Chương 334: Diệt tông
Đỉnh núi Huyền Âm Sơn khổng lồ, phần lớn các cường giả Âm Khôi Tông đều gục trên mặt đất rên rỉ. Từng đạo tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Lâm Động phá vỡ đại trận khiến cho bọn chúng bị trọng thương rất nặng. Nếu như không phải do nhân số quá nhiều, chỉ e rằng lúc này đã có không ít người sẽ bị đánh chết ngay tại đương trường.
- Phốc xuy!
Trên quảng trường, hai vị Tả Hữu Trưởng lão của Âm Khôi Tông vẻ mặt cũng trở nên đỏ rực, sau đó không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Khí tức toàn thân bọn chúng trong khoảnh khắc trở nên mỏng manh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi nồng đậm không thể che giấu.
Bọn chúng như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, toàn bộ cường giả Âm Khôi Tông ngưng tụ thành đại trận hộ tông lại bị Lâm Động phá tan một cách dễ dàng. Năng lực này, cho dù là Đằng Sát thời kỳ toàn thịnh cũng khó mà làm được.
Xung quanh quảng trường, cường giả đến từ khắp nơi của quận Đại Hoang cũng kinh hãi nhìn một màn này. Vốn những người vừa mới bắt đầu còn cho rằng Lâm Động đến tìm cái chết thì bây giờ thì gắt gao bịt chặt miệng lại. Tất cả cường giả Âm Khôi Tông cũng bị Lâm Động đánh cho người chết ngựa đổ, hiện nay trong quận Đại Hoang còn ai có thể ngăn cản được Sát Thần này chứ?
Mà dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Lâm Động ở trên bầu trời cũng chậm rãi thở ra một hơi. Quang mang tử hắc sắc trong mắt hắn tản đi, sau đó ánh mắt liền ảm đạm hơn nhiều.
Trải qua trận đại chiến vừa rồi, hắn quả thực đã tiêu hao quá mức, nếu như không có Thôn Phệ Tổ Phù thì chỉ e đối diện với đại trận hộ tông di Âm Khôi Tông xuất ra cũng chỉ có thể tạm lánh đi mà thôi. Nhưng mặc dù là như vậy thì bây giờ trong cơ thể hắn cũng truyền đến từng đợt cảm giác suy yếu nhè nhẹ.
Lấy lực lượng một người chống lại một tông phái, đã thế còn là tông phái cường đại như Âm Khôi Tông nữa, như vậy thực lực phải khủng bố như thế nào?
Theo như mọi người thấy, dựa trên tính toán bình thường, ít nhất phải là ba gã cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành thì mới có thể bức Âm Khôi Tông đến mức như vậy được.
Mà Lâm Động này với thực lực Bán Bộ Tạo Hóa cũng đã có thể hoàn thành công việc vĩ đại như vậy. Mặc dù cuối cùng cũng phải có sự tương trợ của tiểu điêu, nhưng cũng không giảm đi một thân khí phách hào hùng.
Hành động như vậy, đừng nói là ở quận Đại Hoang, cho dù phóng mắt khắp Vương triều Đại Viêm chỉ e cũng không có người có thể làm được.
- Lâm Động, Âm Khôi Tông mặc dù nguyên khí đại thương, nhưng dù vẫn còn dư lực. Ngươi hôm nay tiêu hao quá lớn, nếu như tiếp tục khổ chiến như vậy có thể sẽ không kiên trì được lâu nữa!
Tiểu điêu xuất hiện ở trên vai Lâm Động, liếc mắt nhìn bên dưới.
Lúc này phần lớn các cường giả Âm Khôi Tông đều từ trong thành Âm Khôi xông lên đỉnh núi. Mặc dù thực lực những người này cũng không đủ khiến hắn coi trọng, nhưng dù sao số lượng cũng không ít. Hơn nữa trạng thái của Lâm Động bây giờ cũng không phải là tốt lắm.
- Đằng Sát còn chưa chết, phải diệt trừ hắn, bằng không sẽ hậu hoạn vô cùng!
Lâm Động phát ra thanh âm trầm thấp. Hắn hiểu được chỗ cường hãn của cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành, lúc trước hắn thi triển rất nhiều thủ đoạn mới có thể đánh cho Đằng Sát bị trọng thương. Nếu như lần này cứ như vậy mà thối lui chẳng phải sẽ lãng phí một cơ hội hay sao?
Lần này Đằng Sát là do khinh thường, bằng không ngay từ đầu triển khai đại trận hộ tông, với thực lực của hắn khống chế trận pháp, cho dù Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù và tiểu điêu tương trợ cũng chỉ có thể nhanh chóng mà bỏ chạy.
Loại hành động khinh thường này Đằng Sát hiển nhiên sẽ không để xảy ra lần nữa, hơn nữa Lâm Động cũng không muốn cho hắn cơ hội thứ hai.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không thì hậu hoạn vô cùng!
Ánh mắt Lâm Động nhìn về phía đỉnh Huyền Âm Sơn. Tại đây, đám đông cường giả Âm Khôi Tông đang trào ra, cuối cùng nhìn hắn một cách sợ hãi. Có thể nhìn ra trận đại chiến hôm nay, sự khủng bố của Lâm Động đã hoàn toàn khắc sâu vào trong lòng tất cả mọi người của Âm Khôi Tông rồi.
- Một khi đã như vậy thì liền nhanh chóng động thủ, thừa dịp hỗn loạn giết chết Đằng Sát. Lúc đó Âm Khôi Tông sẽ không công mà tự phá thôi. Mất đi Đằng Sát tọa trấn, những thế lực có cừu hận với Âm Khôi Tông tất nhiên sẽ nảy sinh ý đồ với chúng. Hắc hắc, đến lúc đó nói không chừng Âm Khôi Tông sẽ bị xóa sổ khỏi quận Đại Hoang!
Thấy Lâm Động kiên trì như vậy, tiểu điêu hơi trầm ngâm, liền gật mạnh đầu. Tính tình của tên này cũng không muốn nuôi hổ gây họa, có cơ hội liền trực tiếp động thủ, tuyệt đối không để lại sinh cơ cho đối thủ!
Lâm Động khẽ cười, chậm rãi gật đầu. Thân hình vừa động, dưới phần đông ánh mắt kinh hãi của các cường giả Âm Khôi Tông, từ trên bầu trời hạ xuống.
Nhìn thấy Lâm Động từ trên rời hạ xuống, đám cường giả Âm Khôi Tông vội vàng lùi về phía sau. Đằng Sát trọng thương cực kỳ chật vật, được đám cao tầng của Âm Khôi Tông bảo hộ đứng ở phía sau nhìn về phía gã Sát Thần vừa mới hạ xuống này:
- Lâm Động, ngươi đến tột cùng muốn thế nào?
Đằng Sát lúc này sau khi tĩnh dưỡng một lát thì vẫn còn không ngừng thở dốc, mặc dù khí tức có phần suy nhược, nhưng giờ phút này cũng đã có thể lên tiếng nói chuyện được rồi.
- Ta đã nói rồi, ta muốn huyết tẩy Âm Khôi Tông!
Lâm Động nhàn nhạt cười, nhìn Đằng Sát chật vật vô cùng đằng kia. Khó có thể tưởng tượng được không lâu trước đây, vị Tông chủ Âm Khôi Tông này còn ở nơi này chỉ điểm giang sơn, mưu toan liên hợp các thế lực của quận Đại Hoang, tiến vào hàng ngũ thế lực đỉnh phong của Vương triều Đại Viêm.
Lời nói của Lâm Động mặc dù có vẻ có chút bình thản, nhưng chính loại bình thản này lại khiến kẻ khác trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Khuôn mặt Đằng Sát nhất thời run rẩy, chỉ có điều lúc này thế cục đã cực kỳ tồi tệ, nhưng hắn dù sao cũng là một nhân vật kiêu hùng, lập tức nói:
- Lâm Động, chuyện trước kia quả thật là Âm Khôi Tông chúng ta sai, nhưng bây giờ ngươi đã làm Âm Khôi Tông của ta trở thành như vậy, cũng xem như đủ rồi. Chỉ cần ngươi đáp ứng bỏ qua chuyện này, cho dù muốn ta dâng lên toàn bộ tài sản của Âm Khôi Tông, ta nhất định cũng sẽ hai tay dâng lên! Thậm chí, ngươi muốn làm Tông chủ Âm Khôi Tông ta cũng tặng cho ngươi. Với thực lực của chúng ta, nếu như liên thủ thì tất có thể chiếm được được một chỗ trong Vương triều Đại Viêm. Đến lúc đó, địa vị của ngươi, người của toàn bộ Vương triều Đại Viêm cũng đều chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi.
Không thể không nói, Đằng Sát rất quyết đoán, lúc này ngay cả ra hành động thoái vị nhường hiền cũng xuất ra. Hơn nữa, điều kiện của hắn đối với không ít người mà nói rất có lực hấp dẫn trí mạng.
Chỉ là đối với chuyện trở thành người đứng đầu một tông, Lâm Động lại không hề có chút hứng thú gì. Hơn nữa, hắn cũng hiểu được, với tâm địa tàn ác của Đằng Sát, thả cho hắn một đường sống, không thể nghi ngờ chính là cắt đứt đường sống của chính mình.
- Ha ha, Đằng Sát, đến bây giờ ngươi còn thi triển ra thủ đoạn thấp kém như vậy, đúng là xem nhẹ Lâm Động tiểu ca quá đi!
Thế nhưng, lúc Lâm Động vừa muốn mở miệng nói gì, thì phía sau quảng trường đột nhiên có một đạo tiếng cười vang lên, ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt toàn trường.
- Mộ Lôi?
Ánh mắt Đằng Sát lập tức xoay chuyển, đột nhiên dùng ánh mắt âm trầm như người chết nhìn Mộ Lôi, điềm nhiên nói:
- Mộ Lôi, ngươi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi sao?
- Đằng Sát, ngươi làm việc quá độc đoán, Âm Khôi Tông có kết cục hôm nay cũng không ngoài dự liệu!
Bên cạnh Mộ Lôi, Võ Tông cũng cười lạnh nói, ánh mắt quét một vòng, trầm giọng nói:
- Hẳn các vị Chưởng giáo cũng đều đã từng bị Đằng Sát uy hiếp, chỉ có điều cũng may hôm nay có Lâm Động tiểu ca ra mặt mới cứu vãn lại tình hình. Võ Minh ta và Đại Ma Môn lúc này tuyên bố chính thức tuyên chiến cùng với Âm Khôi Tông!
Hành động đột phát này nhất thời khiến cho sắc mặt những Chưởng giáo các tông phái khác bị Âm Khôi Tông mua chuộc có phần biến đổi, hơn nữa biến đổi rất ghê gớm.
- Hai vị Môn chủ nói rất đúng! Đằng Sát quá mức cuồng ngạo, Mộc Linh Tông ta cũng đã nhịn quá lâu rồi, bây giờ liền theo hai vị chính thức tuyên chiến với bọn chúng!
Sự trầm mặc kéo dài không bao lâu, một tên Chưởng giáo của tông phái nào đó lớn tiếng nói, có thể nhìn ra được hắn có oán hận rất sâu với Âm Khôi Tông. Lúc trước Đằng Sát dùng vũ lực mạnh mẽ áp chế người khác, khiến rất nhiều người oán hiận mà không dám nói, nhưng bây giờ Đằng Sát chật vật như vậy, loại uy áp này cũng không còn, lập tức liền có người bùng nổ.
- Đúng, Hổ Đao Môn ta cũng cùng Âm Khôi Tông thề bất lưỡng lập, thề báo mối thù đoạt núi năm xưa!
- …
Có người mở đầu liền dẫn đến phản ứng dây chuyền. Đám Chưởng giáo các tông phái nhanh chóng tỏ rõ lập trường. Vốn những tông phái bị Âm Khôi Tông mua chuộc nhìn thấy tình thế không tốt cũng lập tức đổi mũi thương. Gần như chỉ trong chốc lát, Âm Khôi Tông liền bị cô lập, bốn bề thọ địch.
Lâm Động vừa mới vừa rồi cũng bị một màn này khiến cho giật mình, nhưng ngay sau đó vẻ mặt giống như xem kịch, lại tay khoanh trước ngực, nhìn đám đông Chưởng giáo các tông phái đột nhiên xúc động phẫn nộ.
- Các ngươi…
Đằng Sát hiển nhiên tức giận không ít, đặc biệt khi hắn nhìn thấy có một vài tông phái từng có ước định với hắn, bây giờ cũng hô lớn đánh đổ Âm Khôi Tông, yết hầu cảm giác ngọt ngọt, thiếu chút nữa lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Các ngươi quả thực cho rằng Âm Khôi Tông ta sẽ sợ đám tông phái nhị lưu các ngươi sao? Giết cho ta!
Hai mắt Đằng Sát đỏ rực, cũng nhịn không được cơn phẫn nộ trong lòng nữa, mạnh mẽ quát lớn.
- Hừ, Đằng Sát, lúc này ngươi còn dám càn rỡ?
Thế nhưng, Đằng Sát lúc này hiển nhiên không còn loại chấn nhiếp như lúc trước. Mộ Lôi, Võ Tông cười lạnh một tiếng, bàn tay vung lên.
Nhân mã tinh nhuệ các bên theo đó nhanh chóng lao ra, đem những cường giả Âm Khôi Tông ngăn lại. Ngay lập tức, trên đỉnh núi liền trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Chỉ có điều lúc này mọi chuyện cũng không liên quan gì đến Lâm Động nữa.
- Hắc hắc, những tên này thay đổi sắc mặt rất nhanh, vừa nhìn thấy tình thế Âm Khôi Tông không tốt liền lập tức trở mặt.
Tiểu điêu nhìn quảng trường hỗn chiến, không khỏi nhếch miệng cười nói. Trái lại trong lòng bọn họ càng thoải mái hơn nhiều. Nhân mã những tông phái này dây dưa, Lâm Động cũng không phải lo lắng bị cường giả Âm Khôi Tông vây công lần nữa.
Lâm Động cười nhạt, hắn cũng biết Đại Ma Môn và Võ Minh tất sẽ không cam lòng để Âm Khôi Tông phát triển an toàn. Cục diện trước mắt chính là cơ hội rất tốt, chỉ có điều như vậy đối với Âm Khôi Tông mà nói cũng là một đả kích trí mạng.
- Trước bắt Đằng Sát đã rồi hãy nói tiếp!
Ánh mắt Lâm Động đảo qua, nhìn thấy Đằng Sát dưới sự bảo hộ của cường giả Âm Khôi Tông không ngừng bỏ chạy về phía hậu sơn. Xem ra bọn chúng cũng biết, chỉ cần Đằng Sát còn sống thì Âm Khôi Tông sẽ có thể lần nữa trọng chấn uy phong. Còn về phần sào huyệt, mặc dù đã gầy dựng nhiều năm, nhưng dù sao cũng không thể dùng mạnh để đổi được.
- Còn muốn chạy?
Thế nhưng, Lâm Động ngược lại cười lạnh, bước từng bước lớn, một đường đuổi theo Đằng Sát.
Các cường giả Âm Khôi Tông ở xung quanh thấy vậy lập tức ra tay ngăn cản. Nhưng khi những cường giả này còn chưa tiếp cận thân thể Lâm Động thì đã bị một lớp màn tinh thần lực giống như bong bóng thủy tinh bao phủ, rồi sau đó nghe thấy một tiếng thịch trầm đục, từng đạo nhân ảnh liền bị nghiền nát thành huyết vụ.
Bước qua làn huyết vụ ở dưới chân, Lâm Động không hề chậm trễ, bước chân giống như hồi chuông tử thần vang lên, khiến lòng người phát lạnh.
Một đường đi qua, tất cả cường giả Âm Khôi Tông liền bị nghiền thành huyết vụ, không một ngoại lệ. Một màn này không chỉ khiến sắc mặt các cường giả Âm Khôi Tông không còn chút máu, thậm chí ngay cả nhân mã thế lực tông phái như Đại Ma Môn cũng sợ đến mức run rẩy.
Bước qua con đường máu, Lâm Động cuối cùng dừng chân trước mặt Đằng Sát. Vẻ mặt hắn bình thản nhìn kẻ đứng đầu một tông phái nửa năm trước đã đuổi giết mình, khiến mình phải chật vật chạy trốn, sau đó chậm rãi xuất ra một chưởng.
- Muốn trách thì trách ngươi đã bắt Tiểu Viêm đi!
Thanh âm của Lâm Động bình tĩnh mà vô tình, hắc động trong lòng bàn tay đột nhiên khuếch tán ra.
Nhìn thấy hắc động này, sắc mặt Đằng Sát lập tức trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Lúc này hắn rốt cuộc cũng hiểu được, hắn đã dẫn đến cho Âm Khôi Tông một địch nhân đáng sợ!
Thế nhưng lúc này, hối hận đã không còn ích gì nữa.
Âm Khôi Tông từ này về sau sẽ xóa tên trong quận Đại Hoang!
Mà hết thảy là bởi vì hắn đắc tội với một kẻ trẻ tuổi, người trẻ tuổi đó gọi là Lâm Động.