Chương 347: Mưu nhi hậu động
Sáng sớm ngày thứ hai, Trầm Côn cuối cùng cũng thuyết phục được A Phúc, khiến hắn minh bạch đạo lý nhất định phải làm hoàng đế, nhưng A Phúc cũng lặng lẽ đưa cho Trầm Côn một con dấu, nói đây là Hổ Phù hải quân của Quang Minh Hoàng, hắn có thể làm hoàng đế, nhưng con dấu này Trầm Côn nhất định phải nhận lấy.
Trầm Côn cân nhắc thật lâu mới hiểu được, A Phúc chính là loại người không có chủ kiến, nếu cho hắn làm cấp dưới, hắn có thể lo liệu mọi việc ổn thỏa, nhưng nếu để cho hắn gánh vác trách nhiệm, lòng hắn sẽ thấy bất ổn.
Giao con dấu cho Trầm Côn, cũng chính là do kiểu suy nghĩ không muốn gánh trách nhiệm của A Phúc tạo nên.
Ánh nắng ban mai rạng rỡ theo mép tường chiếu vào sân, A Phúc nháo loạn một đêm, giờ đang nằm sấp ngủ trên ghế đá trong sân.
Khi hắn lẩm bẩm cái gì đó thì cùng lúc tiếng nói của Tiếu Đông Phong cũng từ trong cổ cầm truyền ra.
- Trầm Côn, ngươi cầm tù ta ba năm, cũng nên cho ta một cái công đạo chứ!
Hắn lành lạnh cười, đây là nói chuyện hắn bị Trầm Côn đem nhốt ở trong thân thể A Phúc đã ba năm, đến nay cũng vô pháp rời khỏi.
Tiếu Đông Phong giọng nói lạnh lùng, tựa hồ muốn tìm Trầm Côn tính sổ, bất quá Trầm Côn cười hắc hắc hỏi ngược lại:
- Lão huynh, cầm tù ngươi ba năm là ta không đúng, bất quá chẳng lẽ ba năm này trôi qua không thoải mái với ngươi sao?
Tiếu Đông Phong nở nụ cười.
Mấy năm nay hắn sống rất thoải mái, trăm vạn đại quân dưới trướng, mấy ngàn chiến tướng có thể tùy ý điều động. Dù là khi còn sống hắn cũng chưa từng được nếm qua loại quyền lực cùng địa vị này, nhất là cục diện bây giờ, nghĩ tới chính mình có thể giúp đỡ một tên tử bàn tử ( mập mạp chết tiệt), từ nô lệ quật khởi thành hoàng đế, hắn hưng phấn đến nỗi tay phát run, thân là mưu thần, sở nguyện chẳng phải là phụ tá một tên chủ từ yếu nhược đi lên vương tọa tối cao của Cửu Châu đại lục hay sao?
Năm đó Gia Cát Khổng Minh lựa chọn Lưu Bị, liền như cá gặp nước, hôm nay hắn Chu Công Cẩn lựa chọn A Phúc, cũng như rồng về biển lớn.
- Quên đi, mấy năm nay A Phúc đối với ta là nói gì nghe nấy, mặc ta tùy ý thi triển, cũng không uổng một thân sở học của ta!
Tiếu Đông Phong cười cười, cũng không tính toán chuyện này nữa, lại hỏi tiếp:
- Ngươi về đây làm gì? Là nhắm vào Huyết Sắc Sơn Hà sao?
Trầm Côn gật đầu.
- Vừa lúc, ta muốn đem ngôi vị hoàng đế Thiên Minh và Huyết Sắc Sơn Hà một lưới gom hết, nhưng đang thiếu một cao thủ như ngươi áp trận.
Tiếu Đông Phong nói:
- Chúng ta liên thủ, sau khi chuyện thành công, ngôi vị hoàng đế thuộc về A Phúc, Huyết Sắc Sơn Hà thuộc về ngươi, thế nào?
- Nói thật dễ, nhưng mà lão huynh!
Trầm Côn thở dài:
- Ngươi có biết hai chuyện này có bao nhiêu khó khăn không? Ngôi vị hoàng đế, có Thủy Nguyệt Vũ chắn ở phía trước, còn Huyết Sắc Sơn Hà có bốn tên lão ni của Nữ Oa Cung, còn có bốn loại pháp khí truyền thuyết thủ hộ.
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu thiên hạ cường giả tập hợp lại, dẫn tới một hồi đại chiến không phân địch ta, ngươi có nắm chắc tại trong hỗn chiến, cam đoan trong một canh giờ không cho ai đoạt Tiêu Khinh Hoàng Điêu Tượng không?
Tiếu Đông Phong đột nhiên ngắt lời Trầm Côn.
Từ ngữ khí của hắn có thể nhận ra sự tự tin nồng đậm. Mi mắt Trầm Côn giật giật:
- Có ngươi thật nắm chắc lấy được hai kiện đồ vật này?
- Trả lời ta trước, ngươi có thể giữ vững một canh giờ hay không?
Trầm Côn nghĩ nghĩ:
- Nếu Thủy Nguyệt Vũ không phát động Hào Long Thiên Tung, một canh giờ tuyệt đối không thành vấn đề.
- Yên tâm, Thủy Nguyệt Vũ tuyệt đối sẽ không xuất hiện, đối thủ của ngươi là Ca Thư Ứng Long, Ba Sơn Vũ, Tố Tâm, còn có bốn lão ni cô của Nữ Oa Cung!
Mỗi cái tên liên tiếp xuất hiện này đủ để cho những kẻ can đảm đều tê liệt, bất quá Trầm Côn của ba năm sau nghe tới liền khẽ mỉm cười:
- Lão huynh, ngươi rốt cuộc mưu đồ cái gì, nói mau!
- Ha ha, có vài chuyện nói ra sẽ không linh, còn thời gian bốn ngày, ngươi tự nhìn đi!
Tiếu Đông Phong cười to nói:
- Gia Cát Huyền Hồ nói không sai, ta để thế thân Quang Minh Hoàng giả chết là một chiêu liên hoàn kế, giả chết chỉ là bước đầu tiên…
- Nha
Ánh mắt Trầm Côn híp lại, sớm nghe nói Tiếu Đông Phong mưu trí tuyệt luân, nhưng lúc này đây, hắn mới là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến mưu đồ của Tiếu Đông Phong.
Trong bốn ngày này, đến tột cùng sẽ phát sinh biến đổi lớn như thế nào đây?
Trầm Côn liền ẩn mình tại Cận Thiên Cung, từng ngày chứng kiến tình thế biến hóa dưới sự khống chế của Tiếu Đông Phong.
Ngày đầu tiên, tin tức Quang Minh Hoàng bị Thủy Nguyệt Vũ giết chết truyền khắp Cửu Châu đại lục, nhất thời giấy lên ngàn vạn sóng gió, vì Quang Minh Hoàng báo thù có, vỗ tay bảo hay có, chúc mừng cũng có…
Một đám tướng lĩnh dưới trướng Quang Minh Hoàng, cũng bắt đầu mưu tính đường đi.
Gia Cát Huyền Hồ đưa cho Thanh Vũ Thiên Quân một phong thư, muốn suất lĩnh quân bản bộ lương nhờ dưới trướng Thanh Vũ. Hiên Viên Thiên Đạo, Bạch Chi Ngữ, Long Kiệt ba đại tướng thông lĩnh hải quân tại hải ngoại cũng dồn dập mang theo binh mã kéo tới Thu Diệp Thành.
Hiên Viên Thiên Đạo chỉ dẫn theo sáu nghìn người, Bạch Chi Ngữ tám ngàn, Long Kiệt dựa vào chiêu bài bào thù cho Quang Minh Hoàng mang nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ có ba vạn.
So với hai mươi ba vạn quân canh giữ của Thu Diệp Thành, mấy con số sáu nghìn, tám nghìn, ba vạn này thật quá nhỏ bé không đáng kể, hơn nữa tất cả các đại Thiên Quân đều đang bận rộn mời chào các cựu tướng của Quang Minh Hoàng, tin rằng không ai có thể cự tuyệt đám đại tướng này đến Thu Diệp Thành quy phục.
Mà ở thời điểm đám binh mã này bắt đầu điều động, kẻ mới đầu nhập là Gia Cát Huyền Hồ, cũng thông qua Thanh Vũ Thiên Quân ám chỉ đến Thủy Nguyệt Vũ. Nếu muốn công tuyển tân quân, cần gì phải che giấu, nếu muốn tuyển, thì liền tuyển oanh oanh liệt liệt trước bàn dân thiên hạ. Thủy Nguyệt Vũ bệ hạ, hãy mở một đại hội công tuyển đi.
Thủy Nguyệt Vũ trời sinh tự kỷ điên cuồng, đối với chuyện khoe khoang tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Hắn lập tức gửi thông điệp đến các đại Thiên Quân, ba ngày sau ở Cận Thiên Cung sẽ mở một đại hội công tuyển, ai làm hoàng đế, sẽ giải quyết dứt khoát!
Bây giờ, Trầm Côn đối với kế hoạch của Tiếu Đông Phong, cũng nhìn ra được một chút manh mối.
Tới ngày hôm sau, các mạch nước ngầm trong Thu Diệp Thành bắt đầu hoạt động.
Thiên điện Cận Thiên Cung.
- Nghĩa mẫu!
Ti Nam đang trêu đùa mấy nhân loại sắp thành thực vật, bỗng nhiên một con ruồi nhỏ chợt bay xuống đậu bên tai, nàng cẩn thận nghe ngóng thanh âm của nó, sau đó liền nhanh chân tiến vào một gian mật thất.
Một thân ảnh vô cùng tao nhã đang ngồi trong mật thất, chính là yêu hồ Tố Tâm ở Vạn Lý chi ngoại.
Bên cạnh Tố Tâm còn có một tên đại tướng uy vũ mặc giáp trụ màu đen.
Vị đại tướng này, trong ánh mắt lộ ra một chút mờ mịt cùng mê ly, tựa hồ thần trí đã bị Tố Tâm khống chế.
- Nghĩa mẫu, nữ nhi vừa mới nhận được tin tức, Quang Minh Hoàng đã chết, Thủy Nguyệt Vũ ba ngày sau sẽ mở đại hội công tuyển!
- Nga? Đại hội công tuyển?
Tố Tâm đang hứng thú nhìn vị đại tướng kia, liền nghiêng đầu quay lại hỏi:
- Nói cách khác, ba ngày sau, Thủy Nguyệt Vũ sẽ bị cầm chân ở Cận Thiên Cung. Chúng ta muốn cướp Huyết Sắc Sơn Hà về thì chỉ cần đối phó mấy lão ni cô là được.
- Đúng vậy!
Ti Nam hưng phấn ngẩng đầu.
- Nghĩa mẫu, động thủ đi, ngài lén vào Thu Diệp Thành, không phải là vì chờ đợi một cơ hội như vậy để đoạt Huyết Sắc Sơn Hà về sao?
- Đừng nóng vội, để ta nghĩ xem đây có phải là một âm mưu hay không.
Khóe miệng Tố Tâm khẽ cười mỉm.
Ti Nam cũng cười, nàng nhìn chằm chằm uy vũ đại tướng:
- Cho dù là âm mưu thì sao? Nghĩa mẫu, ngài đã cải tạo hắn thành Cữu Diện Thú Thần, ngài cùng hắn liên thủ, cho dù là thần phật hàng thế, cũng không phải là không có lực đánh một trận nha!
- Ngươi này nha đầu, nói thực làm ta động tâm!
Tố Tâm nắm lấy tay của uy vũ đại tướng, chậm rãi vuốt ve, nói:
- Một khi đã như vậy. Ngươi đi chuẩn bị đi, ba ngày sau, ngươi đại biểu ta đi tham gia đại hội công tuyển, mà ta cùng Cửu Diện Thú Thần thì đi lấy Huyết Sắc Sơn Hà!
Cơ hồ là cùng một thời gian.
Tại trong một ngõ hẻm không có gì là bắt mắt.
Cơ Nhược Vũ hóa trang thành thương nhân vào thành đang lặng lẽ đi vào một tiểu khu đổ nát, tay gõ cửa, miệng nói một câu ám hiệu.
- Vào đi
Cửa nhỏ mở ra.
Trong viện, một nữ nhân tuổi còn trẻ, tóc đỏ dài, mày phượng uy nghi đang yên lặng nhìn thinh không. Trên tay phải nàng đeo một cái vòng phong cách cổ xưa, thoạt nhìn không có gì bắt mắt, nhưng mười mấy đại hán hùng tráng khác trong viện, tất cả đều đang cuồng nhiệt nhìn vòng tay kia.
- Bệ hạ!
Cơ Nhược Vũ hưng phấn nói:
- Mạt tướng vừa mới nhận được tin tức, ba ngày sau Thủy Nguyệt Vũ sẽ mở đại hội công tuyển. Quang Minh Hoàng đã chết, Thiên Minh đại loạn, Thủy Nguyệt Vũ tất sẽ bị đại hội dây dưa không thoát thân được, đây đúng là cơ hội tốt để ngài cướp lấy Huyết Sắc Sơn Hà!
- Vậy sao?
Mặt vị nữ hoàng tuổi trẻ không chút biểu tình, thản nhiên nói:
- Ngươi đã cho là cơ hội, vậy làm đi thôi, ba ngày sau!
Nàng giơ vòng tay lên.
- Ta sẽ dùng thông linh trạc này triệu hoán Hoàng Kim Thần Tộc hàng thế, hiệp trợ ngươi cướp lấy Huyết Sắc Sơn Hà.
- Tuân mệnh!
Cơ Nhược Vũ cúi người hành lễ, lại lập tức ngẩng đầu lên nói:
- Nữ hoàng bệ hạ, ngài không vui sao?
- Có cái gì mà vui chứ?
Nữ hoàng trong lòng chua sót cười,
-Quang Minh Hoàng đã chết, Trầm Côn cũng không lộ diện, xem ra hắn thật sự đã chết ở ba năm trước.
- Đại hỗn đản ngươi sao có thể thật sự chết, vị trí Hắc bào Tể Tướng ở Cứu Thế Sơn vẫn còn đang giữ lại cho ngươi a!
Tại một tòa thiên điện khác ở Cận Thiên Cung.
Hai tên tiểu ny tử Bạch Tiên Nhi và Ca Thư Tình mặc dù là hai bên đối địch, nhưng quan hệ cá nhân không tệ, đang đánh cờ đến lúc sôi nổi nhất thì hai tên phó tướng kẻ trước người sau đi đến.
Một tên phó tướng nói khẽ mấy câu với Ca Thư Tình, người kia thì cũng nói với Tiên Nhi vài câu, nghe xong, hai cô gái nhỏ nhìn nhau cười.
- Ca Thư muội muội, xem ra chúng ta lại phải cần nổ lực giết chết đối phương rồi!
Bạch Tiên Nhi bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
- Vậy đừng chơi cờ nữa, đi thôi, cái gì nên làm, trong lòng chúng ta đều rõ.
Ca Thư Tình bất đắc dĩ cười, hướng về phía thiên điện của mình bước đi.
Mà Bạch Tiên Nhi thì hướng theo một tòa thiên điện khác, nàng quỳ gối trước một cái nhà gỗ yên tĩnh nhỏ, hướng vào bên trong nói:
- Ta mới vừa nhận được tin tức, Thủy Nguyệt Vũ ba ngày sau sẽ mời dự đại hội công tuyển. Đây là cơ hội rất không tệ, ngài có thể nhân cơ hội đánh lén, đoạt đến Huyết Sắc Sơn Hà!
- Phía Ca Thư Tình như thế nào?
Trong phòng truyền ra một cái thanh âm lạnh lùng.
- Ca Thư Tình hẳn là cũng đang làm chuyện giống như ta?
Bạch Tiên Nhi cười nói:
- Ngài có thể ẩn trong đội ngũ vào thành, Ca Thư Ứng Long cũng sẽ không ngoại lệ. Ta đoán, Ca Thư Ứng Long cũng đang lánh tại một thiên điện khác, ba ngày sau, hắn cũng sẽ tranh đoạt Huyết Sắc Sơn Hà!
- Không chỉ là Ca Thư Ứng Long, còn có Tố Tâm sau lưng Ti Nam, và cả Hoàng Kim Huyết Tộc mà chúng ta đã thấy khi vào thành, tất cả mọi người đều tại Cửu Châu, ba ngày sau, tại phụ cận Điêu Tượng Tiêu Khinh Hoàng, chính là chiến trường của những kẻ mạnh nhất tại Cửu Châu!
- Vậy ngài có đi không?
Bạch Tiên Nhi cười dài hỏi lại.
- Tại sao không?
Thanh âm kia cười lạnh nói:
- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!
- Thật là tự tin!
Bạch Tiên Nhi chớp chớp mắt.
- Bất quá, ngươi không nên quá tự tin, Luyện Xích Hào Ngục Chủ cũng không biết rõ Ca Thư Ứng Long ở đây, nhưng vẫn phái ngươi tới ứng chiến!
Nàng cười khẽ.
- Vậy thật tốt, ba ngày sau, ta chờ một trận chiến giữa ngươi và Ca Thư Ứng Long, nhất định phải nói cho Cửu Châu đại lục nha, Nam Lâm không chỉ có một trong tứ đại truyền thuyết, mà còn có một con ưng, Ưng Dương Cửu Thiên!
- Hừ!
Người trong phòng hừ lạnh một tiếng, phân phó:
- Nhanh đi chuẩn bị đi, mặt khác tra cho ta, Dương Vô Mệnh có đi tranh đoạt Huyết Sắc Sơn Hà hay không!
- Tra hắn làm gì?
Bạch Tiên Nhi sửng sốt.
Rồi lập tức tỉnh ngộ,
- Ta hiểu, ba năm trước đây, Phù Đồ Tháp, Dương Vô Mệnh giết đại ca ngươi, ngươi muốn giết hắn báo thù hả! Ưng thiếu gia!