Chương 131: Ta hận ông
"Tinh Nhi..."
Con ngươi thâm sâu cách một lớp sương mù, nhìn vào bản thu nhỏ của chính mình kia.
Tả Hữu Tinh mím môi, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn vào người nam nhân nọ. Thời gian ba năm cũng không lưu lại dấu vết trên mặt ông ta, chỉ là so với trước kia, hiện tại trông ông ta càng thêm tái nhợt, mơ hồ lộ ra vẻ bệnh tật. Hừ, là sự trừng phạt của ông trời mà. Trừng phạt ông ta đã bỏ vợ quên con.
Lạnh lùng mà nhìn Nguyệt Minh Nhất, từ trong thân hình nho nhỏ tản mát ra một cỗ khí tức lãnh mạc, xa cách.
“Xin gọi ta là tiểu thế tử.” Không cần phải gọi thân mật như vậy, nó và ông ta không liên quan đến nhau.
"Con..." Nguyệt Minh Nhất bị thái độ lạnh lùng của Tả Hữu Tinh làm cho tổn thương, con ngươi thâm sâu nhìn con, khó mà tiếp nhận nổi sự xa lạ đó. Có điều tiểu thế tử là có chuyện gì? Đem tầm mắt chuyển sang Độc Viễn, Độc Mạc.
Độc Viễn hiểu ý, thản nhiên đem toàn bộ chuyện đã điều tra được nói ra: “Khởi bẩm hoàng thượng, hai tiểu chủ tử đã được phu phụ Tiêu Dao Vương của Dạ Liêu quốc nhận nuôi. Trở thành thế tử, quận chúa của Dạ Liêu quốc.”
Như vậy ư?
Nguyệt Minh Nhất có chút đau lòng nhìn về phía Tả Hữu Tinh, trước đó, huynh muội bọn chúng đã phải chịu rất nhiều khổ cực rồi. Đều là tại mình, lúc trước rời khỏi mẹ con họ, con oán mình cũng là chuyện đương nhiên thôi. Nếu như sớm biết vừa chia lìa, sẽ phải người trời cách biệt với Nhu Nhi; nếu như sớm biết vừa chia lìa, sẽ làm cho hai đứa nhỏ phải chịu nhiều đau khổ như vậy, thì lúc trước hắn đã không lựa chọn rời đi.
“Khụ khụ khụ…”
Vừa kích động, hắn lại nhịn không được ho khan vài tiếng.
Trong gian phòng yên tĩnh, tiếng ho khan càng thêm rõ ràng.
Độc Viễn, Độc Mạc nhìn Nguyệt Minh Nhất ho đến mức sắc mặt sưng đỏ, hai người đều nhịn không được nhíu chặt lông mày, có chút lo lắng nhìn hắn.
"Bệ hạ..."
Nguyệt Minh Nhất khoát tay, ngẩng đầu lên, tóc mai trượt xuống, đôi mắt thâm sâu nhìn về phía Tả Hữu Tinh đang mím môi không nói, nhiễm lên u buồn: “Tinh Nhi, con không chịu tha thứ cho phụ thân ư?”
Một tiếng phụ thân, làm cho Tả Hữu Tinh run lên. Ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng càng lạnh thêm.
“Ông không phải phụ thân ta! Nếu như ông là phụ thân ta, thì thời điểm chúng ta cần ông nhất, ông đang ở đâu? Nếu như ông là phụ thân của ta, thì tại sao mấy năm qua lại hoàn toàn không có tin tức, khiến ngày đó mẫu thân ra đi cũng không thể an tâm? Nếu như ông là…”
Theo từng tiếng chất vấn non nớt của trẻ con lại mang theo sự lạnh lùng hà khắc, sắc mặt Nguyệt Minh Nhất càng thêm tái nhợt, thậm chí nhìn không ra một tia huyết sắc.
Gian phòng thực yên lặng, bầu không khí trở nên trầm thấp.
Thật lâu sau, Nguyệt Minh Nhất mới ngẩng đầu, nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng của Tả Hữu Tinh. Trong mắt đều là ưu thương, đôi môi có chút phiếm trắng ngập ngừng động đậy, dường như rất gian nan để mở miệng hỏi: “Tinh Nhi, con đang oán ta ư?”
Bộ dáng nho nhỏ, biểu tình lại lãnh khốc. Cho đến bây giờ hắn vẫn không ngờ tới sau khi biết tin Nhu Nhi đi rồi, còn có thể trải qua bi thống như vậy. Con hắn lại có thể dùng đến ánh mắt như thế để nhìn hắn, con đang oán mình…
Tả Hữu Tinh tránh đi ánh mắt của Nguyệt Minh Nhất, quật cường mà quay cổ. Oán ư? Đương nhiên oán. Nhưng còn hơn cả oán, nó càng hận ông ta. Tay nhỏ bé nắm lại thật chặt, nhớ đến hình ảnh mẫu thân qua đời không nhắm mắt, nhớ đến chuyện cũ khi huynh muội chúng lưu lạc đầu đường, nỗi hận kia như một gốc cỏ dại, không ngừng sinh trưởng ở trong lòng…
Quay đầu lại, nhìn ông ta, gằn từng tiếng, gần như là cắn răng nói ra: “Ta hận ông.”
Rắc...
Nguyệt Minh Nhất tựa hồ nghe thấy âm thanh vỡ vụn của trái tim, thân thể vừa giẫm xuống giường lại nhịn không được lảo đảo một cái về phía sau, khuôn mặt càng thêm không còn sắc máu, đau đớn quẩn quanh trong đôi mắt thâm sâu, ngơ ngác nhìn con: “Con, con hận ta?”
Hận, con hắn lại có thể hận hắn. Ha ha ha, trong lòng điên cuồng mà chảy lệ. Báo ứng, đây chính là báo ứng sao?
“Khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan mãnh liệt vang lên, khuôn mặt tái nhợt như bị bôi vẽ rất nhiều phấn. Cổ họng rát như lửa đốt, nhưng đó lại không bằng nỗi đau ở trong lòng. Nhu Nhi đi rồi, con là hi vọng duy nhất của hắn. Thế nhưng con hắn lại có thể hận hắn.
Nhu Nhi, lẽ nào đây là sự trừng phạt nàng dành cho ta ư?
"Hoàng thượng..."
Độc Viễn, Độc Mạc nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Nguyệt Minh Nhất, nhịn không được đau lòng hô lên. Bọn họ lớn lên với hoàng thượng từ nhỏ, sao lại không biết nỗi khổ trong lòng hoàng thượng chứ? Người cho tới bây giờ đều không muốn làm hoàng thượng, nhưng vì tiên hoàng, cũng vì lê dân bách tính, hoàng thượng không có lựa chọn, thậm chí phải rời khỏi thê tử cùng các con yêu thương nhất. Thế nhưng hiện tại tiểu chủ tử lại nói hận người, nỗi đau này trong lòng hoàng thượng sâu đến mức nào?
Tả Hữu Tinh nhìn thấy Nguyệt Minh Nhất ho khan không dứt, tay nhỏ bé nắm chặt lại. Trong lòng không phải là không có chấn động, nhưng chỉ cần trong đầu hiện lên khuôn mặt tái nhợt của mẫu thân, nó lại không có cách nào hết hận ông ta.
Mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng không ai chú ý tới Tả Hữu Nguyệt đang ngủ đã mở hai mắt thật to ra.
"Mẫu thân..."
Giọng nói non nớt, giống như một làn gió mát thổi tan đi bầu không khí ngột ngạt.
“Nguyệt Nhi.” Tả Hữu Tinh thu lại vẻ lãnh mạc, thật cẩn thận tiếp nhận muội muội từ trên tay Độc Viễn.
Tay nhỏ của Tả Hữu Nguyệt ôm cổ ca ca của mình, khuôn mặt mới tình ngủ còn phiếm hồng, giống như một quả táo chín đáng yêu. Ánh mắt còn sương mù đánh giá bốn phía xa lạ, quay đầu nhìn ca ca mình: “Ca ca, nơi này là đâu?”
“Đây là ngôi nhà sau này của con, Nguyệt Nhi.”
Trả lời là Nguyệt Minh Nhất, khi hắn nhìn thấy con gái tỉnh lại thì trong lòng lại là một trận kích động, giống, Nguyệt Nhi thật giống Nhu Nhi. Nước mắt vòng quanh trong đôi mắt thâm sâu, vẫn cứ nhìn chăm chú vào Tả Hữu Nguyệt như vậy.
Tả Hữu Nguyệt bị một người lạ nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, thân mình nho nhỏ rụt lại trong lòng Tả Hữu Tinh. Nghiêng cái đầu nhỏ, tò mò mà sợ hãi nhìn lại Nguyệt Minh Nhất.
Nguyệt Minh Nhất thấy ánh mắt xa lạ của bé, trong lòng thêm đau. Xem ra hai đứa nhỏ đều không chấp nhận hắn, đau lòng đến mức không cách nào hít thở. Phất phất tay về hướng Độc Viễn, Độc Mạc: “Viễn, Mạc, trước dẫn hai đứa nhỏ đi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”