Chương 549: Huyết Lãng Âm Sát, Trảm Thanh Sát
Phương thức công kích ngoan độc tàn nhẫn như vậy, lại còn có thể ẩn thân, căn bản khó mà phòng bị được, nếu không phải thần niệm của Sở Nam trải qua tôi luyện của lôi điện, cực kỳ cường đại, vậy khẳng định sẽ không chú ý đến trong hắc vụ đã biến mất một đám dị vật.
Mà những sát thủ ẩn hình giống như rắn này lại tiến công vào mũi của hắn.
Nếu để nó thực hiện được thì sẽ dẫn đến hậu quả gì?
Toàn thân Sở Nam không khỏi rùng mình, lập tức tự cảnh báo chính bản thân:
- Cẩn thận, nhất định phải cẩn thận, cho dù toàn cục đều trong lòng bàn tay cũng phải đề phòng lật thuyền trong mương.
Sở Nam nghĩ xong, liền đem đám “xà” này bỏ vào trong túi linh thú.
Đám sát thủ này từ một góc độ nào đó mà nói thì còn lợi hại hơn Ngọc Chi San Hô trùng, bởi vì nó có thể ẩn thân, khó lòng phòng bị, mà tốc độ hấp thu não tương của nó so với hấp huyết còn nhanh hơn.
- Thiên Địa sinh vạn vật, có linh vật thì tất có hung vật, một chính một tà.
Trong đầu Sở Nam không khỏi xuất hiện câu nói này, Sở Nam dường như cảm thấy bên trong có đạo lý gì đó, tuy nhiên cũng không cẩn thận suy xét, bởi vì lúc này hắn đã phát giác ra đám trùng như bọ chó bị ngọn lửa trên người hắn thiêu đốt mà không dám tiến công nữa lại chuyển hướng lao về phía đám ma thú bên cạnh.
Trong nháy mắt liền chui vào thân thể đám ma thú, chỉ thấy đám hung thú kia đều nổi lên mạch máu, kêu thảm không ngớt, chỉ vài giây sau, mạch máu đám hung thú đều bạo liệt, đám ma thú cũng ngã xuống đất mà chết.
Lông mi Sở Nam lại lần nữa rung động, trên người Liệt Địa Hắc Tê Giác này không ngờ lại thai nghén ra những hung vật cực khủng như vậy.
Dù nghi hoặc trùng trùng, nhưng Sở Nam vẫn vung ra một quyền, nện về phái Liệt Địa Hắc Tê Giác, mà Liệt Địa Hắc Tê Giác lại phun ra một luồng hắc vụ xông thẳng về phía Sở Nam, Sở Nam không chút quan tâm, ngược lại vẫn nện mạnh quyền xuống.
- Phành…
Một huyết động bằng nắm tay xuất hiện trên người Liệt Địa Hắc Tê Giác, đám lân giáp huyết hồng cũng bị vỡ vụn thành từng mảnh.
Sở Nam rút nắm tay ra, trên người Liệt Địa Hắc Tê Giác lập tức nổ tung, lấy huyết động làm trung tâm lan ra toàn thân.
Những hắc vụ kia cũng theo đó mà tán.
Trong mắt Chúc Chi Vũ tràn ngập sợ hãi, hắn đối với lực lượng của Sở Nam đã lĩnh hội sâu sắc, nhưng đám Bạo Huyết trùng ký sinh bên trong Liệt Địa Hắc Tê Giác và cả đám rắn hút não tủy kia lại không tác dụng, thậm chí đoàn hắc vụ vừa rồi cũng không phải là hắc vụ bình thường.
Nhưng tất cả đối với Sở Nam đều vô dụng…
- Chỉ một thời gian ngắn không gặp, tên tiểu tử này không ngờ đã trưởng thành đến cảnh giới khủng bố như vậy!
Chúc Chi Vũ nỗ lực suy nghĩ biện pháp diệt sát Sở Nam.
Ở phía xa, Lạc Đao dẫn theo chúng nhân đem đám hung thú dưới lòng đất giết đến thây chất ngổn ngang, thế nhưng hơn một vạn võ giả cũng giảm xuống chỉ còn tám ngàn. Lạc Đao lại ra lệnh, để cường giả Võ Vương bay lên không trung, cùng với người bên dưới mặt đất bạo trì trận hình, tiêu diệt đám ma thú đang giết đến.
Sở Nam tiêu diệt Liệt Địa Hắc Tê Giác, lại nhằm về phía Chúc Chi Vũ, ánh mắt Chúc Chi Vũ thoáng hiện huyết hồng, trong tiếng Huân truyền đến mỗ cỗ bi thương tang tóc, ngàn vạn ma thú không công kích những võ giả khác nữa, mà đồng loạt vây công Sở Nam.
Hủ Độc Ưng trên không trung cùng lao về phía Sở Nam, tất cả ma thú dưới lòng đất cũng tập trung dưới chân Sở Nam, tren trời dưới đất bao phủ lấy Sở Nam thành một vòng tròn, tiếng Huân bi thương tựa như tiếng chiến cổ vang lên trên chiến trường, mỗi con ma thú đều điên cuồng tới cực điểm, tản mát ra một cỗ khí tức hủy diệt.
Trong miệng Chúc Chi Vũ lạnh lùng thốt ra một chữ:
- Bạo!
Chữ “bạo” vừa từ trong miệng Chúc Chi Vũ phát ra.
Ngàn vạn ma thú, bất luận trên trời, dưới đất, hay là dưới lòng đất…
Đều bị tiếng Huân của Chúc Chi Vũ hiệu lệnh mà đồng loạt tự bạo.
Giống như võ giả tự bạo vậy.
Uy năng khổng lồ nhất thời tràn ngập thiên địa.
Khí lưu trong không trung cũng bị tạc loạn.
Loạn lưu điên cuồng tràn ra.
Những năng lượng này càn quét khắp nơi, tất cả đều tập trung về một phía, một điểm, chính là Sở Nam.
Giống như địa chấn, Sở Nam lại là nơi nguy hiểm nhất trong cơn địa chấn, uy năng như sóng tràn ra hết lớp này đến lớp khác, như muốn nhấn chìm hắn.
Máu tươi nhuộm đỏ cả mảng thiên địa.
Thế nhưng những máu tươi này lại không nhập vào mặt đất, trái lại phiêu phù trong không trung, ngay cả những ma thú trong lòng đất bạo tạc thì huyết dịch cũng từ trong đất bắn lên, toàn bộ máu tươi, đều thuận theo uy năng mà tràn về phía Sở Nam.
Cảm giác hít thở không thông vô cùng nồng đậm.
Thân thể Sở Nam sau khi cường hóa đã cường hãn đến mức ngay cả Xanh Thiên Kiếm của Hách Liên Anh cũng không thể tổn thương, nhưng ngàn vạn ma thú đồng thời tự bạo, cũng tương đương bay tám chục tên Võ Vương tự bạo, như vậy cũng đủ khiến thân thể Sở Nam chấn động, máu tươi tràn lên miệng, nhưng lại bị Sở Nam nuốt xuống trở lại.
- Ngươi đủ… độc!
Ánh mắt Sở Nam nhìn xuyên qua huyết lãng, nhìn chằm chằm Chúc Chi Vũ mà nói, Sở Nam không hề nghi ngờ, nếu như vừa rồi không phải ngàn vạn ma thú, mà là người thì Chúc Chi Vũ cũng không chút do dự đem bọn họ dẫn bạo.
Chúc Chi Vũ không đáp lời, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, lại thi triển Âm Sát chi thuật, xen lẫn trong uy năng và những máu tươi kia…
Bạo tạc vốn khuếch tán bốn phương tám hướng, nhưng Chúc Chi Vũ lại dùng tiếng Huân để khống chế cỗ năng lương bạo tạc đó, khiến nó nổ xung quanh Sở Nam, giống như Sở Nam bị nhốt trong một cái rương kín, bị bạo tạc vậy.
Ngay cả Liệt Địa Hắc Tê Giác đang nằm hấp hối gần đó cũng tự bạo.
Điệp Y Tiên Tử và đám người Lạc Đao ở phía xa đều sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm nam nhân trong huyết lãng kia, trong ánh mắt bọn hắn đều lóe lên một loại khát vọng, bọn hắn hiểu rõ người trong huyết lãng kia chính là hi vọng duy nhất của bọn hắn, nếu như người đó ngã xuống, vậy thì bọn hắn không ai có thể cản được Chúc Chi Vũ, phải bỏ mạng không thể nghi ngờ.
Trong mắt Điệp Y Tiên Tử không ngừng lập lòe quang mang, không biết đang nghĩ gì.
Ngay cả tám ngàn tên võ giả còn lại, lúc này trong mắt cũng ngập tràn khát vọng cực độ, Sở Nam chuyển động, từ trong huyết lãng ngập trời bước ra một bước.
Dưới một bước này, huyết lãng lại thối lui một vòng, giống như gặp phải khắc tinh vậy.
Lãnh mang trong mắt Chúc Chi Vũ càng nồng, Thần Âm Huân lại lần nữa vang lên, âm thanh phát ra khiến huyết lãng sôi sục.
Đúng vậy, sôi sục, những máu tươi tràn ngập khắp hư không giống như nước sôi, một màn này khiến cho mọi người đều kinh hồn táng đởm, tình cảnh quá mức huyết tinh, phảng phất như đang ở trong tầng cuối cùng của tam thiên luyện ngục vậy.
Đặc biệt, những máu tươi sôi sục kia lại tràn lên bọt máu, những bọt máu này vỡ ra sẽ có một luồng năng lượng ẩn chứa bên trong bọt máu tràn ra, khiến huyết lãng càng trở nên sát khí hơn.
Lợi hại nhất ở chỗ là mọi người đều có thể dùng mắt thường nhìn thấy.
Thế nhưng, tám ngàn võ giả lại không nhìn ra nó càng lợi hại, càng lợi hại thì càng nguy hiểm, tất cả đều dung nhập vào Huyết Lãng Âm Sát của Chúc Chi Vũ, thậm chí tinh huyết trong thân thể Sở Nam cũng sôi sục.
Không phải là nhiệt huyết sôi sục, mà là muốn sôi trào ra ngoài.
Sôi sục giống như ngàn vạn con ma thú lúc trước muốn tự bạo vậy.
Từng cái mạch máu trên người Sở Nam đều lóe lên ánh sáng, huyết dịch bên trong lưu chuyển rất nhanh, giống như có vô số con trùng nhỏ đang bò ở bên trong.
Phảng phất như một giây sau, máu tươi trong cơ thể Sở Nam sẽ dung nhập vào huyết lãng kia.
- Không còn tinh huyết, lão phu xem ngươi còn có thể sống hay không?
Chúc Chi Vũ lại lên tiếng, Sở Nam cắn răng, bước ra một bước, lập tức huyết lãng vạn trượng lại xông thẳng lên trời, đợi đến khi huyết lãng vạn trượng này từ không trung rơi xuống thì đã biến thành một thanh lợi kiếm huyết sắc đâm thẳng vào mi tâm Sở Nam.
Sở Nam không dùng sinh mệnh lực để trấn áp những tinh huyết sôi sục muốn tràn ra ngoài cơ thể, ngược lại vẫn ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, trường kiếm chém thẳng về phía huyết kiếm trên không trung, không hề có chiêu thức, chỉ có lực lượng, lợi kiếm huyết sắc lập tức bị chém nát bấy.
Thế nhưng, sau khi lợi kiếm huyết sắc bị chém nát bấy, lại hóa thành một cây châm sắc bén, giống như ám khí bắn thẳng đến những vị trí chí mạng quanh người Sở Nam, trường kiếm lại vung lên, tại thành một “bức tường” chắn, những châm huyết đâm đến “bức tường” này đều vỡ vụn.
Lần này lại không xảy ra tình huống gì khác, những châm huyết kia thực sự biến trở lại thành tinh huyết.
Chỉ có điều, trong tinh huyết này lại ẩn chứa năng lượng không chỉ lớn hơn gấp mười lần.
Ánh mắt Sở Nam bỗng nhiên trở nên sắc bén, không hề có chút hoảng loạn, đối diện huyết lãng nguy hiểm trước mặt, hắn không chỉ có một loại phương pháp để đối phó, ví dụ như dùng bạo lực, dùng cự lực để phá tan huyết lãng, phá âm sát, chỉ có điều, nếu dùng phương pháp này thì cái giá phải trả tương đối lớn.
Hoặc có thể dùng dị hỏa thiêu đốt, đốt sạch huyết lãng, hoặc dùng Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy thôn phệ, thôn phệ huyết lãng, đồng thời cũng thôn phệ luôn âm sát.
Còn một cách nữa đó là hắn xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương (*), chỉ cần đem Chúc Chi Vũ tạo ra huyết lãng giết chết thì tất cả mọi thứ đều xong, việc này đối với Sở Nam không phải là chuyện gì khó khăn, đan châu đã đem lôi điện thôn phệ, cùng lúc phóng lôi điện bổ xuống Chúc Chi Vũ, cho dù Chúc Chi Vũ không chết thì cũng trọng thương.
(*) Bắn lính trước hết bắn ngựa, bắt giặc trước hết bắt vua.
Thế nhưng, Sở Nam đến bây giờ vẫn không muốn sử dụng lá bài tẩy này, nếu như để bại lộ bài tẩy thì nó cũng không còn là bài tẩy nữa, chỉ có bài tẩy không bại lộ mới có thể phát huy lực công kích lớn nhất, trở thành sát chiêu mạnh nhất! Sát chiêu, là phải dùng để rèn sắt nóng, là phải dùng vào thời khắc quan trọng, Sở Nam biết Chúc Chi Vũ trước mặt tuyệt đối không phải là người cuối cùng mà hắn phải đối phó.
Vẫn còn Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn, còn có Võ Đế, còn có Huyền Vô Kỳ cực kỳ lợi hại mà đến bây giờ còn chưa nhìn thấy mặt.
Quan trọng nhất là Sở Nam muốn luyện thành “Trảm Thanh Sát”, cơ hội này mà qua đi sẽ không trở lại nữa, nếu bỏ lỡ thì sau này lại phải tìm hoàn cảnh để tu luyện, vì vậy, Sở Nam tiến vào trong huyết lãng, kiếm bổ xuống huyết lãng, trảm thanh chém âm.
Cứ mỗi một bước tiến về phía trước, Sở Nam lại đối mặt với áp lực bạo tăng không chỉ gấp mười lần, nhưng Sở Nam vẫn chậm rãi tiến về phía trước, mặc dù phía trước càng lúc càng nguy hiểm, mạch máu trên cánh tay, trên thân thể cũng nhộn nhạo hẳn lên. Nhưng vũ kỹ “Trảm Thanh” lại càng được ma luyện tốt hơn.
Chúc Chi Vũ cũng không dễ chịu, nỗ lực đến bây giờ, khuôn mặt của hắn đã không còn chút huyết sắc, không còn hồng nhuận nữa, chỉ còn tái nhợt, hiển nhiên cũng hao tổn tâm lực, nhưng âm sát thuật của hắn lại nâng lên một tầng cao hơn, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ sáu, cho dù tầng thứ bảy hắn chưa hoàn toàn nắm vững cũng được Thần Âm Huân thi triển ra.
Bầu trời vốn tối mịt, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị huyết lãng cuồn cuộn, chiếu rọi cả mảnh thiên địa quỷ dị.
Sau nửa thời thần, kiếm thế của Sở Nam càng lúc càng chậm, nhưng hắn vẫn chậm rãi chém ra một kiếm tiếp theo, âm sát bên trong huyết lãng không có chút nào tiến vào được trong tai hắn, cũng không tiến vào tinh thần của hắn.
Hiển nhiên, vũ kỹ “Trảm Thanh” dưới nỗ lực ma luyện của Sở Nam đã dần đạt đến đại thành.
Âm sát không thể tiến đến, ngay cả uy thế của huyết lãng cũng hạ xuống.
Ánh mắt của Chúc Chi Vũ liên tục bạo xạ quang mang lập lòe, lẩm bẩm như người điên:
- Sao lại có thể xuất hiện tình trạng như vậy? Bây giờ ngay cả âm sát cũng không hiệu quả với hắn sao? Rõ ràng là vừa rồi còn vô cùng hiệu quả mà… Chẳng lẽ… hắn trong lúc tu luyện đã luyện thành một vũ kỹ chuyên môn khắc chế âm sát?
Nghĩ đến đây, trong đầu Chúc Chi Vũ đột nhiên linh quang chợt lóe, thầm nghĩ:
- Kiếm chiêu lúc trước của hắn, đặc biệt là kiếm ý, dường như có chút tương tự “Trảm” kỹ của Kiếm Trảm Phái, chẳng lẽ hắn đã tu luyện “Trảm Thanh” trong Trảm Lục Dục?
Kết luận này khiến Chúc Chi Vũ không khỏi cả kinh, cho dù là thiên tài Thiên Nhất Tông nhiều như rau cải đi nữa thì cũng không có ai luyện thành vũ kỹ nhanh đến như vậy.
Thế nhưng, Chúc Chi Vũ đã quên mất Sở Nam tu luyện trong hoàn cảnh nào.
Dưới áp lực sinh tử, hít thở không thông, Sở Nam càng không ngừng đè nén tiềm năng của bản thân, đây chính là một loại kiên quyết thấy chết không sờn.