Chương 139: Gặp Nguyệt Minh Nhất
“Mẫu thân?!”
Tả Hữu Tinh gần như là thấp giọng hô, đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn thẳng tắp vào Bắc Tiểu Lôi. Quả thực là không thể tin được, trước mắt thật sự là mẫu thân ư? Nó không nhìn nhầm chứ?
"Hư..." Bắc Tiểu Lôi ngồi vào bên giường, ngón tay ngọc thon dài để ở bên môi, ý bảo Tả Hữu Tinh nhỏ giọng.
Tả Hữu Tinh hiểu ý gật đầu, liếc nhìn muội muội đang ngủ say sưa một cái. Nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi Bắc Tiểu Lôi.
“Mẫu thân, con đã biết là người sẽ đến mà.” Ngày đó sau khi Thượng Quan Minh rời đi, nó biết hắn nhất định sẽ nói cho cha mẹ mình.
Bắc Tiểu Lôi vuốt đầu Tả Hữu Tinh, cười thực ôn nhu.
“Mẫu thân đương nhiên sẽ đến, tuyệt sẽ không bỏ lại mặc kệ các con. Chẳng những ta tới, mà vương gia phụ thân cùng cậu của con, còn có những thúc thúc khác cũng tới tìm Tinh Nhi, Nguyệt Nhi đấy.”
Một cái nghiêng mình tránh ra, thân hình của mấy người Dạ Tinh Thần, Tả Quân Mạc đều xuất hiện ở trước mắt Tả Hữu Tinh. “Phụ thân, cậu.”
Thật sự, Tả Hữu Tinh nhìn thấy bọn họ cũng rất kích động. Trong tâm hồn trẻ thơ của nó, vẫn luôn coi Bắc Tiểu Lôi, Dạ Tinh Thần cùng Tả Quân Mạc mới là thân nhân của nó và muội muội.
“Tinh Nhi, các con vẫn khỏe chứ?” Tả Quân Mạc mở miệng, đôi mắt thâm sâu quét qua toàn thân nó, lúc nghe tới đối tượng mà thích khách vào cung ám sát là huynh muội bọn chúng thì tim của hắn cơ hồ đau đến không thể hô hấp. Hắn không thể tưởng tượng được sau khi mất đi tỷ tỷ rồi, ngay cả thân nhân duy nhất cũng biến mất theo. Như thế, thứ hắn còn lại cũng chỉ là cô độc cùng tiếc nuối, còn có sự hổ thẹn đối với tỷ tỷ.
“Cậu, con không sao.” Tả Hữu Tinh lắc đầu, quay đầu nhìn muội muội, lại bổ sung thêm một câu: “Muội muội cũng không có việc gì.”
“Vậy thì tốt.” Nghe thấy chúng không sao, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
“Tinh Nhi, ngày ấy làm sao con và Nguyệt Nhi lại bị người ta bắt đến Nguyệt Diễm vậy?” Bắc Tiểu Lôi nhẹ giọng hỏi.
Tả Hữu Tinh mân môi, lấy vòng tay ngọc ở trên người ra.
“Ngày ấy, con và muội muội vốn muốn chuẩn bị một lễ vật cho sinh nhật của mẫu thân. Sau khi chúng con mua xong lễ vật đi ra lại bị dòng người ở trên đường tách khỏi thị vệ. Sau đó khi tỉnh lại, đã phát hiện đang ở trên xe ngựa rồi. Về sau nữa liền đi đến nơi này.”
Tả Hữu Tinh ngắn gọn kể chuyện ngày ấy, lại không nhắc tới chuyện Nguyệt Minh Nhất áy náy muốn cùng cha con đoàn viên với chúng.
“Tinh Nhi, là ai muốn ám sát các con?”
Tả Quân Mạc đột nhiên lên tiếng hỏi, người nam nhân kia thân là hoàng đế lại để cho con của mình bị thương tổn, y căn bản không xứng làm phụ thân của bọn nhỏ. Thậm chí hắn cho rằng y đùa bỡn tỷ tỷ, mới có thể làm hại tỷ tỷ phải chịu đau khổ cả đời, đến mức mất sớm từ khi còn trẻ. Trong đôi mắt đen bắn ra hận ý mãnh liệt. Lần này y bắt đi Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, lại càng không thể tha thứ.
“Không biết.” Tả Hữu Tinh lắc đầu, “Ông ấy nói ông ấy sẽ tra ra.”
Ai cũng biết ông ấy trong miệng nó là ai.
“Dám làm hại hài tử của ta, ta sẽ không tha cho hắn ta.” Đôi mắt sáng của Bắc Tiểu Lôi hơi trừng, nghiến răng nghiến lợi nói. Nhìn tư thế giống như là hận không thể lôi thích khách cùng kẻ chủ mưu phía sau màn ra tra xét vậy.
“Yên tâm, những người đó sớm hay muộn cũng sẽ bị trừng phạt thôi.” Dạ Tinh Thần vỗ vỗ vai Bắc Tiểu Lôi, cười an ủi nàng.
“Có phải hiện tại chúng ta phải đi hay không?”
Tả Hữu Tinh nghe thấy lời nói che chở của Bắc Tiểu Lôi, trong lòng ấm áp lên. Nó không muốn ở lại nơi này, Nơi này hoa lệ, vô cùng xa hoa, nhưng nơi này lại không có tự do. Nó cũng không muốn gặp mặt người kia, không có ông ta, huynh muội nó sẽ sống rất tốt.
“Được.” Bắc Tiểu Lôi gật đầu, “Không ở cái nơi địa phương quái quỷ này nữa. Hiện tại chúng ta liền đi khỏi đây.”
Dạ Tinh Thần cùng Tả Quân Mạc gật đầu, Tả Quân Mạc đi lên trước định ôm Tả Hữu Nguyệt, lại thấy lông mi Nguyệt Nhi rung rung, chậm rãi mở hai mắt ra. Đôi mắt còn ngái ngủ của bé có chút hốt hoảng, vẻ mặt ngơ ngác.
“Nguyệt Nhi, mẫu thân đến rồi này.” Bắc Tiểu Lôi nhìn bộ dáng đáng yêu của Nguyệt Nhi, nhịn không được câu môi lên cười một tiếng.
“Mẫu thân?” Đôi mắt to trắng đen rõ ràng chớp chớp, chớp đi mông lung trong mắt. Tả Hữu Nguyệt nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt quen thuộc, vui mừng nở nụ cười: “Thật sự là mẫu thân?”
Vươn cánh tay núc ních nhào về hướng Bắc Tiểu Lôi, cuốn theo cả màn lụa. Bộ dáng vui vẻ như vậy, bộ dáng thuần chân đó làm cho mấy người lớn cũng không khỏi nở nụ cười.
“Nguyệt Nhi, mau mặc y phục vào, mẫu thân sẽ đưa chúng ta về nhà.”
Khi lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Tả Hữu Nguyệt thì Tả Hữu Tinh đã đổi lại quần áo, cũng cầm lấy quần áo của muội muội ở trên tay, chuẩn bị thay y phục cho bé xong là bọn chúng có thể rời khỏi cái nơi hoa lệ lại lạnh lùng này. Hơn nữa nhiều ngày nay, nó cảm nhận được chúng giống như con chim bị nhốt ở trong lồng vậy.
“Tinh Nhi, để mẫu thân.” Bắc Tiểu Lôi ôm Tả Hữu Nguyệt ngồi ở mép giường, đưa tay nhận lấy quần áo trên tay Tả Hữu Tinh, mặc cho Tả Hữu Nguyệt.
“Được rồi, lại là một đứa trẻ đáng yêu nhé.”
Bắc Tiểu Lôi chớp chớp hai mắt, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Tả Hữu Nguyệt hôn một cái, bế bé lên.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Dạ Tinh Thần dắt tay Tả Hữu Tinh, nói. Ở lâu thêm một lúc nữa, càng nhiều thêm một phần nguy hiểm.
“Ừ.” Mấy người gật đầu, sau khi nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, mấy người mới ôm lấy hai đứa bé đi ra ngoài.
Thu Triệu Ảnh đi ở phía trước, nhẹ nhàng mở cửa ra, lại sửng sốt.
Bọn Bắc Tiểu Lôi ở phía sau vừa thấy hắn cứng đờ liền biết có vấn đề, mấy người nhanh chóng đi lên trước, lại kinh ngạc. Không biết từ lúc nào, ngoài cửa đã xuất hiện thêm ba người, hai nam tử một xanh một lam thủ hộ cho vị nam tử đứng ở chính giữa.
Nam tử đứng ở chính giữa đó mặc một bộ long bào minh hoàng, vạt áo nhẹ bay theo làn gió đêm. Khuôn mặt trắng tuấn mỹ có vẻ gầy gò, bộ dáng có vài phần ốm yếu xanh xao. Đôi mắt thâm thúy lướt qua hai đứa bé một chút, sau đó nhấc lên khóe môi, cười như không cười:
“Chư vị, nhanh như vậy đã muốn đi rồi ư?”