cậu bé Stephen hồi đó phải cố cắn chặt răng để không òa lên khóc nức nở sau mỗi phát đạn đau khủng khiếp. Những viên đạn sơn đủ màu, nhưng Lou nhất định bắt phải chọn những viên màu đỏ. Như màu máu.

Và khi đêm xuống, ngồi trước đống lửa chất trong vườn sau nhà nhìn làn khói lơ lửng bay lên trời và lan cả đến khung cửa sổ để ngỏ, nơi mẹ hắn đang đứng rửa đống bát đĩa của bữa tối với một chiếc bàn chải đánh răng, người đàn ông bé choắt nhưng chắc nịch kia – khi mới mười lăm tuổi Stephen đã cao không kém gì Lou – lại nhâm nhi một chai Jack Daniel vừa mở và nói, rồi nói, rồi nói, thao thao bất tuyệt, không thèm để ý đến việc Stephen có nghe hay không, khi hai bố con cùng chăm chú ngắm nhìn những tàn lửa bắn tung lên trời như những con cánh cam sáng rực.

“Ngày mai tôi muốn anh hạ gục một con hươu chỉ bằng một con dao găm thôi.”

“Dạ, ừm…”

“Anh có làm được không, quân nhân?”

“Thưa ngài, tôi làm được.”

“Nào, hãy nghe cho rõ.”Ông ta lại tu ừng ực một hơi nữa. “Theo anh nghĩ thì động mạch cổ nằm ở đâu?”

“Tôi…”

“Đừng có sợ nói ra những gì anh không biết. Một người lính giỏi phải dám thừa nhận sự dốt nát của mình. Nhưng sau đó anh ta sẽ hành động để sửa chữa.”

“Tôi không biết động mạch cổ nằm ở đâu, thưa ngài.”

“Để ta cho anh biết nhé. Nó nằm đúng chỗ này. Thấy không? Đúng chỗ đó đấy. Thấy chưa?”

“Thưa ngài, tôi thấy rồi.”

“Nào, nhiệm vụ của anh lúc này là tìm được một gia đình hươu – hươu mẹ và hươu con. Anh bí mật áp sát. Tiếp cận mục tiêu bao giờ cũng là phần khó nhất. Để giết con hươu mẹ, anh phải đe dọa con hươu con. Anh bám theo con của nó. Anh đe dọa con hươu con và như thế con hươu mẹ sẽ không bao giờ dám bỏ đi. Nó sẽ phải lẽo đẽo bám theo anh. Sau thì, xoẹt! Hãy cắt xuyên qua cổ nó. Đừng cắt ngang, mà phải nghiêng đi một góc. Hiểu chưa? Một vết cắt hình chữ V. Anh cảm thấy không? Tốt lắm, tốt lắm. Ê, cậu nhóc, nghĩ lại những ngày xưa kể cũng thú phải không?”

Rồi Lou sẽ vào trong nhà để kiểm tra những chồng bát đĩa mới rửa xong và bảo đảm rằng chúng đã được xếp ngay ngắn trên tấm khăn trải bàn kẻ ca rô, cách mép bàn đúng bốn ô vuông, và thỉnh thoảng chỉ cần chúng nằm cách mép bàn có ba ô rưỡi thôi chẳng hạn hay là khi vẫn còn một vết bẩn nhỏ xíu dính lại trên vành chiếc đĩa sứ là Stephen lại nghe thấy những tiếng tát bốp bốp và sau đó là tiếng thút thít van vỉ từ trong nhà vẳng ra, trong khi hắn vẫn nằm bên đống lửa, ngửa mặt lên nhìn những tàn lửa bốc cao tít về phía mặt trăng lạnh lẽo.

“Con người ta phải giỏi một cái gì đó”, sau đó bao giờ ông ta cũng nói câu này, khi vợ ông ta đã vào giường còn ông ta ra ngoài với cái chai của mình. “Nếu không thế thì đừng nên sống trên đời này làm gì.”

Nhất nghệ tinh. Ông ta đang nói đến chuyện nhất nghệ tinh.

Jodie đang hỏi hắn, “Vậy tại sao anh lại không thể gia nhập lính thủy đánh bộ? Anh chưa kể cho tôi biết”.

“À, chuyện ngớ ngẩn ấy mà”, Stephen nói, rồi im bặt, rồi lại nói tiếp, “Tôi dính vào một vài chuyện rắc rối khi tôi còn bé. Ai mà chẳng thế, đúng không?”.

“Gặp rắc rối ấy à? Tôi thì không nhiều. Tôi nhút nhát lắm. Tôi không bao giờ muốn làm điều gì khiến mẹ tôi buồn lòng, ăn trộm hay những chuyện linh tinh. Thế anh đã gây chuyện gì vậy?”

“Một chuyện thực ra cũng không có gì là vẻ vang cho lắm. Có một thằng cha sống ở cuối con đường chạy qua thị trấn của chúng tôi. Anh biết đấy, hắn là một thằng vũ phu. Tôi nhìn thấy hắn vặn tay một phụ nữ. Bà ta bị ốm, vậy mà hắn còn hành hạ bà ta chứ? Thế là tôi bước tới, trước mặt hắn và bảo nếu hắn không dừng lại tôi sẽ giết hắn.”

“Anh nói thế thật sao?”

“Ồ, và còn điều này nữa mà ông bố dượng đã dạy tôi. Đừng bao giờ hăm dọa. Hoặc là anh giết kẻ nào đó hoặc là cứ mặc xác hắn, chứ đừng bao giờ mất công hăm dọa làm gì. Hừ, hắn vẫn tiếp tục hành hạ người phụ nữ và tôi phải dạy cho hắn một bài học. Tôi bắt đầu đánh hắn. Mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Tôi vớ được một hòn đá và nện hắn. Lúc đó tôi không kịp suy nghĩ gì cả. Tôi phải ngồi tù vài năm vì tội ngộ sát. Hồi đó tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên. Mười lăm tuổi. Nhưng dù sao như thế cũng là tiền án. Và ngần ấy đã quá đủ để ngăn tôi không thể gia nhập lính thủy đánh bộ.”

“Tôi nghĩ tôi đã đọc ở đâu đó là ngay cả khi có tiền án chăng nữa anh vẫn có thể gia nhập quân đội cơ mà. Nếu anh chỉ phải vào cái trại cải tạo đặc biệt nào đó.”

“Theo tôi nghĩ thì có lẽ vì cái tội ngộ sát ghi trong hồ sơ.”

Bàn tay của Jodie bóp chặt trên vai Stephen. “Thật không công bằng. Không công bằng chút nào.”

“Tôi không nghĩ thế.”

“Tôi thực sự lấy làm tiếc”, Jodie nói.

Stephen, kẻ chưa bao giờ gặp bất kỳ khó khăn nào khi nhìn thẳng vào mắt người khác, vụt liếc nhìn Jodie rồi vội vàng cụp mắt xuống. Và sâu thẳm từ đâu đó, thật lạ lùng, một hình ảnh thoáng hiện ra trong đầu hắn. Jodie và Stephen sống cùng nhau trong một ngôi nhà gỗ, cùng đi săn và câu cá. Nấu bữa tối trên một đống lửa trại.

“Chuyện gì đã xảy ra với ông ta? Bố dượng của anh ấy?”

“Chết trong một vụ tai nạn. Ông ấy đang đi săn và bị ngã từ trên vực xuống.”

Jodie nói, “Nghe có vẻ như đó đúng là cách mà ông ấy sẽ chọn để ra đi”.

Sau một thoáng im lặng Stephen mới khẽ khàng nói, “Có lẽ thế”.

Hắn cảm thấy chân Jodie cọ vào chân mình. Lại một luồng điện giật chạy khắp người. Stephen vội đứng bật dậy và lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Một chiếc xe tuần tra của cảnh sát chạy vụt qua nhưng hai tên cớm bên trong đang uống soda và cười nói gì đó.

Đường phố vắng tanh ngoài một nhúm vô gia cư, bốn, năm người da trắng và một tên mọi.

Stephen nheo mắt. Tên mọi, kéo lê sau lưng một túi rác to đùng chất đầy những vỏ lon bia và soda, đang quát tháo gì đó, mắt nhìn láo liên xung quanh, hai tay huơ lia lịa, gã đang cố giúi chiếc túi vào tay một trong mấy tên da trắng nhưng tên này lắc đầu quầy quậy. Đôi mắt đờ đẫn của gã toát lên một vẻ điên rồ và mấy tên da trắng có vẻ sợ hãi. Stephen đứng nhìn chúng cãi lộn nhau một lúc, rồi hắn quay lại chiếc đệm, ngồi xuống bên cạnh Jodie.

Stephen đặt tay hắn lên vai Jodie.

“Tôi muốn nói chuyện với anh về những gì chúng ra chuẩn bị làm.”

“Được rồi, rất sẵn lòng. Tôi đang nghe anh nói đây, cộng sự.”

“Ngoài kia có một kẻ đang truy lùng tôi.”

Jodie bật cười. Gã nói, “Theo như tôi thấy sau những gì xảy ra ở tòa nhà thì phải có cả đống người đang truy lùng anh mới phải.”

Stephen không hề mỉm cười. “Nhưng có một tên rất đáng gờm. Tên hắn là Lincoln.”

Jodie gật đầu. “Đó là tên của hắn à?”

Stephen nhún vai. “Tôi không biết…Tôi chưa bao giờ gặp bất kỳ ai như hắn cả.”

“Hắn là ai?”

Một con giòi…

“Có lẽ là một tên cớm. FBI. Một tên cố vấn hay đại loại thế. Tôi không biết đích xác.” Stephen nhớ lại những gì Người vợ miêu tả với Ron – đúng cách mà người ta thường nói về một chuyên gia bậc thầy, hoặc một hồn ma. Hắn lại cảm thấy nhớp nháp. Hắn vuốt bàn tay mình xuống dọc lưng Jodie. Bàn tay dừng lại ở cuối sống lưng người đàn ông. Cảm giác tồi tệ kia vụt biến mất.

“Đây là lần thứ hai hắn ngáng đường tôi. Và suýt chút nữa hắn đã tóm được tôi. Tôi đang cố tìm hiểu hắn nhưng không thể.”

“Anh phải tìm hiểu điều gì vậy?”

“Về những gì hắn chuẩn bị làm tiếp theo. Như thế tôi mới có thể ra tay trước hắn được.”

Lại một cái bóp chặt lên sống lưng.

Jodie không có vẻ gì là phản đối. Gã cũng không hề ngoảnh mặt nhìn ra chỗ khác. Vẻ nhút nhát của gã vụt biến đâu mất. Và ánh mắt gã nhìn Stephen mới lạ lùng làm sao. Chẳng lẽ đó là ánh mắt của…? Khỉ thật, hắn cũng không biết nữa. Có lẽ là ngưỡng mộ…

Stephen nhận ra đó chính là ánh mắt mà Sheila đã nhìn hắn trong quán cà phê Starbucks khi hắn đang bịa ra toàn những điều hươu vượn ngọt như mía lùi. Trừ một điều là, khi ở bên cô ta, hắn không còn là Stephen, mà là một con người hoàn toàn khác. Một con người không hề tồn tại. Lúc này đây Jodie đang nhìn hắn bằng đúng ánh mắtđó, ngay cả khi gã biết chính xác Stephen là ai, hắn là một sát thủ.

Vẫn để nguyên tay mình trên lưng người đàn ông, Stephen nói tiếp, “Điều tôi không thể đoán ra được là liệu hắn có định đưa họ ra khỏi nhà an toàn đó hay không. Ngôi nhà bên cạnh tòa nhà nơi tôi đã gặp anh”.

“Đưa ai cơ? Những người anh đang tìm cách giết ấy à?”

“Ừ. Hắn đang cố tỏ ra khôn ngoan hơn tôi. Hắn đang nghĩ…” Giọng nói của Stephen bỗng nhòe dần.

Suy nghĩ…

Và Lincoln Con Giòi đang nghĩ gì nhỉ? Liệu hắn có di chuyển Người vợ và Người bạn không, nếu hắn đang đoán rằng mình sẽ thử đột nhập vào ngôi nhà an toàn lần nữa? Hay hắn vẫn để họ ở đó, nghĩ rằng mình sẽ chờ đợi cơ hội tiêu diệt chúng ở một địa điểm mới? Và thậm chí cứ giả sử hắn cho rằng mình thử liều vào ngôi nhà an toàn lần nữa, liệu hắn có dám để họ ở đó làm mồi nhử, tìm cách nhử mình quay lại để chui đầu vào một cuộc phục kích lần thứ hai không? Hay hắn sẽ di chuyển hai con mồi đó tới một ngôi nhà an toàn mới? Và tìm cách đưa mình vào bẫy khi mình bám theo chúng?

Người đàn ông gầy gò nói, gần như thì thầm, “Tôi không biết nữa, nhưng hình như anh hơi mất bình tĩnh thì phải”.

“Tôi không thể nhìn thấy hắn… Tôi không biết hắn chuẩn bị hành động như thế nào. Tất cả những kẻ từng bám theo tôi thì tôi đều nhìn thấy hết. Tôi đọc được ý đồ của chúng. Với hắn, tôi bất lực.”

“Thế anh muốn tôi phải làm gì bây giờ?”, Jodie hỏi, lắc người về phía Stephen. Vai của chúng cọ sát vào nhau.

Stephen Kall, kẻ giết người lão luyện đến mức tinh diệu, đứa con riêng của một người đàn ông không bao giờ có thoáng chút lưỡng lự trong bất kì điều gì ông ta từng làm–dù là săn hươu cho đến kiểm tra những chiếc đĩa đã được cọ rửa bằng bàn chải đánh răng – giờ đây lại đang rối bời như người mất hồn, cúi gằm mặt nhìn xuống sàn, rồi ngẩng lên nhìn vào mắt Jodie.

Tay hắn đặt trên lưng người đàn ông. Vai kề vai nữa chứ.

Stephen đưa ra quyết định.

Hắn cúi người về phía trước và lục lọi một hồi trong ba lô của mình. Vài giây sau hắn tìm được một chiếc điện thoại di động màu đen, tần ngần nhìn nó một lúc, rồi đưa cho Jodie.

“Cái gì vậy?”, gã hỏi.

“Một chiếc điện thoại. Cho anh dùng.”

“Một chiếc điện thoại di động! Tuyệt quá.” Gã chăm chú kiểm tra nó như thể gã chưa bao giờ nhìn thấy chiếc điện thoại di động nào vậy, mở nó ra, săm soi từng phím bấm.

Stephen hỏi, “Anh biết thế nào là người phát hiện mục tiêu không?”.

“Không.”

“Những xạ thủ bắn tỉa cừ khôi nhất không hành động đơn độc. Bao giờ họ cũng có một trợ thủ bên mình. Nhiệm vụ của người này là xác định mục tiêu và khoảng cách, cảnh giới binh lính đối phương, tất cả những việc liên quan như vậy.”

“Anh muốn tôi làm như vậy cho anh à?”

“Chính xác. Anh biết đấy, tôi nghĩ Lincoln chuẩn bị di chuyển họ.”

“Tại sao, anh phát hiện ra à?” Jodie hỏi.

“Tôi không biết giải thích thế nào. Tôi chỉ linh cảm như vậy thôi.” Hắn nhìn đồng hồ của mình. “Được rồi, kế hoạch là thế này nhé. Đúng mười hai rưỡi trưa nay, điều tôi muốn anh làm là đi ra ngoài phố như kiểu một… một người vô gia cư ấy.”

“Anh cứ việc nói là một thằng ma cà bông nếu anh muốn.”

“Và theo dõi ngôi nhà an toàn đó. Có thể là anh cứ làm ra vẻ đang lục lọi thùng rác hay gì đó.”

“Tìm vỏ chai. Tôi biết rồi. Ngày nào tôi chả làm thế.”

“Anh sẽ tìm hiểu xem họ được đưa lên loại xe nào, rồi gọi điện và thông báo cho tôi biết. Tôi cũng sẽ ở ngoài phố ngay sau góc đường thôi, trong một chiếc xe, và chờ đợi. Nhưng anh sẽ phải cẩn thận không lại vớ phải bọn chim mồi.”

Hình ảnh người nữ cảnh sát tóc đỏ rực hiện lên trong đầu hắn. Cô ta khó có thể là một con chim mồi thay cho Người vợ. Quá cao, quá xinh đẹp. Hắn tự hỏi tại sao hắn lại căm ghét cô ta đến thế… Hắn bắt đầu tiếc vì phát súng nhằm vào cô ta đã không được ngắm cẩn thận hơn.

“Được rồi, việc đó thì tôi làm được. Anh sẽ bắn họ ngay trên phố à?”

“Cũng còn tùy. Có thể tôi sẽ bám theo tới ngôi nhà an toàn mới và ra tay ở đó. Tôi sẽ tùy cơ ứng biến theo tình hình cụ thể.”

Jodie săm soi, mân mê chiếc điện thoại như một đứa trẻ với món quà Giáng sinh. “Tôi không biết dùng nó như thế nào.”

Stephen hướng dẫn cho gã.“Anh lấy máy này gọi cho tôi khi anh đã vào vị trí.”

“Vào vị trí. Nghe có vẻ chuyên nghiệp nhỉ?” Rồi Jodie ngẩng lên, rời mắt khỏi chiếc điện thoại. “Anh biết không, sau khi chuyện này kết thúc và tôi đã trải qua thời gian cai nghiện, tại sao thỉnh thoảng chúng ta không ở bên nhau nhỉ? Chúng ta có thể ngồi uống nước hoa quả, hay cà phê, hay thứ gì đó. Đúng không? Anh có muốn thế không?”

“Nhất định rồi”, Stephen nói. “Chúng ta có thể…”

Nhưng bất thình lình tiếng đập ầm ầm làm cánh cửa rung chuyển. Quay ngoắt người lại nhanh như chớp, rút phắt khẩu súng trong túi áo ra, Stephen đổ phục người xuống trong tư thế bắn hai tay.

“Mở cái cửa chó chết này ra”, một giọng nói từ ngoài của gào lên. “Mở ngay!”

“Im lặng”, Stephen thì thào với Jodie. Trống ngực đập thình thịch.

“Mày có trong đó không, đồ cặn bã?” Giọng nói kia vẫn gào lên dai dẳng. “Jo-die. Mày đang ở chỗ chó chết nào vậy?”

Stephen bước lại gần ô cửa sổ được che chắn kín mít và nhòm ra ngoài. Hóa ra là tên mọi vô gia cư ở bên kia phố lúc này. Gã mặc một chiếc áo khoác tả tơi có dòng chữ Cats… The Musical. Tên mọi đen không nhìn thấy hắn.

“Thằng oắt con ấy đâu rồi?”, tên mọi lải nhải. “Tao phải tìm thằng oắt con. Tao phải kiếm mấy viên thuốc! Jodie Joe? Mày ở đâu?”

Stephen hỏi, “Anh biết hắn không?”.

Jodie nhòm ra ngoài, rồi nhún vai và thì thào, “Tôi không biết. Có lẽ có. Trông giống cái lũ tôi vẫn gặp trên phố”.

Stephen chăm chú quan sát tên mọi hồi lâu, tay vẫn nắm chặt phần báng ốp nhựa cứng của khẩu súng ngắn.

Gã vô gia cư lại gào ông ổng, “Tao biết mày ở trong đấy, thằng đểu”. Giọng gã lạcđi thành một tràng ho khạc nghe thật kinh tởm. “Jo-die. Jo-die! Tao mất bao nhiêu tiền, thằng chó. Mất cơ man nào là tiền. Mất cả một tuần khốn nạn mò mẫm nhặt vỏ lon. Bọn nó bẩu tao là mày ở đây. Thằng nào cũng bẩu tao thế. Jodie, Jodie!”

“Chỉ lát nữa là hắn tự bỏ đi thôi”, Jodie nói.

Stephen nói, “Chờ đã. Biết đâu chúng ta có thể sử dụng hắn”.

“Như thế nào?”

“Còn nhớ những gì tôi đã bảo anh chứ?Đánh lạc hướng. Đây là dịp tốt…” Stephen gật gù thích thú. “Trông hắn thật đáng sợ. Bọn chúng sẽ chú ý đến hắn và bỏ qua anh.”

“Ý anh là để hắn đi cùng tôi sao? Tới chỗ có ngôi nhà an toàn kia ấy à?”

“Đúng vậy”, Stephen nói.

“Tôi cần một ít thuốc, anh bạn ơi”, tên mọi rên rỉ. “Xin anh, tôi chết mất thôi, anh bạn ơi. Xin anh. Tôi xây xẩm mặt mày rồi đây này. Đồ chó chết!” Gã lại đạp cửa thình thịch. “Cầu xin anh đấy. Anh có trong đây không, Jodie? Đồ khốn nạn kia? Mày là đồ gỉ mũi cặn bã! Cứu tôi với.” Nghe như gã đang khóc nức nở.

“Ra ngoài đi”, Stephen nói. “Cứ bảo hắn là anh sẽ cho hắn chút gì đó nếu hắn chịu đi cùng anh. Cứ để mặc hắn lục lọi trong đống rác hay gần đấy bên này phố đối diện với ngôi nhà an toàn, trong khi anh theo dõi người ra vào. Như thế sẽ thật hoàn hảo.”

Jodie nhìn hắn. “Ý anh là ra luôn bây giờ. Cứ ra nói chuyện với hắn sao?”

“Ừ. Ngay bây giờ. Cứ bảo hắn thế.”

“Anh có muốn hắn vào trong này không.”

“Không, tôi không muốn hắn nhìn thấy tôi. Cứ ra nói chuyện với hắn đi.”

“Hừm…Được rồi.” Jodie kéo chốt, đẩy cửa trước mở hé ra. “Thế nhỡ hắn đâm tôi hay gì đó thì sao?”

“Nhìn hắn kìa. Hắn sắp chết đến nơi rồi. Chỉ cần một tay anh cũng có thể nện cho hắn thừa sống thiếu chết ấy chứ.”

“Trông như hắn bị AIDS ấy.”

“Đi đi.”

“Nhỡ hắn lại chạm…”

“Đi!”

Jodie hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài. “Ê, bé cái mồm chứ”, gã bảo tên mọi. “Mày muốn cái quái gì hả?”

Stephen thấy gã mọi đang há hốc mồm nhìn Jodie với đôi mắt đờ đẫn của mình. “Thấy chúng nó bảo là mày bán thuốc, thằng đểu. Tao có tiền đây. Tao có sáu mươi đô la. Tao cần thuốc. Mày nhìn đi, tao bị ốm.”

“Thế mày muốn gì?"

“Mày có cái gì, thằng khốn?”

“Hồng phiến, bennie, dexie, ong vàng, demmie.”[91]

“Ừ, demmie là hàng tốt đấy, anh bạn. Tao sẽ trả tiền cho mày. Mẹ kiếp. Tao có tiền đây. Tao bị đau bên trong. Bị chúng nó nện. Tiền của tao đâu rồi?” Gã cuống cuồng vỗ hết các túi áo mấy lần liền rồi mới chợt nhận ra chính mình đang nắm chặt những đồng hai mươi đô la quý giá đó trong bàn tay trái.

“Nhưng”, Jodie nói, “trước hết mày phải làm việc này cho tao đã”.

“Chẳng sao hết, tao phải làm gìđây? Mày muốn tao thổi kèn[92] cho mày à?”

“Không”, Jodie gắt, không giấu được vẻ ghê tởm. “Tao muốn mày giúp tao bới qua mấy đống rác.”

“Tại sao tao phải làm công việc chó chết ấy?”

“Thì nhặt vài vỏ lon thôi.”

“Vỏ lon?” Gã mọi gào rống lên, giơ tay lên gãi mũi soàn soạt. “Mày cần mấy cái vỏ lon chó chết ấy làm gì? Tao vừa mới cho đi cả trăm cái vỏ lon mới biết mày trốn trong xó này. Mấy cái vỏ lon chết dẫm. Tao trả tiền cho mày cơ mà, thằng ngu.”

“Tao sẽ cho không mày thuốc, chỉ cần mày giúp tao bới một ít chai lọ thôi.”

“Cho không?” Gã mọi có vẻ không sao hiểu nổi chuyện này. “Ý mày cho không nghĩa là tao đếch phải trả tiền à?”

“Chính xác.”

Gã da đen ngơ ngác nhìn quanh như thể gã đang cố tìm ai đó giải thích chuyện này cho mình.

“Chờ ở đây”, Jodie bảo gã.

“Thế tao phải đi bới chai ở đâu bây giờ?”

“Cứ chờ đã…”

“Ở đâu”, gã da đen gặng hỏi.

Jodie bước vào trong nhà. Gã bảo với Stephen, “Nó đồng ý làm rồi”.

“Giỏi lắm”, Stephen mỉm cười.

Jodie toét miệng cười đáp lại. Gã bắt đầu quay người bước ra của thì Stephen gọi giật lại, “Này”.

Người đàn ông bé choắt dừng lại.

Bất thình lình Stephen buột miệng, “Tôi rất vui khi được gặp anh”.

“Tôi cũng rất vui khi được gặp anh”, Jodie tần ngần trong giây lát. “Cộng sự.” Gã chìa tay ra.

“Cộng sự”, Stephen phụ họa. Trong thâm tâm hắn chỉ muốn tháo bỏ găng tay của mình ra, để có thể cảm nhận làn da của Jodie chạm vào da hắn. Nhưng rồi hắn cũng kìm lại được.

Ưu tiên hàng đầu vẫn là nhất nghệ tinh.

Chú thích

[91]Demmie: Từ lóng chỉ một loại thuốc an thần thường bị lạm dụng thành ma túy tổng hợp như ampetamine, meperidine, hydrochloride, dexamphetamine…

[92]Thổi kèn: Từ lóng (rất tục tĩu) để chỉ hành động kích thích dương vật bằng miệng, khẩu dâm.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện