Chương 55
Edit: Thủy Lưu Ly
Ninh An liếc xéo Hướng Noãn một chút, phách lối đáp trả: “Vương pháp là cái gì? Ở đây, bổn cung chính là vương pháp!” Nói xong, lại nhìn đám người phía sau: “Các ngươi đều chết hết rồi sao, sao không động đậy vậy hả! Chu tứ tiểu thư và thiên kim Thượng thư đều đã lẫn vào vương phủ được rồi, chắc hẳn bọn họ đang tính toán làm chuyện gì không muốn người khác biết. Bổn cung vì phòng ngừa bọn họ làm chuyện bất lợi đối với Cửu ca mới muốn vì dân trừ hại thế này.”
“Chờ đã.” Chu Vô Tâm nâng tay lên, làm động tác tạm dừng với người sau lưng Ninh An, còn nhẹ kéo tay Hướng Noãn lại, hy vọng nàng ấy không làm rộn nữa.
Ninh An này tuyệt đối là một con chó điên, gặp người liền cắn. Nàng không thể để Hướng Noãn bị liên lụy vào.
Chu Vô Tâm đứng trước mặt Ninh An, không e ngại, nhướng cao mày: “Này, ta nói ngươi ồn ào đủ chưa?”
Ninh An mới không muốn dong dài với nàng, lập tức hung hăng vung tay, cho nàng một cái tát: “Đồ không biết quy củ, dám vô lễ với bổn cung.”
Mợ nó, nếu linh hồn nàng vốn ở cổ đại thì khi bị Ninh An đánh, nàng nhất định sẽ nuốt giận vào bụng, không nói một lời, nhưng mà, thật xin lỗi, nàng không phải.
Vì vậy, Chu Vô Tâm nổi giận.
Lúc tức giận, Chu Vô Tâm tuyệt đối không muốn nuốt giận vào bụng, cho nên, khi lòng bàn tay Ninh An vừa hạ xuống, nàng đã trở tay tát một tát trở về.
Mọi người ở đây không ai không vì hành động không muốn sống của Vô Tâm mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Chu Vô Tâm giống như không phát hiện, trầm giọng quát lớn: “Chỉ là một Quận chúa nho nhỏ lại không phải là Công chúa chính quy của hoàng thất mà dám hô to gọi nhỏ ở phủ Cửu gia. Nơi này là phủ đệ của Cửu hoàng tử, không phải là hậu viện của ngươi, tùy người ngang ngược thế nào cũng được!”
“Ngươi...”
“Ngươi cái gì mà ngươi, đừng tưởng rằng ta không lên tiếng là sợ ngươi. Muốn ở vương phủ tra tấn người khác thì phải hỏi xem Cửu gia có đồng ý hay không đã!”
“Ha, Bổn cung nói cho ngươi biết, dù bổn cung muốn mặt trăng trên trời thì Cửu ca cũng sẽ tìm cách hái xuống cho bổn cung. Cho nên nếu bổn cung muốn xử lý một tiện tì như ngươi thì bổn cung hoàn toàn không cần trải qua sự đồng ý của hắn!”
Hừm, ngươi cho rằng ngươi là ai.
Ninh An tàn bạo trừng Chu Vô Tâm một cái, lại nhìn đám tùy tùng sau lưng nàng ta lần nữa: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nếu các ngươi còn không ra tay thì bổn cung sẽ để các ngươi chôn cùng ả!”
Nói xong, những người ở sau lưng nàng ta không thể không tiến lên kiềm chế tay chân Chu Vô Tâm lại.
Hết cách rồi, ai bảo nàng ta là Quận chúa đây, những kẻ làm nô tài như bọn họ không dám có can đảm đối nghịch với nàng ta.
Thể chế phong kiến hại chết người!
Hướng Noãn thấy đám tùy tùng muốn trói Chu Vô Tâm, lập tức hung hăng đẩy bọn họ ra, kéo Chu Vô Tâm ra sau lưng mình bảo vệ.
Tuy rằng cha nàng chỉ là một Thượng thư, vẫn không lợi hại đến mức có thể uy hiếp Quận chúa, nếu Ninh An muốn làm gì nàng ấy, nàng cũng không có năng lực ngăn cản, nhưng tốt xấu gì bọn tùy tùng vẫn nể mặt mũi cha nàng, không dám làm gì quá đáng. Còn Vô Tâm lại khác, nàng ấy chỉ là con gái của một vị thương nhân nho nhỏ, lại không được Chu phủ xem trọng, cho nên dù hôm nay Ninh An có diệt nàng ấy thì người Chu phủ cũng không nói thêm tiếng nào, nói không chừng còn vỗ tay hoan hô nữa.
Vì thế, lúc Ninh An nói: “Kéo ả cách xa bổn cung một chút!” Bọn tùy tùng lập tức chia làm hai đường, một đám kéo Hướng Noãn ra, một đám lại lôi Vô Tâm đến khoảng trống giữa sân.
Hướng Noãn bị bọn bọ chặn lại, tức giận vẫn ẩn nhẫn lập tức muốn bùng phát. Ninh An thấy vậy cũng không thèm nhìn nàng ấy một cái, lạnh nhạt ra lệnh: “Bịt kín miệng nàng ta lại!”
Thật ra lúc bị đám người kiềm chế, Chu Vô Tâm rất muốn nói thêm vài câu, nhưng dù sao nơi này vẫn không phải là xã hội mà nàng quen thuộc. Ở đây, người có thân phận, địa vị cao, coi như có bắt nạt một người không hề có địa vị, thì dù có vỡ lỡ ra thì cũng không có ai quan tâm. Bo bo giữ mình là cách sinh tồn mà những người ở đây đã luyện tới mức thuần thục không góc chết. Không phải nàng không oán giận, nhưng mà, nàng cũng hiểu rõ, ở nơi này, khi nàng còn là một kẻ không có năng lực bảo vệ mình thì nếu nàng tiếp tục ồn ào, Ninh An thật sự sẽ dùng một kiếm giết chết nàng, đến lúc đó chỉ sợ đến cơ hội báo thù nàng cũng không có.
Cho nên mới nói, lúc nàng xuyên qua sao không chọn một cái bụng có địa vị một chút đây!
Nàng cũng không hề hi vọng sẽ có người đến làm “Anh hùng cứu mỹ nhân”, vì vậy, nàng chỉ có thể im lặng, lại im lặng.
Đến khi Chu Vô Tâm bị đạp ngã xuống đất, lúc bộ kẹp tay siết chặt lấy từng ngón tay nàng, nàng rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác năm đó Tử Vi phải chịu hình phạt này là thế nào.
Chỉ có điều, Tử Vi là diễn kịch, mà nàng mới là người chịu hình thật sự.
Đại ca, ngươi làm dáng một chút không được à, vì cọng lông gì mà cứ phải dùng hết sức lực bú sữa ra để kéo vậy!
Nếu ngươi có xu hướng ngược đãi thể xát thì cũng đừng lấy ta ra để thực hành chứ…
Tay đứt ruột xót, hơn nữa, vị trí kẹp còn vừa vặn ở những khớp quan trọng trên bàn tay, hai bên cùng lúc phát lực, quả thật so với chịu đòn còn đau đớn hơn nhiều.
Mồ hôi lạnh trên người Chu Vô Tâm chảy xuống từng hạt từng hạt lớn như hạt đậu, nhưng mà nàng vẫn cố nén không hé răng xin tha, đến lúc thật sự đau đến không thể chịu được mới từ xoang mũi hừ ra một tiếng rên khe khẽ. Đối với loại người như Ninh An, sao nàng có thể để nàng ta khinh thường mình được!
“Ồ, xem ra hình phạt này không hề xi nhê gì với ngươi nhỉ. Không đau đúng không?” Ninh An thấy Vô Tâm tàn bạo, lom lom nhìn mình, nhưng đến chết cũng không cầu xin tha lức chọc nàng ta tức đến run rẩy, lập tức rống với đám người đang dụng hình: “Các ngươi chưa ăn cơm đúng không? Hung hăng kẹp, nếu không các người đừng trách bổn cung ra tay độc ác!”
Lời này vừa nói xong, lực xiết trên ngón tay Vô Tâm càng lúc càng tăng lên.
Lúc này Hướng Noãn đã bị người đánh ngất xỉu, còn Trương đại nương lại nhẹ dạ, dù sao Vô Tâm cũng do bà mua được, hầu như mỗi ngày đều nhìn nàng làm việc, khi nhìn thấy máu tươi bắt đầu tràn ra từ những ngón tay nàng, bà mới nhịn không được mà tiến lên khuyên nhủ lần nữa: “Quận chúa, lão nô cả gan nói một câu. Ngài xem ngày thường Cửu gia đối với người nào cũng đều rất ôn hòa, người ngoài đều biết xưa nay vương gia chưa từng dụng hình với bọn hạ nhân, nhưng mà hôm nay… Nếu việc này truyền ra ngoài thì…”
“Truyền đi thì sao! Bổn cung không cần Cửu ca quan tâm người khác nhìn hắn thế nào, bổn cung chỉ muốn cho ả tiện tì này biết, kẻ đắc tội với bổn cung đều tuyệt đối không có kết quả tốt!”
“Đại nương, việc này ngài đừng xen vào nữa…” Chu Vô Tâm nhìn thấy Trương đại nương cầu xin thay mình, vội vàng mở miệng: “Hôm nay trong phủ có chó điên phát bệnh, nghe không hiểu tiếng người đâu.”
Rõ ràng đã nhắc nhở chính mình phải nhẫn nại, nhẫn nại, không chấp nhặt với nàng ta, nhưng có lẽ vì đau đớn trên tay khiến lý trí của nàng mất sạch rồi. Với lại nếu nàng tiếp tục im lặng thì đến nàng cũng cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình!
Chó cuống lên còn có thể nhảy tường, hống chi nàng còn là một người sống sờ sờ!
Này thì hay rồi, Ninh An nghe được, hoàn toàn nổi bão: “Lại dám nói bổn cung là chó điên! Hôm nay bổn cung sẽ cho ngươi biết bất kính với bổn cung sẽ có kết cục như thế nào!”
Nói xong, tiện tay rút ra một thanh kiếm của gã tùy tùng bên cạnh, xông thẳng tới chỗ Chu Vô Tâm.
Mắt thấy thanh kiếm trong tay Ninh An sắp đâm vào cổ họng mình, cổ tay nàng ta giống như bị thứ gì liên tiếp bắn trúng hai lần, đột nhiên tê rần, ngay đến thanh kiếm trong tay cũng tơi xuống đất.
Mà ra tay ngăn cản một chiêu này chính là hai người Ninh Liên và Ninh Thuần sau khi nghe gã sai vặt bẩm báo đã chạy vội về phủ.
Ninh An nhìn thấy Ninh Liên lập tức khoanh tay sợ hết hồn.
Ninh Liên đến nhìn cũng không thèm nhìn Ninh An một cái, khi hắn vừa vào cửa, nhìn thấy bàn tay Vô Tâm bị người xiết đến máu tươi đầm đìa, trái tim hắn như bị một bàn tay vô hình nặng nề bóp chặt, thật giống như người chịu đau đớn kia chính là bản thân hắn mà không phải người khác, đau đến tột đỉnh.
Nhìn vẻ mặt luôn tươi cười của nàng lúc này này lại tái nhợt, mang theo đau đớn và tức giận thật sâu, Ninh Liên liền hận không thể đem tất cả những kẻ làm hại nàng chém sạch, xả giận cho nàng.
Chẳng qua hắn chỉ mới không có mặt ở đây một lúc mà lại có người dám ra tay với người của hắn, bọn họ thật sự cho rằng hắn chỉ ngồi không hay sao?
Khoảnh khắc Chu Vô Tâm nhìn thấy Ninh Liên xuất hiện, nàng nặng nề thở hắt ra một hơi, trong lòng cũng âm thầm nói: Được cứu rồi.
Mợ nó, nếu tiếp tục thì có lẽ nàng lại xuyên đến chỗ nào không biết nữa rồi.
Mà hai gã tùy tùng đang dụng hình với Chu Vô Tâm, lúc nhìn thấy Ninh Liên xuất hiện, lập tức thay đổi sắc mặt, sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất. Phải biết rằng, đừng thấy bình thường Cửu hoàng tử đều ôn hòa với người khác, nhưng một khi hắn tức giận, tuyệt đối đáng sợ hơn mọi người tưởng nhiều.