Hầm cá

1

Có một đài quan sát hình cây thông năm kim ở chóp mũi Futtsu. Một chuyến trèo lên đỉnh có thể cho thấy cái nhìn toàn cảnh bao quát trọn Yokosuka và mũi Cannon. Hiroyuki Inagaki mới vừa lần đầu tiên dẫn con trai lên đài quan sát đó.

Thủy triều lên nhanh trông thấy ở giữa Đê chắn sóng số 1 và Đê chắn sóng số 2. Một bãi cát trải rộng theo đường cung từ doi đất cao phía trước, chỉ còn chút nữa là chạm Đê chắn sóng số 1 thì dừng lại. Thời gian đầu sau chiến tranh, khi thủy triều xuống thấp, bạn có thể ra đến tận Đê chắn sóng số 1 bằng xe jeep, nhưng ngày nay thì không thể làm vậy được nữa. Chỉ còn là một đường chấm chấm nhỏ, giờ hầu như chẳng còn thấy được bãi cát đó trên mặt nước nữa, khiến việc đi qua đấy trở nên vô cùng khó, ngay cả đi bộ. Hồi còn bé, Hiroyuki đã nghe chuyện có người từng cố lội bộ qua để rồi cuối cùng bị mắc kẹt khi thủy triều lên. Người ta kể rằng người đàn ông xấu số đó đã bị nước cuốn ra xa, và xác ông chẳng bao giờ được tìm thấy.

Đó là một buổi chiều thứ Bảy đầu hạ đầy gió. Nãy giờ Hiroyuki vẫn nhìn chằm chằm có chủ đích vào dòng chảy cuồn cuộn giữa hai con đê chắn sóng. Từ chỗ họ đứng trên đài quan sát, những con tàu trông chỉ nhỏ như hạt đậu trên mặt nước. Thật sự thì, biển cả bao la vô cùng ấy chính là nơi gã làm việc. Hiroyuki là một ngư dân. Hai mươi lăm ngày một tháng gã đánh bắt cá chình biển Futtsu ở giữa hai đê chắn sóng này.

Gã thừa kế nghề này từ cha mình mười lăm năm trước. Trong khoảng thời gian đó, diện mạo vịnh Tokyo đã thay đổi nhanh chóng mặt. Dải cát trải dài ra biển giờ nhô về phương Bắc hơn bao giờ hết. Các bãi chôn rác được xây dựng và đáy biển được nạo vét để mở rộng các luồng hàng hải. Những thay đổi nhân tạo này đã phá vỡ nhịp điệu cân bằng của thủy triều, kết quả là cát cứ bị cuốn đi và phía Nambờ cát đang bị xói mòn.

Tuy nhiên, trước tất cả các thay đổi đã diễn ra ấy, Hiroyuki không thấy đặc biệt quan tâm. Chỉ cần lượng cá gã đánh bắt được đạt mục tiêu không ít hơn một triệu yên một tháng, gã có thể bớt quan tâm đến việ bộ mặt của vịnh Tokyo đã thay đổi ra sao. Gã muốn quẳng một triệu yên đó lên bàn trước mặt vợ gã hàng tháng. Miễn là gã làm thế, cô ta sẽ chẳng có lý do gì mà phàn nàn.

“Được rồi, đi thôi.”

Hiroyuki đùa giỡn ấn đầu con trai gã xuống. Katsumi là một đứa trẻ rất ít nói và rụt rè. Nó không phản ứng gì và tiếp tục đăm chiêu nhìn về phía bán đảo Miura. Nhưng khi thấy bố mình đi xuống cầu cảng, nó liền vội vã đuổi theo.

Có một người đàn ông bán bắp ngô nước trên than trong quầy dưới chân cầu thang.

“Muốn ăn không?”

Không đợi con trai trả lời, Hiroyuki mua một bắp từ người bán dạo mà gã dường như quen biết đó.

“Anh thấy vợ tôi quanh đây không?” gã hỏi khi lấy lại tiền thừa.

Người bán dạo chỉ cười và lắc đầu.

Hiroyuki đưa cho con trai bắp ngô và ra hiệu cho nó đi theo bằng bàn tay dính đầy nước tương.

“Đi nào.”

Katsumi không thực sự thích bắp ngô đó lắm, nhưng nó biết rằng từ chối một thứ bố đề nghị sẽ khơi dậy con giận của bố. Bố nó thậm chí còn có thể đánh nó. Katsumi cầm lấy bắp ngô mà không nói lời nào và theo dõi nét mặt để đoán tâm trạng của bố. Nó bắt đầu gặm bắp ngô và bám đuôi bố. Mẹ nó nghiêm cấm nó ăn vặt giữa các bữa ăn. Bố nó, tuy vậy, lại rất hay mua cho Katsumi đồ ngọt và kẹo, không phải vì vô tâm mà là cố tình làm ngược lại điều vợ gã muốn. Mỗi lần chuyện đó xảy ra, Katsumi cảm thấy nó ở một vị trí thật không sao chịu nổi. Nó sẽ bị mẹ mắng té tát nếu lờ mẹ đi nhưng sẽ ăn bạt tai ngay nếu từ chối thứ mà bố mua cho. Phần tồi tệ nhất của chuyện này là bố luôn mua cho nó những thứ nó không thích.

Katsumi thơ thẩn sau bố chừng một mét khi họ đi bộ dọc bãi biển phía Bắc mũi Futtsu. Mũi đất nhô hẳn ra biển và chia những con sóng dữ dội phá nát bờ biển phía Nam, còn những con sóng hiền hòa vỗ về phía Bắc mũi đất. Bờ biển của những con sóng hiền lành trở thành bãi tập trung cho hàng đàn phương tiện bốn bánh từ Tokyo. Người ta lãi những chiếc xe hiện đại xếp thành hàng trên bờ biển ấy đến đây để tận hưởng một chiều thứ Bảy thú vị trên bờ biển. Đám thanh niên lướt vèo vèo qua lại trên những chiếc mô tô nước, trong khi các gia đình nướng cá trên bãi biển, người lớn thì uống bia. Mọi ngóc ngách trên bãi biển này đều nhập tràn niềm vui mùa hạ và vang vọng những chuỗi tiếng cười hạnh phúc.

Hiroyuki đứng lại nhìn quanh quất. Con trai gã giờ đã tụt lại hơn mười mét phía sau. Thằng nhóc lóng ngóng chạy chỗ này chỗ kia, gặm bắp ngô với nét mặt đơn thuần là chán ghét. Khi nhìn nó, Hiroyuki thấy cảm giác bực mình dâng lên choán ngợp.

Không để ý đến sự khó chịu của bố, Katsumi vẫn đang nhìn theo một chiếc mô tô nước đang tăng tốc bay lên trên mặt nước và tạp nên cả một trận mưa rào nước biển đằng sau. Nhưng đó không phải là cái nhìn thèm thuồng, Katsumi rất sợ nước. Nó luôn tìm vài cái cớ để không tham gia các tiết học bơi ở trường. Nó cũng không thích tắm. Không nghi ngờ gì, đó chắc chắn là lý do nó không biết bơi, cho dù nó đã mười một tuổi. Còn như theo quan điểm của bố nó, đối với con trai một ngư dân, không biết bơi cũng tương đương với sự phản bội.

Hiroyuki gầm lên gọi tên con trai. Tuy nhiên, khi người lái điều khiển chiếc mô tô nước chạy vòng tròn, tiếng rú của động cơ át mất giọng gã. Vẫn nhìn ra mặt biển, Katsumi thơ thẩn dọc bờ, chân đá tung cát. Hiroyuki quát gọi tên con trai lần nữa và bắt đầu tiến lại chỗ nó. Khi một cái bóng lờ mờ hiện ra trên đầu nó, Katsumi mới để ý sự hiện diện của bố mình. Nó rúm người lại theo bản năng. Nó nghĩ mình sắp bị ăn đòn đến nơi.

“Đưa nó đây!” bố nó gầm lên.

Gã giật lấy bắp ngô từ tay con trai và gặm sạch.

“Đấy, đó là cách ăn ngô. Hiểu chưa?”

Gã quăng lõi ngô đi và lấy mu bàn tay lau miệng.

Hiroyuki bị một tiếng thét ngay bên cạnh làm giật mình. Katsumi đang ôm bụng, rên rỉ đau đớn. Thoạt nhìn, Hiroyuki chưa thể biết là có chuyện gì.

“Chúng tôi xin lỗi!”

Lời xin lỗi đến từ người cha và đứa con khi họ chạy đến. Tay họ nhét trong găng bóng chày.

Hiroyuki nhìn xuống và thấy một quả bóng dưới chân con trai gã. Thằng bé đó và cha nó đang chơi bắt bóng trước khu rừng thông gần đó, chắc hẳn qua bóng đã bị ném quá đà, và văng trúng vào sườn Katsumi.

Hai cha con nhà kia tiến lại gần Hiroyuki và Katsumi cả hai người đều cúi thấp người xin lỗi. “Xin lỗi, cháu có sao không?”

“Khốn thật, các người không cẩn thận hơn được một chút hả?” Hiroyuki hét lên, ném trả quả bóng về phía họ.

Katsumi vẫn ngồi thụp chồm hỗm trên bãi cát. Hiroyuki cầm tay nó, kéo nó về phía chân gã, và bắt đầu xem xét bên ngực bị quả bóng văng trúng. Gã không thấy có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là một vết bầm đỏ nhẹ dưới lớp áo phông.

“Không việc gì hết đâu. Con sẽ ổn thôi.” Vỗ vỗ vào sườn con trai để trấn an, Hiroyuki khẳng định sức khỏe thằng nhóc không sao hết.

Katsumi bắt đầu bước đi, nhưng bước chân nó còn chậm chạp hơn trước. Nó vẫn ôm một bên sườn, mặt nhăn nhó theo kiểu cố tỏ ra đau đớn hơn thực tế. Ngay khi nó bắt đầu lê bước, lưỡi nó thè ra ngoài cái miệng khép hờ, và thở hắt ra những hơi dài khó nhọc. Điều này chọc tức Hiroyuki trầm trọng đến mức gã thấy có nhu cầu trút giận lên ai hoặc cái gì đó.

Thằng bé và người cha có quả bóng văng trúng vào Katsumi đã trở lại khu vực bên cạnh rừng thông tiếp tục chơi bắt bóng. Cả hai mặc áo phông có cổ giống nhau của một hãng nổi tiếng, và cả hai đều sặc mùi thành phố từ đầu đến chân. Thằng bé kia cũng trạc tuổi Katsumi và nhanh nhẹn khác thường so với một đứa bé thành phố.

Coi họ như mục tiêu trút giận, gã sải bước đến chỗ họ đang chơi và gọi bằng giọng khàn khàn đầy đe dọa.

“Này, hai người kia!”

Họ ngừng chơi quay sang đối mặt với Hiroyuki bằng nét mặt lo âu chỉ đổ thêm dầu vào ngọn lửa giận dữ của gã. Vẻ sợ hãi, căng thẳng trong ánh mắt của họ chỉ củng cố thêm quyết định trút hết bực bội lên họ để mình được thoải mái của gã.

Gã dừng lại cách họ vài bước và gầm gừ, “Tôi muốn biết tên và địa chỉ của các người.”

“Hả?” Người cha kia nhìn lên ngay lập tức, vừa bối rối vừa khinh miệt.

“Con trai tôi nói nó đau đến mức không đi nổi. Mấy người tính sao nếu nó bị gãy xương sườn hay gì đấy?” Hiroyuki giơ tay trái chỉ ra sau lưng, chỗ con trai gã; chỉ có điều, nó không còn ở đó nữa.

Katsumi đã giả vờ bị đau hơn thực tế, để có được chút thương hại từ bố nó. Nhưng khi nhận ra mình chỉ chọc giận bố thêm, cổ họng nó khô rát vì sợ. Trong trường hợp cụ thể này, cơn giận của bố nó tình cờ lại không nhằm vào nó. Nhưng dù sao, Katsumi vẫn sợ. Khi bố nó bước đi, lưng gã toát lên ác ý. Nếu cứ mặc cho tự phát, nó hoàn toàn có thể phát triển thành bào lực. Katsumi muốn tránh cảnh đó bằng mọi giá. Điều khiến nó sợ hãi hơn cả việc khiến cho cơn giận của bố đổ lên đầu nó là nhìn thấy gã đánh người khác. Việc này sẽ đặc biệt kinh hoàng nếu nạn nhân là mẹ nó. Những lúc như thế, nó hầu như không thể thở nổi.

Phải đến khi cảm thấy Katsumi giật giật tay, Hiroyuki mới nhận ra con trai gã đang đứng ngay cạnh mình.

“Bố,” thằng nhóc gọi bằng giọng run rẩy. Có vẻ như nó đã gọi vài lần nãy giờ, nhưng bố nó quá giận dữ nên không để ý.

Hiroyuki thấy rằng cái cơ để gã đánh nhau bị tước ngay dưới mũi mình. “Cái gì,” gã nói, giũ mạnh tay con trai ra.

“Con không đau gì hết. Con khỏe…”

Katsumi giật giật tay bố lần nữa, cố gắng khiến gã bước lùi lại. Nó đang bảo bố bỏ qua mọi chuyện và về nhà, thôi trút giận lên đầu người khác.

“Mày khỏe sao? Thế cái bộ mặt lúc ở đằng kia là sao hả?”

Cơn giận của Hiroyuki đã tìm được mục tiêu mới. Với đôi găng tay buông thõng bên mình, thằng nhóc và người cha chơi bắt bóng kia vẫn bất động, chờ xem mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Họng súng giận dữ của Hiroyuki giờ lại hướng vào một người khác. Nét mặt lo lắng của họ cho thấy họ vẫn không coi điều đó là lý do để thở phào.

“Con xin lỗi bố,” Katsumi xin lỗi bố, mặt nó mếu máo, chực òa khóc.

“Thằng ngu này, đừng có xin lỗi dễ dàng như thế!” Tay Hiroyuki đã giơ lên.

Khoảnh khắc mắt bố nó chuyển màu hiếm khi thoát khỏi mắt Katsumi. Ngay trước khi cơn giận bùng phát, mắt bố nó sẽ chuyển từ màu đen sang màu trắng, lòng đen đột ngột long lên sòng sọc. Katsumi nhắm tịt mắt lại và đưa tay ôm đầu theo bản năng.

Khi đánh con không đủ làm dịu bớt con giận, Hiroyuki bắt đầu đá nó chạy khắp bãi cát.

Mặt đẫm nước mắt và dính đầy cát, thằng bé liên tục xin lỗi, “Con xin lỗi, bố. Con xin lỗi.” Con trai gã đã học đâu ra cái kiểu cầu xin tha thứ một cách hèn nhát, thảm hại, sụt sùi nước mắt thế này? Thế thôi cũng đủ khiến Hiroyuki giận điên lên.

Cơn giận sôi trào không kéo dài lâu. Hiroyuki bất ngờ ghìm chặt tay mình lại và vươn người kéo thằng bé lại chỗ chân mình. Không phải vì gã quan tâm đến việc những người khác đang nhìn. Đó đơn giản chỉ là một cơn bão tràn qua khiến gã chấn động rồi tự tan biến trong nháy mắt. Khi cơn bão tràn qua, gã thậm chí không nhớ nổi lúc đầu cái gì đã khiến gã giận đến thế. Thật là một chuỗi sự kiện kỳ cục: quả bóng chày văng trúng sườn đứa con trai, đứa con trai trưng ra bộ mặt đau đớn, ông bố lên đường tìm các thủ phạm ném quả bóng đó đòi công bằng, đứa con bất ngờ khẳng định nó chẳng sao cả, vì thế ông bố cho con trai điều gì đó có thật để mà khóc lóc. HIiroyuki không biết phải miêu tả tính chất ngớ ngẩn của chuyện này bằng lời như thế nào. Gã chầm chậm lắc cái đầu của mình và lầm bầm với bản thân.

…Mình đã bắt đầu giống cha.

Đứa con đang khóc ầm ĩ trước mặt gợi gã nhớ tới chính mình hồi bằng tuổi nó. Gã cũng giống hệt vậy. Giờ ở vị trí người vung vẩy nắm đấm giận dữ, gã đã trở thành bản sao y chang cha gã. Nhận thức được điều này không khiến gã có khả năng thay đổi con người mà gã đã trở thành ấy. Biết đước tính thôi bạo trong huyết quản của mình có nguồn gốc từ đâu không giúp gã chống lại được sự thôi thúc ấy. Khối cảm xúc cứ thể trào dâng làm gã choáng váng.

Gã ngước ánh mắt đăm đắm của mình lên và phát hiện ra hai cha con chơi bóng kia đã đi mất. Đám dân thành phố vẫn tràn ngập bãi biển này luôn có những món đồ đắt tiền nhất. Tất nhiên quả bóng và những đôi găng tay đó cũng chỉ là một món sở hữu đắt tiền nữa mà thôi. Chán chơi bắt bóng, chắc họ đã quay về ô tô tìm thứ đắt tiền khác để chơi.

Gã dúi nhẹ vào đầu con trai khi họ chen ngang qua bãi biển đi về phía công viên. Cho dù họ có nhiều thời gian rảnh hơn số việc họ biết làm để lấp vào đó, gã vẫn cảm thẩy căng thẳng một cách kỳ lạ, gần như là sợ hãi vậy.

“Con khốn ngu ngốc!” gã gào lên.

Việc vợ gã đi đâu mất là nguồn gốc của cơn bực dọc không thể kiểm soát của gã. Mỗi chi tiết cảnh vật đều đập vào mắt gã như những thứ đáng ghét. Tiếng sóng bình thường vẫn dễ chịu là thế, nhưng giờ lại như đang nghiến nát tinh thần gã.

“Con khốn ngu ngốc đó có thể ở đâu được chứ?”

Hầu hết như dân Futtsu không làm việc vào thứ Bảy vì Chủ nhật chợ đóng cửa. Thứ Bảy là ngày nghỉ duy nhất của họ. Vào sáng hôm được nghỉ ấy gã thức dậy và thấy vợ mình đã ra đi.

Vì là ngày nghỉ, gã dậy muộn hơn thường lệ vài tiếng. Phải đến chín giờ thì cơn khát cháy họng hệ quả của cơn say mới làm gián đoạn giấc ngủ của gã. Gã trở mình và quát tháo đòi nước. Nhưng mặc cho gã gào bao nhiêu lần, cũng chẳng ai đáp lời.

Gã ra khỏi giường, và khi loạng choạng xuống được tới bếp, gã để ý thấy căn nhà có cái gì đó hơi khác. Bình thường vào giờ này, vợ gã sẽ ngồi ở cái sofa ở trong phòng khách xem tivi sau khi hoàn thành những công việc lặt vặt buổi sáng. Bữa sáng của gã sẽ ở đó, trên bàn, bát đĩa xoong nồi tất cả đều đã được rửa sạch và úp cho khô gần bồn rửa, việc giặt giũ đã xong và nhà cửa đã được quét dọn. Sáng thứ Bảy nào cũng thế.

Nhưng sáng nay, gã nhìn đâu cũng thấy bừa bãi. Bát đĩa bẩn chồng chất trong bồn rửa, quần áo bẩn chất đống trong giỏ đồ giặt.

“Nanako!”

Vừa gọi tên vợ, gã vừa lảo đảo lên cầu thang và nhìn vào phòng bọn trẻ. Vợ gã cũng không ở đó.

Hiroyuki không có lựa chọn nào khác ngoài việc tự làm bữa sáng cho mình bằng bất cứ thứ gì gã tìm được trong tủ lạnh. Rồi gã chờ con trai đi học về để đưa nó ra ngoài đi dạo, tiện thể tìm vợ trong lúc đó.

Khi họ đi qua công viên, Hiroyuki cố nhớ xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Gã nhớ đã uống nhiều hơn thường lệ vì hôm sau không phải là ngày làm việc. Nhưng gã cảm thấy mình còn không thức khuya đến thế. Trước nhứng ngày phải đi làm, Hiroyuki luôn có quy tắc đi ngủ trước chín giờ tối; gã phải dậy từ rất sớm, lúc hai rưỡi sáng. Nhưng gã không thể nhớ nổi đêm qua gã đi ngủ lúc mấy giờ. Vợ gã hẳn cũng đi ngủ vào giờ đó. Họ luôn ngủ cạnh nhau, tấm đệm futon trải ra trên thảm tatami trong căn phòng trải vừa sáu tấm. Hiroyuki chỉ cần trở nghiêng mình là có thể đối diện với mặt vợ khi thị ngủ. Gã nhớ là đêm qua có nhìn thấy mặt vợ. Thị ngủ rất nhanh, hơi thở của thị nhẹ không ra tiếng, gương mặt sáng lên dưới ánh đèn gần gối. Hiroyuki đã nhìn thật kỹ gương mặt vợ mình khi nó được nguồn sáng yếu ớt đó thắp sáng.

Chợt, đầu gã lại rần rật đau như muốn vỡ tung. Gã chạy đến chỗ vòi nước, uống và nhè nhẹ lấy tay vỗ vỗ đầu. Khi gã cố gắng nhớ lại, một lực lượng đen tối liền cản gã. Luôn mơ hồ, luôn ngoài tầm với… Chuyện gì đã xảy ra đêm qua? Những nỗ lực nhớ lại của gã đều vô vọng.

Hiroyuki rửa mặt giữa những bụi nước bắn ra tung tóe.

“Thử hỏi Hợp tác xã Ngư dân vậy.”

Gã khóa vòi nước và quay gương mặt ướt đẫm của mình về phía con trai.

Katsumi gật đầu, nhưng nó chịu đựng một con lo lắn trào đến, cơn lo lắng mà nó không sao tả được bằng lời. Đó là nỗi sợ hãi rằng mẹ nó có thể sẽ không bao giờ trở về nữa.

2

Hiếm khi có đông người qua lại trên con đường chạy từ Đông sang Tây qua cảng đánh cá. Những con tàu nhỏ bị bỏ lại trên nền mảnh đất trống trơn càng làm tăng thêm hơi hướng quạnh hiu vốn đã lan tỏa khắp cảng biển trong ngày nghỉ của ngư dân. Có vài quầy bán ngêu sò ốc, nhưng chỗ này quá khác biệt so với cái cung cách cho đám khách du lịch đào trực tiếp từ cát khi thủy triều xuống thấp.

Dưới gốc cây dọc theo vỉa hè um tùm cỏ dại, Hiroyuki chẳng hề ngần ngại bước luôn xuống lòng đường. Gã nhận ra con trai mình đang thận trọng vượt qua từng bụi cỏ để không bước trượt khỏi vỉa hè.

“Thằng ngốc này,” Hiroyuki thầm nghĩ.

Mẹ thằng bé đã bảo nó không bao giờ được đi xuống lòng đường. Quan sát con trai mình nghe theo lời mẹ dặn một cách vô điều kiện, gã thấy cay đắng không sao tả xiết.

Một cửa hàng bán đồ biển cũ kỹ đứng trước Hợp tác xã Ngư dân. Khi Hiroyuki nhìn ra phía sau cửa hàng, một phụ nữ to béo đi ra, chùi tay và tạp dề. Gã chào bà bằng một cái cúi đầu.

“Chắc bà không trông thấy bóng dáng vợ tôi phải không?”

Ngữ điệu của câu hỏi chỉ ra rằng gã đang bối rối vì không thấy vợ đâu.

“Không… ít nhất thì hôm nay.”

Không phải chỗ thân tình với bà chủ cửa hàng, gã cảm thấy không mấy mặn mà với việc kéo dài cuộc nói chuyện. Một khi hứng buôn chuyện lên cao, bà bán cá này sẽ giữ khách cả ngày với những chuyện vớ vẩn của bà. Hiroyuki đánh bài chuồn vội vào một con ngõ ngay bên ngoài cửa hàng.

Khi họ lang thang chỗ nọ chỗ kia dọc bờ biển, qua công viên, và quanh Hợp tác xã Ngư dân, Hiroyuki đã tiến đến gần vô số người với cùng một câu hỏi.

“Chắc anh/chị/ông/bà… không trông thấy vợ tôi, phải không?”

Gã sẽ nhắc đi nhắc lại câu hỏi đó mỗi khi nhận ra một khuôn mặt quen. Hiroyuki thường không phải là người đầu tiên lên tiếng, hay chào hỏi nhiệt tình như thế. Gã có tiếng là người khó gần. Gã không hiểu sao mình lại cư xử như thế nữa. Hành vi của gã khiến bản thân cũng thấy hoang mang. Cứ như thế gã đang cố gắng khiến tất cả bọn họ có ấn tượng rằng gã đang đi khắp nơi tìm vợ vậy.

Nhà của Hiroyuki ở góc phố cách cửa hàng của bà bán cá hai dãy nhà về phía cuối con đường. Căn nhà chiếm gần hết khu đất để xây nó. Tàu của gã, tàu Hâmkatsu, đang neo ở gần cực Tây cảng, chỉ mất cùng lắm vài phút đi bộ là tới. Hai năm trước, họ đã mở rộng căn nhà. Từ đó trở đi, họ dùng phần cũ ban đầu làm nhà kho. Hiroyuki đã sinh ra và lớn lên tại phần đó, cái phần hiện đang chứa đồ đánh bắt của gã. Trong suốt ba mươi năm đời mình, gã chưa từng sống ở nơi nào khác.

“Tôi về rồi!”

Giờ gã đã đi qua cửa trước và vào hẳn nhà, nhưng vẫn không ai đáp lại. Hiroyuki mong được nhìn thấy khuôn mặt đã-quá-thân-quen của vợ mình ló ra chào gã, xua tan nỗi lo âu của gã. Sự im lặng khiến gã vỡ mộng quá nhanh.

“Vậy là cô ta vẫn chưa về.”

Gã tặc lưỡi sải bước qua phòng khách, đẩy mở một trong số các cửa trượt dẫn sang căn phòng theo kiểu Nhật bên trong.

Con gái Haruna và người cha Shozo của gã đang ngồi đối diện nhau chỗ cái bàn thấp trên sàn. Cả hai đều đang ăn bánh bao nhân mức. Dù Shozo mới năm mươi lăm tuổi, dáng người gầy gò và mái tóc bạc trắng ấy khiến người ta nghĩ ông phải ngoài tám mươi.

Shozo từng suýt mất mạng trên biển. Đó là chuyện hai mươi năm về trước. Ông cho tàu ra khơi lúc trời yên biển lặng, nhưng gió bất ngờ đổi hướng và con tàu bị những con sóng đuôi sinh ra từ gió phương Nam vùi dập không thương tiếc. Mặt ông dập xuống thành tàu và ông bị văng qua mạn. May mắn thay, ông được cứu sống, nhưng vụ tai nạn đó đóng vai trò châm ngòi cho sự phát triển dần dần của chứng tâm thần phân liệt lão suy khiến khả năng nói, nhận thức và trí nhớ của ông sút kém. Trong vài năm qua, cuộc sống của ông đã biến thành một vòng lặp đơn điệu của ăn uống, bài tiết và đi ngủ. Không rõ tình trạng của ông là do tình trạng của ông là do vụ tai nạn đó hay là vụ tai nạn chỉ đóng vai trò kêu gọi các triệu chứng của một khuynh hướng bẩm sinh phát tác. Hiroyuki và những người khác trong gia đình đoán rằng có lẽ do bẩm sinh. Còn có những cơ sở khác để ngờ rằng đúng là như thế. Con gái Haruna của họ, giờ đang sắp sinh nhật lần thứ bảy, đã bắt đầu bộc lộ triệu chức mất ngôn ngữ hoặc rối loạn gì đó tương tự.

Con bé đã từng có khả năng học và giao tiếp tàm tạm, nhưng ba tháng qua nó không thể nói năng cho ra hồn được, thay vào đó chỉ phát ra những âm thanh rên rỉ. Gần một tháng trời, dường như nó vẫn có hình ảnh của những điều muốn nói trong đầu và đơn giản chỉ gặp khó khăn mỗi lần phát âm chúng. Rồi một ngày, nó đột ngột từ bỏ hoàn toàn việc cố gắng nói. Haruna luôn là một đứa trẻ kỳ quặc và gặp rất nhiều khó khăn khi đi học. Từ khi mất khả năng nói, nó cũng bỏ học luôn. Bất cứ khi nào có thời gian rảnh, nó và ông nội lại cùng nhau ngồi ngốn bánh bao nhân mứt. Chẳng mấy chốc cả nhà nhận ra rằng có thể tránh được vô số rắc rối chỉ bằng cách tích trữ bánh bao nhân mứt và cho con bé ăn chán thì thôi. Hiroyuki dần dần mất đi sức sống, động lực, và mọi thứ khác cần để chăm lo cho gia đình theo đúng cách của nó.

Khi gã quan sát con gái và bố mình, ngồi đối diện nhau, lặng lẽ ăn bánh bao nhân mứt, cảnh đó lại khiến gã chán nản thêm lần nữa. Thật bực mình biết bao khi không thể hỏi ai trong số hai người đó rằng liệu vợ gã có về nhà trong lúc gã ra ngoài không. Bực mình là một từ không đủ; gã bắt đầu cảm thấy như thể hai bức tường đen tối đang khép chặt gã từ hai bên bề trên dưới để ép sự sống ra khỏi gã. Một là người gã ban cho sự sống, một là người đã cho gã sự sống. Giờ gã bị kẹt giữa cả hai.

Gã đóng cửa trượt, không thể nhìn họ thêm được nữa. Hiroyuki phần nào đã sẵn sàng đón nhận một kiểu suy não nào đó đến với mình trong tương lai, nhưng đ là một thực tế mà hiển nhiên gã chẳng mấy mặn mà thưởng thức.

… Cô ta đã đi tới chỗ quái nào mới được chứ?

Hiroyuki khoanh tay trước ngực, tần ngần.

Gần đến năm giờ chiều, cơn bực túc của gã bị cơn đói làm cho thêm trầm trọng. Gã cảm thấy một cơn giận dữ không chế ngự nổi nhằm vào vợ mình vì đã bỏ mặc mọi việc cho gia đình tự lo liệu. Chẳng có ai để gã trút lên, cơn giận cứ mỗi lúc một tăng thêm.

Khả năng duy nhất gã nghĩ ra được là thị đã bất ngờ bỏ gã. Chính Hiroyuki cũng từng cảm thấy thèm được bỏ nhà đi, mặc xác gia đình. Cảm xúc của gã dâng lên đến mức nổ tung khi gã tưởng tượng ra mình đang nói: “Biến đi, đồ chó, nếu đấy là những gì cô muốn. Nhưng trước khi cô làm thế, hãy bước qua xác bọn trẻ và ông già đã.”

Trong khoảnh khắc gã hồi tưởng lại chính mình khi còn nhỏ đã khao khát được yêu thương ra sao và lấy mu bàn tay đang nắm chặt lon bia gạt nước mắt trên mặt.

Gã sực nhớ ra cuốn sổ ghi chép các khoản tiền gửi ngân hàng ở ngăn kéo chạn bát trong bếp. Khi xác định được cuốn sổ, gã lật giở từng trang, nhưng không thấy gì bất thường. Không có khoản tiền nào được rút trong thời gian gần đây. Nếu vợ gã thực sự bỏ gã thì chắc thị chỉ làm thế vì bốc đồng thôi.

Trong trường hợp đó, có khả năng thị sẽ quay về nhanh như khi ra đi. Thị chỉ nhất thời không chống được cảm giác cám dỗ, tất cả chỉ có thế.

Cảm thấy khá hơn một chút, gã quyết định ra ngoài. Gã biết một quá rượu tên là Marié, đó là nơi gã có thể tới ăn gì đó.

“Ăn mấy cái bánh bao nhân mứt đi,” gã nói với con trai, đi dép quai hậu vào, rồi ra ngoài.

