Chương 627: Lưỡng Hổ Tương Đấu (thượng,hạ)
Ánh Nhật Bỉ Hà, đối với người khác mà nói, có thể sẽ có rất nhiều hiệu quả thần kỳ, có thể làm nên rất nhiều việc kinh thiên động địa; nhưng đối với Sở Nam mà nói, Ánh Nhật Bỉ Hà chỉ có duy nhất một tác dụng, đó là một trong những loại nguyên liệu luyện chế Trường Thọ Đan.
Sở Nam vô cùng vui mừng khi có thể tìm thấy Ánh Nhật Bỉ Hà tại dưới đáy của Thần Khí Sơn:
- Chẳng phải Ánh Nhật Bỉ Hà đã tuyệt tích trên Thiên Vũ Đại Lục rồi sao? Không ngờ lại xuất hiện ở đây, đúng là tìm được mà không phí chút sức lực nào.
Sở Nam đương nhiên nhất định phải đoạt được Ánh Nhật Bỉ Hà, không phải để cho hắn trường sinh, mà để cho mẫu thân của hắn.
Những lời đối thoại của Biên Phong Võ Đế và Điền Võ Đế lọt vào tai Sở Nam không sót chữ nào, Sở Nam nghiến răng nhịn đau, thầm nghĩ:
- Người của Thiên Nhất Tông cũng đã tới, hai gã Võ Đế, thật là có ý nghĩa, gã Võ Đế còn lại nhất định là thuộc về thế lực thần bí kia, gã Võ Đế này là kẻ đứng đầu của thế lực kia sao?
Sở Nam thầm đoán, rồi lại hi vọng hai gã Võ Đế sẽ đấu tới lưỡng bại câu thương, sau đó hắn xuất hiện ngư ông đắc lợi; hai gã Võ Đế ở trên ao dung nham, Sở Nam phải vô cùng thận trọng, hắn có thể đối phó với một gã Võ Đế, nhưng nếu là hai gã sơ cấp Võ Đế thì hắn không dám chắc chắn, đặc biệt là Võ Đế Chi Trường khiến hắn rất cố kị.
Tuy uy lực của Bàn Nhược Dung Viêm ngày càng ghê gớm, thẩm thấu ngày càng sâu vào huyết nhục của Sở Nam, nhưng Sở Nam không dám sử dụng quá sinh mệnh lực gây ra ba động, bởi vậy hắn chỉ gắng sức chịu đựng, coi như là cơ hội để tu luyện bản thân, chưa tới mức nguy hiểm tới tính mạng, Sở Nam tuyệt đối sẽ không có chút động tĩnh gì.
Lúc này, Sở Nam chỉ hi vọng hai gã Võ Đế không còn nhiều lời mà lập tức ra tay chém giết.
Điền Võ Đế và Biên Phong Võ Đế không hề biết khát vọng đó của Sở Nam, hai gã vẫn đang chằm chằm nhìn nhau, tuy Biên Phong Võ Đế rất tự tin chiến đấu trong môi trường Bàn Nhược Dung Viêm này hoàn toàn có thể giết được gã Võ Đế lạ mặt này, nhưng Biên Phong Võ Đế cũng hiểu rõ, nếu giết Điền Võ Đế, hắn cũng sẽ phải trả giá rất đắt.
- Lão phu cho ngươi cơ hội nữa, Đế Tôn là ai?
Biên Phong Võ Đế vung tay ra, một quả cầu lửa màu vàng lập lòe trên tay hắn, ẩn chứa năng lượng cường hãn, Điền Võ Đế liếc nhìn, đầy vẻ coi thường nói:
- Bàn Nhược Dung Viêm này không chỉ khắc chế thủy nguyên lực của lão phu mà hỏa nguyên lực của ngươi cũng bị khắc chế, nếu không sao ngươi còn cần dùng phòng ngự pháp bảo để hộ thể chắc chắn như vậy?
Sắc mặt Biên Phong Võ Đế trở nên âm trầm, đương nhiên là hiểu rõ tình trạng của bản thân hiện tại. Bàn Nhược Dung Viêm quá cường hãn, Quy Vô Chi Hỏa của hắn cũng không thể ngăn chặn nổi, đương nhiên phải sử dụng pháp bảo để phòng ngự. Hắn chỉ lạnh lẽo nói:
- Cho dù như vậy, lão phu vẫn có thể hấp thu hỏa nguyên lực trong đó, còn ngươi, thủy nguyên lực sẽ đến lực bị khô kiệt, tới lúc đó ngươi sẽ chỉ còn có thể bị ta bóp chết.
Điền Võ Đế nghe thấy vậy, mặt vẫn không hề có chút lo lắng, ngược lại còn ra tay trước, một thanh đại đao chém giữa hư không, đao mang lấp lánh, khí mang khiến cho Bàn Nhược Dung Viêm lắc lư không ngừng, như thể có mấy trăm thanh đao cùng lúc vũ động.
Những tiếng “ầm ầm” không ngừng vang lên, mấy trăm đạo đao mang cùng chém lên quầng sáng phòng ngự của Biên Phong Võ Đế, khí thế vô cùng khủng khiếp.
Điền Võ Đế muốn chém nát quầng sáng phòng ngự của Biên Phong Võ Đế, như vậy, Biên Phong Võ Đế vừa phải đối phó với Bàn Nhược Dung Viêm lại vừa phải đối phó với công kích của hắn, nhất định sẽ vô cùng chật vật, còn bất lợi về thủy thuộc tính của Điền Võ Đế cũng sẽ được bù đắp.
Biên Phong Võ Đế không ngờ Điền Võ Đế lại ra tay trước, sắc mặt đại nộ, quả cầu lửa màu vàng trong tay lập tức biến mất, trở thành màu trong suốt, rồi Biên Phong Võ Đế vung tay ném ra, trong Bàn Nhược Dung Viêm màu trắng đột nhiên xuất hiện vô số tia lửa, ngăn chặn những đạo đao mang của Điền Võ Đế lại.
Sau khi ném ra Quy Vô Chi Hỏa, Biên Phong Võ Đế cũng lôi vũ khí ra, đó là một thanh xích sắt màu tím dài tới chín trượng, xích sắt vung ra, như một con rắn vũ động, cuốn về phía đao mang.
Đồng thời, Quy Vô Chi Hỏa cũng va chạm vào những đạo đao mang kia, những tiếng ầm ầm lập tức vang lên, rồi nước như mưa trút xuống.
Những đạo đao mang do thủy nguyên lực tụ thành bị đánh vỡ, biến thành giọt nước mưa, lập tức bị Bàn Nhược Dung Viêm làm cho bốc hơi mất.
Cùng lúc đó, sợi xích màu tím cuộn tròn cùng phần lớn đao mang, tuy mấy đạo đao mang vẫn có thể chém lên quầng sáng phòng ngự của Biên Phong Võ Đế, nhưng uy lực đã suy giảm rất nhiều, không còn nhiều tác dụng; đao mang bị sợi xích cuộn lấy cũng dần tan vỡ.
Tiếp đó, xích sắt màu tím liền cuốn về phía Điền Võ Đế, Điền Võ Đế tung mình lên không chém xuống, chém thẳng lên đầu của sợi xích, hai kiện pháp bảo va chạm mạnh vào nhau, bắn ra những tia lửa màu đỏ. Sau khi chém mấy trăm nhát về phía Điền Võ Đế liền như linh xà rút lui, nhưng khi Điền Võ Đế đang muốn nhân cơ hội truy kích thì trên sợi xích lại xuất hiện năng lượng ba động.
Rồi đột ngột, lại một lần va chạm nữa, trên đại đao của Điền Võ Đế xuất hiện bạch vụ, hai người cùng lui lại phía sau ba bước, rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào đối phương. Đột giao tranh đầu tiên của hai người chỉ có tính thăm dò, nhưng cho dù là thăm dò thì uy lực cũng vô cùng khủng bố, khiến cho Bàn Nhược Dung Viêm trong hang không ngừng rung chuyển.
Điền Võ Đế nhìn quầng sáng phòng ngự gần như không hề bị phá hoại chút nào của Biên Phong Võ Đế, không khỏi thầm nghĩ:
- Nếu Việt Minh còn có ở đây thì giết tên chó săn của Thiên Nhất Tông này sẽ dễ như trở bàn tay, uy lực của cái đầu thứ ba của Minh Xà Trượng ba đầu sẽ khiến quầng sáng phòng ngự của hắn bị phá nát, tới lúc đó hắn sẽ tiêu đời.
Nghĩ tới Minh Xà Trượng của Việt Minh, Điền Võ Đế lại nghĩ tới Lâm Vân:
- Việt Minh nếu không có chuyện gì, động tĩnh ở đây lớn như vậy, hắn nhất định sẽ tới, tên Lâm Vân kia mà chưa chết thì cũng sẽ tới. Nhưng Việt Minh tới lúc này vẫn chưa thấy tung tích, là đã xảy ra chuyện, hay do Việt Minh không địch nổi bỏ chạy, còn Lâm Vân thì đã đuổi theo?
Ý nghĩ thoáng qua rất nhanh, Điền Võ Đế không biểu hiện ra chút bất thường nào, chỉ nhìn chằm chằm vào sợi xích màu tím của Biên Phong Võ Đế, nói:
- Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên, cực phẩm tông khí, không chỉ có thể tăng cường hỏa nguyên lực uy năng mà bản thân pháp bảo cũng có Liệu Nguyên Chi Hỏa, vô cùng cứng rắn.
Nói xong, Điền Võ Đế mỉm cười, nhìn Biên Phong Võ Đế, hắn nói như vậy đương nhiên là có dụng ý.
Biên Phong Võ Đế tâm thần khẽ chấn động, đương nhiên kinh ngạc vì việc Điền Võ Đế có thể biết rõ pháp bảo của hắn, nhưng hắn cũng không chịu kém thế, nhìn đại đao trong tay Điền Võ Đế nói:
- Trảm Võ Đao, dùng Nam Hải vạn năm băng hồng luyện chế, cực phẩm tông khí, sử dụng đao này, đao xuất nước xuất, vô cùng huyền diệu,
- Không ngờ ngươi cũng không tệ, cũng biết về Trảm Võ Đao, còn biết nhiều như vậy.
Trong lòng Điền Võ Đế không hề bình tĩnh như vẻ mặt hắn, bởi lai lịch của thanh đao này không hề đơn giản.
- Lão phu còn biết rất nhiều thứ khác, ví dụ như, chỉ một lát sau, Trảm Võ Đao của ngươi sẽ là chiến lợi phẩm của ta.
- Ngông cuồng, chịu thêm một đao của lão phu.
Điền Võ Đế mắt tràn ngập nộ hỏa, sát khí bừng bừng, Trảm Võ Đao chém mạnh ra, hàng ngàn đao mang xuất hiện, tạo thành một đợt sóng cao mười mấy mét, cuồn cuộn lan ra bốn phía, còn mang theo cả Bàn Nhược Dung Viêm cuốn về phía Biên Phong Võ Đế....
Biên Phong Võ Đế sắc mặt không đổi, chỉ lạnh lẽo nói:
- Ngươi còn cách “Nhất Đao như nhất giang” cảnh giới còn xa lắm.
Lập tức hô lớn:
- Tỏa liên phá giang!
Tiếng hô vang lên, Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên lập tức đâm vào trong lớp sóng, tiếp đó nguyên lực của Biên Phong Võ Đế truyền vào, cánh tay giữ xích không ngừng rung lên, Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên liền không ngừng rung lắc ở trong lớp sóng nước, không ngừng công kích lên lớp sóng.
Lớp sóng cao mười mấy mét bị Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên đánh tan, đao mang cũng bị phá vỡ, lớp sóng vừa bị đánh tan liền bị Bàn Nhược Dung Viêm hóa thành hư vô; Điền Võ Đế nhìn thấy vậy, sắc mặt khẽ biến, thầm nghĩ:
- Chiến đấu tại nơi này, uy lực bị giảm đi rất nhiều, nếu không sao có thể để cho hắn ngông cuồng như vậy được.
Tuy vậy, Điền Võ Đế vẫn không có chút lo lắng, giống như hắn vẫn còn có quân bài bí mật vậy.
Biên Phong Võ Đế thấy Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên lập công, không chút do dự tung mình lên không, điều khiển Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên quấn về phía Điền Võ Đế, Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên không còn thẳng đứng nữa, mà đã biến thành từng vòng từng vòng....
Hơn nữa, trên khắp Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên còn được Biên Phong Võ Đế tuôn đầy Quy Vô Chi Hỏa.
Điền Võ Đế thấy vậy, thân mình cũng vọt lên không, vừa tránh Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên vừa chém ra đao mang cuồn cuộn, phá vỡ thế bao vây của sợi xích, Biên Phong Võ Đế hô lớn:
- Ngươi không chạy được đâu! Quy Vô Chi Hỏa, thiêu hồn!
Biên Phong Võ Đế vừa dứt lời, Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên đột nhiên trở nên dài hơn, biến thành nhiều vòng hơn, mỗi vòng đều tỏa ra năng lượng vô hình, tấn công về phía Điền Võ Đế.
Điền Võ Đế thôi động nguyên lực, vung đao chém ra, đột nhiên những tiếng “xèo xèo” không ngừng vang lên, Bàn Nhược Dung Viêm trong hang động chấn động dữ dội, khiến dung nham trong ao dung nham cũng bắn lên tung tóe, khiến vách hang cũng rung lên không ngừng.
- Thủy nguyên lực của ngươi, quá yếu!
Biên Phong Võ Đế vung tay phải lên, Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên liền biến thành hình bánh xe lửa, dựng thẳng đứng trên không trung, chống đỡ đòn tấn công của Điền Võ Đế, còn vòng lửa Quy Vô Chi Hỏa vẫn không tiêu tan, mà tiếp tục tấn công về phía Điền Võ Đế.
Ầm ầm ầm....
Hai đại chiêu va chạm vào nhau rồi cùng tan vỡ, Bàn Nhược Dung Viêm bắn tung tóe khắp nơi, Biên Phong Võ Đế nhìn Quy Vô Chi Hỏa trút lên người Điền Võ Đế, khóe miệng cười lạnh:
- Thiêu rụi linh hồn của ngươi, biến ngươi thành một cái xác không hồn.
Nói rồi, Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên của Biên Phong Võ Đế như mãng xà đâm thẳng vào quầng sáng phòng ngự của Điền Võ Đế, Điền Võ Đế vẫn không chút hoảng loạn, còn cười mỉa mai:
- Trảm Võ Đao không chỉ có nước, còn có đao mang....
Lời vừa dứt, trăm ngàn đao mang đột nhiên xuất hiện, chém Quy Vô Chi Hỏa vỡ tan tành, sau đó cũng liền bị Bàn Nhược Dung Viêm thiêu rụi.
Biên Phong Võ Đế cười lạnh:
- Lão phu đương nhiên biết, bởi vậy mới dụ đao mang của ngươi ra.
Nói rồi, một đám Bàn Nhược Dung Viêm như mặt trời soi rọi mặt đất, chiếu về phía Điền Võ Đế, còn Biên Phong Võ Đế đích thân tấn công về phía Điền Võ Đế.
Điền Võ Đế đại kinh, nhưng cũng vô cùng nhanh chóng vung đao chém về phía đám Bàn Nhược Dung Viêm đó.
Tiếp đó, một chiếc chùy đột nhiên xuất hiện trong hư không.
Lực công kích chủ yếu của quả cầu do Bàn Nhược Dung Viêm ngưng tụ thành không phải ở Bàn Nhược Dung Viêm, mà ở Quy Vô Chi Hỏa không có màu sắc được Biên Phong Võ Đế giấu ở bên trong. Điền Võ Đế vung Trảm Võ Đao chém về phía quả cầu đó.
Một tiếng va chạm mạnh vang lên, Bàn Nhược Dung Viêm lại rung động kịch liệt, Quy Vô Chi Hỏa cũng bị chém tản mát khắp nơi, còn vẻ sáng bóng của Trảm Võ Đao cũng trở nên ảm đạm, giống như đã vô cùng mệt mỏi vậy.
- Chỉ một quầng Quy Vô Chi Hỏa, ngươi đã rất khó ứng phó, quầng Quy Vô Chi Hỏa tiếp theo của lão phu, ngươi còn có thể đối phó được không?
Biên Phong Võ Đế cười mỉa mai, tay phải lại vung ra một quầng sáng mới, Điền Võ Đế không thèm để ý tới lời châm biếm, chỉ vung Trảm Võ Đao tiếp tục chém xuống.
Đồng thời, Điền Võ Đế còn dùng thủy nguyên lực điều khiển một chiếc búa đập về phía Biên Phong Võ Đế.
Không biết vì lý do gì, khi chiếc búa đó vừa xuất hiện, Biên Phong Võ Đế chợt rùng mình, như có gì không ổn sắp xuất hiện, nhưng trong lúc này, cả hai đều đã không còn đường lui, Biên Phong Võ Đế lông mày dựng ngược, Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên đột nhiên vũ động thành một hình dáng vô cùng kỳ quái, giống như hình chữ “chi”, lại giống như hình như “hồi”, mà lại giống như chẳng phải cả hai chữ đó, mà là một thứ gì khác....
Thủ đoạn đó, uy năng ẩn chứa trong đó vô cùng khủng khiếp, khiến cho không gian trong hang động cũng không ngừng xuất hiện những tiếng nứt vỡ lách tách.