Chương 1262: Vạn ma vây đảo
Mặt biển tĩnh lặng như tờ, gió biển thổi tới dần xua tan đi mùi tanh nồng của máu. Mấy chục con thuyền lớn trên biển, vô số người đều sững sờ nhìn lên bầu trời, rõ ràng là chưa tỉnh lại được sau sự thay đổi nhanh chóng này.
Bọn ma quái hung hăng vừa rồi còn khiến họ thê thảm đã chết hết rồi?
Sao lại như vậy được?
Một số người nhìn nhau đầy khó hiểu.
- Không ngờ vẫn còn một tên Dị Ma Tướng...
Lâm Động không bận tâm sự tĩnh lặng đó, chỉ nhìn lên tên Dị Ma Tướng đang đờ người kia, khẽ cười.
- Lâm...Lâm Động đại ca?
Mấy người Cổ Nhã cuối cùng cũng tỉnh lại, họ chầm chậm ngoảnh lại nhìn Lâm Động, khóe miệng giật giật:
- Huynh vừa làm đó sao?
Không thể trách họ lại chấn kinh như vậy, hồi đó ở Võ Hội Đảo, họ đã biết sự bất phàm của Lâm Động, nhưng chỉ là nổi trội hơn những người cùng lứa mà thôi. Tuy sau đó cũng thể hiện được ở Viêm Thần Điện nhưng rõ ràng còn cách xa Chuyển Luân Cảnh. Nhưng chiêu vừa rồi rõ ràng cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng khó lòng làm được...
Chỉ mới hơn một năm mà hắn đã mạnh như vậy rồi?
- Giải quyết hắn ta đã rồi nói.
Lâm Động cười, nhìn về tên Dị Ma Tướng trên không trung, ánh mắt lóe hàn quang.
Tên Dị Ma Tướng kia cũng sực tỉnh, hắn kinh hãi nhìn về con thuyền của Cổ gia, quát lên:
- Tiểu tử, ngươi dám giết người của Dị Ma tộc ta, muốn chết phải không?
- Ha ha, đến Cửu Vương Điện ta còn dám giết, huống là là lũ lâu la các ngươi?
Lâm Động cười.
- Ngươi nói cái gì?
Đồng tử Dị Ma Tướng co nhỏ lại, hắn nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Động mà lòng thấy bất an. Đảo mắt một cái, đột nhiên ma khí cường đại bùng phát, hắn biến thành một đạo hắc quang lùi nhanh về sau.
Hắn lại chọn cách tháo chạy?
Mọi người thấy Dị Ma Tướng chưa đánh đã chạy thì quai hàm như muốn rớt bịch xuống đất. Hắn ta sánh ngang với siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh cơ mà, vậy mà giờ lại kém cỏi như vậy?
Đó là vì người kia sao?
Một số người lén nhìn về thân ảnh gầy gò nơi đầu mũi thuyền của Cổ gia. Hắn ta chưa ra tay mà đã khiến đối thủ phải tháo chạy.
Lâm Động lạnh lùng nhìn Dị Ma Tướng tháo chạy, chầm chậm đưa tay ra rồi khẽ nắm lại.
Uỳnh!
Đúng lúc ấy, tất cả mọi người nhìn thấy, không gian phía xa đột nhiên biến dạng rồi sụp đổ, còn Dị Ma Tướng thì ở chính giữa chỗ đó. Lực đè đáng sợ lâp tức khiến hắn nổ tung.
Á!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một đạo ma khí chui ra từ trong đống đổ nát, nhưng ngay sau đó đã có một cái hắc động hình thành, nhanh chóng nuốt gọn nó.
Không gian trở lại bình thường, hắc động biến mất, Dị Ma Tướng thực lực tương đương siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng biến mất sạch sẽ.
Mặt biển lại tĩnh lặng như tờ.
Lâm Động thu ánh mắt về, bàn tay chầm chậm buông xuống, nhìn mấy người Cổ Nhã cười:
- Sao mọi ngươi lại ở đây?
Cổ Nhã sực tỉnh đầu tiên, nhìn Lâm Động với ánh mắt kỳ lạ:
- Bọn muội dọc đường bị đám ma quái đó truy sát rồi chạy đến Bắc Minh hải vực, cũng may gặp được Lâm Động đại ca, nếu không…
- Đây là Bắc Minh hải vực sao…
Lâm Động gật gù, nếu là Bắc Minh hải vực thì cũng không còn cách Thiên Phong hải vực mấy nữa, chẳng trách mà gặp bọn họ.
- Lâm Động huynh, đa tạ!
Cổ Vân Thiên cũng tỉnh lại, xúc động ôm quyền với Lâm Động, ánh mắt có chút kính sợ, sau khi nhìn cảnh tượng đó hắn đã hiệu Lâm Động không còn như năm xưa nữa.
Lâm Động xua tay cời, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ta muốn đến Võ Hội Đảo, mọi người dẫn đường được không?
Hồng Hoang Tháp ở trên Võ Hội Đảo, vì thế muốn giúp Hồng Hoang Chủ thì hắn bắt buộc phải đến Võ Hội Đảo.
- Võ Hội Đảo?
Nghe thế, sắc mặt bọn Cổ Vân Thiên hơi thay đổi, ánh mắt hiện lên chút sợ hãi.
- Sao vậy?
Lâm Động thấy thế không kìm được hỏi.
- Lâm Động đại ca, Võ Hội Đảo bây giờ gần như vùng đất chết rồi…
Cổ Nhã cắn môi:
- Bọn muội vừa trốn khỏi Võ Hội Đảo ra.
Lâm Động chau mày, xem ra Võ Hội Đảo đã bị tấn công rồi,
- Lâm Động đạ ca, huynh đi đã lâu nên không biết cục thế hiện nay của Loạn Ma Hải. Hai tháng trước Loạn Ma Hải đột nhiên xuất hiện rất nhiêu đám ma quái như vừa rồi. Thực lực của chúng vô cùng lợi hại, đi đến đâu là không thế lực nào ngăn cản nổi. Hơn nữa thủ đoạn còn tàn nhẫn, ma khí đi qua là không vật gì tồn tại được.
Cổ Nhã nói.
- Thiên Phong hải vực cũng bị ảnh hưởng, ban đầu Tam đại Động Thiên và Ngũ đại gia còn tạo thành liên minh, nhưng chỉ giao đấu một lần với đám ma quái kia là tổn thất nghiêm trọng.
Lâm Động khẽ gật đầu, thực lực Ma Ngục vô cùng khủng bố, chỉ dựa vào những thế lực của Thiên Phong hải vực thì không thể nào chống cự nổi, bị đánh tan tành cũng không có gì lạ.
- Sau đó bọn muội rút về phòng thủ ở Võ Hội Đảo, vì đám ma quái ngày một tiến gần nên Hồng Hoang Tháp cũng đột nhiên bùng phát tầng phòng ngự bảo vệ cả hòn đảo, như vậy mới ngăn cản được công thế của chúng.
- Tin tức Võ Hội Đảo được bảo vệ truyền đi, thế lực các phương trong Thiên Phong hải vực tràn về chen chúc lên đảo. Nhưng như thế sẽ càng thu hút đám ma quái, giờ hòn đảo gần như bị vây chặt, căn bản không thể ra vào. Bọn muội cũng là nhân lúc rối loạn mà chạy ra.
Cổ Nhã nói đến đây, ánh mắt hơi tối lại:
- Mộng Kỳ tỷ và Cổ Yên tỷ bọn họ vẫn ở trên đảo. Nếu phòng ngự ở đó bị phá vỡ thì e là chẳng ai thoát được.
Đệ tử Cổ gia lộ vẻ bi ai, tất cả người của Cổ gia đều tập trung trên Võ Hội Đảo, nếu đảo bị công phá thì Cổ gia sẽ không còn gì nữa.
Lâm Động gật đầu, có lẽ là Hồng Hoang Chủ đã tạo ra tầng phòng ngự ấy, nhưng giờ đang ở thời kỳ hồi phục quan trọng, chắc chắn không thể dùng toàn lực, mà đám dị ma bao vây chứ không tấn công, e là dang đợi cường giả thực sự đến.
- Ta đến đó một chuyến.
Lâm Động nhìn mấy người Cổ Nhã, cười:
- Nếu mọi người không muốn đi thì vẽ giúp ta một tấm hải đồ là được.
- Lâm Động ca, muội đưa huynh đi!
Cổ Nhã khẽ cắn môi.
- Tiểu Nhã.
Cổ Vân Thiên nghe thế giật mình, Võ Hội Đảo giờ gần như là tử địa, đừng nói là vào, chỉ đến gần thôi cũng chết là chắc.
- Có Lâm Động đại ca, sẽ không có chuyện gì đâu!
Cổ Nhã lắc đầu nhìn Lâm Động, ngữ khí đầy sự tin tưởng.
Lâm Động nghiêng người, Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn đều hồ nghi nhìn Cổ Nhã một cái rồi nhìn Lâm Động.
Lâm Động nhận ra ánh mắt họ, không khỏi ho khan, gật đầu nói:
- Vậy muội theo ta đến Võ Hội Đảo đi. Ta được người khác nhờ đến đó bảo vệ một người.
- Bảo vệ một người?
Mấy người Cổ Nhã khựng người, Võ Hội Đảo coi như là đất của Ngũ đại gia, Lâm Động đến đó bảo vệ ai?
- Một vị tiền bối trong Hồng Hoang Tháp.
Lâm Động cười, cũng không giải thích kỹ.
- Hồng Hoang Tháp?
Mấy người Cổ Nhã giật mình, rồi như hiểu ra, Hồng Hoang Tháp vốn rất thần bí, Ngũ đại gia bọn họ đều chưa thăm dò rõ ràng, nay Hồng Hoang Tháp phát ra tầng phòng ngự, lẽ nào là do vị tiền bối thần bí đó?
- Thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đến Võ Hội Đảo đi. Vân Thiên huynh, mọi người tìm chỗ an toàn tránh trước đi, đến khi nguy cơ ở Võ Hội Đảo được giải quyết thì quay lại.
Lâm Động cũng không nói gì nhiều nữa, nhìn về phía Cổ Nhã, nàng gật đầu, hắn vung tay lên, chri thấy ngân quang tỏa sáng bao phủ lấy ba người bọn họ.
Đến khi ngân quang biến mất thì bốn người họ đã biến mâts.
Bọn Cổ Vân Thiên không khỏi cảm thán, trong lòng dấy lên hy vọng, nay thủ đoạn của Lâm Động thâm sâu khó dò, nhưng nếu hắn thật sự giải quyết được việc ở Võ Hội Đảo thì Cổ gia cũng có đường sống rồi…
- Hy vọng các ngươi có khả năng giải quyết…
Có Cổ Nhã dẫn đường, bọn Lâm Động đi không hề nghỉ ngơi, thỉnh thoảng gặp một số dị ma hoành hành, nhưng hắn đều giải quyết dễ dàng.
Với tốc độ của hắn hiện giờ chỉ một giờ sau là vào Thiên Phong hải vực.
Lâm Động cũng nhận ra ma khí ở đây cường thịnh hơn nheièu, thậm chí trên mặt biển cũng có âm phong thổi qua.
Bốn người Lâm Động lại xé tan không gian bay đi, mấy phút sau thì dần dừng lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước.
Tận cùng của mặt biển là ma khí hùng hồn, từng tầng ma vân phủ khắp bầu trời, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, ma khí khủng khiếp khiến mặt biển không ngừng nổi sóng.
Lâm Động nhìn xuyên qua đại quân dị ma, chỉ thấy ở sâu bên trong là một hòn đảo, xung quanh được bao bọc bởi một quầng sáng màu vàng sẫm.
Xuyên qua lớp ánh sáng đó có thể thấy một ngọn thạch tháp cổ xưa như ẩn như hiện.
Đó chính là Hồng Hoang Tháp.