Chương 147: Chiến Đấu Với Cự Ngạc

Hung thú vẫn còn huyết chiến.

Ánh mắt của Sở Nam vẫn không rời đi, thấy hung thú chỉ sử dụng lực lượng thuần túy, không hề thi triển chút nguyên lực nào để chém giết, trong lòng Sở Nam lập tức lóe lên một suy nghĩ:

- Đại lục Thiên Vũ đều nói chỉ có nguyên lực mới là phương pháp tu luyện cao cấp nhất, nhưng trước mặt, bất luận là Cự Ngạc huyết vân hay là Mãnh Sa răng kiếm, cho dù là Võ Quân gặp phải e rằng cũng bị chúng cắn nát.

- Trời sinh vạn vật, nhân loại cũng chỉ là một trong số đó, những Ma thú trước mặt này chỉ tu luyện lực lượng thuần túy, chuyên tu lực lượng cũng là một phương pháp tu luyện….

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Sở Nam liền không thể dứt đi được, thầm nghĩ:

- Nếu như tu luyện lực lượng đến cực hạn thì sẽ xảy ra tình huống gì? Hoặc có thể nói, lực lượng cực hạn là thế nào?

Trong lúc trầm tư, Cự Ngạc huyết vân và Mãnh Sa răng kiếm đã chiến đấu đến thời khắc mấu chốt.

Cự Ngạc huyết vân so ra có vẻ âm hiểm giảo hoạt hơn, luôn thừa cơ bắt từng con Mãnh Sa răng kiếm, sau đó quần công, tuy nhiên bởi vì Mãnh Sa răng kiếm hung bạo cho nên Cự Ngạc huyết vân cũng phải trả một cái giá rất lớn.

Cuối cùng, chỉ còn lại hai con Mãnh Sa răng kiếm vội vàng đào tẩu.

Mà Cự Ngạc huyết vân thì vẫn còn bốn con, với tư cách là kẻ chiến thắng, bọn chúng bắt đầu chia sẽ chiến lợi phẩm, từng chút một xẻ thịt đám Mãnh Sa răng kiếm để ăn, đồng thời còn có thịt của đồng bạn bọn chúng.

- Quá tàn nhẫn….

Tử Mộng Nhân cảm thán nói.

- Vật cạnh thiên trạch (*), giết người để sinh tồn, thế giới nhân loại là mạnh được yếu thua, thế giới động vật chẳng lẽ không phải?

(*) Thiên nhiên đã lựa chọn đào thải rồi thì chỉ nên hành động cho thuận với qui luật thiên nhiên, không thể tùy tiện thay Trời được.

- Nhưng bọn chúng ngay cả thịt của đồng bọn cũng ăn….

- Bọn chúng là hung thú.

- Điều này cũng đúng, đồ ngốc, ngươi nói xem mục đích của bọn chúng có phải là Mặc Liên Thuật Tử không?

- Không biết.

Thu Tiểu Mạch trong lòng thầm cầu nguyện, cầu nguyện những Cự Ngạc huyết vân kia ăn uống no say sẽ rời khỏi đây, sau đó hắn sẽ đến hái Mặc Liên Thuật Tử.

Chỉ trong chốc lát, những cỗ thi thể khổng lồ trong ao đầm chỉ còn lại xương cốt và những mảnh lân phiến….

Điều này cho thấy Cự Ngạc huyết vân đã ăn uống no say rồi.

Thế nhưng cầu nguyện của Thu Tiểu Mạch lại không hiển linh.

Bốn con Cự Ngạc huyết vân không hề ly khai, ngược lại ánh mắt trợn trừng như hạt châu, không ngừng nhìn chằm chằm vào Mặc Liên Thuật Tử, trong ánh mắt lóe lên hào quang tham lam….

- Chúng cũng ăn Mặc Liên Thuật Tử? Mặc Liên Thuật Tử là kịch độc mà, những hung thú này không sợ độc chết sao?

Tử Mộng Nhân kinh hô.

Sở Nam trả lời:

- Nếu như có thể bị độc chết thì chúng đã chết từ lâu rồi.

- Ừ, đồ ngốc, ta thấy ngươi càng ngày càng thông minh….

Tử Mộng Nhân nói xong, còn không đợi Sở Nam lên tiếng đã nói tiếp:

- Chỉ có điều dù ngươi có thông minh hơn thì ngươi vẫn chỉ là tên ngốc của ta.

Bất tri bất giác, bốn chữ “Tên ngốc của ta” trong miệng Tử Mộng Nhân được nhấn mạnh.

Sở Nam nhìn Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân lộ ra dáng vẻ thẹn thùng, cáu gắt nói:

- Nhìn ta làm gì? Còn không nhanh nghĩ biện pháp hái Mặc Liên Thuật Tử đi!

- Ồ.

Sở Nam lại chuyển sự chú ý lên bốn con Cự Ngạc huyết vân, hắn không sợ độc, nếu so lực lượng thì hắn lại càng không sợ, chỉ có điều đầm lầy này quả thật có chút phiền phức, nếu như bị lọt xuống….

Suy nghĩ một phen, Sở Nam quay sang nói với Thiết Thương Hùng:

- Bảo vệ hai người bọn họ!

Thiết Thương Hùng lập tức gật đầu.

Sở Nam nhìn Thiết Thương Hùng, đột nhiên trong lòng có chút áy náy, hắn mượn lực lượng của Thiết Thương Hùng để đả thông đường kinh mạch thứ ba, sau đó Thiết Thương Hùng lại một mực đi theo hắn, thế nhưng lại bị hắn tùy ý sai sử, nghĩ đến đây, Sở Nam còn nói thêm một câu:

- Lúc về ta sẽ nướng thịt cho ngươi ăn.

Nghe thấy vậy, Thiết Thương Hùng lại càng hoan hỉ hơn.

- Đồ ngốc….

Tử Mộng Nhân còn muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng chỉ nhắc nhở:

- Cẩn thận một chút, nếu như ngươi gặp nguy hiểm thì ta sẽ bất chấp tất cả tìm những hung thú kia báo thù….

- Yên tâm đi.

- Lâm đại ca, ta….

Thu Tiểu Mạch nghẹn lời, hắn cũng biết bốn con Cự Ngạc huyết vân kia hết sức nguy hiểm….

Sở Nam không chờ hắn nói hết lời, vỗ vỗ bả vai hắn rồi xuất ra trọng kiếm, suy nghĩ một chút lại đem theo Long nha tiến thẳng về phía trước.

Đến bên cạnh đầm lầy, con Cự Ngạc huyết vân ở trước mặt Sở Nam nhìn thấy hắn, lập tức mở cái miệng lớn dính đầy máu lộ ra hàm răng trắng hếu, Sở Nam lập tức tung người nhảy lên.

Tiếp đó rơi lên lưng một con Cự Ngạc huyết vân, con Cự Ngạc huyết vân lập tức lồng lộn lên, giống như muốn đem Sở Nam hất xuống, chiếc đuôi dài mang theo bùn lầy kịch độc vung tới.

Đáng tiếc là những kịch độc này so với kịch độc trong cơ thể Huyết Mãng còn kém hơn không ít, căn bản không tạo thành hiệu quả đối với Sở Nam.

Cự Ngạc huyết vân lăn lộn trên đất, Sở Nam lập tức nhảy đến trên thân một con Cự Ngạc huyết vân khác, Long nha trong tay chuẩn xác đâm xuống đầu Cự Ngạc.

Lân giáp ngoài xanh trong đỏ vô cùng lộng lẫy căn bản không thể ngăn được Long nha sắc bén, Long nha không chút cản trở đâm vào, một vòi máu tươi đậm đặc lập tức bắn tung tóe, Cự Ngạc huyết vân chịu phải một kích này thế nhưng lại không chết, chịu đựng đau nhức kịch liệt, nhảy bật lên…..

Sở Nam lại lần nữa phóng người lên không trung, chuẩn bị nhảy đến bên cạnh Mặc Liên Thuật Tử hái nó rồi rời đi, thế nhưng lúc Sở Nam vừa nhảy thì ba con Cự Ngạc huyết vân từ ba phương hướng khác nhau cũng nhảy đến, mở ra cái miệng lớn, tạo thành trận thế vây kín Sở Nam.

Thấy vậy, Sở Nam chỉ có thể đành buông tha, trước hết thu thập đám Cự Ngạc huyết vân rồi nói sau.

- Muốn cắn ta? Huyết Mãng đã hóa thành Thần Long còn không ăn được ta, chỉ bằng các ngươi thì có thể sao?

Tiếng nói vừa dứt, thân hình Sở Nam lại mượn đầu của một con Cự Ngạc huyết vân để phát lực, Long nha trong tay nhanh chóng đâm về phía trước, chuẩn xác đâm vào trong cái miệng dính đầy máu của con Cự Ngạc huyết vân đối diện, trực tiếp xuyên qua cằm nó.

Tiếp đó cổ tay nhanh chóng xoắn một vòng, vừa xoắn vừa thu lại, Sở Nam một kích đắc thủ lập tức nhanh chóng rút Long nha ra, hai chân phát lực phóng về phía khoảng không con Cự Ngạc vừa rồi bị hắn đâm thương, dồn lực lượng rồi nặng nề đạp xuống.

Một cước này của Sở Nam mang theo lực lượng 5000 cân nện xuống, Cự Ngạc huyết vân lập tức bị đạp lún sâu vào trong đầm lầy, sau đó Sở Nam lại lần nữa mượn lực trở mình nhảy lên không trung, mặt khác đem lực lượng hùng hậu dồn về phía chân phải, hướng về phía bụng của một con Cự Ngạc huyết vân khác mà quét đến.

Con Cự Ngạc huyết vân này lập tức bị quét văng qua một bên.

Một loạt động tác này hoàn thành chỉ trong nháy mắt, con Cự Ngạc huyết vân lúc trước bị Sở Nam đâm trúng miệng vẫn còn ở trong đầm lầy thống khổ giãy dụa, còn con Cự Ngạc huyết vân bị hắn đạp lún sâu vào trong đầm lầy vẫn chưa thấy xuất hiện, con Cự Ngạc huyết vân bị đá bay thì phải mất một khoảng thời gian mới có thể bỏ dậy được….

Đối diện với Sở Nam lúc này chỉ còn một con Cự Ngạc huyết vân.

- Chính là lúc này!

Sở Nam lập tức hướng về phía Mặc Liên Thuật Tử mà phóng đến.

Mà con Cự Ngạc huyết vân còn lại nhìn thấy ba đồng bạn của nó đều bị nhân loại này đánh trọng thương thì lập tức nổi điên, dường như nhận ra mục tiêu cuối cùng của Sở Nam, không ngờ không tấn công hắn, trái lại phóng người về phía gốc Mặc Liên Thuật Tử…..

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện