Chương 17: Bổn cô nương là Vương phi!
Gió xuân lướt nhẹ, hoa trên núi nở rộ. Ánh mặt trời nhàn nhạt rơi xuống, tinh tế lóa mắt.
Lưng Bắc Tiểu Lôi gối lên thành kiệu, hai mắt híp lại. Hoa Hồ Điệp, Hoa Môn Mi như muốn nhận được sự trừng phạt của nàng, thật sự là sảng khoái cả người.
Dạ Tinh Thần lười nhác nằm ở trên giường êm, nhưng lại hiếm thấy không đi ngủ. Con ngươi thâm thúy, sáng rực nhìn vào Bắc Tiểu Lôi bên cạnh, đáy mắt tràn đầy hứng thú. Không nghĩ tới sơn tặc ngang tàng bạo ngược, hung hãn này kỳ thực thiện lương như vậy. Chẳng những trừng phạt nữ ác bá Hoa Hồ Điệp, tước quan Hoa Môn Mi, còn cho người đến phủ Hoa Hồ Điệp cứu những nam tử trẻ tuổi bị cướp đoạt. Thậm chí còn giúp đỡ, để cho bọn họ có thể một lần nữa làm lại từ đầu. Hắn, tựa hồ phát hiện một ưu điểm của nàng.
"Nhìn cái gì vậy? Không thấy qua mỹ nữ a."
Ánh mắt nóng bỏng của Dạ Tinh Thần rơi vào trên người, Bắc Tiểu Lôi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đành phải mở con mắt mùa thu hung hăng mà trừng mắt liếc hắn một cái, yêu kiều nói.
"Xuy—"
Nghe thấy lời của nàng, Dạ Tinh Thần nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng. Thật sự là càng ngày càng thú vị, không phải sao? Trong đầu lướt qua hoàn cảnh gặp nàng lần đầu, không nghĩ tới chính mình lại bị một nữ tử tuyệt mỹ cướp đi làm áp trại phu quân. Thế nhưng hiện tại hắn lại không hề bài xích, hơn nữa nếu như nói mình là áp trại phu quân của nàng, như vậy nàng là nữ tặc Vương phi của mình, ai cũng không thiệt thòi.
"Này, phá(1) Vương phủ của ngươi tại sao còn chưa tới hả?"
Bắc Tiểu Lôi vén rèm kiệu lên, nhìn ra bên ngoài một chút, nhưng đến một cái bóng của Vương phủ cũng không thấy, thiên, rốt cuộc còn muốn đi bao lâu nữa đây? Sớm biết như thế nàng đã cưỡi ngựa cho rồi. Hiện tại ngồi trên cái kiệu này, cả mông đều đau.
Phá Vương phủ?
Dạ Tinh Thần nghe vậy nhịn không được cười khổ, vốn là phong hào Vương phi ở trong mắt nàng chỉ là thứ quái quỷ gì đó, hiện tại ngay cả Tiêu Dao Vương phủ cũng thành phá Vương phủ. Như vậy Vương gia hắn ở trong mắt nàng lại là cái gì đây? Dường như, hắn bị ghét bỏ từ đầu đến đuôi rồi. Bất quá, là một kinh nghiệm thú vị.
Môi mỏng khẽ mân. "Sắp đến rồi, qua một con phố nữa."
"Vậy sao?" Bắc Tiểu Lôi quay đầu lại nhìn hắn. "Đầu tiên nói trước, về sau ngươi đừng hy vọng ta học cho ngươi cái dạng thiên kim tiểu thư gì, không ra cửa chính, không bước cổng trong, cười không lộ răng, thêu hoa ngâm thơ. Nói cho ngươi biết, bổn tiểu thư ta đều không biết." Nhắc nhở trước, tránh cho sau này cần phải như thế này, như thế kia, làm không được.
"Ta cũng không trông mong vào nàng." Dạ Tinh Thần cười một tiếng, nàng thực ra rất tự biết mình.
"Hừ" − Bắc Tiểu Lôi quay đầu lại, mặc kệ hắn.
"Vương gia, Vương phi, đến Vương phủ rồi." Thị vệ phía trước hô lên, kiệu phu đem cỗ kiệu từ tốn, vững vàng mà để xuống.
Bắc Tiểu Lôi vừa nghe, đem màn kiệu xốc lên, nhảy xuống đi ra ngoài, con ngươi đen đánh giá tòa nhà trước mặt. Mái cong lưu ly, cửa chính đỏ thắm, sư tử đá to lớn mạnh mẽ, trái lại có chút khí thế.
"Này, nhà của ngươi còn không kiên nhẫn được a." Bắc Tiểu Lôi quay đầu hướng Dạ Tinh Thần nói.
"Về sau cũng là nhà của nàng." Dạ Tinh Thần cười nhẹ, Bắc Tiểu Lôi nhún vai.
“Cung nghênh Vương gia hồi phủ.” Quản gia mang theo một nhóm tôi tớ vội vàng đi ra cửa chính.
"Miễn." Dạ Tinh Thần gật gật đầu.
"Vị cô nương này là?" Quản gia ngẩng đầu trông thấy Bắc Tiểu Lôi bên cạnh Dạ Tinh Thần liền sửng sốt, cô nương này dung mạo thật vô cùng xinh đẹp. Nhưng xem trong đôi đồng tử kia tràn đầy ngang bướng, hoàn toàn không phải là thiên kim của thế gia vọng tộc. Huống hồ, bên cạnh Vương gia cũng không mang nữ tử đi theo. Hai tròng mắt nhỏ đánh giá nàng, đối với thân phận của nàng càng hiếu kỳ.
Bắc Tiểu Lôi ghét nhất bị người khác dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Giống như một dạng địa vị có bao nhiêu thấp kém. Lông mày nhíu lại, trừng mắt nhìn quản gia. “Bổn cô nương là Vương phi, nữ chủ tử của ngươi.”
_____________________________________
(1) Phá: hư, rách, nát, tồi vầng, bả ví Vương phủ của ảnh như vậy đấy