Chương 49: Di chứng

Bên ngoài viện giống như bị ác quỷ Tu La tẩy kiếp.

Chỉ thấy, lấy tự miếu làm trung tâm, trong phạm vi trăm bước, toàn bộ cây cối đều khô héo, băng tuyết trên mặt đất cũng biến thành màu đen, rắn ngủ đông, côn trùng, chuột, kiến cũng từ dưới đất chui lên, biến thành từng đống thịt nát thối rữa….

Nhất là trên tường viện, một người mặc quần áo dạ hành tiểu mao tặc, nhìn thấy nơi này giống như có một gia đình mới chuyển đến, muốn ăn trộm vài thứ. Nhưng mà trải qua biến cố vừa rồi, hắn bị treo trên tường, gió thổi qua làm lay chuyển thân hình bẹt dí, giống như là một tờ giấy màu hồng đang động đậy vậy…

Tên trộm chỉ còn lại bộ da!

[Ta kháo!]

Trầm Côn nuốt nước bọt, lập tức hiểu ra.

[Tụ linh pháp trận vô cùng bá đạo, đó chính là cướp lấy thiên địa linh khí và máu thịt vạn vật cho mình hấp thụ, cũng không khác công pháp ma đạo là mấy….Đại nạn này, chính là kiệt tác của bần tăng đó!]

[Vương lão huynh, sao không nói cho bần tằng biết rằng tụ linh pháp trận có di chứng như vậy!]

[Phá hoại một ít đồ không nói làm gì, chỉ cần bồi thường vàng bạc là được, chết một tên trộm cũng không tính, chả qua là do hắn tự chuốc lấy mà thôi!]

Nhưng còn A Phúc?

[Tuy nói A Phúc đôi khi hay giở trò, nói chuyện cũng không nghiêm chỉnh, nhưng dù sao hắn cũng là người hầu duy nhất của bần tăng, nếu hắn cũng bị hút khô thì bần tăng lấy ai hầu hạ đây!]

- A Phúc, A Phúc!

Trầm Côn gọi lớn.

Trong viện hoàn toàn im ắng….

Một lát sau, trên trời vài con kền kền ăn xác thối bay tới, hạ xuống đám cây cối hoang tàn, tranh nhau ăn một đống huyết nhục lẫn lộn.

A Phúc chết rồi sao?

Trầm Côn vội vàng xua đổi đám kền kền, nhìn đám thịt nhão trơn đầy dầu trên mặt đất, trong lòng ê ẩm:

- A Phúc, thiếu gia thực sự xin lỗi ngươi!

- Cha mẹ ơi, nơi này bị yêu thú tấn công hay sao vậy?

Nơi xa đột nhiên có tiếng kêu sợ hãi quen thuộc.

A Phúc từ con đường nhỏ chạy tới, trên người hắn toàn mùi rượu, tay trái vẫn xách một bầu rượu lớn, tay phải cầm một cái chân gà nướng, trên khuân mặt mập mạp của hắn vẫn còn hai dấu son…

- Sinh vật trong vòng trăm bước đều chết sạch, vậy mà ngươi lại không làm sao?

Trầm Côn không thể tin được.

- Cha ơi, mẹ ơi….

Nghe Trầm Côn nói chuyện đã xảy ra, A Phúc sợ đến nỗi mặt trắng bệch:

- Đại thiếu gia, ta nói thật, người đừng trách tan ha… Ta, ta hôm qua đi mua phòng, đã giấu đi một trăm lượng bạch của ngươi, vừa rồi nghe thấy ngài muốn luyện công, ta lấy bạc đó đi phong lâu ăn uống khoái hoạt…

- Cho nên ngươi vẫn giữ được mạng?

Trầm Côn vừa sợ vừa giận, hung hăng vỗ đầu A Phúc:

- Mẹ nó chứ, cái vận cức chó của ngươi!

- Hì hì!

A Phúc ngây ngốc cười, rồi đột nhiên sắc mặt thay đổi:

- Đúng rồi, đại thiếu gia, vừa rồi ta nhìn thấy hai luồng sáng một đen một trắng từ trên trời phủ xuống Tự Miếu, rồi đột nhiên hợp lại thành một mặt trời nhỏ, chiếu sáng cả Tân Nguyệt thành này cũng là do ngài làm hả?

Sau đó hắn vội vàng thúc giục:

- Nếu vậy thì ngài hãy nhanh chóng nghĩ biện pháp đi, lúc ta quay lại đây đã thấy thành vệ đội, vũ tranh đầy đủ đang muốn truy tìm hung thủ đó!

[Thành vệ đội sao?]

[Việc bần tăng dùng tụ linh pháp trận là một bí mật lớn, vạn lần không thể để bọn chúng biết được!]

[ Nhưng mà phải giấu diếm như thế nào đây?]

[ Trong vòng trăm bước, mọi vật đều bị phá hủy, cho dù đem bần tăng xẻ ra cũng không có biện pháp che dấu một phạm vi lớn như vậy đâu!]

- Mỹ nữ, có yêu thú gì có thể tạo ra tổn hại tương tự với tụ linh pháp trận không?

Trầm Côn híp mắt lại, vỗ cửa sổ của A La hỏi.

- Nam Minh Quỷ Điệp!

Âm thanh hàm hồ của A La giống như đang uống rượu.

- Mẹ nó chứ, chính là do Nam Minh Quỷ Điệp làm! A Phúc, ngươi và A La nhanh chóng trốn đi chỗ khác đi, nơi này để ta ứng phó được rồi!

Dưới sự thúc dục của Trầm Côn, A Phúc rời đi bằng con đường nhỏ, còn A La thì vừa đi vừa như múa, lưng đeo trường kiếm, tay mang vò rượu, lắc lư bay vào trong ánh bình minh. Lúc thành vệ đội tiến tới, chỉ thấy một mình Trầm Côn đang chui dưới gầm giường, dùng chăn bong trùm lấy đầu, mông chổng ra ngoài, run cầm cập…

- Trầm Côn, nơi này của ngươi xuất hiện hào quang linh khí dị thường, theo chúng ta một chuyến giải thích cho rõ ràng!

Thành vệ đội rút đao, bổ đôi cái giường.

- Đáng sợ quá, thật là đáng sợ!

Trầm Côn giống như nhìn thấy ân nhân, ôm lấy đùi binh sĩ, cảm kích đến nghẹn ngào:

- Binh ca, các ngài đến thật kịp thời, nhà của tôi bị Nam Minh Quỷ Điệp tấn công, Nam Minh Quỷ Điệp, đó là Nam Minh Quỷ Điệp hoàng nguyên thượng đoạn đó!

- …

Mấy người thành vệ đội hoàn toàn tắt tiếng.

Mọi chuyện sau đó đều nằm trong dự liệu của Trầm Côn: hắn bị thành vệ đội mang vào phủ thành chủ, thẩm vấn nghiêm chỉnh, cuối cùng bọn họ bất đắc dĩ phải công nhận rằng đúng là Nam Minh Quỷ Điệp tấn công Thiếu Lâm tự, không hề có quan hệ gì tới Trầm Côn cả!

Còn có thể có quan hệ gì đây?

Từ sau khi đài thú tôn bị hủy đến nay, yêu thú nào cũng có thể tấn công con người!

Sau ba ngày, Trầm Côn được thả ra khỏi đại lao, hắn vuốt cái đầu bóng lưỡng lo lắng….

[ Tụ linh pháp trận uy lực quá mạnh mẽ, mỗi khi tu luyện lại hủy diệt toàn bộ sinh linh trong phạm vi một trăm bước, cho nên không thể tu luyện trong thành.]

[Vậy thì nên tu luyện ở đâu?]

[ Ngoại thành sao? Khẳng định là không thể, đài thú tôn đã bị hủy, bên ngoài có rất nhiều yêu thú, bần tăng cho dù lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ của mấy ngàn yêu thú!]

[ Quên đi vậy, thời gian tới không dùng tụ linh pháp trận nữa, hảo hảo tu luyện thủ pháp linh phù vậy!]

[ Ài, nếu mà có địa điểm tu luyện cố định thì có phải tốt không…]

Trầm Côn đã có chủ ý, bắt đầu một quá trình tu luyện mới: ban ngày hắn ở trong phòng củng cố cảnh giới hoàng nguyên, buổi tối hắn nghe A La và Vương Kiêu giảng, đồng thời luyện viết linh phù. Mười ngày sau, Trầm Côn đã dùng hết một vạc lớn Mặc Thủy, sau khi hắn dùng hết vạc thứ hai thì cũng tới ngày tất niên…

Ầm.

Đêm giao thừa, A Phúc đốt pháo ngoài của phòng, còn Trầm Côn và A La thì ở trong phòng viết câu đối xuân, tranh thủ nói chuyện phiếm.

- Qua tết, bần tăng cũng mười bảy tuổi rồi!

Trầm Côn ra vẻ cảm thán:

- Đúng rồi, mỹ nữ lão sư, ngươi năm này bao tuổi rồi?

- So với ngươi lớn hơn là được!

A La lạnh lung liếc Trầm Côn.

- Lớn hơn là bao nhiêu?

Trầm Côn cười hì hì khoa chân múa tay:

- Hai mươi năm, hai mươi bảy, hay là ba mươi? Ta thấy da ngươi đẹp như vậy, chắc chắn chưa thể quá ba mươi tuổi!

- Bộ dạng ta giống hơn hai mươi tuổi sao?

Ba!

A La vỗ một cái lên cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn.

- Ai ui, ngươi vẫn chưa tới hai mươi tuổi?

Trầm Côn mở to cả hai mắt.

- Ta sợ ngươi rồi! Ta so với ngươi lớn hơn một tuổi!

A La bị khích, buột miệng nói ra tuổi thật của mình.

- Oh, Oh, tài nào da của ngươi đẹp như vậy!

- Đợi đã!

A La đột nhiên có phản ứng:

- Trầm Côn, ngươi nói da ta đẹp? Hừ, ta suốt ngày mặc váy dài trùm kín toàn thân, trên mặt cũng mang mạng che, làm sao ngươi thấy được da của ta?

Toàn than Trầm Côn nhũn ra, trên trán toát mồ hôi lạnh. [Bần tăng biết da của A La đẹp, nhưng mà đó là kết quả của việc nhìn lén đêm hôm đó, làm sao có thể nói ra được? Nói ra chắc chắn bần tăng sẽ bị A La xé xác không chừng?]

- Ta, ta nhìn tay ngươi đoán ra vậy!

Trầm Côn hoảng hốt nói bừa.

- Tay của ta?

A La lạnh lung cười, giơ hai tay lên, trên tay nàng….mang bao tay màu trắng sữa!

- Trầm Côn! Ngươi nói thật cho ta, có phải ngươi nhìn lén ta tắm rửa không?

A La bước tới gần một bước, áp lực từ người nàng ùn ùn tỏa ra!

[ Xong rồi, không nói được thì bần tăng sẽ xong đời ở đây…]

Ầm!

Trong lúc khó xử này, A Phúc từ bên ngoài lăn vào, đụng phải cửa lớn làm nát cả cửa, cái bàn phía sau cũng bị phá tan.

- Trầm Côn, ngươi nên biết điều một chút, ngươi nên dạy người hầu của ngươi đi! Ta muốn gặp ngươi, còn cần hắn thong báo hay sao?

Một thiếu niên mặt lạnh xông vào, không cần nói cũng biết là hắn đạp bay A Phúc, phá Tự Miếu của Trầm Côn…( nói rồi còn gì @@)

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện