Chương 84: Dù sao cũng không phải là bần tăng hoang phí
- Hả?
Trầm Côn thầm kêu một tiếng, đúng là số *** chó, lập tức hắn hỏi ngược:
- Giá cả thế nào?
- Giá khởi điểm là hai vạn năm ngàn lượng, mỗi lần tăng giá ít nhất là một ngàn lượng... Lấy kinh nghiệm của tôi, sau khi xong thủ tục mua bán, hẳn là vào khoảng bốn vạn năm ngàn lượng!
Lão chưởng quầy nhanh chóng phân tích giá cả, rồi lập tức cười nói:
- Tước gia yên tâm, tuy rằng chúng tôi thay người ta đấu giá, lần này không thể miễn phí cho ngài, nhưng tôi sẽ ‘chăm sóc’ đấu giá sư, chỉ cần ngài ra giá...
Mặc dù không có nói tiếp, nhưng ý tứ của hắn rất rõ ràng, chỉ cần Trầm Côn muốn mua, bọn hắn liền toàn lực chèn ép giá cả, xem như bán đi một cái nhân tình. Trầm Côn cười ha hả, tiếp nhận ý tốt của lão chưởng quầy, tuy rằng hắn hiện tại không thiếu tiền, nhưng có thể tiết kiệm một chút cũng tốt thôi.
Phòng đấu giá Bách Bảo Trai tọa lạc tại chỗ sâu nhất trên phố, là một tòa lầu các ba tầng, buổi đấu giá hôm nay diễn ra ngay tại tầng thứ nhất - một tòa đại sảnh có thể chứa năm sáu chục người. Đi vào đại sảnh, Trầm Côn được an bài ở tại hàng khách quý hạng nhất, cười hì hì quan sát buổi đấu giá của dị giới...
Ngồi ở bên cạnh Trầm Côn là một thiếu niên tóc tím, hắn vừa nhìn cách ăn mặc của Trầm Côn nhất thời liền chau mày. Cũng cần phải nói rõ Trầm Côn vốn xuất thân là hòa thượng, cho nên cử chỉ, khí chất của hắn đều có chút bóng dáng của đệ tử nhà Phật. Trầm Côn mặc một cái áo ngắn màu đen, khoác một cái áo cà sa đỏ thẫm, đầu bóng lưỡng, hơn nữa hắn lại trông như lôi thôi lếch thếch, thoạt nhìn giống như là hòa thượng nghèo đi khất thực.
Cùng ngồi với một hòa thượng nghèo không phải là vũ nhục thân phận bản thiếu gia sao? Thiếu niên tóc tím hừ một tiếng, bốn người trung niên có dung mạo xuất chúng bên cạnh hắn, lập tức cúi đầu.
-Thiếu tông chủ, ngài có gì phân phó?
- Bảo tên hòa thượng kia tránh xa ta một chút!
Thiếu niên Tóc tím thanh âm non nớt, ngữ khí hung hăng càn quấy, hiển nhiên là không có bao nhiêu kinh nghiệm xã hội, chính là một ông trời con quen ngang ngược ở nhà rồi!
Nghe thiếu niên tóc tím nói, một người trung niên thấp giọng nói:
-Thiếu tông chủ, nơi này không phải Lăng Vân cung, chúng ta không có lý do đuổi khách nhà người ta đi!
Sau đó còn hạ thấp thanh âm hơn:
- Hơn nữa Bách Bảo Trai là địa điểm trọng yếu trong hệ thống tình báo của hoàng thất Đại Triệu, có thể ngồi chố khu khách quý thì khẳng định hòa thượng kia cũng có bối cảnh, chúng ta đi ra ngoài hành sự, không nên tùy tiện đắc tội với người khác.
- Bối cảnh gì chứ? Ta nhổ vào, Triệu quốc tự xưng vương triều, bất quá là tiểu quốc ở biên thuỳ, cho dù là ta bảo hoàng đế của bọn họ nhường chỗ ngồi, hắn dám nói một chữ không sao?
Thiếu niên Tóc tím tự phụ mắng, lấy thân phận của hắn, thật sự có thể coi cả đại Triệu vương triều như lão nhà quê, nhưng người Triệu có chỗ tốt, đoàn kết, đánh nhau không cần mạng, cho nên vừa nghe tiểu tử tóc tím này nói năng lỗ mãng, mấy huynh đệ lớn gan lập tức vây lại.
- Thế nào? Tiểu huynh đệ xem thường người Triệu chúng ta?
-Ai da, mấy vị bằng hữu, là thiếu gia nhà ta đang nói đùa, chư vị chớ để ở trong lòng. Nào, một chút thành ý, xem như kết giao bằng hữu!
Người trung niên mặt mày tươi cười, nhìn khắp bốn phương tám hướng, đưa rượu ngon lên lấy lòng mấy kẻ hung dữ, sau đó dùng đầu ngón chân đá nhẹ vào thiếu niên tóc tím, thấp giọng nói:
- Thiếu tông chủ, tuy rằng thân phận ngài rất tôn quý, nhưng nơi này là trong biên giới Triệu quốc, ngươi lớn tiếng nhục mạ người Triệu, sẽ khiến nhiều người tức giận! Không bằng... Chúng ta đi ra vùng ngoại ô, săn mấy con yêu thú cho đã nghiền?
- Được rồi, được rồi!
Thiếu niên tóc tím cũng nhìn thấy ánh mắt oán độc của mọi người, không kiên nhẫn phất tay.
- Hôm nay ta tốt tính, cũng chẳng thèm tính toán cùng mấy kẻ nhà quê tiểu quốc này làm gì! Đi, đi săn thú!
Nói xong, mang theo bốn thủ hạ vênh váo đắc ý đi ra ngoài. Đứa nhỏ này từ chỗ nào tới? Trầm Côn thấy được một màn này, khinh thường bĩu môi, hắn tuy rằng hẹp hòi, nhưng cũng không tính toán với một tên nhóc mười ba mười bốn tuổi.
Đấu giá tiếp tục.
Quy trình đấu giá ở Cửu Châu đại lục và trên địa cầu không khác nhau quá lớn, đều là trước tiên giới thiệu vật phẩm đấu giá, sau đó tiến hành ra giá. Trầm Côn nhìn quanh một hồi, cũng không cảm thấy hứng thú với các vật phẩm đem ra đấu giá, dần dần đã bắt đầu thấy buồn ngủ. Lúc hắn mở mắt, chợt phát hiện thiếu niên tóc tím kia vừa mới trở lại, mà người trung niên sau lưng của hắn hơi thở hổn hển, ánh mắt mệt mỏi, giống như vừa mới có một hồi đại chiến.
Bọn hắn trở lại sao nhanh như vậy sao? Trầm Côn vừa định nhìn lại, lão chưởng quầy đã cười híp mắt ngồi lại đây, hạ giọng nói:
- Tước gia, vật phẩm được đem ra đấu giá kế tiếp chính là Tử Kim Dược Xử. Tôi đã nói chuyện qua rồi, ngài trực tiếp ra giá ba vạn hai, phần còn lại giao cho chúng tôi!
- Ồ, vậy thì đa tạ lão huynh!
Trầm Côn mỉm cười nói.
- Vật đấu giá kế tiếp, Tử Kim Dược Xử!
Trên đài đấu giá vang lên thanh âm tràn đầy sự hấp dẫn. Đấu giá sư chỉ vào một cái tráp đã đóng kín, cười nói:
- Về Tử Kim Dược Xử, ta nghĩ không cần nói nhiều? Tựa như mực nước cho linh phù sư, đồng thiết cho thợ đúc, Tử Kim Dược Xử này đúng là bảo vật mà mỗi một nhà bào chế thuốc đều tha thiết ước mơ... Giá khởi điểm hai vạn năm ngàn lượng, thấp nhất tăng giá một ngàn lượng, bắt đầu ra giá!
Ài, thủ tục thật đúng là nhàm chán!
Trầm Côn sờ sờ cằm, giơ tay lên.
- Hai vạn rưỡi...
Chỉ cần hắn nói xong, đấu giá sư sớm đã bị đút lót liền phối hợp diễn kịch, nhưng ngay khi hắn vừa nói xong, người thiếu niên tóc tím liền vỗ tay cười to.
-Có ý tứ, có ý tứ, thật sự là vận tốt đã đến rồi đây, thần tiên cũng ngăn không được, vừa muốn tìm Tử Kim Dược Xử, nó liền tự mình đưa tới cửa!
Hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nâng tay báo giá.
- Năm vạn hai!
Thế này là thế nào? Không phải đã sắp xếp xong xuôi rồi sao? Như thế nào còn có người nửa đường cướp ù vậy( chơi phỏm nhé)?
Trầm Côn nhìn nhìn đấu giá sư, nhưng đấu giá sư sớm đã toát mồ hôi đầy đầu. Không phải nói cần nói, trước đó lão chưởng quầy đã nói, Tử Kim Dược Xử này nhất định bán cho Trầm Côn với giá khởi điểm, chứ đừng nói đấu giá bình thường, mà hắn cũng chưa từng gặp qua người mới báo giá đã có kẻ khác lập tức nâng giá gấp đôi!
- Tước gia, xin lỗi!
Vừa mới vỗ ngực cam đoan, một giây sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão chưởng quầy chẳng giữ được thể diện, vội vàng giải thích nói:
- Tôi đã cùng mấy người mua chủ yếu đánh tiếng cả rồi, có thể khi đó thiếu niên tóc tím này đi ra ngoài, ta còn tưởng rằng hắn sẽ không trở về...
Ông ta hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên tóc tím, cắn răng nói:
- Được rồi, như thế này đi, Việc này là Bách Bảo Trai chúng ta chưa lo liệu cho ngài chu đáo, ngài cứ việc ra giá, tôi đài thọ!
Ngươi đài thọ? Bách Bảo Trai quả nhiên hào sảng! Trầm Côn lập tức nâng tay.
-Mười vạn lượng!
Mười, mười vạn lượng? Trái tim lão chưởng quầy thiếu chút nữa nhảy ra, Trầm Côn, ngài cũng thật ác độc! Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, hắn muốn đổi ý cũng đã chậm.
- Ái Chà, hòa thượng nghèo này còn dám tranh với ta?
Cho tới bây giờ thiếu niên tóc tím này chưa thấy qua trường hợp nào như vậy, việc hắn muốn làm, còn có người dám nhúng tay!? Hắn lập tức trở giọng nói:
- Hai mươi vạn, hòa thượng nghèo, ngươi còn dám tăng giá sao?
Trầm Côn híp mắt, lơ đễnh vung tay.
-Bốn mươi vạn!
Dù sao không phải bần tăng chi, tùy tiện nói đi!
- Có ý tứ!
Thiếu niên tóc tím cười ha ha, đứng lên vỗ cái bàn một cái.
- Vốn dĩ thiếu gia ta cũng lười tính toán, nào tám mươi vạn lượng!
Trầm Côn không chút hoang mang, mắt nhắm híp chỉ còn thấy nửa con mắt, chậm rãi nói:
- Một trăm sáu mươi vạn lượng!
Con số đưa ra vẫn là cao gấp đôi so với thiếu niên tóc tím!
- Trầm tước gia, lưu tình, hạ khẩu lưu tình a!
Lão chưởng quầy hận không thể tát một cái vào miệng mình. Ông trời,đời ta xong rồi, lại tùy tiện đồng ý, Trầm Côn kia cũng quá độc ác, lấy tiền của người khác tiêu thì không coi đó là tiền a!
Ở một góc khác, sắc mặt người trung niên cũng thay đổi, thấp giọng nói:
-Thiếu tông chủ, ngài có tiền, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy!
- Cần ngươi lắm miệng sao?
Thiếu niên tóc tím nhìn chằm chằm Trầm Côn.
- Ta ra giá ba trăm hai mươi vạn lượng, cao gấp đôi ngươi! Hòa thượng nghèo, ngươi dám theo sao?
Rồi hắn cười nhạo nói:
- Ta cũng trước, trước tiên ngươi nên nghĩ rõ ràng, ngươi có thể xuất ra số tiền này hay không? Ngươi nếu lại kêu giá, lại lấy không ra bạc, là phải rơi đầu!