Chương 990: Ta Cho Các Ngươi Đi Ra Sao?
Máu tươi bắn lên mặt Tiểu Tinh, nhưng Tiểu Tinh không tránh, cũng không sợ hãi như nữ nhân bình thường, ngược lại hít một hơi thật sâu, đem mùi máu tươi trên mặt hít vào trong lòng, trên mặt hiện lên vẻ cuồng tiếu, quát:
- Trùng đại ca, Tiểu Tinh báo thù cho ngươi rồi!
Lời vừa dứt, tiếng hét thảm của Thương Lang Độc Giác đã im bặt.
Đó là bởi vì đầu của Thương Lang Độc Giác đã bị Tiểu Tinh xé thành hai nửa, một thứ vàng trắng bắn lên không trung, Tiểu Tinh ném thi thể không đầu trong tay đi, tự tin phóng về phía một tên tộc nhân Thương Lang tộc khác, trong mắt tràn đầy cừu hận.
Đám người Thương Lang Mãnh Thuật há hốc mồm, như thế nào cũng chưa hồi phục lại tình thần trước tràng cảnh vừa rồi, lẩm bẩm:
- Tộc nhân Thương Lang tộc thật sự bị một thỏ tử giết chết, có lẽ Thương Lang Độc Giác là kẻ đầu tiên trong lịch sử bị thỏ tử giết chết.
Sở Nam chỉ nhìn mà không nói, trong lòng chợt trầm tư.
Một Thỏ tộc nhân xé đôi một Thương Lang tộc nhân
Một màn này so với một con thỏ xé đôi một con thương lang lại càng đáng sợ hơn, càng khiến người ta không thể tin, đồng thời kinh hồn táng đảm.
Thương Lang Độc Giác chính là một tứ phẩm Đồ Đằng sư, đã có thể dùng lực lượng Đồ Đằng ngưng tụ ra một phần tàn ảnh của Thương Lang Đồ Đằng. Mà Thỏ tộc nhân tên là Tiểu Tinh kia chỉ là tam phẩm Đồ Đằng sư. Quan trọng nhất chính là Thỏ Đồ Đằng chính là Đồ Đằng nhỏ yếu nhất, như thế nào có thể đánh thắng được Thương Lang Đồ Đằng hung hãn cường đại?
Nhưng một màn vừa phát sinh và trên người Tiểu Tinh dính đầy máu tươi chính là minh chứng tốt nhất, nàng đã vi phạm quy tắc của đại lục Đồ Đằng, không chỉ quy tắc của Đồ Đằng sư mà còn là quy tắc Đồ Đằng mạnh yếu.
Thương Lang Mãnh Thuật cũng có thể coi là một kẻ thông minh, bằng không thì cũng không bày ra màn kịch lúc trước, hắn phản ứng lại trước tiên, Tiểu Tinh vốn yếu nhược chợt trở nên cường hãn như vậy chắc chắn có liên quan đến người đang ôm con thỏ trong người.
- Kẻ lạ mặt, ngươi muốn phát động chiến tranh giữa Ngọc Thỏ tộc và Thương Lang tộc sao? Giết người của Thương Lang tộc chúng ta, ngươi chịu nổi kết cục diệt toàn tộc sao? Nếu đợi đại gia ta rời khỏi Cửu U luyện cảnh, đại gia ta nhất định sẽ bẩm báo tộc trưởng, tiêu diệt đám Ngọc Thỏ tộc các ngươi!
- Ngươi cho rằng ngươi có thể từ trong Cửu U luyện cảnh đi ra ngoài sao?
- Ngươi…
Thương Lang Mãnh Thuật nghe ra hàm ý ẩn chứa trong lời vừa rồi, thân thể không khỏi run lên, quát:
- Cho dù ngươi giết ta thì cũng vô dụng, bên trong Cửu U luyện cảnh có nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ đem chuyện ngươi giết Thương Lang chúng ta truyền đi, đến lúc đó, Ngọc Thỏ tộc chắc chắn sẽ không thoát khỏi kết cục diệt toàn tộc. Trừ phi bây giờ ngươi nhanh nhận sai, sau đó gia nhập Thương lang tộc chúng ta, thờ phụng Thương Lang Đồ Đằng, bằng không…
Thương Lang Mãnh Thuật nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, rốt cuộc không thể nói thêm được nữa, Tiểu Tinh đã bắt được hai tay của một Lang tộc nhân, hai cánh tay của Lang tộc nhân này liền bị kéo đứt, ngay cả hai chân cũng bị kéo đứt, sau đó cũng giống như thi thể không đầu vừa rồi, bị ném ra bên ngoài vầng sáng.
Sở Nam lại nói:
- Nếu như ta không muốn tin tức về các ngươi truyền đi, cho dù người bên trong Cửu U luyện cảnh này có nhiều hơn nữa cũng không thể thoát chết. Chỉ có điều, ta cần tinh huyết của Thương Lang tộc các ngươi để nói cho toàn bộ đại lục Đồ Đằng biết một việc, Thỏ Ngọc tộc từ nay về sau sẽ không giống lúc trước nữa.
Theo một câu nói của Sở Nam, tiểu Hắc đã hóa thành thỏ ngọc liền bay lên không trung, bày ra phong phạm hoàng giả bễ nghễ thiên hạ, Thương Lang Mãnh Thuật nghe thấy lời của Sở Nam, liền ha ha cuồng tiếu, cười Sở Nam không biết tự lượng sức mình. Thế nhưng, lúc nhìn thấy tiểu Hắc bay lên không trung, yết hầu Thương Lang Mãnh Thuật liền nuốt mạnh một cái, sau đó kinh hoảng quát:
- Con thỏ, con thỏ biết bay?
Tám tên Thương Lang tộc còn lại đều ngẩn người, nhưng Tiểu Tinh vẫn tiếp tục phóng về phía một tên mà tàn sát.
Tinh anh của tất cả Đồ Đằng tộc ở bên ngoài vầng sáng nhìn thấy thi thể huyết tinh xối xả cũng ngây dại. Bọn hắn đều cho rằng, Thương Lang Mãnh Thuật tìm được kỳ ngộ gì bên trong, nhưng không ngờ kết cục lại là tử vong.
Đến lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, cho rằng vầng sáng từ trên trời rời xuống cũng không phải là dị bảo, mà rất có thể là một hồi tai kiếp. Mặc dù ý thức được vấn đề này, thế nhưng vẫn không người nào rời đi, bất luận bên trong vầng sáng là dị bảo hay là tai kiếp thì bọn hắn vẫn muốn chứng thực một phen.
Không ngừng có cánh tay, hoặc đầu bị ném từ bên trong vầng sáng ra ngoài, mỗi lần ném ra một cái khiến trái tim mọi người không khỏi nhảy dựng lên, có người còn lẩm bẩm:
- Đây đã là cái thứ năm rồi, lúc trước tộc nhân Thương Lang tộc tiến vào chỉ có mười người, không ngờ chỉ trong chốc lát đã chết được một nửa, trong đó không biết đến cùng là thứ gì?
Tiểu Tinh càng giết càng điên cuồng, nàng chưa bao giờ ngờ rằng mình lại cường đại như vậy, lực lượng trong thể nội khổng lồ, quả thực so với Tượng tộc nhân (voi) còn muốn cường đại hơn, nàng cảm giác rằng mùa xuân của Thỏ Ngọc tộc đã đến rồi.
Sở Nam nhìn thấy trạng thái của Tiểu Tinh, cũng xem như đồng ý, mặc dù hắn quyết định sẽ bắt đầu từ Thỏ Ngọc tộc, thế nhưng phải chọn ra người phát ngôn tốt nhất, nếu như Tiểu Tinh là một người chỉ biết nhẫn nhục, không dám phản kháng thì hắn sẽ không lựa chọn Tiểu Tinh để hợp tác.
Trong lòng Tiểu Tinh có chí khí như thế nào, đây chính là điều mà ngay cả Sở Nam cũng không biết được, sau khi Sở Nam chọn Tiểu Tinh, liền đem vầng sáng thu lại vào trong thể nội. Mọi người ở bên ngoài nhìn thấy vầng sáng chậm rãi tiêu tán, trái tim không khỏi nhảy lên đến cổ, có người tâm thần bất an, cũng có người phi thường kinh hỉ. Bất kể thế nào thì vật bên trong cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bọn hắn.