Hiroyuki đi dọc con đường song song cảng cá về phía công viên. Vùng nước trong khi cảng khép kín nhuốm màu đỏ thắm của bầu trời nhiều mây buổi nhập nhoạng. Trời lặng gió lặng sóng, và đám tàu thuyền neo dọc cầu cảng đứng bất động bên nhau. Hiroyuki nhìn ra chỗ tàu của gã được neo.

Ngay từ chỗ đang đứng, gã cũng có thể nhìn thấy rõ tên con tàu của mình, Mamakatsu, ghi trên thân. Hiroyuki khựng lại. Gã cảm thấy tim như nhảy lên cổ mà không hiểu tại sao. Nhịp tim gã bắt đầu đua nước rút; mỗi sợ đen tối nhất dâng lên từ cơn đau nhói nào đó trong tim gã, và tràn khắp cơ thể. Gã khó nhọc nuốt khan. Một tiếng o o trầm đục dường như lấp đầy tai trong của gã.

Hiroyuki không biết cái gì đã gây ra cơn choáng đó. Gã nhìn về phía cảng. Ngay khi gã định vị được con tàu của mình, gã cảm thấy ngực đau thắt. Không ai biết con tày đó rõ hơn gã, gã đã sử dụng nó nhiều năm trời. Có nhiều thời gian trên đó hơn ở nhà. Thứ gì có thể làm gã bận tâm chứ? Chứng đãng trí của gã gần đây đã được khẳng định. Đôi khi gã không thể nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm trước.

Có lẽ có việc gì đó gã vẫn bỏ đó dở dang, có thứ gì đó trên tàu cần được xử lý, có dây nhợ gì đó cần phải vứt đi. Gã cố nghĩ xem liệu có thứ gì như thế mà gã có thể đã quên không, nhưng đầu óc gã vẫn trắng trơn.

Gã nhìn phía trước và thấy một biển hiệu gắn đèn neon đỏ, Marié, bên tay trái. Dù muốn biết câu trả lời chết đi được, gã vẫn vào trong quán và đóng cửa lại sau lưng mình.

“Chào người lạ!” Bà chủ quán rượu cười với gã khi gã bước qua cửa. Gã rất rộng rãi trong chuyện tiền bạc, và quán rượu đánh giá cao mỗi lần gã ghé qua.

Khi Hiroyuki nghe giọng bà chủ, nỗi lo đang gặm nhấm gã đơn giản là tan biến.

3

Như mọi khi, Hiroyuki thức giấc trước ba giờ sáng một chút. Gã thức giấc theo bản năng và nao năm nay vẫn chưa bao giờ cần đặt chuông đồng hồ. Tất nhiên, chẳng ai đặt ra giờ cố định chính xác để đi đánh cá. Gã chỉ đánh cá chình biển. Càng sớm ra khơi, gã càng có thể trở về sớm. Càng trở về sớm, gã càng có thể uống rượu sớm. Gã ngồi xếp bằng trên đệm futon và đăm đắm nhìn vào khoảng không. Những người khác đang ngủ. Bình thường vợ gã cũng sẽ đang ngủ trên tấm futon cạnh gã, nhưng giờ thị không ở đó. Khi thị ở đây, thị làm vướng chân; khi thị không ở đây, thêm việc nhà cho gã.

… Cô ta đang ở đâu?

Gã hoàn toàn không có chút ý niệm gì về việc sẽ ra ngoài tìm vợ mất tích thế nào. Điều duy nhất gã có thể làm là ra ngoài đánh cá như thường lệ và chờ vợ trở về. Gã chửi thề và đập gối xuống thảm tatami.

“Ai đấy nấu bữa sáng cho tôi đi!”

Tiếng kêu la của gã dội đi dội lại khắp nhà, nhưng chẳng ai đáp lại. Tất cả họ đều đang ngủ trong phòng riêng, con trai và con gái gã ở trên gác, cha gã trong căn phòng kiểu Nhật đằng sau phòng khách. Chẳng có ai trong số đó đem lại chút ấn trượng nào rằng họ đang sống thậm chí ngay cả khi họ thức.

Hiroyuki không động đậy – không phải vì gã không muốn tự làm bữa sáng, mà đơn giản vì thấy có gì đó không ổn. Buổi sáng hôm đó, gã không thể thúc mình đi đánh cá được. Lý do hợp lý duy nhất cho việc không ra ngoài là thời tiết xấu. Thật sự trong một thoáng gã đã ước gì mình có thể ở nhà vì có một cơn bão nào đó.

Trước đây hiếm khi gã mong có thời tiết xấu. Thực tế, Hiroyuki ra ngoài vào những hôm mưa gió khi các ngư dân khác nghỉ ở nhà. Gã nổi tiếng là kẻ táo gan trong cộng đồng ngư dan ở mũi Futtsu này. Đó là lý do vì sao số lượng cá đáng tự hào mà Hamakatsu đánh được luôn vượt xa các tàu khác. Hiroyuki làm nghề cá không phải chỉ vì tiền; gã thấy kích thích mỗi lần theo dấu nhưng con cá chình biển khi chúng di chuyển từ nơi này đến nơi khác, dùng bản năng của mình kéo được những mẻ cá đầy. Không chỉ thế, gã còn huênh hoang với mọi người về những mẻ cá thành công của gã. Như thể gã chẳng còn cách nào khác để chứng minh giá triij của mình với tư cách một con người cả vậy.

Hiroyuki nhấc mình dậy. Ngay cả trong căn phòng kín cửa, gã vẫn có thể cảm thấy tình hình bên ngoài. Chẳng chỗ nào quanh đây có thời tiết tệ đến mức trở thành lý do xác đáng cho việc hủy một ngày đánh bắt. Không thích đi không phải là lời bào chữa, mà chỉ là sự lười nhác. Và còn có thêm một lý do vì sao gã không thể cứ thế mà ở nhà ngày hôm đó. Gã cảm thấy mình cần phải ra khơi ngày hôm đó, hơn mọi ngày khác. Cảm giác của gã rất mâu thuẫn: gã không thích đi, đồng thời lại cảm thấy mình phải đi.

Gã mở cửa chớp ra. Ngoài trời vẫn còn tối đen như mực. Đó là khoảng thời gian có ngày dài nhất trong năm. Một giờ nữa bóng tối sẽ rút cạn khỏi bầu trời phía Đông.

Hai ngày trước đó, Hiroyuki đã kéo được một mẻ rất đáng kể. Ngay cả mẻ vét cũng đánh được nhiều cá chình biển cỡ hai năm tuổi. Một ngày bội thu như thế nữa đang đợi gã. Gã cố khuyến khích mình bằng những ý nghĩ tích cực như thế.

Gã ăn mặc như thường lệ: áo khoác ngoài áo phông cộc tay, gấu quần thể theo nhát vào ủng cao su. Quần áo gã mặc hôm đó chỉ khác thường ngày một chi tiết. Gã đội một chiếc mũ khác. Gã thay chiếc mũ đội đi săn mọi khi bằng một cái mũ rơm vì thấy tiết trời mùa hè đang mỗi ngày một nóng. Ăn mặc như thế, cộng thêm một bao cá mòi đông lạnh choàng qua vai, gã bước qua tấm gỗ rộng chừng ba mươi phân nối cầu tàu với đuôi tàu gã.

Với việc đánh cá chình biển, thời điểm tàu rời cảng không cố định. Một vài tàu ra khoi gần với thời điểm như Hiroyuki, trong khi một số khác phải đến khi gã trở về vào khoảng tầm hai giờ chiều mới rời bến.

Tiếng bình bịch của máy tàu khi khởi động bắt đầu phá vỡ sự yên lặng trước bình minh của bến cảnh. Hiroyuki nổ máy và cùng những con tàu khác xua tan sự tĩnh lặng đang ngự trị. Sau đó gã thắp sáng boong Hamatsu bằng một chiếc đèn pha. Vẫn còn có một việc cần làm trước khi gã rời cảng. Liên quan đến việc cho cá mòi vào những cái ống dùng để bắt cá chình biển. Đám ống làm bằng nhựa thông tổng hợp có đường kính khoảng mười lăm phân và dài hơn nửa mét. Vài trăm chiếc ống như thế này được chất ở bên trái boong trước tàu. Hiroyuki bắt đầu quá trình cho cá mòi vào từng ống rồi bịt chúng lại bằng nắp là cái hom cao su vừa khít. Bọn cá chình sẽ bị mùi cá mòi nhủ vào trong các ông ấy. Cái hom cao su ở miệng mỗi ống được lắp đặt sao cho con cá bị nhốt chặt sau khi chui vào ống. Hai trăm ống đó được gắn dây thừng rồi buộc vào một sợi cáp kéo dài ba dặm. Đây là phương pháp đánh cá chình phổ biến nhất, và người ta phải buông sợi cáp ở cùng một tốc độ và cho đám ống đó chìm xuống đáy biển. Rồi tất cả những gì cần làm tiếp là ngồi đợi, rồi kéo ống lên. Một số trong đó sẽ trống không, nhưng sẽ có nhiều hơn một ống bắt được hơn một con, đôi lúc còn tới mười con.

Vì cái hom cao su ngăn không cho cá chình biển thoát, chúng sẽ quẫy tung trong cái ông trơn tuật tối om. Hiroyuki chắc chắn không phải là người thích những ẩn dụ, nhưng gã nghĩ phần bên trong nhu động trơn tuột của cái ống và con cá chình vật lộn trong đó không giống gì hơn sự giao hợp. Đàn ông thật là những sinh vật tội nghiệp bị nhử bởi mùi hương vào cái bẫy mà họ chẳng thể nào thoát ra! Đó cũng chính là câu chuyện của Hiroyuki. Gã đã mắc bẫy của một người đàn bà, khi gã mới hai mươi hai, đoạn đời mà gã sẵn sàng lao vào tận hưởng những thời khắc tốt đẹp nhất. Mắc bẫy, không thể thoát ra, gã lấy vợ và bắt đầu một gia đình. Người đàn bà đó đã mang thai đứa con trai Katsumi của gã, và nghĩa vụ không thể tránh được, đám cưới, theo sau đó. Gã không lấy vợ vì tình yêu. Cái tình yêu gã từng nghĩ sẽ đơm hoa khi đến lúc không bao giờ xảy ra. Chẳng có gì thay đổi. Nếu ai đó hỏi gã liệu gã có cảm thấy chút yêu thương nào với vợ, hay con mình không, gã sẽ phải lắc đầu. Tất cả những chuyện đó đã xả ra ngoài tầm kiểm soát của gã. Hiroyuki chưa từng thích một ai đồng chủng trước đây.

Trước khi gã nhét cá mòi vào hết số ống, bầu trời phương Đông đã hừng sáng. Hiroyuki ngồi xuống trên nắp hầm cá để hút thuốc. Khi hút, gã đăm đắm nhìn vào chuyển động của những đám mây đen trên đỉnh Kano. Trước khi ra khỏi nhà, thường thì trước hết gã sẽ nhìn trời, rồi sau đó, trước lúc rời cảng, kiểm tra mây bao quanh trên những dãy núi. Các ngư dân luôn nhìn ra núi để tìm dấu hiệu dự báo thời tiết trong ngày cuối cùng sẽ thế nào, liệu trời có gió hay mưa. Bất cứ ngư dân nào không biết đọc chính xác các thông điệp của gió và bầu trời trong và xung quanh vùng đánh bắt đều có nguy cơ mất mạng trên biển.

Bầu trời ngay trên đầu gã khá trong, cho dù có thể thấy khá nhiều mây che ở hướng đỉnh Kano và Nokogori. Hơn nữa, chính những dãy núi đó lại có vẻ như bị những tầng mây thấp hơn bao phủ. Vài đám mây trên vùng trời ngay trên đầu gã đang trôi về phía Nam đất liền, chỉ cho Hiroyuki thấy rằng gió Nam đã đang thổi về bờ. Rất có khả năng là chúng sẽ trở thành gió bão trước khi trời sáng hẳn. Bản năng của Hiroyuki, được mài sắc sau nhiều năm, bảo gã rằng mọi thứ trông có vẻ không tốt lắm.

Bầu trời bảo với gã rằng ngay cả khi có rời cảng thật, gã cũng không thể đi quá xa. Gã sẽ phải xem xét tình hình ngoài trời trên biển và nhanh chóng cho thuyền trở lại bến cảng nếu gió quá mạnh.

Hôm nay, Hiroyuki định sẽ đi đánh cá ở ngoài khơi vịnh phía Nam Đê chắn sóng số 2. Người ta nói những mảnh rác trôi nổi trên vịnh Tokyo đã đi trọn một vòng quanh vịnh trước khi dạt lên bãi biển phía Bắc mũi Futtsu hoặc ở mũi bán đảo Miura. Còn rác trôi nổi phía Nam tuyến đường giữa mũi Cannon thì mũi Futtsu thì lại có thể theo dòng trôi ra ngoài, vào đại dương rộng lớn thay vì dạt lên bờ. Hôm đó, Hiroyuki muốn đánh cá ở khu vực phía Nam tuyến đường đó. Không có lý do gì đặc biệt cho ý muốn này, đơn giản gã chỉ cảm thấy bắt buộc phải ra đến tận vùng biển đó.

Chút tàn từ điếu thuộc trong miệng gã rơi xuống đầu gối. Gã lấy tay phủi đi và chúng vương vãi rắc trên nắp hầm cá. Cái nắp sơn xanh lá cây mờ, nhưng ở nhiều chỗ sơn đã tróc hết. Đó là lần đầu tiên Hiroyuki để ý thấy mình đang ngồi trên nắp hầm cá của tàu, và bất chợt mọi sợi lông mềm trê khắp cơ thể gã dựng hết cả lên. Một cơn ớn lạh chạy từ xương cụt lên dọc xương sống và một trận run rẩy ồ ạt lan khắp người gã.

Với phần trên cùng nhô lên gần như ở trung tâm tàu, hầm cá sâu gần bằng chiều cao một người đàn ông trung bình, rộng khoảng hơn sáu mét vuông. Vị trí ở trung tâm tàu thật lý tưởng cho một bể chứa như nó, vì đây là chỗ đáy tàu sâu nhất. Hầm cá được thiết kế với mục đích chưa cá chình biển sau khi đánh bắt. Tuy nhiên, khi không được sử dụng, hầm cá được đậy bằng hai tấm ván để tránh tai nạn. Một thứ gì đó đáng sợ kỳ dị trong cái hầm tàu đầy nước biển bị đóng chặt ấy đang dâng lên trong không khí. Ngay cả một tay đi biển dạn dày như Hiroyuki cũng bị thứ quái đản đó ảnh hưởng đến nỗi gã nhảy dựng lên mà không kịp suy nghĩ gì.

Khi đứng lên gã liếc thấy một kẽ hở đen giữa hai chân mình. Hai tấm gỗ hơi tách ra một chút. Hiroyuki đã nhẹ chân một cái để đẩy chúng lại khít nhau và khép chỗ hở đó lại. Khi làm vậy, người gã run lên.

Gió thổi mạnh hơn, và con tàu tròng trành theo nhịp sóng, khiến nước biển trong hầm cá bắn tung tóe bên trong. Tiếng nước hơi khác bình thường, như thể nước còn đập vào thứ gì khác nữa.

Hiroyuki lại nhìn lên trời. Mây lướt nhanh hơn. Gió Nam có chiều hướng thúc tới mạnh hơn. Nhưng đó không đủ đê làm lý do gói ghém mọi thứ lại và quay về. Hiroyuki phải làm xong việc.

Nhảy trở lại cần tàu, Hiroyuki tháo thừng neo tàu ra và mang theo đầu dây vừa tháo lên cầu tàu. Con tàu dần bắt đầu rời xa cầu cảng bằng quán tinh của chính nó.

4

Hiroyuki tắt máy tàu Hamakatsu. Khi toàn bộ hai trăm ống bắt cá đã được quăng xuống biển, vấn đề chỉ còn là ngồi đợi cho đến khi đám cá chình mắc bẫy. Quăng dây xong, đã đến lúc nghỉ một lúc, ăn gì đó. Đến tầm tám giờ, gã có thói quen ăn bữa sáng thứ hai.

Bóng của những con tàu chở dầu chạy trên đường thủy Uraga nặng nề đổ xuống tàu của Hiroyuki. Nhờ chút khác biệt mong manh về hướng đi, không có nguy cơ va chạm nào. So với những con tàu chở dầu khổng lồ, tàu Hamakatsu sáu tấn trông chỉ như một vật nổi trôi nhỏ xíu. Con tàu nhỏ đến vậy, những vẫn có một khoảng không gian tàm tạm trong cabin, khiến gã có thể ngủ lại qua đêm khi cần.

Khi Hiroyuki thư giãn và ăn cơm nắm trong cabin, gã bắt đầu cảm thấy lo lắng trước sự tròng trành của con tàu. Đúng như gã dự đoán, những cơn gió Nam đã mạnh dần lên và khiến con tàu lắc dữ dội. Bầu trời suốt buổi sáng nay có vẻ còn khá trong xanh thì giờ đã hoàn toàn bị che kín bởi những đám mây đen đầy vẻ đe dọa đang trôi vun vút qua cửa sổ trần cabin. Đó đúng là kiểu thời tiết cho phép hủy bỏ chuyến đi và trở lại càng. Thấy mình gần như không nuốt nổi nữa, Hiroyuki rời cabin và quăng nắm cơm ăn dở xuống biển.

Dạ dày gã quặn lên, nhưng không phải vì buồn nôn. Đó là sự kết hợp phức tạp của căng thẳng và sợ hãi. Đương nhiên cách những đám mấy ấy chuyển động rất đáng lo, nhưng đó dường như không phải là nguồn gốc nỗi lo âu của gã. Gã không thể dừng nghĩ về cái hầm cá ấy. Hiroyuki đặt bàn tay lên của cabin và nhìn xuống hầm cá cạnh chỗ gã đang đứng. Cho dù gã nhớ đã đá hai tấm gỗ đậy lại với nhau cho kín, gã vẫn thấy khe hở đen ngòm ấy xuất hiện trở lại. Gã có thể nghe thấy tiếng nước ì oạp ở đáy hầm. Dù nó không chứa một con chình biển nào, thì chắc chắn cũng có cái gì đó bên trong. Mỗi lần con tàu chao đảo dữ dội, cho dù là cái gì thì cũng có thể nghe thấy tiếng đập uỳnh uỳnh vào thành ầm.

Hiroyuki tự cổ vũ mình trước khi thọc tay vào khoảng trống giữa hai tấm gỗ. Một mùi khó chịu gớm ghiếc bốc lên trong hầm cá, và Hiroyuki lấy cái khăn bông quanh cổ lên bịt mũi. Vẫn quyết tâm nhìn vào đó, gã đẩy hai tấm gỗ đó xa nhau ra chút nữa.

Một tia sáng sắc góc xuyên thủng bóng tối của hầm cá làm hiện ra một bàn chân người. Nước biển ở đáy hầm cá đang sóng sánh vỗ lên lòng bàn chân trần ấy. Hiroyuki thò đầu nhìn vào sâu hơn trong hầm cá. Có một đôi hông… nổi lên trong tư thế sấp… và một đôi vai tròn, tái nhợt. Và mỗi lần tàu lắc lư, cái đầu lại cụng vào thành hầm, hết lần này đến lần khác. Thi thể của một người phụ nữa trôi sấp ở đáy hầm. Dù gã không thấy mặt người đàn bà ấy, Hiroyuki vẫn biết đó là ai ngay lập tức.

“Nakano…” gã gọi vợ mình, “vậy ra cô ở đây.”

Lời nói vừa rời khỏi miệng gã thì mọi chuyện lại lóe lên tái hiện trong trí nhớ gã rõ như ban ngày. Gã nhớ lại cảm giác của đôi tay mình siết cổ thị. Gã thấy mặt vợ mình tuyệt vọng hớp hớp dưỡng khí. Gã không thể hiểu thị đang nói gì. Nhưng hàng tràng chửi rủa vẫn in dấu trong óc gã.

Hiroyuki và vợ đã cãi vã dữ dội đêm hôm kia.

Hiroyuki về nhà say quắc cần câu và bắt đầu xem tivi, miệng còn không ngậm hẳn. Vợ gã xông vào phòng và thách thức gã:

“Nhìn bộ dạng anh xem! Nhìn cái bản mặt nhếch nhác của anh xem!” Thị mang một cái gương tay ra gí vào trước mặt gã. “Thử tụ nhìn chính anh mà xem!”

Đương nhiên, cái bộ mặt đang đối diện với gã trong gương là một bộ mặt thảm hại. Miệng gã vẫn chưa ngậm hẳn, ngay cả khi gã nhìn vào gương. Không những gã dây đầy dãi, mà một mẩu đồ nhậu mà gã vừa hốc ở quán rượu vẫn còn dính ở méo. Nó ở đó, cái mặt gã, xấu xí và nhàu nhĩ. Đó là cái mặt trong già hơn tuổi gã. Gã tự thấy ghê tởm chính mình. Lời mắng nhiếc của vợ gã đã có tác dụng. Thị nói đúng, và vì lý do đó, gã thấy điên tiết. Cô ta có quyền gì mà cằn nhằn khi tháng nào cũng nhận hơn một triệu yên?

Cái gương lóe sáng trong một khoảnh khắc, phản chiếu ánh đèn huỳnh quang. Ánh chớp ấy dường như thúc giục hành động.

Gạt cái gương ra khỏi tay thị, Hiroyuki gầm lên vào mặt vợ, cách phát âm của gã nặng mùi say xỉn.

“Sao cô dám!”

Nhận thấy sự thay đổi trong màu sắc đôi mắt trừng trừng của gã, thị thu hết can đảm và nhìn ra chỗ khác. Chỉ cần nhìn thấy hình ảnh chồng chuận bị làm cho bạo lực bùng nổ thôi cũng đã đủ khiếp rồi. Thị nuốt những lời sỉ vả của mình lại, cố kiềm chế cơn giận trong ngực.

Nhưng, với câu “Sao cô dám!” còn chưa dứt ấy, Hiroyuki đổ xuống một cách không thể cưỡng lại, má úp xuống mặt thảm tatami, hơi thở phì phò. Nanako chòng chọc nhìn chồng thị trong tình trạng thảm hại, không chút sức mạnh ấy một lúc. Ánh mắt thị lộ rõ vẻ khinh miệt, như thể thị đang chứng kiến giờ khắc lìa đời của một con quái vật nào đó. Bất chợt, thị bắt đầu phun ra hết những lời đã kìm nén. Trong đầu gã, dù mụ mị như nó vẫn thế mỗi khi rượu vào, Hiroyuki vẫn ghi nhớ từng lời lăng mạ đó, lặng lẽ bác bỏ từng từ một. Gã sẽ không tham gia một cuộc chiến ngôn từ mà chắc chắn sẽ thua.

Gã không thể hiểu con đàn bà đó có gì phải phàn nào. Về gã, thật ngu ngốc? Nhìn ai đang lải nhải xem, con đàn bà đần độn đó! Cách thị tiếp tục cái giọng hợm hĩnh về chuyện từng đứng tốp trong mười người giỏi nhất lớp! Chuyện đó khiến gã phát ốm lên. Một ngư dân không cần phải là một Einstein. Gã kiếm được nhiều tiền như thế vì gã có sức mạnh và bản năng của một người đàn ông. Còn tất cả mấy chuyện gen giếc là sao chứ? Ai di truyền cái gì cho ai? Cả hai đứa con? Thế thì sao nào? Ồ, giơ thì gã đã thấy thị đang tiến đến kết luận gì rồi, chuyện con gái hai người mắc chứng mất ngôn ngư hoàn toàn là tại gã. Tại tính độc tài của gã sao? Xem cái cách thị lải nhải những câu sai ngữ pháp đó kìa.

Đó không phải là lần đầu tiên gã nghe thấy những lời đó. Đó là trận cãi vã thường lệ vẫn diễn ra hết đêm này đến đêm khác, lần nào cũng là những lời sỉ vả phàn nàn cũ rích ấy. Không những than thở chuyện phải chăm sóc ông bố chồng lão suy và đứa con gái mất ngôn ngữ, thị còn buộc tôi gã hay đánh đập vợ và không quan tâm chút nào đến gia đình. Thị kêu ca là cảm thấy như thể bị nhốt trong một cái xà lim. Thị cay đắng than vãn rằng thị ghét sự tồn tại của chính mình biết bao, rằng thị không thể chịu được nữa. Gã chỉ đáp lại tất cả những lời phàn nàn đó bằng một hành động duy nhất: tháng tiếp tháng, gã không bao giờ mang về nhà ít hơn một triệu yên.

Thị đã tuyên bố ý định bỏ gã. Gã phản ứng lại bằng sự chế nhạo. Thị còn chỗ nào mà đi nữa? Ai sẽ chứa thị? Chẳng lẽ thị lại quên gã đã cho thị ở nhà gã và nuôi thị thế nào ư? Hơn tất thảy, thị nghĩ thị có thể kiếm sống bằng cách nào? Thị là con đàn bà kém cỏi và cuối cùng thể nào cũng sẽ chết rục trong một cái rãnh ở đâu đó.

“Tôi sẽ đi” chỉ là câu nói mệt mỏi cũ rích được thốt ra hết lần này đến lần khác cho đến khi giá trị đe dọa của nó, nếu chẳng may từng có, hoàn toàn biến mất. Thị liên tục nói bỏ gã, nhưng thậm chí thị còn chưa bao giờ thử. Thị không có bố mẹ mà dựa dẫm, và thị lo lắng cho tương lai con cái và viễn cảnh công ăn việc làm của bản thân thị.

Nhưng rồi sau đó Nanako đã nói một điều thị chưa bao giờ, chưa bao giờ nói trước đây. Kiệt sức vì tuôn trào ra hết dòng thác lũ những lời phàn nàn sỉ vả, trông thị có vẻ gần như co rúm người lại. Sức lực của thị bị rút lại từ hai vai, rồi thị lẩm bẩm như thể nói với chính mình, “Thật kinh khủng nếu thằng bé lớn lên lại như anh.”

Nhận xét cuối cùng này đã đâm vào tim Hiroyuki như một lưỡi câu có ngạnh. Ý thị là gì đã rõ, cứ dựa vào những lời nhiếc móc trước đó của thị thì biết. Nếu thị thực sự bỏ gã và bỏ rơi bọn trẻ, đứa con trai không mẹ của gã và thị sẽ lớn lên biến thành Hiroyuki. Đó là những gì Nanako thấy “kinh khủng”.

Đã hai mươi năm kể từ ngày cha Hiroyuki suýt chết đuối ở biển. Mẹ Hiroyuki biến mất cũng trong khoảng thời gian ấy. Gã mất mẹ khi cũng trạc tuổi Katsumi bây giờ. Mẹ gã đã bỏ rơi gia đình, bỏ đi với một người đàn ông khác trẻ hơn… Ít nhất thì đó cũng là chuyện do cha gã kể lại. Tuy nhiên, vào thời điểm kể lại đó, chứng lão suy của cha gã đã bắt đầu phát tác, khiến gã khó có thể biết được bao nhiêu phần trong những gì ông nói là sự thật. Đối với tất cả những chuyện đó, chẳng có lý do nào để tin rằng mẹ gã đã bỏ đi vì bất cứ lý do nào khác. Theo những gì Hiroyuki còn nhớ được, cha mẹ gã chỉ suốt ngày cãi vã. Tất nhiên có vẻ khá hợp lý khi mẹ gã, không thể chịu đựng được sự bao hành của cha thêm nữa, đã bỏ ông và biến mất.

Hiroyuki đón nhận tin bị mẹ bỏ rơi mà không biểu lộ cảm xúc, hoặt gã tin là thế. Gã không thể nhớ mình từng nhận được nhiều yêu thương, nếu có, từ mẹ mình, và giá trị duy nhất của gã dường như chỉ là đê chuyển bạo hành của cha khỏi mẹ. Tuy nhiên khi lớn hơn, chuyện mẹ gã bỏ rơi gã bắt đầu dần chuyển thành cảm giác gã là sự tồn tại không mong muốn trên đời này. Hiroyuki lớn lên với nỗi oán giận thường trực, và sự tự tin của gã luôn mong manh đến nỗi chỉ thổi nhẹ một cái cũng khiến nó vỡ tan.

Có lẽ đó là lý do tại sao tối đó gã lại suy sụp như thế. Không cần hiểu nguyên nhân của ngọn lửa thịnh nộ trong gã, Hiroyuki đứng bật dậy, đập đầu vào một ngăn tủ kéo, rồi lảo đảo đi trong căn phòng, xô vợ xuống rồi đè lên thị. Cứ như lửa đang bùng phát tư mọi lỗ chân lông trên cơ thể gã. Gã không phải loại người phí thời giờ vào những lời nói, nhưng lần hành hung này không giống như những lần trước, và vợ gã có lẽ cảm giác được chuyện gì sắp tới. Thị không cố la hét mà đơn giản chỉ nhắm mắt lại như thể cam chịu, và đặt tay lên tay chồng, đôi tay đang bóp cổ thị. Như thể thị muốn gã siết chặt hơn nữa, và Hiroyuki ngồi giạng chân trên thị khi thị nằm đó, dồn toàn bộ sức nặng của cơ thể lên đôi tay. Khi gã nhẹ nhàng buông ra, Nanako đã chết.

Hiroyuki bật dậy và tắt đèn huỳnh quang đi vì lý do gì đó. Thay vào đó, gã bật cây đèn ngủ nhỏ lên, rọi vào mặt vợ. Trông thị như đang ngủ. Giờ thì thị đã được giải thoát khỏi xà lim của thị rồi. Thậm chí thị còn có vẻ mãn nguyện.

Gã căng tai ra. Chẳng có âm thanh gì mà nghe. Cha gã, con trai gã, con gái gã, đều đang ngủ trên gác. Tĩnh lặng tuyệt đối đến mức gã tưởng như có thể nghe thấy tiếng họ thở khi ngủ.

Gã đã biết phải tống khứ cái xác vợ gã đi như thế nào rồi. Gã sẽ ném nó xuống biển. Nếu gã dìm cái xác xuống biển ở phía Nam Đê chắn sóng số 2, sẽ không ai có thể tìm thấy nó.

Gã gói xác vợ vào một tấm lưới nylon tốt và vác thị lên vai đưa ra tàu. Sau đó gã tống cái xác xuống hầm cá, nó sẽ ở đó cho đến khi gã có thể tống khứ nó vĩnh viễn. Đó là tất cả những gì gã có thể làm khi đó. Phần còn lại có thể chờ đến ngày kia, khi gã dìm cái xác xuống biển khi ra khơi câu cá. Tự thuyết phục mình như thế, gã đẩy hai tấm gỗ lại đẩy hầm cá và về nhà.

Gã uống một cốc, hai cốc sake rồi đi ngủ, và có gì đó rất giống như việc vứt vợ gã xuống hầm cá rồi đậy nắp lại diễn ra trong đầu gã. Những tế bào não gã giam cầm ký ức về hành động của gã ở tận nơi sâu thẳm nhất rồi đậy chặt bằng một cái nắp – thứ đã được định trước là sẽ phải mở ra.

5

… Thật là một việc kỳ quặc.

Hai tấm gỗ tạo thành nắp đậy cho hầm cá. Hiroyuki chuyển một cái ra và dựng nó lên boong. Gã nhìn trời, rồi khuỵu xuống boong tàu vì kiệt sức. Hốc dạ dày gã bắt đầu quặn lên. Gã vô cùng ân hận trước những gì đã làm. Thế nhưng, hành động của gã đã bị phơi bày dưới ánh sáng ban ngày và chẳng còn chạy trốn vào cõi lãng quên được nữa.

“Thế đây! Sao anh không bắt đầu đi?” thi thể cứng đờ của vợ gã có vẻ chọc tức gã bằng thực tế đó. Dường như nó đang kìm nén một nụ cười tự mãn khi dập dềnh qua lại.

Làm gì bây giờ? Trước hết, gã phải xuống hầm cá với sợi dây thừng, buộc nó vào xác vợ, rồi kéo thị ra ngoài. Sau đó gã sẽ buộc thêm vật nặng vào cái xác rồi ném xuống biển. Nằm trong nước biển một ngày rưỡi dưới cái nóng đầu hạ, cái xác bốc lên mùi hôi thối khủng khiếp. Cái mùi ấy âm ỉ trong không gian kín mít của hầm cá, bốc thẳng lên như ngọn lửa qua chỗ hở của tấm gỗ được mở ra. Hiroyuki bất giác nghĩ thà nhảy vào lửa lấy một cái xác ra còn dễ hơn.

Phải tống khứ cái xác là hình phạt vợ gã dành cho gã. Hiroyuki nguyền rủa hành vi của chính mình. Nhưng công việc này không thể tránh được.

Gã bịt khăn bông lên miệng và mũi mình, buộc chặt nó ra sau gáy. Gã buộc một đầu sợi dây thừng vào tời, còn đầu kia cầm trong tay. Gã nhòm vào hầm cá, như thể gã chưa nhìn vào đấy đủ nhiều vậy, và bắt gặp hình ảnh bàn chân tái nhợt của vợ. Da đã phồng lên và bắt đầu bong ra.

Con tàu lắc dữ dội. Hiroyuki bám tay vào mép hầm cho khỏi ngã. Gã suýt nữa đã rơi xuống.

Dòng nước đang chảy nhanh hơn. Khi nhìn vùng biển xung quanh mình, gã nhận thấy không có một tàu đánh cá nào trong tầm mắt; tất cả hẳn đã rút hết về càng.

Mọi người đều nhất trí rằng sóng ở vịnh Tokyo thật khủng khiếp. Sóng gồm hai loại, sóng cuồn cuộn và sóng bạc đầu, và đường bờ biển khúc khuỷu của vịnh Tokyo là địa hình hoàn hảo cho những con sóng bạc đầu. Giờ sóng còn đang xô vào tàu theo các góc ngẫu nhiên và vỡ tan thành bọt trắng xóa. Nếu Hiroyuki không cẩn thận, một ngọn sóng bạc đầu có thể dội lên boong từ một góc không ngờ nào đó và khiến con tàu đầy nước.

Mặc kệ sợi dây thừng một lát, Hiroyuki thả neo để giữ tàu đứng vững trước gió lớn. Tàu có thể lật nếu bị sóng đánh ngang thân.

Đúng lúc đó gã chợt nhận ra rằng mình không có nổi một giây mà lãng phí. Gã sẽ rơi vào rắc rối nghiêm trọng nếu không tống cái xác đi và ra khỏi đây sớm.

Một ngọn sóng bạc đầu ầm ầm gần bên thúc giục gã hành động.

Hai tay thay nhau bám vào thành hầm cá, gã trèo xuống dưới đáy. Cố hết sức có thể để không nhìn vào cái xác, gã lần sờ tìm mắt cá chân vợ. Cách tốt nhất để thực hiện vụ này là trói chặt hai chân thị lại với nhau bằng dây thừng rồi cứ thế để cái xác lộn phộc như thế mà kéo lên. Có lẽ gã có thể làm xong chuyện đó mà không phải nhìn mặt thị.

Mỗi lần con tàu bất ngờ tròng trành, Hiroyuki lại loạng choạng và chân Nanako lại tuột ra khỏi tay gã. Gã chửi thề ầm lên rồi kẹp chặt đầu dây thừng vào giữa hai hàm răng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, toàn thân gã bị một linh cảm khủng khiếp làm cho ớn lạnh. Cơn rung lắc bất thường chạy dọc theo chiều dài và chiều rộng của con tàu, và con tàu bắt đầu nghiêng. Từ thời điểm đó, mọi thứ đều hiện ra với chuyển động chậm chạp. Chậm chạp, chưa bao giờ chậm đến thế, cửa hầm, đến giở phút đó vẫn ở trên đầu gã, bỗng lộn xuống ở bên gã, tấm gỗ còn lại bị văng ra đánh uỵch. Chẳng mấy chóc nguồn sáng duy nhất của gã, cửa hầm đã bị nhấn chìm trong nước biển và thế giới xung quanh Hiroyuki bỗng tối đen như mực.

Nước biển tràn vào, đến chân gã, đến thắt lưng và chớp mắt đã dâng đến ngực, và đẩy người gã lên, lên nữa.

… Tàu đã lật.

Trước khi từ “lật” hiện ra trong óc gã, cơ thể gã đã nắm được tình hình và sẵn sàng chống chọi với cái chết. Gã hoảng loạn đến mức không thở nổi. Trong tình cảnh ấy, gã vật lộn trồi lên tiếp cận với không khí và cụng đầu vào đáy tàu. Nước bắt đầu ngưng tràn vào, để lại một khoảng chứa không khí rộng vừa đúng bằng đầu người. Cố sức nhô mặt lên khoảng trống đen sì đó, Hiroyuki ho sặc sụa. Gã hẳn đã nuốt phải một lượng lớn nước biển.

Tim gã co thắt lại, theo đúng nghĩa đen, trong lồng ngực. Gã sẽ chết chắc nếu không cố kiểm soát cơn hoảng loạn. Bộ não gã điên cuồng hoạt động tìm cách tự cứu sống mình… Phải. Đúng thế. Gã sẽ hít đầy một phổi không khí, lặn xuống tìm cửa hầm, rồi bơi ra ngoài.

Gã cố giữ bình tĩnh. Còn khá nhiều không khí. Không việc gì phải mất bình tĩnh. Một giải pháp bấn loạn sẽ không đem lại điều gì tốt đẹp. Lạc ra quá xa khỏi tàu cũng có nghĩa là chết chắc.

Gã chợt nhớ lại. Điều gì đã xảy ra với sợi dây thừng mà chỉ một lát trước đây gã còn đang giữ trong tay? Đầu kia của sợi dây thừng vẫn còn quấn quanh tời trên boog. Tàu lật ngay khi gã đang cố buộc chân vợ gã bằng sợi dây thừng đó. Gã sẽ không thể bị dạt ra xa con tàu miễn là vẫn còn bám lấy sợi dây và kéo mình trở ngược lại dọc theo nó.

Cho dù mò mẫm trong nước bao nhiêu để tìm sợi dây thừng, đầu ngón tay gã vẫn không sao định vị nó được. Mất thời gian quá. Gã đành quyết định sẽ bơi ra mà không có sợi dây thừng định hướng. Gã hít vào vài lần cho đầy phổi. Càng cố hít vào thứ không khí bị nhốt trong khoảng trống gò bó, tối thẫm ấy, gã càng thấy ngạt thở. Cơn hoảng sợ khiến gã thở gấp hơn. Hiroyuki không còn chắc liệu gã có làm được không, khi mà chỉ cần lặn nhiều nhất là ba mét nữa là thoát.

Với toàn bộ sức lực còn lại, gã cố sức ngụp đầu lao vù xuống. Một thoáng sau, gã thấy một khe thoáng rộng khoảng một phần ba mét vuông hiện ra trong bóng tối bên dưới gã. Một tia sáng yếu ớt lọt qua lớp nước hắt lên. Cửa hầm đang ở ngay trước gã. “Quá dễ,” gã nghỉ khi đặt bàn tay lên gờ cửa hầm và lao đầu qua. Gã chui ngực ra ngoài, rồi đến hông, và ngay khi cơ thể gã đang gập thành hình chữ V, Hiroyuki cảm thấy có cái gì đó kéo bàn chân gã. Cho dù nửa trên người gã giờ đây đã ở ngoài hầm cá, chân gã vẫn không rút ra theo được. Gã nhanh chóng mất không khí đã tích trữ trong phổi. Gã gom hết sức lực còn lại và cố giật chân thoát ra. Chẳng ích gì. Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài quay lại. Chần chừ thêm một chút nào nữa là gã sẽ chết trong tư thế chứ V đó.

Không muốn chút nào nhưng gã cũng đành lôi nửa trên người gã trở lại và trồi lên chỗ gã vừa ở trước đó. Đầu gã nhô lên mặt nước mạnh đến nỗi đập thẳng vào sàn tàu. Một cơn đau muốn vỡ đầu xuyên qua gã. Khoảng chứa không khí đã giảm thể tích; con tàu đang dần chìm xuống. Giờ thì, để lấy được dù chỉ chút không khí, Hiroyuki phải ngửa đầu lên và chỉ để mũi và miệng nhô lên khỏi mặt nước.

Gã co chân lên và dùng tay mò mẫm xung quanh để xem cái gì vướng vào chân gã. Một lát trước, gã đã có thể thề rằng chân gã bị vướng vào dây thừng. Nhưng giờ thì, tay gã chẳng sờ thấy gì ở đó. Có lẽ cái gì đó đã quyết định giữ chân gã…

Nhưng chẳng còn thì giờ mà đoán già đoán non nữa. Hít đầy phổi số không khí ít ỏi còn lại phía trên cùng, gã lao đầu lặn xuống một lần nữa.

Ngay khi gã ngụp đầu xuống thì một cái bóng hình người trôi dạt về phía cửa hầm mơ hồ. Tóc nó xòe ra hình quạt quanh đầu. Như thể để chặn lối ra, cái xác của vợ gã đã dập dệnh trôi khỏi chỗ của nó, và đung đưa như một cái bóng đen thẫm trong ánh sáng leo lét từ dưới hắt lên.

Cảnh đó khiến Hiroyuki phải nuốt nước biển. Hoảng hốt trước những chuyển động của vợ, những chuyện động dường như có chủ ý, gã dùng cạn sạch lượng không khí trong phổi.

…Lối ra bị chặn.

Chẳng thể làm gì ngoài việc lại trồi lên.

Lần này, gã gần như phải liếm đáy tàu mới lấy được không khí. Gã thốt lên một tiếng kêu khe khẽ. Mùi của nhiên liệu, hẳn đã rỉ ra từ động cơ, xộc thẳng vào lỗ mũi gã

Với gã thế là hết, hoàn toàn hết.

Gã vãi tiểu ra, và bắt đầu khóc. Phía trên, sàn tàu. Phía dưới, biển khơi. Lối ra duy nhất đã bị vợ gã chiếm mất. Hiroyuki không còn chỗ nào mà sống nữa.

Gã như con cá chình biển bị mắc bẫy. Cái xác của vợ gã như cái hom cao su ở miệng ống bắt cá. Tay chống nạnh và chân khuỳnh ra, thị bám chặt lấy cửa hầm bằng sự lì lợm đến nghiệt ngã để chặn đường gã.

Hiroyuki không còn sức mà cười vào hoàn cảnh trớ trêu này. Một gã đàn ông từng bắt được không biết bao nhiêu cá chình trong những cái ống tối tăm giờ lại từ mình mắc bẫy và chờ chết.

Cứ xem cách sóng đạp, những âm thanh thét gào bên ngoài hẳn phải dữ dội hơn nữa, nhưng quanh gã lại lặng lẽ đến kỳ lạ. Thần chết tiến đến bằng những bước chân điềm tĩnh. Chẳng có cách nào thoát khỏi nó cả.

Khi gã nghĩ đến cái chết sắp tới ngay lập tức của mình, một ý niệm chợt nảy ra trong đầu gã. Hai mươi năm trước, khi mẹ gã biến mất, cha của Hiroyuki cũng đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Hiroyuki chưa bao giờ nghi ngờ câu chuyện của cha. Nhưng giờ, khi cái chết đang nhìn chòng chọc vào mặt gã, gã đã hiểu ra sự thật. Cũng như Hiroyuki đã làm, cha gã cũng giết vợ và dùng việc đi đánh cá như một cách trốn tội và phi tang cái xác xuống biển sâu. Những vẫn đề tâm thần của cha gã chẳng liên qua gì đến việc bị va đầu vào đâu. Hành vi khủng khiếp của ông đã dần dần khiến ông phát điên.

Cũng chính dòng máu như thế chảy trong huyết quản gã, và quá khứ đang lặp lại chính nó. Ngay cả khi Hiroyuki còn sống sót trở về và bằng cách nào đó xoay xở một mình nuôi dạy con trai được, thì cuối cùng Katsumi cũng chắc chắn sẽ làm điều y như vậy. Biết cắt đứt chuỗi kinh khủng này ở đâu?

Ở chỗ cái chết. Tất cả những gì gã phải làm là chết. Với cái chết của bố lẫn mẹ, con trai gã sẽ được lớn lên trong một môi trường mới. Ý nghĩ đó khiến Hiroyuki thấy dễ chịu hơn. Có lẽ gã sẽ đón nhận cái chết một cách bình thản.

Rồi gã nghe thấy hai tiếng động từ bên trên, cách nhau một khoảng lặng ngắn. Rồi lại tiếp, hai tiếng động ấy. Đó không phải tiếng sóng đập vào tàu; nó nghe nhân tạo hơn nhiều.

Đầu tiên gã đờ đẫn lắng nghe. Nhưng khi gã hoàn toàn hiểu ra ý nghĩa của âm thanh xuyên qua óc đó, gã liền lanh lợi trở lại và ngoi hẳn mặt lên trên. Vẫn còn một chút không khí. Vài tiếng gõ nữa phát ra từ bên ngoài sống tàu.

Cơ thể gã phản xạ lại ngay, tay phải gã nắm chặt thành quả đấm và đập vào đáy tàu. Như thể đáp lại, hai tiếng nữa vang lên từ bên trên. Và lúc này, Hiroyuki, đấm đáy tàu hai phát nữa. Từ phía trên, đáp lại hai tiếng gõ.

Gã được cứu rồi!

Ngay khi từ bỏ hy vọng có thể sống sót thoát ra ngoài, gã lại được ban cho cơ hội thứ hai. Vài năm trước Hiroyuki từng chứng kiến một cảnh tương tự. Một tàu cứu nạn từ Cơ quan Cứu hộ Biển đã cấp tốc đến hỗ trợ một tàu đánh cá lớn bị lật do lỗi điều khiển. Hiroyuki, lúc đó đang đánh cá, đã bỏ ngang công việc của mình để tiến đến gần quan sát. Đội cứu họ cũng áp dụng trình tự tương tụ như vậy để xem có ai bị kẹt trong cabin không. Họ cưỡi lên sống con tàu lật và gõ lên đáy, khiến kẻ sống sót an tâm rằng mình đang được giúp đỡ; sau đó nếu có người nào đáp lại họ sẽ cử thợ lặn xuống. Những thợ lặn này đem thêm một bộ dưỡng khí nữa theo rồi ụp vào miệng kẻ sống sót. Những tàu cá khác cũng đã tụ tập quanh đó để quan sát cuộc cứu hộ, và khi ngư dân bị mắc kẹt đó an toàn ngoi lên khỏi con tàu chìm, những tiếng reo hò cuồng nhiệt sẽ vang lên xung quanh.

Những tiếng động mà giờ gã nghe thấy đang dội xuống từ phía trên kia là để cho gã biết rằng Cơ quan Cứu hộ Biển đã tới để giải thoát cho gã. Hiroyuki đã hoàn toàn mất cảm giác thời gian. Gã băn khoăn không biết tàu gã đã lật được bao lâu rồi. Chỉ có thể hình dung được là một tàu tuần tran đã tình cờ tìm ra gã.

Hiroyuki gào lên sung sướng trước may mắn đó. Gã đã được ban cho sống một lần nữa; gã sẽ được hít thở không khí đích thực một lần nữa.

Gã ngụp mặt xuống nươc và nhìn xuống. Gã trông đợi sẽ nhìn thấy vợ gã đang bít cửa hầm, nhưng thị không có ở đó. Thị đã biến mất. Có lẽ một cơn sóng đã tóm được thị và cuốn thị ra khỏi hầm cá. Có lẽ ngay lúc này thị đang chìm sâu xuống. Hiroyuki cố gắng tin rằng đúng là như thế. Không có xác vợ gã thì chẳng khép gã vào tội hình sự nào được.

Ngay lú mọi thứ trong có vẻ tuyệt vọng, vận của gã lại biến chuyển tốt hơn. Gần như ngay khi xác vợ gã biến mất, tự phi tang một cách hiệu qua, thì đội cứu họ đã tìm thấy gã. Hiroyuki vô cùng sốt ruột chờ đội thợ cứu hộ lặn xuống cứu gã.

Bất chợt, người gã bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy. Họ đến rồi!

Gã không nghe thấy gì, nhưng gã cảm thấy những lời trấn an này trong lòng: “Giờ thì anh ổn rồi.

Hiroyuki mò mẫm sợ tìm tay người thợ lặn và bám chặt lấy anh ta. Người thợ lặn choàng tay qua vai Hiroyuki và gọn gàng nhét ống thở vào miệng gã. Căn chặt đầu ống thở trong miệng, gã hít không khí vào. Nó có mùi hương của miền cao nguyên đồi núi; không khí chưa bao giờ ngọt ngào đến thế. Quyết tâm sẽ không đời nào nhả nó ra, gã căn sâu hơn vào đầu ống, liên tục nuốt vào từng ngụm khí.

Gã ngất ngây. Thêm một lần nữa được trở lại miền đất của sự sống, gã sẽ có thể yêu thương tất cả bọn họ, con trai, con gái, thậm chỉ cả người cha lão suy của gã. Lớp vỏ bao bọc quanh gã sẽ rạn nứt và vỡ vụn như mọi điều dối trá vẫn luôn thế. Gã cảm thấy tiếc vì mọi chuyện chẳng thể nào lại như cũ được nữa. Gã sẽ cầu xin vợ gã tha thứ. Gã không biết phải xin lỗi người chết như thế nào. Tuy vậy, khát khao được làm điều đó ở gã là chân thành.

Hiroyuki nghĩ hiển nhiên là tay thợ lặn sẽ hộ tống gã lặn xuống. Nhưng gã cảm thấy thay vì thế gã lại đang đột nhiên nổi lên. Trong khoảnh khắc, gã đã đối diện chằm chằm với sống tàu Hamakatsu, con tàu giờ gần như không còn nổi nữa. Giống hệt như một chiếc lá trên nước không hơn, nó trông như thể sắp chìm hẳn xuống bất cứ lúc nào. Tàu tuần tra đang tiến về phía nó. Người ta đi qua đi lại xô vào nhau trên boong; dường như tất cả bọn họ đều đang la hét gì đó, nhưng Hiroyuki không thể nghe thấy tiếng họ nói gì.

Gã có thể nhìn thấy toàn cảnh quanh mình, toàn bộ bầu trời và biển cả. Xuyên thủng màn mây, những mũi tên ánh sáng đổ tràn trên những ngọn sóng khi chúng vỡ tan, trào bọt trắng. Bắt được ánh sáng ấy, đám bụi nước liền lấp lánh như đá quý văng về tứ phía. Đây là vùng biển gã đã biết từ thời thơ ấu. Mũi Futtsu chĩa thẳng về phía gã. Gió và sóng đều mạnh. Gã chưa từng thấy biển cả hùng vĩ đến thế bao giờ, thật huyền ảo. Cảm giác trút bỏ gánh nặng bao bọc gã, và cơ thể gã mỗi lúc một nhẹ hơn.

Một cụm từ gã chưa từng phát ngôn trong đời chợt nảy ra trong gã: Mọi thứ đã rõ!

Gã nói ra những lời đó và chúng nghe thật dễ chịu. Gã nhắc lại một lần nữa.

Con tàu tuần tra cùng lúc phát hiện ra hai cái xác. Rõ ràng một trong hai là của một phụ nữ đã chết được hai ba ngày. Cái kia là xác một người đàn ông chỉ vừa mới trút hơi thở cuối cùng. Đến một lúc hợp lý nào đó, ý nghĩa của việc này sẽ được làm sáng tỏ.

Tuy nhiên, điều mà họ sẽ không bao giờ hiểu được là tại sao người đàn ông lại chết với tử thi của người phụ nữ ghì chặt trong vòng tay. Tất nhiên anh ta không có vẻ gì giống như đã tìm mọi cách thoát ra trong nỗi tuyệt vọng vì hoảng sợ. Không hề đau khổ, nét mặt của người đàn ông vẫn thanh thản. Một điều nữa khiến đội cứu hộ thấy khó hiểu là ngón cái tay phải của người phụ nữ thọc đến tận gộc ngón vào miệng người đàn ông. Thế quái nào một phụ nữ đã chết lại có thể nhét nhón tay cái vào miệng người đàn ông này cơ chứ? Dù sao thì những người phát hiện ra hai tử thi này cũng trông thấy như vậy.

Người đàn ông hẳn đã cắn ngón tay cái mạnh lắm, vì hàm anh ta vẫn không chịu mở ra ngay cả khi hai cái xác được tìm thấy và được đặt lên boong tau tuần tra. Khi cạy miệng anh ta và lấy ngón tay cái ra, họ thấy nó gần như đã đứt lìa. Họ cố gắng hô hấp nhân tạp cho người đàn ông xem anh ta có tỉnh lại không. Vô ích. Anh ta chẳng có dấu hiệu nào là sẽ trở lại cuộc sống. Anh ta đã chết. Chỉ cần đến sớm hơn vài phút, họ đã có thể cứu sống anh ta.

Tuy nhiên, nét mặt thanh thản của người đàn ông là dịu cảm xúc của đội cứu hộ. Thật không dễ dàng gì mà vừa cắn chặt dội đến thế vừa mang nét mặt thanh thản như vậy. Vậy mà người đàn ông này đã thực hiện được điều mâu thuẫn đó.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện