Chương 702: Tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh
- Đại Hoang Vu Kinh do đích thân ta sáng tạo nên. Nếu tu luyện được nó, khi thi triển, trong vòng vạn dặm sẽ biến thành hoang địa, mọi sức sống sẽ tập trung trên người ngươi, sức mạnh có thể phá tan thiên địa.
Trên tấm bia, bóng người rung lên, giọng nói cổ xưa kia truyền ra, trong đó có chút đắc ý, hiển nhiên đạo Bi Linh này rất hài lòng về vũ kỹ mình sáng tạo nên.
- Ngoài ra, hình như ngươi đã tu luyện vũ kỹ của tiểu tử Đại Hoang Đế, tuy chỉ là Linh Vũ kỹ nhưng nếu tu luyện thành công Đại Hoang Vu Kinh, hai thứ đó tương trợ bổ sung cho nhau, sức mạnh tăng gấp mấy lần!
Nghe vậy Lâm Động khựng người, rồi ánh mắt hiện vẻ vui mừng, thu hoạch này ngoài sự tưởng tượng của hắn. Xem ra vị Đại Hoang Đế kia và Bi Linh này cũng có quan hệ không tệ…
Lâm Động ngẩng lên nhìn bốn chữ cổ xưa đang lơ lửng quanh mình. Hắn có thể cảm nhận được lượng thông tin lớn từ trong đó, thứ vũ kỹ này có lẽ vượt qua Linh Vũ kỹ và đạt đến phạm trù Thiên Vũ kỹ rồi!
Thiên Vũ kỹ có thể biến sức mạnh của thiên địa thành của mình. Ví dụ như Đại Hoang Vu Kinh có thể biến mặt đất thành hoang địa, rút đi sức sống của thiên địa. Uy lực đó khó lòng đo đếm được, dù là đối thủ thực lực mạnh hơn cũng có thể chiến thắng.
Vũ kỹ ở tầng thứ này dù là trong Tông phái siêu cấp của Đông Huyền Vực cũng có thể coi là vũ kỹ trấn phái. Theo Lâm Động đoán thì trong số rất nhiều vũ kỹ hắn tu luyện, có lẽ chỉ có Thanh Thiên Hóa Long Quyết của Thanh Trĩ là đạt đến trình độ Thiên Vũ kỹ, nếu tu luyện thành công Đại Hoang Vu Kinh này thì lại thêm một loại nữa.
Mà nghe nói sau Thiên Vũ kỹ vẫn có vũ kỹ mạnh hơn nữa, chỉ có điều thứ vũ kỹ ấy đã thật sự có sức mạnh thần quỷ khó dò, hủy diệt thiên địa. Cường giả bình thường, thậm chí Tông phái siêu cấp cũng không thể chạm tới.
- Đại Hoang Vu Kinh, bản chất nằm tại hai chữ Hoang Vu, ngươi đã phá giải được cục diện vừa rồi, có nghĩa cũng đã lĩnh ngộ được kha khá về hoang vu!
Bi Linh trên tấm bia nói.
- Hoang vu tuy hoang tàn thê lương nhưng không phải hoàn toàn đoạt mất sức sống của vạn vật. Vạn vật trong thiên địa tuần hoàn luân chuyển, hoang vu chỉ là sức sống ẩn tàng, đợi đến mùa xuân mà sống lại, bừng bừng sinh cơ.
Lâm Động vô cùng nghiêm túc ghi nhớ từng lời của Bi Linh, một lúc sau hắn mới khẽ nói:
- Cảm tạ tiền bối chỉ điểm!
- Những đạo lý này chắc ngươi cũng đã hiểu, không coi là chỉ điểm được. Sau này ngươi tu luyện Đại Hoang Vu Kinh được đến đâu thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.
Bi Linh nói.
- Vâng!
Lâm Động cung kính cúi người hành lễ với tấm bia đá rồi mới ngồi xuống, hít sâu một hơi kềm nén sự kích động trong lòng rồi gương mặt dần bình tĩnh lại.
Theo đó bốn chữ đang lơ lửng xung quanh hắn bỗng ào xuống chạm vào đỉnh đầu hắn rồi biến mất bên trong.
Bốn chữ cổ xưa đó chui vào trong đầu, toàn thân Lâm Động lập tức rung lên, hắn có thể cảm nhận được một lượng thông tin dồi dào và cổ xưa, chúng ào ra trong não khiến hắn cảm thấy đau đớn muốn nổ tung đầu.
- Hừ!
Tiếng hừ trầm khàn vọng ra từ cổ họng, hắn nghiến răng kềm nén cơn đau, rồi vận chuyển toàn bộ tâm thần bắt đầu tiếp nhận lượng thông tin kia.
Vũ kỹ ở tầng thứ như Đại Hoang Vu Kinh, dù đã có nó nhưng tu luyện không phải chuyện đơn giản. Có điều Lâm Động cũng không sợ hãi, ải khó khăn nhất hắn đã vượt qua, vịt đã đến miệng rồi lẽ nào lại để nó bay mất?
o0o
Lâm Động ngồi tĩnh tọa trong không gian tối đen mà yên tĩnh, thời gian trôi đi, ánh sáng vàng phát ra từ cơ thể hắn cũng ngày một đậm đặc hơn. Dưới sự chiếu rọi của nó, tảng đá hắn đang ngồi lên cũng dần nứt ra.
Trên tấm bia, Bi Linh quan sát nhất cử nhất động của Lâm Động, một lúc lâu sau một giọng nói trầm đục vang lên:
- Hy vọng là lần này sẽ không sai sót gì, thời gian không còn nhiều nữa!
Uỳnh!
Ngay lúc ấy, đám hắc khí bên dưới tấm bia lại có dấu hiệu chuyển động, dường như còn có tiếng cười chói tai phát ra.
- Khặc khặc, Đại Hoang Vu Kinh, bao nhiêu năm vậy rồi mà ngươi vẫn chưa từ bỏ sao? Giờ ngươi lại đặt hy vọng vào tên tiểu tử kia sao?
Đây là lần đầu tiên sinh vật kỳ lạ kia lên tiếng, tiếng nói ấy đầy lạnh lùng và tà ác, cảm giác như ác quỷ từ địa ngục bò lên vậy.
- Ngươi vui mừng cũng hơi sớm quá đấy. Hắn có Thôn Phệ Tổ Phù, là người có cơ hội có nhiều Tổ Phù, chỉ cần hắn đem về hai cái là ta có thể tiêu diệt ngươi hoàn toàn!
Bi Linh cười nhạt, nói.
- Khặc khặc, ngươi tưởng ai cũng như chủ nhân của ngươi sao? Nhưng cứ cho là cường hãn như chủ nhân ngươi thì cuối cùng cũng chết đấy thôi. Trong thiên địa này có kẻ nào ngăn cản được bọn ta?
- Vậy thì cứ đợi đi!
Trong giọng nói già nua ấy không có bất cứ sự dao động nào, khẽ cười, ánh sáng lại cuộn lên trên tấm bia đá trấn áp hết số hắc khí đang bò lên.
Sau đó Bi Linh nhìn về thanh niên đang ngồi tĩnh tọa, trầm mặc một lát, bỗng một chùm sáng bắn ra bao trùm lấy Lâm Động rồi dần ngấm vào trong người hắn, trên bề mặt da Lâm Động dần xuất hiện khí tức hoang vu.
Theo đó, vẻ mặt đau đớn của Lâm Động dần giảm đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
- Lâm Động, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến vậy thôi. Hy vọng ngươi hoàn thành được giao dịch giữa chúng ta, nếu không vạn vật trong thiên địa này sẽ chết!
o0o
Thời gian dần trôi qua, chớp mắt đã lại nửa tháng nữa.
Trong nửa tháng này không khí Đạo Tông khá sục sôi, nguyên nhân đương nhiên là động tĩnh bất thường phía trước Đại Hoang Vu Bi. Thân ảnh trẻ tuổi được cho rằng sắp thất bại đã được ánh sáng từ Đại Hoang Vu Bi bao bọc lấy, mơ hồ còn có một luồng kháng lực rất mạnh mẽ phát ra khiến các Điện chủ như Trần Chân cũng không thể lại gần.
Cộng thêm nửa tháng này là Lâm Động đã ngồi trước Đại Hoang Vu Bi hai tháng rồi. Trong thời gian đó, khu vực này của Hoang Điện đương nhiên là nơi náo nhiệt nhất Đạo Tông. Hơn nữa không chỉ Điện chủ của bốn điện luôn ở đây mà thậm chí có một số Trưởng lão bế quan tu luyện cũng lộ diện, từ đó có thể thấy được sự chấn động mà sự việc này gây nên.
Trên bầu trời, bốn người Tưởng Hạo, Bàng Thống sau khi tham ngộ thất bại cũng đã tỉnh lại. Bọn họ cũng luôn ở đây nhìn thân ảnh gầy gò phía trước tấm bia, ánh mắt rất phức tạp.
Chẳng ai có thể ngờ, Lâm Động có thời gian gia nhập Đạo Tông ngắn nhất lại là người đầu tiên của Đạo Tông sau hàng trăm năm tham ngộ thành công Đại Hoang Vu Kinh…
Nếu những thành tích trước đó của Lâm Động chỉ khiến bọn họ cho là chuyện vặt vãnh, thì chuyện này khiến bọn họ hoàn toàn thay đổi rồi.
Đại Hoang Vu Kinh, sau vị thiên tài truyền kỳ của Đạo Tông năm đó, đã hàng trăm năm rồi không ai tham ngộ được nữa. Vậy mà hiện giờ kỷ lục đó cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Mà người phá vỡ nó lại chỉ là đệ tử mới vào Đạo Tông chưa đến một năm!
Tất cả đệ tử Hoang Điện thời gian này khi đối diện với ba điện còn lại, nụ cười đã có lại sự tự tin rất lâu rồi không có. Mà trước sự tự tin đó, ngay cả đệ tử Thiên Điện cũng chẳng thể hiện được cảm giác ưu việt gì, vì bọn họ đều hiểu một khi người thanh niên tĩnh tọa trước tấm bia kia tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh thành công thì Điện Thí lần này sẽ thật sự đặc sắc…
Tuy ai cũng biết thực lực của Lâm Động và Ứng Tiếu Tiếu vẫn còn khoảng cách, nhưng uy danh của Đại Hoang Vu Kinh đủ để lấp đầy tất cả.
Điện Thí lần này có lẽ sẽ là một trận long tranh hổ đấu rồi!
- Hắn thật sự có dấu hiệu thành công a!
Ứng Hoan Hoan nhìn thân ảnh đó, khẽ nhướng môi, nói. Khi biết Lâm Động chưa thất bại, dường như nàng kìm nén lại tâm tình của mình. Đương nhiên chủ yếu là vì nàng ta nghe được một vài lời bàn tán, mà trong cục diện lúc này hiển nhiên nàng ta phải đứng về phía tỷ tỷ mình…
- Lúc nãy thấy hắn sắp thất bại, không phải muội khó chịu lắm sao? Giờ nói thế là để tỷ nghe hả?
Ứng Tiếu Tiếu liếc nhìn nàng ta, nửa cười nửa không nói.
- Đâu có, dù Lâm Động tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh thì cũng không phải đối thủ của tỷ tỷ.
Ứng Hoan Hoan vội vàng thể hiện rõ lập trường.
- Cũng chưa chắc!
Ứng Tiếu Tiếu khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chú về thân ảnh phía trước tấm bia đá, sâu trong mắt có một sự nồng nhiệt hiếm thấy.
- Ta cũng rất muốn thử xem Đại Hoang Vu Kinh lợi hại thế nào?
Ứng Hoan Hoan thấy Ứng Tiếu Tiếu như vậy, thầm le lưỡi, xem ra Ứng Tiếu Tiếu bắt đầu coi Lâm Động là đối thủ rồi. Đương nhiên trong đó cũng không thiếu sự hiếu thắng, dù sao thì hồi trước Ứng Tiếu Tiếu cũng đã tham ngộ thất bại Đại Hoang Vu Kinh.
- Sắp có kết quả rồi!
Khi Ứng Hoan Hoan đang định nói gì đó thì Ứng Tiếu Tiếu bỗng nheo mắt, nói.
Nghe thế Ứng Hoan Hoan vội ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy ánh sáng trên Đại Hoang Vu Bi dần tối lại, thân ảnh gầy gò cũng dần xuất hiện trước mắt mọi người.
Tất cả đều đang căng thẳng nhìn thân ảnh ấy, bọn họ rất muốn biết có hai tháng vừa qua Lâm Động thành công… hay thất bại!