Chương 314: Sau trận đại chiến
Sau Chân Long tranh đoạt chiến, ai là người để lại ấn tượng mạnh mẽ nhất?
Là Trầm Côn có được Vũ Hồn thứ sáu, đánh bại Lịch Cửu Tiêu.
Là Yến Nan Quy đoạt được đại bộ phận của thân thể của Chân Long.
Hay là Cuồng Lôi, người được chính miệng Chân Long nói rằng sau này nhất định sẽ được lưu danh sử sách.
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời rọi khắp mặt biển, trên boong thuyền, đám Thiên Minh tướng sĩ vung tay hô to
- Quang Minh Hoàng vạn tuế.
Trận chiến tối hôm qua, Chân Long bị tứ đại cường giả xé rách, tuyệt đại bộ phận đều bị Yến Nan Quy cướp lấy. Nhưng phần trọng nhất, có hiệu quả lớn nhất là long đầu thì lại bị A Phúc nuốt vào bụng. Còn Nguyên Quân vì không có số mệnh trở thành Cửu Châu Thánh Chủ nên sau khi đoạt được hai cái long trảo, nàng liền đưa cho A Phúc.
Đến lúc này, Cửu Châu Chân Long chia làm hai nửa, một nửa ở chỗ A Phúc, một nửa thuộc về Yến Nan Quy.
Mặc dù vậy, đám tướng sĩ Thiên Minh vẫn vô cùng hưng phấn, dù sao cũng đoạt được long đầu a. Quang Minh hoàng lấy được long đầu, cũng có nghĩa là Thiên Minh đã có được sự ủng hộ của Cửu Chân Chân Long, tiếp tục đại nghĩa của Viêm Hoàng… Hơn nữa nhờ có sự trợ giúp của A Phúc, trong số ba mươi bảy vạn Thiên Minh chiến sĩ, số trở về được là hai mươi lăm vạn, bảo toàn được phần lớn quân chủ lực. Nếu tính cả kết quả lấy được long đầu thì Thiên Minh có tư cách xưng là người chiến thắng.
Càng vui mừng hơn là, Đông Ca cùng Lịch Cửu Tiêu, một người chết một người bị thương, làm cho Hoàng Kim tướng sĩ rơi vào thế quần long vô chủ. Thừa dịp này Quang Minh Hoàng xông lên chém giết, chẳng những đánh tan Hoàng Kim hải quân, mà còn thu được hơn một trăm chiến thuyền, cùng với hoàng kim pháo hạm.
Hoàng kim pháo hạm, đây chính là chiến hạm mà trang bị của nó chỉ kém mỗi Ô Sào chiến hạm, bá chủ của hải dương Cửu Châu. Có hơn một trăm Hoàng Kim chiến thuyền cùng pháo hạm này gia nhập, Thiên Minh hải quân đã có thể xưng bá Cửu Châu Đông Nam nhị hải, chiếm được một nửa hải dương.
Thử nhìn bộ dáng của Hoàng Kim pháo hạm.
Dài đến trăm mét, rộng ba mươi mét, trên boong tàu có hai hàng một trăm tám mươi khẩu Lôi Đình pháo, hai bên thân tàu còn có ba tầng pháo, chừng hơn sáu trăm ổ hỏa pháo… chỉ là một cái pháo hạm mà số lượng đã lên đến hơn tám trăm khẩu pháo, hơn một trăm pháo hạm kia, có bao nhiêu đây? Có đại pháo này rồi, có thề giết chết bao nhiêu Hoàng Kim Huyết Tộc?
Còn có cột buồm của pháo hạm… Nói thực ra, trang bị của Thiên Minh hải quân kém xa Hoàng Kim hải quân. Cột buồm của bọn họ cũng chỉ có mười mấy mét, nhưng cột buồm của Hoàng Kim Hải Quân lại lên đến sáu bảy mươi mét, cao chót vót tựa hồ như chọc trời… nếu không bị một cái bóng khổng lồ che lấp thì nhất định vô cùng uy phong.
Ôi chao?
Khổng lồ?
Thiên Minh hải quân đột nhiên phát hiện ra, đằng sau hạm đội xuất hiện một chiến hạm ngăm đen, dài đến mức khủng bố, vài trăm mét, rộng cũng đến một trăm mét. Chiến hạm có kết cấu khép kín vì vậy không thể nhìn rõ tình hình trên boong tàu cũng như trong tàu. Nhưng nhìn vào những răng cưa dày đặc hai bên thân tàu, cùng với mũi nhọn sắc bén trên mũi tàu, không ai dám nghĩ bên trong cái chiến hạm khổng lồ này còn có thể cất giấu hệ thống vũ khí kinh khủng đến mức nào.
Còn có hệ thống động lực… cái chiến hạm này ngay cả cột buồm cũng không có, cũng không hề có chân vịt, nhưng lại lướt trên mặt biển vô cùng nhanh chóng, sau lưng chiến hạm từng đợt sóng cao nhồi lên, dập xuống…
Đáng sợ nhất là, mũi tàu lại giống…
Đầu của chiến hạm này không giống như kình ngư, hay hải Thần hoặc là tướng quân như thông thường, mà lại là một pho tượng thiên thủ Quan Âm. Mấy gã binh lính theo đạo Phật lập tức muốn quỳ lạy. Nhìn kỹ, bức tượng Quan Âm này trông vô cùng sống động, khóe miệng dường như chứa đựng một tia ác độc, oán hận, thô bạo, khiến người khác nhìn vào không khỏi rét run.
Trước mặt chiến hạm này, Hoàng Kim pháo hạm tựa như một đàn cừu nhỏ đã được làm lông sẵn, chỉ đợi đám đại hôi lang vui lòng nhận lấy ….
- Đây là vũ khí mới của Hoàng Kim Huyết Tộc sao?
- Cẩn thận
Thiên Minh hải quân liền nhanh chóng chuẩn bị. Nhưng ngay khi bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị pháo, thì trên chiến hạm màu đen xuất hiện một thân ảnh, chính là Trầm Côn đang cười híp mắt ngồi xổm vẫy tay về phía mọi người
- Các huynh đệ, thật sự hăng say quá đấy.
- Đây là … Đoạt Nhật Lâu?
Nguyên Quân lắc mình bay lên chiến hạm, nàng vẫn còn mặc thú diện khải giáp từ hôm qua, vẻ mặt kinh hỉ nhìn chiến hạm dưới chân
- Không sai, quả nhiên là Đoạt Nhật Lâu, Trầm thiên quân, ngươi đã đem Đoạt Nhật Lâu biến thành chiến hạm sao?
- Hắc hắc, không chỉ là chiến hạm
Trầm Côn cười bỉ ổi nói
- Phi hành khí, tàu ngầm, thiết bị thăm dò, biệt thự trang viện… ngươi muốn cái gì ta cũng có thể biến ra cái đó, mỹ nữ ngươi không nghe nói qua sao? Đoạt Nhật Lâu chính là đầu của Đại Nhật Chiến Thần, có tới hơn ba mươi loại biến hóa a
- Tiểu nhân đắc chí
Nguyên Quân thầm mắng một câu, lo lắng hỏi:
- Linh hồn của Mặc Ly đâu?
Đoạt Nhật Lâu chỉ là một kiện binh khí vượt thời đại mà thôi, nhưng cơ quan hoàng Mặc Ly lại là đại tông sư có thể chế tạo ra vô số binh khí. Vì thế Nguyên Quân quan tâm đến vị đại tông sư này hơn cũng là lẽ tự nhiên.
- Ngươi nói Mặc lão?
Trầm Côn ngoắc ngoắc ngón tay, chờ khi Nguyên Quân ghé tai lại gần, hắn cười híp mắt nhỏ giọng nói
- Mau nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thân phận, ta sẽ để cho Mặc lão xuất hiện.
- Không nói cũng không sao, ta cũng không có hứng thú hỏi bí mật của ngươi
Nguyên Quân bĩu môi một cái, xoay người sang chỗ khác, ném cho Trầm Côn một cái lệnh bài
- Ngươi chính là thập tam Thiên Quân, có nghĩa vụ trợ giúp Thiên Minh chế tạo binh khí… Được rồi, kể từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức là tổng quản phụ trách quân nhu của Thiên Minh a.
Trầm Côn mở to đôi mắt nhỏ, trừng lớn. Mà Nguyên Quân lại đắc ý cười nhẹ, đôi mắt đẹp liếc Trầm Côn một cái.
Dám đấu với ta sao? Mặc Ly ngươi đã thu được, cũng tốt. Dù sao thì ta cũng chỉ cần cơ quan thuật của Mặc Ly, có điều thông qua ngươi mà thôi… không phải cũng vậy sao.
Mời Trầm Côn tiến vào Thiên Minh chiến hạm, Nguyên Quân kể lại chuyện tối hôm qua.
Tối hôm qua, Chân Long bị tứ đại cường giả phân thây, mọi người đều sợ ngây người… ^^%$$, không ngờ Cửu Châu Chân Long cứ như vậy bị xé rách a!! Huyền Dận không khỏi lắc lắc đầu, vũ hồn khí phách trùng thiên cũng đã cảm nhận được thực lực của mình, Cửu Châu Chân Long cũng đã không dùng được nữa, vậy còn phải chém giết, tranh đoạt mấy cái bộ phận làm gì. Hắn là người đầu tiên rút lui khỏi chiến trường.
Bất quá Dương Vô Mệnh lại lập tức đuổi theo, mục tiêu của hắn là đem Cửu Châu Chân Long thuận lợi quy chủ, làm sao có thể cam lòng chứng kiến Chân Long bị phân thây đây?
Vừa nhìn hai người này đánh nhau, Nguyên Quân lập tức kéo A Phúc chạy trốn… sau một hồi hỗn chiến, Dương Vô Mệnh cùng Huyền Dận cả hai đều không thể làm gì người kia, chỉ có thể rút lui. Kết quả là, tính cả Đông Ca truy đuổi Quang Minh hoàng, tất cả đều bị Yến Nan Quy chặn đánh, sau đó thu thập từng người một.
Đương nhiên, Nguyên Quân còn chưa biết, Yến Nan Quy đã cướp được đại bộ phận hài cốt Chân Long, nàng chỉ có chút kỳ quái là… tại sao Đông Ca còn chưa đuổi đến?
Mặc kệ như thế nào, Thiên Minh cũng đã chiếm được đầu của Cửu Châu chân long, cũng đáng để ăn mừng a.
- A Phúc đâu?
Sau khi nghe Nguyên Quân nói xong, Trầm Côn nửa ngày cũng không khép lại được miệng, không ngờ đầu của Cửu Châu Chân Long lại thuộc về A Phúc. Tên béo chết tiệt này, có thể thực sự trở thành Cửu Châu Thánh Chủ sao?
- A Phúc đang bế quan, muốn tiêu hóa Chân Long đế khí, bất quá…
Nguyên Quân nhíu mày.
- Tình huống của hắn tựa hồ không được lạc quan cho lắm
Làm sao vậy?
Trầm Côn vội vàng đi vào khoang thuyền nơi A Phúc bế quan, ghé vào cửa sổ nhìn… Nếu là người khác thì có lẽ sẽ không nhìn ra chân tướng, nhưng hắn có được Hồn Kinh, vì thế vô cùng minh bạch.
Tối qua khi Huyền Dận xuất hiện, Chu Công Cẩn trong cơ thể của A Phúc liền lập tức cảm ứng được sự tồn tại của cố chủ Tôn Bá Phù, sau đó hắn liền rơi vào hôn mê…
Cố chủ ly biệt, tình nghĩa huynh đệ, đáng lẽ hắn phải ngay lập tức bỏ A Phúc, đầu nhập cho Huyền Dận mới đúng. Nhưng chính là… A Phúc đã có được đầu của Cửu Châu long, nhất định chính là Chân Mệnh Thiên Tử. Nếu bỏ một chủ nhân như vậy, liệu có thể thực hiện được giấc mơ thống nhất Cửu Châu, lưu danh sử sách sao?
Một bên là huynh đệ, một bên là cơ hội, Chu Công Cẩn thật sự vô cùng khó xử…
Lúc này, hắn đang ở trong cơ thể của A Phúc đi đi lại lại, ngón tay cầm chuôi kiếm vì siết mạnh mà đã trở lên trắng bệch. Cảm nhận được Vũ Hồn muốn bỏ mình ra đi, A Phúc khóc thét nói:
- Đại gia, đại thúc, đại tổ tông… ngươi không thể bỏ ta mà đi a, ngươi đi rồi, A Phúc, A Phúc biết dựa vào ai đây.
Hắn khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lèm nhèm, ngồi bệt xuống ôm đùi. Vì thế trong mắt người ngoài, thì sau khi A Phúc nuốt được long đầu, bộ dáng của hắn không ngờ như lại sắp phát điên.
- Ngươi hiểu sao?
Nguyên Quân thở dài nói:
- Ta cũng vừa mới phát hiện, Quang Minh hoàng đột nhiên có năng lực hải quân, là vì chiếm được linh hồn của Tiếu Đông Phong… Cố chủ gặp khó khăn, Tiếu Đông Phong lại là kẻ trượng nghĩa, chắc hẳn hắn sẽ rời khỏi A Phúc a.
- Mỹ nữ, ngươi thấy được Vũ Hồn sao?
Trầm Côn hoảng sợ cả kinh. Chỉ một câu, Nguyên Quân đã nói toặc ra Vũ Hồn của A Phúc, chẳng lẽ nàng lại có được lực lượng nhìn thấu linh hồn a?
Tựa hồ nhìn được tâm tư của Trầm Côn, nàng bèn nói:
- Ngươi có nghe nói qua một loại chức nghiệp, tên là “ Hồn sư” không?
Nguyên Quân cười nói:
- Ta tu luyện hồn sư bí pháp, có thể nhìn thấu được đại đa số Vũ Hồn của người khác.
Nga.
Trầm Côn giật mình nghĩ tới, năm đó khi nói chuyện cùng A La, nàng cũng có nói qua, trên đại lục có một loại chức nghiệp thần bí gọi là Hồn Sư, có thể nhìn thấu được Vũ Hồn, thậm chí còn có thể giúp cho Vũ Hồn thăng cấp. A La nói cũng đã lâu, khiến cho Trầm Côn có chút quên mất, lúc nãy nghe thấy vậy hắn không khỏi cẩn thận nhìn thoáng qua Nguyên Quân.
- Mỹ nữ, không phải ngươi cũng nhìn thấu được Vũ Hồn của ta đó chứ?
- Bản thân ta rất muốn.
Nguyên Quân thẳng thắn nói:
- Ngay từ lần đầu gặp ngươi, ta đã nhìn thấy Bất Sắc, trong cơ thể hắn còn có Trung Nghĩa Thiên Thu.. chính là, ngươi …
Nàng giảm thấp âm thanh xuống.
- Uy, có thể nói thật cho ta, ngươi tu luyện công pháp gì? Tại sao lại khiến ta không thể xem rõ linh hồn của ngươi?
Trầm Côn nở nụ cười, ngẫm lại thấy cũng đúng, mặc dù Nguyên Quân rất cường đại, nhưng cũng chỉ là một nhân loại bình thường, làm sao có thể nhìn thấu sự ảo diệu của Địa Tạng vương?
- Muốn nhìn Vũ Hồn của ta sao?
Trầm Côn cười hắc hắc:
- Có thể a, bất quá ngươi phải nói cho ta biết trước, những Vũ Hồn của ngươi là ai?
Tối hôm qua, Chân Long nói với Nguyên Quân ba câu, rất rõ tàng, ít nhất Nguyên Quân cũng có ba Vũ Hồn.
Bất Phụ Thiên Hạ.
Bất Thế Bình Tiên.
Hai Vũ Hồn này,Trầm Côn đã thấy trên chiến trường, nhưng Vũ Hồn thứ ba của Nguyên Quân.. là ai đây?
- Nếu ta cho ngươi biết, Vũ Hồn thứ ba của ta là ai.. ngươi thất sự sẽ nguyện ý nói ra Vũ Hồn của bản thân?
Nguyên Quân nhướng mày hỏi. Vừa rồi, theo lời Trầm Côn nói, thì dường như chỉ là đùa vui, không nghĩ tới hắn thật sự nguyện ý cùng Nguyên Quân trao đổi…
Cũng tốt.
Dù sao thì cũng ở Thiên Minh lăn lộn, thẳng thắn thành khẩn một chút mới có lợi.
Trầm Côn cười cười, cúi sát vào nói:
- Vũ Hồn của ta rất nhiều… gần đây nhất chính là Cơ quan hoàng Mặc Ly.
- Mặc Ly đã trở thành Vũ Hồn của ngươi?
Nguyên Quân ngạc nhiên ngẩn người, lập tức bật cười nói:
- Khó trách vừa rồi ngươi lại không chịu nói Mặc Ly ở đâu… ngươi đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không gạt ngươi.
Nói xong nàng lộ ra hai thanh thần kiếm của mình.
- Ỷ Thiên Kiếm, vỏ của Thanh Công Kiếm, nhìn thấy hai kiện binh khí này, ngươi đã biết Vũ Hồn thứ nhất của ta là ai rồi chứ?
^%%$##
Trầm Côn nắm lấy Bất Sắc, vội vàng nhét vào cái túi đeo bên eo của mình, sau đó gắt gao giữ chặt.
- Lão Tào?
Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Nguyên Quân.
- Mỹ nữ, ta đã nói rồi Trung Nghĩa Thiên Thu chỉ có thể là của ta, Tào Mạnh Đức nếu có thích hắn cùng đừng đánh chủ ý với ta.
Nguyên Quân nhún nhún vai, cười:
- Chuyện của Vũ Hồn, ta không thể quản, muốn giữ được Trung Nghĩa Thiên Thu thì phải xem bản lãnh của ngươi.
- Cái này không cần ngươi nói.
Trầm Côn cẩn thận đề phòng nhìn Nguyên Quân, bỗng nhiên trong lòng chợt động, chỉ vào vỏ kiếm của Thanh Công kiếm.
- Mỹ nữ, tặng thêm cho ngươi một tin tức nữa… hắc hắc! Năm đó, Thanh Công kiếm bị người nọ cướp đi ở dốc Trường Bản, hiện giờ không có trong tay ngươi, khẳng định là vẫn còn đang nằm trong tay của hắn…
- Ngươi muốn biết tung tích của người đó sao?
- Ngươi cứ nói đi?
Trầm Côn cười tít mắt, tựa hồ như hắn đang có cơ hội tìm được một cái Vũ Hồn mạnh nhất.
Đáng tiếc, thần sắc Nguyên Quân lại có chút cô đơn.
- Ta biết nơi người đó hạ lạc…
Nàng cười khổ một tiếng,
- Chính là khi còn sống không người nọ được trọng dụng, sau khi chết lại hóa thành Vũ Hồn, bay lượn trên chín tầng trời. Hiện giờ… hắn đang cao cao tại thượng quan sát tất cả chúng sinh ở Cửu Châu này.
- A?
Trầm Côn cả kinh há hốc miệng. Trung nghĩa thiên thu ở trong cơ thể Bất Sắc, mạnh mẽ mở mắt,
- Tứ đệ lại có được cơ duyên như vậy sao?
- Ngươi không tin sao?
Nguyên Quân chua xót nói:
- Ta cũng không thể tin được… sau khi có được Tào Mạnh Đức, ta cũng như hắn, thích những vị tướng mà hắn từng ngưỡng mộ, nhất là trung nghĩa thiên thu, còn có Triệu Tử Long ở dốc Trường Bản, ta lại càng ngày đêm mong nhớ. Năm năm trước ta tìm được hắn, kết quả là lại phát hiện ra hắn đã muốn…
- Hắn đã muốn trở thành người duy nhất ở Cửu Châu đại lục, vượt qua thần cấp vũ hồn, Hào Long ngút trời.
Nguyên Quân ảm đạm thở dài:
- Hơn nữa ta cũng không có chứng kiến chân diện mục của chủ nhân hắn, nhưng người có thể làm cho ta không dám nhìn trực tiếp, chỉ sợ cũng là thần tiên a.
Trầm Côn tặc tặc lưỡi, quyết định từ này sẽ không bao giờ… nói cái chuyện tình này nữa, hắn chậc lưỡi nói:
- Ta còn có một Vũ Hồn, là Lý Mục.
- Đại Triệu quân thần?
Biết được Lang Nhân Biến Thân của Trầm Côn, Nguyên Quân cũng không quá kinh ngạc, chính là gật gật đầu nói:
- Vũ Hồn thứ hai của ta cũng từng làm qua Chấp Kích Lang…
- Khó trách ngươi lại sửa lại kịch bản vở BáVương Biệt Cơ.
Một câu Chấp Kích Lang như vậy là đã đủ rồi, Trầm Côn cười nói:
- Thật đúng là Bất Thế Binh Tiên… Hàn Tín có thể chịu nhục chui háng, sự nhẫn nại của ngươi, chính là chịu ảnh hưởng của hắn?
Nguyên Quân gật đầu thừa nhân:
- Vũ Hồn thứ ba của ta, là bổn mạng Vũ Hồn hiếm thấy, ta dám chắc rằng, nếu ta không nói ra thì cho dù là thần tiên cũng không thể biết được sự tồn tại của nàng…
Đang nói, trong khoang thuyền bỗng vang lên tiếng khóc của A Phúc.
- Gia gia, tổ tông, lão tổ tông mười tám đời…. Người đừng đi a.
Tiếu Đông Phong rốt cục quyết định ly khai sao?
Nguyên Quân thần sắc biến đổi, lời nói đến miệng cũng nuốt trở về.
- Trầm Côn, mau nghĩ biện pháp đi, A Phúc không thể mất đi Tiếu Đông Phong, Thiên Minh cũng không thể mất đi Quang Minh Hoàng.
- Yên tâm, để ta thu phục hắn.
Trầm Côn bỗng nhiên thần bí cười cười.
Hắn vừa rồi đã lục lọi Hồn Kinh, tìm cách để giải quyết vấn đề khó khăn này…
Hắc Long Hội
:00 (32)::00 (32)::00 (32)::00 (32):
Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?69487)