Chương 31

BẠN CÓ NHỚ GIÂY PHÚT ĐẦU TIÊN BẠN BIẾT YÊU không ? Cách mà cơ thể bạn run rẩy nếu bạn đứng quá gần ? Hay là bạn sẽ nhìn chằm chằm vào một điểm ở phía trên vai anh ta như thế nào, bởi vì nếu bạn thực sự nhìn vào mắt anh ta, đôi mắt đẹp màu nâu có những đốm xanh lục ấy, thì bạn sẽ đỏ mặt một cách ngu ngốc ?

Tối thứ năm trở thành tối yêu thích của tôi trong tuần. Nó là cực điểm của những tin nhắn dần tích tụ mà Wayne và tôi trao nhau trong suốt những ngày ở giữa. Không có gì nồng nhiệt. Không có gì tội lỗi. Tôi kể những câu chuyện về Ree, về chuyện con bé đã dùng được dao cắt bơ như thế nào và giờ chỉ ăn những thức ăn mà nó có thể cắt làm đôi, cho dù đó là chân gà hay là nho xanh. Anh ta kể cho tôi về nhiệm vụ mới nhất của mình, có lẽ là về chiếc điện thoại di động của một tên cướp nhà băng mà anh ta đang nghiên cứu, hay một sáng kiến đang phát triển nhằm giúp cộng đồng đảm bảo an toàn cho những mạng wifi mở của họ. Tôi mô tả những pha hài hước trong khi học sinh lớp sáu của tôi cố gắng định vị nước Bulgaria trên bản đồ. Anh ta kể cho tôi về bữa tối ở nhà chị gái anh ta, khi Ethan ăn trộm cái BlackBerry của bố cậu và dành hầu hết bữa ăn để hack website của một ngân hàng lớn.

Tối thứ tư, tôi sẽ thấy mình khẽ ngâm nga trong niềm háo hức. Chỉ còn một đêm nữa thôi. 24 giờ nữa. Ree và tôi sẽ mặc những bộ váy xinh đẹp, xịt nước hoa Loreena McKennitt, và nhảy tưng tưng khắp nhà như hai cô tiên sắp đi dự một bữa tiệc ở Ngôi nhà Cây. Rồi chúng tôi sẽ ăn tối trên những chiếc đĩa hình hoa, rót sữa vào những chiếc cốc pha lê nhỏ đựng nước hoa quả và cụng ly với ngón út điệu đà đưa ra.

Tôi cảm thấy trẻ trung hơn khi phải lòng Wayne Reynolds. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn, hạnh phúc hơn khi là chính mình. Tôi mặc nhiều váy hơn và ít mặc quần. Tôi sơn móng chân màu hồng sáng. Tôi mua tất cả đồ lót mới, bao gồm cả một chiếc áo lót WonderBra họa tiết da báo của Victorias Secret.

Tôi trở thành một bà mẹ tốt hơn. Kiên nhẫn hơn với quy trình bất tận cho ăn, tắm rửa và chăm sóc một đứa bé. Tôi sẵn lòng cười với những đòi hỏi trước tuổi của Ree hơn, chẳng hạn như chính cái nĩa này phải đặt theo kiểu này trên chiếc đĩa này một cách chính xác.

Mỉa mai là tôi thậm chí còn trở thành một người vợ tốt hơn. Một mặt, tôi cố gắng mua một ổ cứng trống trong đó tôi dự định sao chép nội dung của chiếc máy tính gia đình. Mặt khác, tôi ngày càng bớt hăm hở với mưu đồ đó, bởi vì một khi tôi có một bản sao “có thể phân tích được,” tôi sẽ không còn lí do gì để gặp lại Wayne nữa.

Vì thế tôi bao biện cho chồng tôi. Chỉ một bức hình ngẫu nhiên trong hàng tháng trời không tạo nên một kẻ nghiện tranh ảnh khiêu dâm. Rất có khả năng bức ảnh đã vô tình bị tải nhầm xuống máy tính của anh. Anh đã vào nhầm trang web, lưu nhầm file. Chồng tôi không thể nào là kẻ lạm dụng tình dục trẻ em được. Hãy nhìn cách anh cười với con gái anh và sự kiên nhẫn vô bờ bến trước những nỗ lực của nó để tết mái tóc dày của anh hay cách anh dành ngày tuyết đầu mùa kéo con bé đi khắp phố trên chiếc xe trượt nhỏ màu tím của nó. Bức ảnh đó chỉ đơn giản là một thứ kì quặc, dị thường một cách kinh khủng mà thôi.

Tôi nấu cho chồng những món anh thích. Tôi khen ngợi những bài báo của anh. Và tôi lùa anh khỏi nhà để đi làm, bởi vì anh càng đi sớm thì tôi càng có thể lên mạng sớm và nói chuyện với Wayne.

Jason không nghi ngờ tâm trạng tốt bất thường của tôi. Tồi biết anh vẫn còn nhớ yêu cầu có đứa con thứ hai giữa đêm hôm ấy của tôi, và tôi rất biết ơn vì đã đánh lạc hướng được anh.

Tôi không còn cố chạm vào chồng tôi nữa, và anh hạnh phúc.

Ree và tôi có một quy trình mới cho các tối thứ năm. Tôi sẽ đón nó ở nhà và chúng tôi sẽ tới cái quán cà phê nhỏ ở góc phố để ăn bữa tối sớm của các quý cô. Sau đó, chúng tôi sẽ trở lại trường để xem bóng rổ, trong lúc Ree ngồi cạnh Ethan và, một khi trận đấu đã bắt đầu thì tôi sẽ biến mất cùng với Wayne.

“Bọn mẹ chỉ đi bộ một lát thôi,” tôi sẽ bảo Ree thế, và con bé sẽ điềm tĩnh gật đầu, quá mải mê quấy nhiễu Ethan nên không

Chúng tôi luôn bắt đầu câu chuyện bằng cách nói về máy vi tính. Wayne sẽ hỏi tôi đã sao được ổ cứng chưa. Tôi sẽ báo cáo các nỗ lực thất bại của mình. Tôi giải thích rằng thời gian biểu của Jason hết sức bất định. Anh sẽ về nhà bất kì lúc nào sau mười một giờ đêm, và đầu tiên tôi phải cho Ree đi ngủ rồi đến chấm bài, và đến lúc tôi còn một mình thì tôi đã bắt đầu lo sợ Jason sẽ về nhà bất kì phút nào. Tôi đã cố, tôi đã bỏ dở. Tôi khó mà tập trung được …

“Việc này căng thẳng thần kinh quá,” tôi nói.

Wayne sẽ nắm tay tôi an ủi và tôi sẽ cảm thấy sự tiếp xúc với những ngón tay anh ta râm ran suốt cả cánh tay.

Chúng tôi không nắm tay. Chúng tôi không tìm những góc tối tăm. Chúng tôi không rút lui về ghế sau xe anh ta và ôm ấp như bọn trẻ vị thành niên. Cả tôi cũng nhận thức được là chúng tôi vẫn đang ở chỗ làm việc của tôi, nơi khắp nơi đều có tai mắt. Và tôi còn ý thức hơn nữa về cô con gái nhỏ của tôi đang ở ngay gần đó, có thể bất ngờ cần đến tôi.

Vậy nên chúng tôi đi dọc các hành lang. Chúng tôi nói chuyện - thực sự trong sáng. Và Wayne càng không chạm vào tôi bao nhiêu, hai bàn tay anh ta càng không lướt qua ngực tôi và môi anh ta càng không chà trên xương đòn của tôi thì tôi càng muốn anh ta nhiều hơn. Tôi muốn một cách điên cuồng, rồ dại, đến nỗi mỗi lần nhìn vào anh ta tôi nghĩ cơ thể mình có thể tự bốc cháy được.

Anh ta cũng muốn tôi. Tôi biết thế từ cách lòng bàn tay anh ta lưu luyến nơi hõm lưng tôi khi anh ta giúp tôi trèo lên bậc khán đài. Hay cách anh ta dừng ở cuối một hành lang vắng, không bao giờ nói một lời, nhưng mắt anh ta đốt cháy mắt tôi, trước khi cuối cùng cả hai chúng tôi cũng phải miễn cưỡng quay đầu và hướng về những khu vực đông đúc hơn.

“Em có yêu anh ta không ?” một đêm anh ta hỏi tôi. Không cần thiết phải định nghĩa ai là “anh ta.”

“Anh ấy là bố của con em," tôi nói.

“Đó không phải câu trả lời cho câu hỏi của tôi.”

"Em nghĩ là có !’

Tôi đã không kể cho anh ta nghe về đời sống tình dục của tôi, hay việc tôi không có cái đó. Việc ấy có vẻ như vi phạm quá trầm trọng vào đạo đức gia đình. Tôi có thể tán tỉnh một người lạ mặt. Tôi có thể bảo anh ta rằng tôi nghi chồng tôi dính líu tới các hoạt động phi pháp trên Internet. Nhưng tôi không thể kể với anh ta rằng chồng tôi chưa từng thực sự chạm vào tôi. Việc đó là vượt qua ranh giới.

Và tôi không muốn làm tổn thương Jason. Tôi chỉ … tôi muốn Wayne. Tôi muốn có cảm giác giống như khi tôi ở quanh anh ta. Trẻ trung. Xinh đẹp. Được thèm khát.

Quyền lực.

Wayne muốn tôi, nhưng anh ta không thể có tôi, và việc đó càng khiến anh ta muốn tôi hơn.

Đến cuối tháng một, các e-mail đã được thay thế bằng tin nhắn trên điện thoại. Chỉ trong giờ học thôi; Wayne không ngu ngốc. Anh ta sẽ gửi cho tôi một mặt cười. Có lẽ là một bức ảnh hoa mà anh ta đã chụp bằng điện thoại di động ở một cửa hàng tạp hóa. Rồi các câu hỏi bắt đầu.

Có lẽ tôi có thể kiếm bảo mẫu cho Ree, hay bảo chồng tôi là tôi đã gia nhập một câu lạc bộ sách. Thời gian nghỉ ăn trưa của tôi là bao lâu ?

Anh ta không bao giờ đòi quan hệ với tôi. Không bao giờ bình luận về thân thể tôi hay đưa ra bất kì nhận xét nào quá khêu gợi. Thay vào đó anh ta bắt đầu vận động tích cực cho một cuộc hẹn hò riêng tư. Không cần phải nói ra chúng tôi sẽ làm gì trong thời gian ấy.

Tôi bác bỏ giờ ăn trưa. Quá ngắn, quá khó đoán. Lỡ Jason ghé qua cùng với Ree, hay một học sinh cố tìm tôi thì sao ? Lỡ Ethan nhìn thấy chúng tôi rời trường cùng với nhau thì sao ? Chắc chắn Ethan sẽ hỏi han.

Bảo mẫu cũng không được. Biết bao năm như thế nhưng tôi chẳng quen biết ai trong khu phố cả. Hơn nữa, Ree đang ở cái tuổi nói nhiều, và Jason sẽ lập tức muốn biết tôi phải làm gì mà lại quan trọng hơn việc trông chừng con gái chúng tôi.

Còn về chuyện gia nhập câu lạc bộ sách … Những việc như thế nói thì dễ hơn làm. Ai sẽ làm chủ tịch câu lạc bộ ? Tôi phải đưa cho Jason số liên lạc của ai và lỡ như anh thực sự gọi đến trong giờ họp thì sao ? Tôi đoán là anh sẽ làm thế, ít nhất một lần. Anh có xu hướng kiểm tra tôi.

Tôi có thể sắp xếp một đêm đi “spa.” Nhưng mà, tôi đã không bao giờ kể cho Wayne về thỏa thuận hôn nhân khác thường của tôi, bây giờ cũng không. Những đêm đi spa là cho người lạ. Và đây không phải là với một người xa lạ. Lần này khác.

Vì thế chúng tôi cứ vòng vo. Gửi e-mail và tin nhắn, nhưng hầu hết là dự đoán những chuyến đi dạo tối thứ năm trong sáng của chúng tôi quanh trường cấp hai Nam Boston, nơi người đàn ông này sẽ nhìn vào tôi với sự khao khát khôn nguôi, thèm muốn, cần thiết, đòi hỏi …

Và tôi sẽ để anh ta làm thế.

Tuần thứ hai của tháng hai, Jason làm tôi ngạc nhiên. Kì nghỉ của trường sắp đến và anh tuyên bố lần này gia đình tôi sẽ đi nghỉ. Lúc ấy tôi đang đứng cạnh bếp, rán bánh hamburger. Có lẽ tôi đang nghĩ về Wayne, bởi vì tôi đang mỉm cười. Tuy nhiên tuyên bố của Jason đã kéo tôi trở về thực tại.

"Hoan hô !” Ree ré lên lúc đang ngồi bên bàn bếp. "Kì nghỉ gia đình !”

Tôi bắn cho Ree cái nhìn lạnh nhạt, bởi vì chúng tôi chưa bao giờ đi nghỉ kiểu gia đình, vậy thì làm sao con bé biết đó là một việc tốt nhỉ ?

Tuy nhiên Jason đang không nhìn con gái chúng tôi. Anh đang nhìn tôi, biểu hiện thăm dò, chờ đợi. Anh đang lên kế hoạch cái gì đó.

“Chúng ta sẽ đi đâu ?” tôi khẽ hỏi, đã quay lại cái chảo rán.

“Boston.”

“Chúng ta sống ở Boston mà.”

“Anh biết. Anh nghĩ chúng ta bắt đầu từ từ thôi. Anh đã thuê một phòng khách sạn ở trung tâm thành phố cho chúng ta. Một bể bơi, không gian mở, những thứ thú vị như thế. Chúng ta có thể trở thành khách du lịch trong chính thành phố của mình vài ngày.”

‘‘Anh đã đặt rồi à ? Đã chọn khách sạn và mọi thứ ?”

Anh gật đầu, vẫn nhìn tôi chằm chằm. “Anh đã nghĩ chúng ta có thể dành chút thời gian bên nhau", anh nói, mặt không đọc nổi. “Anh nghĩ việc đó sẽ tốt cho chúng ta.”

Tôi đổ gói gia vị Hamburger Helper vào. Một kì nghỉ gia đình. Tôi có thể nói gì đây ?

Tôi báo tin cho Wayne qua e-mail. Anh ta không trả lời suốt hai ngày. Khi trả lời, anh ta chỉ viết một dòng: Em có nghĩ thế an toàn không ?

Câu đó làm tôi bực. Sao tôi lại không thấy an toàn với Jason chứ ? Rồi tôi nhớ lại tấm hình, và cuộc nghiên cứu mà lẽ ra tôi phải làm với cái máy tính, chỉ có điều tôi mải bận tán tỉnh cậu của Ethan quá nên tôi đã quên mất lẽ ra Wayne phải tư vấn cho tôi với tư cách chuyên gia.

Bọn em có một người đi kèm 4 tuổi, cuối cùng tôi viết lại. Có chuyện gì xấu được nào ?

Nhưng tôi có thể thấy là Wayne không đồng tình, bởi vì những tin nhắn trên điện thoại ngừng hẳn. Tôi nhận ra anh ta đang ghen, và tôi ngây thơ đến mức thấy thích chí.

Tối chủ nhật, tôi gửi cho anh ta một tấm hình Ree chụp bằng điện thoại, mặc bộ áo bơi màu hồng rực, đeo ống thở màu tím và mặt nạ màu xanh dương, và hai cái chân vịt quá cỡ. Người đi kèm đang chuẩn bị làm nhiệm vụ, tôi viết và gửi kèm bức hình thứ hai chụp cái va li quá căng của Ree với khoảng năm trăm thứ mà con bé tin là nó sẽ cần tới trong bốn đêm ở khách sạn.

Wayne không viết lại. Vì thế tôi xóa hộp thư đến trong điện thoại, xóa tài khoản AOL của tôi và chuẩn bị cho kì nghỉ gia đình bốn ngày.

Chồng mình sẽ không bao giờ làm đau mình, tôi nghĩ. Tôi đoán là đến tận giờ phút đó, tôi vẫn không nhận ra cả hai chúng tôi đã sống dối trá như thế nào.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện