Chương 55: Đại kết cục: Cùng Sinh Cùng Tử
Lúc này chỉ còn có gió thổi qua, trăm vạn nhân mã cùng vô số ma thú ở trên chiến trường đều yên tĩnh một cách thần kỳ. Bọn chúng không biết phải an ủi bằng cách nào, chỉ biết im lặng ngu ngốc nhìn nàng, cùng nàng chia sẻ nỗi đau.... cùng khổ sở......
"Thời gian đã trôi qua hơn một nửa rồi, nếu như ngươi không quyết định thì Xích Liên Triệt sẽ chết" Giọng nói của Tư Đặc Nhĩ vang lên. Trong lòng còn lo lắng gì nữa chứ, nàng đã để ý tới người nam nhân này như vậy, giờ có cách để cứu thì tại sao lại còn vẫn đắn đo không chịu ra tay?
Bạch Băng vẫn ôm đầu không lên tiếng, coi như không hề nghe thấy giọng nói của Tư Đặc Nhĩ.
Tư Đặc Nhĩ biết, mọi người cũng đều biết là nàng nghe được, chỉ là nàng vẫn không chịu đưa ra quyết định mà thôi.
Thật lâu sau, đôi mắt nàng mới mở ra nhìn về phía Tiểu Kim cười an ủi, rồi lại cúi đầu nhìn Xích Liên Triệt mỉm cười.
Nàng sẽ không giết Tiểu Kim để cứu sống Xích Liên Triệt, làm vậy nàng sẽ không vui vẻ. Vì nàng muốn bảo vệ tất cả những người thân ở bên cạnh nàng, kể cả Tiểu Kim.
Cho dù là mọi chuyện không được như ý, Triệt của nàng bị bọn chúng hại chết, vậy nàng sẽ làm cho bọn chúng phải trả cái giá thật lớn, rồi sau khi giết hết tất cả, nàng sẽ đi theo Triệt của nàng.
Ngay từ khi mọi chuyện bắt đầu, nàng đã nói với hắn cùng sống cùng chết, dù cho có phải đi xuống hoàng tuyền thì nàng cũng sẽ đi theo hắn, không xa không rời, dù sống hay chết đều phải ở bên nhau.
Nước mắt của Tiểu Kim đã không nhịn được nữa, nụ cười của chủ nhân rất đẹp, tuy chỉ là nụ cười an ủi nó nhưng mà nó biết chủ nhân rất đau khổ. Chủ nhân của nó là một người tốt, rất tốt.........
Tiểu Bạch tuy không rơi nước mắt, nhưng mà nó có ký kết Huyết Minh nên nó cảm nhận được tất cả. Tâm lý của chủ nhân giờ đã vững vàng, đưa ra lựa chọn, chủ nhân sẽ chết! Chủ nhân của nó sẽ chết!
"Ha ha, chết là tốt, Xích Liên Triệt đã nên chết từ sớm rồi. Sống lâu nhiều năm như vậy, còn tiếc nuối cái gì" Vương Lam cười to, Xích Liên Triệt bị Huyết Chú và Băng Đế Chi Liên cùng bộc phát một lúc, dù thân tiên cũng không thể cứu được. Xích Liên Sơn cùng với mấy người Mộc Cầm cũng đứng sóng vai ngay bên cạnh.
"Hôm nay ta sẽ khiến cho tất cả các ngươi toàn cùng quân đều táng thân ở đây. Bạch Băng, ngươi muốn giết ta chắc phải chờ tới kiếp sau rồi" Vương Lam hung hãn lên tiếng, hiện giờ có trưởng lão Nguyên Trúc của Ám Ma tộc và Mộc Cầm ở đây thì nàng có gì phải sợ.
Nghe giọng nói này, Bạch Băng đang nhìn Xích Liệt Triệt đột nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng về phía Vương Lam.
Toàn thân sát khí bộc phát, sát khí dày đặc mà lạnh lẽo bắn thẳng lên tận trời. Lúc này dù có là Tu La tới từ địa ngục, thì cũng không thể nào sánh được với khí thế này. Đôi mắt lóe lên ánh sáng cuồng dã mà tàn nhẫn, màu đỏ rực ở sâu trong tròng mắt kia vô cùng âm u, thậm chí ngay cả ma quỷ còn phải chịu thua.
"Chết" Giọng nói tuyệt vọng mà lạnh lùng của Bạch Băng vang lên, mọi người chỉ kịp nghe thấy âm thanh này thì sau một khắc đã không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Băng đâu nữa.
Không một ai ở đây nhìn thấy nàng di chuyển ra sao, tất cả đều sửng sốt nhìn nơi vị trí nàng vừa biến mất.
"A............" Một tiếng hét thảm vang lên, sau đó là một cái đầu bay thẳng lên trời.
Mọi người giật mình, không ai tưởng tượng được ở một khoảng cách như vậy, mà lại có người dùng được tốc độ thần tốc như thế mà tiến tới, tiếp theo là một đao lấy đi đầu của nữ nhân vừa rồi còn đang nói chuyện.
Bọn người Xích Liên Sơn và Mộc Cầm đứng bên cạnh đều há mồm trợn mắt, vừa rồi Vương Lam còn đang nói.... thế mà lúc này đầu đã rời khỏi thân bay lên không trung.
"Ầm' Một tiếng, cái đầu người rơi xuống ngay bên chân mọi người.
"Mẫu hậu....." Xích Liên Sơn kêu lên sợ hãi.
Giật mình, hoảng sợ, tới cùng đây là thủ đoạn gì. Tại sao không một ai có thể nhìn thấy nàng ta ra tay như thế nào, thậm chỉ ngay cả Nguyên Trúc cũng mở lớn hai mắt. Hắn đã sống từng này năm, với tu vi như vậy nhưng mà cũng không thể nhìn thấy phương thức ra tay của nàng.
Đờ đẫn quay đầu, đã thấy vừa Bạch Băng lướt qua ngay bên cạnh bọn họ. Trên miệng là nụ cười khát máu và tàn nhẫn, nụ cười càng ngày càng lớn hơn, càng lúc càng khát máu hơn.
Nguyên Trúc hoảng sợ, nữ nhân này nếu như chiếm được Ám Ma tộc thì sợ là không ổn. Người này phải giết, tuyệt đối phải giết, lúc này hắn cũng không quan tâm xem là sát khí kia có bao nhiêu nặng nhẹ, giờ phút này hắn chỉ muốn giết nàng, chỉ cần giết nàng thì sẽ không phải lo sợ nữa.
Bàn tay Nguyên Trúc trưởng lão vừa muốn ngưng tụ nội lực để điều khiển thần thạch, thì bỗng nhiên tảng đá thần thạch như rơi ra thành từng mảnh nhỏ, rồi đứng im không động đậy.
"Sao lại thế này" Nguyên Trúc thì thào tự nói, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ.
Tiểu Bạch nhìn thần thạch trước mắt, trong lòng tâm tư xoay chuyển. Xem ra là Tây Ma Nguyệt đã tới, nếu không thì sao thần thạch này lại không nghe lời Nguyên Trúc. Nếu Tây Ma Nguyệt tới cũng tốt, có người thu thập Nguyên Trúc, mà những người còn lại kia thì không phải là đối thủ của chủ nhân, cho nên trận này chắc thắng rồi!
Nhưng mà, thắng thì sao? Chủ nhân đã không còn có ý nghĩ muốn sống nữa. Chủ nhân sẽ đi theo Xích Liên Triệt, mà như thế thì Huyết Minh của bọn họ cũng sẽ kết thúc, không, nó không muốn thế, nó thật sự không muốn cùng với chủ nhân kết thúc khế ước.
'Tiểu Bạch, chúng ta ở cùng nhau đã mấy trăm năm, cũng chưa bao giờ tách ra.....' Tiểu Kim nói bằng giọng mũi, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nó chỉ muốn làm chuyện tốt, nó rất thích chủ nhân, mà chủ nhân lại thích Xích Liên Triệt, vậy thì nó cũng sẽ thích Xích Liên Triệt.
Nó không muốn thấy chủ nhân khóc và đau khổ, mà làm được như vậy thì chỉ có cách là cứu sống Xích Liên Triệt. Chỉ có người này mới làm cho chủ nhân vui vẻ và bảo vệ được chủ nhân.
'Tiểu Kim' Tiểu Bạch giật mình hô to một tiếng, trong lòng nó cũng rất buồn. Nó biết, nó có thể vì chủ nhân mà hy sinh tính mạng thì Tiểu Kim cũng có thể, nhưng mà dù có biết thì trong lòng nó vẫn đau, rất đau, Tiểu Kim........
'Nhớ kỹ, Ta đi rồi ngươi phải làm cho chủ nhân vui vẻ đấy, nếu không thì ta dù có chết đi, ta cũng sẽ rất buồn....' Tiểu Kim quật cường quay đầu, đem cái đầu thật lớn rúc vào trong thân thể cọ xát, không khóc, nếu để chủ nhân nhìn thấy nó khóc, nàng nhất định sẽ rất đau khổ.
Nó không muốn chủ nhân thương tâm, cho nên nó không khóc, nó muốn nàng vui vẻ, mà để được vậy thì nó sẽ cứu Xích Liên Triệt. Chỉ cần chủ nhân vui thì nó sẽ vui, cho nên nó càng phải cười.....
'Tiểu Kim, ta yêu ngươi, nhưng mà ta lại càng yêu chủ nhân hơn' Tiểu Bạch ở trong lòng rơi lệ, nó cũng rất đau đớn vì mất đi Tiểu Kim.....
'Phốc....Ha ha' Tiểu Kim nở nụ cười nhìn Tiểu Bạch: 'Đã tới lúc này rồi, ngươi hãy cùng ta vui vẻ đi. Tiểu Bạch, ta cũng yêu ngươi' Tiểu Kim đưa cái đầu to cọ cọ Tiểu Bạch, mấy trăm năm hiểu nhau, rồi cùng nhau ở cùng một chỗ, cám ơn ngươi Tiểu Bạch......
Nói xong, Tiểu Kim nhìn lại Tiểu Bạch một lần rồi xoay người bò về phía Xích Liên Triệt.
'Hu.... huuhu.... huhu....' Tiểu Bạch cuối cùng cũng nhịn không được mà lớn tiếng khóc lên, nhưng nó không dám để Tiểu Kim nghe thấy. Cho nên cố dùng hai móng vuốt che miệng lại, đem âm thanh nuốt vào trong bụng, nhưng nước mắt vẫn rơi đầy mặt.
Tiểu Kim..........Tiểu Kim......
Tiểu Kim đưa lưng về phía Tiểu Bạch mà đi về phía Xích Liên Triệt, nhưng tiếng khóc nức nở vẫn rơi vào tai nó, giống như đâm sâu vào trong lòng nó vậy. Nó cố nén không khóc, trên mặt gượng cười so với khóc còn khó nhìn hơn.
Bên này, Nguyên Trúc đang cố nhỡ kỹ lại chú ngữ một lần nữa, nhưng trong lòng lại thầm kêu không ổn. Thần thạch không nghe điều khiển của hắn, vậy có nghĩa là hai người Nguyên Nguyệt đã không thành công giữ chân được Tây Ma Nguyệt. Thần thạch bất động xem ra là do Tây Ma Nguyệt đã ở cách đây không xa, hắn nhất định phải nhanh chóng ra tay, nếu không chỉ sợ là không còn cơ hội nữa.
"Mộc cầm cô cô, Nguyên Trúc trưởng lão, các người mau giết nàng, giết nàng cho ta....."
"Câm mồm"
Xích Liên Sơn còn chưa nói xong thì đã bị Nguyên Trúc cắt ngang, hơn nữa còn bị hắn hung hăng trợn mắt nhìn lại. Hiện giờ đã không có kế sách gì, lại còn kêu hắn đi báo thù cho Vương Lam, tên Xích Liên Sơn này nghĩ mình là ai.
Xích Liên Sơn lập tức im lặng, không nghĩ tới Nguyên Trúc lại quát hắn như vậy. Trong lòng trở nên tức giận, nói thế nào thì Mộc Cầm cô cô và mẫu thân đều giống như tỷ muội, hiện giờ mẫu thân đã bị Bạch Băng chém bay đầu, thế nhưng bọn họ lại không báo thù, mà còn đi quát mắng hắn.
Mộc Cầm không để ý tới Xích Liên Sơn, mà chỉ chăm chú nhìn thần thạch vẫn đang bất động kia. Tây Ma Nguyệt sắp tới, nếu như giải quyết không nhanh, hậu quả chỉ sợ là bọn họ không thể nào tưởng tượng được ạ!
"Nhanh, sử dụng Kim Chung Tráo" Mộc Cầm hô to, vũ khí lợi hại nhất của Nguyên Trúc chính là huyễn khí Kim Chung Tráo, nếu như đem bọn họ nhốt vào trong, nói không chừng còn có một tia hy vọng.
Nguyên Trúc nghe thế cũng vội vàng lấy ra Kim Chung Tráo ở bên hông, đó là một cái đỉnh giống như cái chuông. Chỉ cần đem nó cầm trong tay niệm chú ngữ thì cái đỉnh sẽ dần dần to ra và bay lên không trung.
Mọi người ở đây nhìn một màn này thì đều giật mình, một cái đỉnh màu vàng thật lớn ạ. Nếu như người bị nó nhốt vào thì e là phải chết không thể nghi ngờ, bên trong kim đỉnh chính là một ngọn lửa đỏ rực giống như cái lò luyện kim, ai mà bị bắt vào hẳn là không thể còn sống mà đi ra ạ.
"Không tốt, hắn sử dụng Kim Chung Tráo" Thần Công Liên hô to một tiếng, Kim Chung Tráo là vũ khí lợi hại nhất của Ám Ma tộc, mà cái này không ai có thể phá giải hay công kích được. Không nghĩ tới ngày hôm nay Nguyên Trúc trưởng lão lại sử dụng đến Kim Chung Tráo!
Đám người Bạch Nham cũng trợn to mắt nhìn cái đỉnh màu vàng thật lớn ở trên đầu, chết tiệt, hắn là muốn diệt luôn cả trăm vạn đại quân này sao!
Bạch Băng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kim Chung Tráo một cái, trong lòng xẹt qua một ý cười tàn nhẫn, trăm vạn đại quân bị diệt? A, chỉ dựa vào một cái kim đỉnh này sao, mơ tưởng!
Bạch Băng quay đầu đi tới chỗ Xích Liên Triệt, trong lòng nàng đang suy nghĩ gì thì không một ai đoán ra được.
"Thừa dịp đỉnh còn chưa thành hình, chọc thủng nó. Nếu không thì đừng có ai mong sống sót" Tư Đặc Nhĩ thờ ơ nhìn kim đỉnh ở trên đầu, chết tiệt, hắn không nghĩ tới ở trên đại lục này núi cao còn có núi cao hơn. Thậm chí ngay cả kim đỉnh lợi hại như này cũng có!
"Chọc thủng? Kim đỉnh chắc chắn thế này thì làm sao mà chọc thủng?" Không phải lãnh Dao không muốn phá, mà là tận mắt nhìn thấy kim đỉnh như cái lò thiêu đốt ở trên đỉnh đầu, muốn tiếp cận còn khó thì chọc thủng kiểu gì?
Bạch Nham, Xích Liên Vũ, và Thần Công liên đều nhìn nhau, đúng vậy, cái kim đỉnh này nếu như không phá thủng thì khi nó thành hình, chỉ sợ uy lực không ai chống đỡ nổi.
'Ầm ầm ầm' Ba người đi qua, sau đó cùng đánh một chưởng lên trên phía kim đỉnh to lớn ở trên cao.
Tư Đặc Nhĩ thấy thế thì cũng vung tay đánh ra một cỗ đấu khí màu tím đen lên phía kim đỉnh, Lãnh Dao đứng phía sau tuy công phu không phải là tốt nhưng mà trong tình huống này, nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
'Ầm ầm.....' Sáu đạo đấu khí của sáu người không ngừng đánh ra, dùng tốc độ và lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng bắn vào kim đỉnh.
Trên đỉnh của Kim Chung Trảo rất lớn, chu vi có thể bao chùm được cả trăm mét xung quanh.
Mà trên đầu Nguyên Trúc lúc này cũng đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng tay vẫn liên tục vận hành Kim Chung Tráo làm lửa nóng bên trong càng lúc càng nóng hơn. Kể cả khi mấy đạo đấu khí đánh vào thì cũng chỉ 'ầm ầm' vài tiếng rồi lại bị lửa nóng bắn ra, nhiệt độ kinh người khiến ai cũng sợ hãi.
'Ầm rầm, ầm rầm' Những tiếng vang tí tách kinh người khi đấu khí và kim đỉnh va chạm bắn ra, sau đó bắn lại về phía đám người Bạch Nham.
Đám người ở bên dưới không nghĩ tới khi đấu khí đánh vào thì lửa bên trong lại rơi xuống, trong nháy mắt tất cả đều hoảng loạn. Trong khi các binh sĩ có năng lực yếu kém thì đều không chống đỡ nổi, vội vàng ôm đầu chạy trốn.
Tư Đặc Nhĩ, Bạch Nham, Xích Liên Vũ và Thần Công Liên là có công phu tốt nhất, nên đều dùng đấu khí ngưng tụ ra thành một tấm lưới bảo vệ tránh cho lửa này rơi vào người. Nhưng mà Lãnh Dao thì lại làm không được, vì tu vi của nàng so với bọn hắn kém xa.
Bạch Nham liếc mắt nhìn Hắc Tử, Nhung Nhung và Hẩu Tử ra hiệu, ba con ma thú lập tức hiểu ý. Hắc Tử chạy tới bên Xích Liên Toàn đang bị ngất đi kia, tuy nó chỉ là tiểu ma thú đế vương không thể so với đế vương ma thú nhưng mà đối phó với ngọn lửa này thì chỉ là chuyện nhỏ.
Hắc Tử lao thẳng tới bên cạnh người đang hôn mê, lập tức ngưng tụ ra một vòng bảo hộ rồi đem nàng bảo vệ vào bên trong.
Lãnh Dao thấy cảnh này thì trong lòng rất khó chịu, dựa vào cái gì mà người đầu tiên hắn nghĩ tới là Xích Liên Toàn mà không phải là nàng!
Tâm tư còn chưa bình tĩnh được thì đã bị một con ma thú toàn lông lá xù xì lao tới, cũng lập tức ngưng tụ ra vòng bảo hộ đem cả người nàng bao vây vào bên trong để bảo vệ. Lúc này nàng mới thấy rõ, ma thú ở dưới chân chính là Nhung Nhung, là ma thú của Bạch Nham.
Lãnh Dao thấy thế này thì mới nhìn lại phía Bạch Nham, ánh mắt hai người vừa lúc giao nhau, trong lòng nàng đột nhiên vô cùng ảo não, rất muốn tự tát cho mình một cái, giờ là lúc nào còn ghen chứ!
Bạch Hào cũng được Hầu Tử ở dưới chân bảo vệ cẩn thận như vậy.
Kim Chung Tráo ở trên cao lúc này càng lúc càng tỏa ra áp lực lớn hơn, Xích Liên Vũ và Thần Công Liên thoáng cảm thấy có chút không ổn. Ánh mắt cả hai nhìn về Bạch Nham và Tư Đặc Nhĩ, thấy bọn họ không hề có chút nào không thoải mái, thì không tin nổi mà mở to hai mắt, nội lực của Bạch Nham từ lúc nào mà lợi hại như vậy.
"Đại đỉnh Thiên Cân Trụy!" Nguyên Trúc hét lớn một tiếng, hai tai đánh ra một chưởng mạnh mẽ, sau đó toàn thân phóng thích ra đấu khí cường đại rồi truyền thẳng vào trong Kim Chung Tráo.
"Phốc........"
"Phốc............"
Thần Công Liên và Xích Liên Vũ lập tức bị đấu khí của Kim Chung Tráo đánh cho lùi trở lại, hiện giờ Nguyên Trúc đã rót công lực vào trong đó, khiến nó trở nên nặng nề như một tảng đá ngàn cân, không ai có thể chịu nổi.
Tư Đặc Nhĩ và Bạch Nham cũng cảm thấy hơi thở có chút không ổn, không nghĩ tới cái uy lực này lại mạnh tới thế, rồi lại công thêm với nội lực của Nguyên Trúc truyền vào....làm cho uy lực của kim đỉnh tăng lên càng đáng sợ hơn.
'Ầm rầm, ầm rầm.' Một tiếng nổ lớn xuyên thẳng lên tận trời.
'Đoàng' Tư Đặc Nhĩ và Bạch Nham cũng chịu không nổi áp lực này mà bị đấu khí của chính mình cùng với hỗn hợp đấu khí của Kim Chung Tráo đánh văng ra ngoài, tạo ra một tiếng động lớn.
"Ha ha, uy lực của Kim Chung Tráo này dựa vào các ngươi mà tưởng có thể ngăn cản sao" Hai mắt Nguyên Trúc đỏ bừng, hung dữ cười to: "Hôm nay ta sẽ để cho các ngươi đều chôn thân tại nơi này!"
Dứt lời, Kim Chung Tráo lại càng đè ép uy lực nặng nề hơn, khiến cho mọi người ở dưới, thậm chí cả cây cỏ cũng đều chịu không nổi mà như bị một lực hút thẳng lên trên.
"A............."
"A..................." Khoảng cách của Kim Chung Tráo càng lúc càng gần, lực hút càng thêm mãnh liệt. Một đám người ở bên dưới trong nháy mắt bị hút vào, đều lập tức biến thành tro tàn.
Xích Liên Vũ và Thần Công Liên ở bên dưới do có vòng bảo vệ, nhưng cũng không chống đỡ được lâu. Bọn họ đều thấy rõ cái kim đỉnh lay động liên tục, mà bên vòng bảo vệ của Bạch Nham và Tư Đặc Nhĩ cũng sắp không giữ được.
Ánh mắt Tư Đặc Nhĩ lóe lên, chết tiệt, sự lợi hại của Kim Chung Tráo này quá kinh khủng khiến bọn họ đều không thể chống lại được, chẳng lẽ đều phải chết ở đây.
Trăm vạn binh lính cùng vô số ma thú ở dưới không chống đỡ được đều bị Kim Chung Tráo hút đi vào trong, tình cảnh lúc này vô cùng hỗn loạn. Những tiếng âm thanh hô to, gào thét của người và ma thú liên tục vang lên không ngừng, như tỏ rõ sự tức giận và bất lực.
Vì lực hút phía trên quá mạnh mẽ làm thân hình Xích Liên Triệt cũng bất ổn, dần dần bị bay lên trên. Bạch Băng thấy thế thì đưa tay kéo lại, sau đó nhìn thoáng qua tình cảnh bất ổn của binh lính Xích Nguyệt, phụ thận, Lãnh Dao, Bạch Nham.... tất cả làm cho lòng nàng càng thêm kiên định đưa ra một lựa chọn.
Tay kéo lấy Xích Liên Triệt cực kỳ căng thẳng, đấu khí trên người cũng đều đã bộc phát ra tất cả nội lực.
"Đem tất cả nội lực của các ngươi đánh thẳng vào Nguyên Trúc" Bạch Băng hô to.
Đám người Thần Công Liên nhìn về phía Bạch Băng, nhưng không một ai nghi ngờ hỏi lại, mà tất cả đều ngưng tụ đấu khí làm theo chỉ thị của Bạch Băng.
Khóe miệng nở nụ cười, muốn giết các nàng chết sao. Rồi lại quay đầu nhìn qua Xích Liên Triệt, ý cười càng lan rộng hơn, dù chết thì cũng phải chết cùng một chỗ.
"Đánh ra" Bạch Băng nhìn mọi người hô to. Sau đó đột nhiên nàng bay thẳng về phía Kim Chung Tráo.
Mọi người giật mình sững sờ tại chỗ, nhìn Bạch Băng và Xích Liên Triệt bị hút vào trong ngọn lửa của Kim Chung Tráo, tất cả chỉ thấy ngọn lửa nóng rực thiêu đốt hai thân thể.
Ngay trong nháy mắt tiến vào trong Kim Chung Tráo, thân thể Bạch Băng ngưng tụ ra nội lực đem bản thân nàng và Xích Liên Triệt bảo vệ ở bên trong. Khiến cho ngọn lửa kia không cách nào chạm tới, sau đó cả hai từ từ hạ xuống bên trong.
Mà trong nháy mắt đấy, một bóng dáng màu vàng hiện lên, Tiểu Kim hét to một tiếng làm Bạch Băng cũng chấn kinh, nàng không biết Tiểu Kim làm sao lại theo vào, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì nàng đã thấy Tiểu Kim cúi đầu nhìn xuống vị trí trái tim của mình....
Hai mắt Bạch Băng trợn to, chỉ thấy Tiểu Kim ngậm lấy một viên màu đỏ rực đang đập kịch liệt.
"Tiểu Kim" Bạch Băng kinh hô, nước mắt chảy ra như mưa, Tiểu Kim vậy mà lại tự lấy trái tim của mình ra.
Lúc này, cảm xúc ở trong lòng Bạch Băng không ai có thể lý giải được, mà cũng không ai có thể hiểu được.... trong lòng nàng bây giờ có cảm giác vô cùng đau đớn, giống như trái tim bị một kiếm xuyên qua vậy.
Tiểu Kím nhíu mắt lại, nở một nụ cười an ủi. Sau đó miệng ngậm trái tím, còn đầu to lớn thì cọ cọ vào người Bạch Băng, giống như đây là lần cuối cùng nó làm nũng chủ nhân, tận hưởng hương vị trên người của chủ nhân.
"Tiểu Kim, tại sao lại làm vậy, ta làm sao có thể để người chết, sao ngươi lại ngốc như vậy, thật là ngu ngốc mà" Bạch Băng đưa tay vuốt ve đầu Tiểu Kim.
Tuy nàng có lòng tham muốn Xích Liên Triệt sống, nhưng nàng cũng không muốn Tiểu Kim chết, nàng thật sự không nỡ. Tiểu Kim và Tiểu Bạch đã cùng nàng trải qua bao nhiêu gian khổ, tuy là tình yêu không giống với Xích Liên Triệt, nhưng mà nàng có thể nói, nếu có thể thì nàng thà là tự mình chết đi chứ cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh lúc này.
Tiểu Kim cố gắng kìm nén nước mắt, thân thể không ngừng giật giật quay cuồng, sau đó cố lấy một hơi thở cuối cùng đem trái tim đưa tới bên miệng Xích Liên Triệt, chỉ cần Xích Liên Triệt có thể sống, thì nó làm cái gì cũng đều đáng giá.
Ngọn lửa ở bên trong Kim Chung Tráo lúc này cũng bắt đầu bùng cháy dữ dội hơn, mặc dù đã được vòng bảo hộ nhưng y phục trên người cùng với tóc của Bạch Băng cũng đã bắt đầu có mùi cháy khét, sợ là cái vòng bảo vệ này cũng không chống đỡ được bao lâu.
Bên ngoài lúc này đã khôi phục lại sự yên tĩnh quỷ dị, nhưng tâm thần mọi người thì vẫn còn chưa thể nào bình tĩnh lại được.
"Tỷ....." Bạch Nham hét to một tiếng, tỷ vì cứu mọi người mà lại tự để bản thân bị vây ở trong Kim Chung Tráo.
Trong mắt Tư Đặc Nhĩ cũng là không thể tin nổi, Bạch Băng quả thật là một nữ nhân đặc biệt, hành động của nàng ở trong mắt hắn, thì cho dù là một người nam tử cũng không thể làm nổi.
Khó trách những người bên cạnh nàng sẵn sàng không tiếc tính mạng mà bảo vệ nàng, thì ra một khi có nguy hiểm, nàng cũng có thể vì tất cả bọn họ mà hy sinh.
Xích Liên Vũ, Thần Công Liên đều ngẩn người mà nhìn ngọn lửa kia, nhưng mà lại không thể nhìn thấy bóng dáng của Bạch Băng và Xích Liên Triệt. Bọn họ chỉ thấy ngọn lửa giống như Hỏa Long kia đang dần dần phá tan vòng bảo hộ ở bên trong.
Nguyên Trúc đang điều khiển Kim Chung Tráo lúc này bị mấy đạo đấu khí cường đại đánh trúng cũng bị thương không nhẹ, đấu khí của hắn tất cả đều đã dồn vào Kim Chung Tráo cho nên không còn đủ để chống đỡ lại, vì thế mà ngay tức khắc bị đánh ngã xuống đất, trong miệng xùi bọt mép và máu tươi, thân thể co giật liên tục.
Bên trong Kim Chung Tráo, Bạch Băng ôm chặt Xích Liên Triệt, nằm bên cạnh là Tiểu Kim đã nhắm mắt. Bạch Băng nức nở không ngừng, chợt thấy Xích Liên Triệt có cử động, vội vàng lau khô nước mắt quan sát thật kỹ, nàng muốn nhìn thấy Triệt tỉnh dậy.
Quả thật, sau một lát thì lông mi của Xích Liên Triệt khẽ rung động, đôi tay cũng thoáng nắm lại.
"Băng nhi........" Giọng nói khàn khàn vang lên, Bạch Băng vội vàng nắm lấy tay Xích Liên Triệt.
"Ta ở đây, ta ở đây" Bạch Băng khóc rống lên, nước mắt rơi xuống cả trên mặt Xích Liên Triệt.
Xích Liên Triệt thấy thế thì rút tay ra, miễn cưỡng mở mắt. Nhiệt độ xung quanh làm cho mặt hắn đỏ bừng, ánh lửa toát ra tuy nóng nhưng lại không thể gây trở ngại cho hắn nhìn chằm chằm gương mặt đang khóc của Bạch Băng, sau đó đưa tay lau đi nước mắt cho nàng.
Cảm giác được khí tức ở trên người thoải mái hơn, mà sự tồn tại của Băng Đế Chi Liên và Huyết Chú đều biến mất không thấy đâu, hắn không rõ vì sao lại vậy nhưng mà có thể tỉnh lại là tốt rồi. Nhưng khi thấy Bạch Băng đau lòng như thế, tâm tình hắn cũng đau đớn theo.
Bạch Băng đưa tay lau đi nước mắt, lao vào ngực Xích Liên Triệt lớn tiếng khóc: "Tiểu Kim..... Tiểu Kim đã chết rồi.......Nó vì cứu ngươi nên đã chết.... Nó lấy ra trái tim của mình để cứu ngươi........."
Thân thể Xích Liên Triêt thoáng cứng đờ, rồi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Bạch Băng. Sau đó ánh mắt nhìn qua bóng dáng to lớn của Tiểu Kim, trong lòng hắn lúc này cũng có cảm giác đau đớn, Tiểu Kim kia luôn luôn làm nũng nàng, thế mà lại chấp nhận đưa trái tim của mình ra để cứu hắn.....
'Ầm....' một tiếng vang lên, kéo lại tâm trí của hai người lại. Ngọn lửa xung quanh lúc này đã phá vỡ làm vòng bảo hộ thủng ra một lỗ lớn.
Xích Liên Triệt đứng lên đem Bạch Băng bảo vệ ở trong lòng, quần áo của hắn bắt đầu bốc cháy tỏa ra mùi khét lẹt bay vào mũi.
"Xích Liên Triệt" Bạch Băng hét to, trên người bị thiêu đốt phát đau giống như thân thể chuẩn bị hòa tan với ngọn lửa vậy.
"Đừng sợ, chúng ta nhất định có thể ra ngoài" Xích Liên Triệt lên tiếng nói vô cùng kiên định, mà quanh thân hắn lúc này cũng tỏa ra những ánh sáng màu vàng, dần dần bao phủ khắp người.
Bạch Băng gật gật đầu, nhìn qua thi thể Tiểu Kim nằm đó nàng lại cảm thấy chua xót, lập tức lao ra, nàng không muốn để cho thân thể của Tiểu Kim bị biến mất ở trong này.
Mọi người bên ngoài lúc này đều đứng ở dưới nhìn chằm chằm lên Kim Chung Tráo ở trên không, Bạch Băng và Lục vương gia đều đã chết, đều đã chết.................
Mộc Cầm và Xích Liên Sơn trông thấy Nguyên Trúc chỉ run rẩy vài cái rồi chết, mà lúc này Bạch Băng và Xích Liên Triệt cũng đều đã chết. Bọn họ cũng không cần thiết phải ở nơi này nữa, nhân lúc mọi người còn không để ý tới, nếu như không đi thì sợ là sẽ không kịp.
Mộc Cầm gọi hai con Đại Điêu tới rồi vội vang leo lên trên, bay đi.
'Ầm Rầm' Một đạo ánh sáng bắn ra, làm cho Đại Điêu đang ở trên không lập tức rơi xuống dưới. Vào lúc này mọi người mới chú ý thấy, Mộc Cầm và Xích Liên Sơn đang bỏ chạy.
Nhưng còn không đợi mọi người ra tay, thì một ánh sáng màu trắng ở trên trời xẹt qua, sau đó là một nam một nữ xuất hiện ở ngay trong mắt mọi người.
"Tây Ma Nguyệt!" Thần Công Liên kinh hô, đảo mắt nhìn về người nữ nhân bên cạnh. Người này thật đẹp, rất đẹp, mà diện mạo này cùng với Bạch Băng có chút giống nhau.
"Giản nhi" Bạch Hào trừng lớn hai mắt nhìn người nữ nhân ở trên không, hắn sẽ không nhận sai, nàng là Giản nhi.
Bạch Nham đứng cạnh nghe thế, cũng quay đầu nhìn lên nữ nhân ở trên kia, người kia chính là mẹ hắn?
Hậu Giản dơ tay chạm nhẹ vào Kim Chung Tráo, nhất thời Kim Chung Tráo nổ tung. Trong nháy mắt lửa nóng bắn ra giống như pháo hoa rơi xuống mặt đất, nhưng khi rơi xuống trên người thì không ai cảm thấy đau đớn.
Kim Chung Tráo bị nổ, Bạch Băng và Xích Liên Triệt ở bên trong cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Tỷ"
"Băng nhi" Bạch Hào và Bạch Nham kinh hô, còn mấy người Thần Công Liên lúc này mới vội vàng tỉnh lại, đưa mắt tìm kiếm hai bóng dáng người vừa rơi xuống đất.
Xích Liên Triệt ôm Bạch Băng hạ xuống, Bạch Băng vội vàng tìm kiếm thi thể của Tiểu Kim. Tại sao không có, tại sao lại không thấy thi thể của Tiểu Kim đâu? Tại sao lại như vậy, sao có thể......
"Thi thể của Tiểu Kim không thấy nữa......." Bạch Băng lúc này không để ý tới mọi người, mà cầm lấy tay Xích Liên Triệt lo lắng hỏi.
Xích Liên Triệt đưa mắt nhìn thoáng qua trên không, bên trên cũng không có, vậy thi thể Tiểu Kim đi đâu rồi!
"Không cần tìm nữa" Bạch Băng đang sốt ruột, thì nghe thấy thanh âm của Hậu Giản: "Nàng đã đi tới nơi mà nàng nên đi rồi"
Bạch Băng nghe thế thì nhìn lên trên, ở trên không lúc này có hai người, một người là Tây Ma Nguyệt, vậy còn nữ nhân này.........
Nhíu nhíu mày, giọng nói của người này rất êm tai, nghe như gió xuân thổi qua, hơn nữa còn có khuôn mặt này nhìn rất quen thuộc, giống như đã gặp ở đầu rồi vậy. Trong lúc đang suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên, là mẹ nàng!
"Ngươi.....ngươi là nương ta" Bạch Băng nhìn chằm chằm người trên không mà nói.
Hậu Giản cười, nhìn thấy Bạch Hào và Bạch Nham rồi mới dừng lại trên người Bạch Băng: "Nữ nhi và nhi tử của ta giờ cũng đã trưởng thành rồi, làm ta rất vui mừng. Nhưng thời gian của ta đã không còn nhiều nữa, chỉ sợ những thứ ta có thể làm cho các ngươi cũng chỉ có mấy chuyện này"
Hậu Giản nói xong, tay chợt vung nhẹ lên cao. Nhất thời sấm sét từ trên trời lập tức vang lên, sau đó là mây đen kéo tới làm cho mưa to bắt đầu rơi xuống.
Mà mỗi một nơi khi được mưa tưới xuống, nhất thời cả vùng đất vốn đã bị thiêu hủy đều biến mất. Sau đó cây cỏ lấy tốc độ nhanh chóng sinh trưởng trở lại, trong nháy mắt toàn bộ nơi đây đều tràn ngập lực lượng..
Tử thi trên chiến trường và máu loáng cũng đều biến mất, tất cả thi thể đều không còn. Mưa rơi vào trên cánh tay của Xích Liên Triệt bị mất đi, trong chốc lát hắn có cảm giác chỗ đó nóng lên. Đột nhiên ở trong không trung xuất hiện một cánh tay, sau đó bay về phía Xích Liên Triệt.
Bạch Băng mở to hai mắt, sau đó nàng nhận ra đó là cánh tay của Xích Liên Triệt bị dứt đang bay qua trước mặt nàng, rồi dừng lại ở trên vai Xích Liên Triệt, tiếp đó là một đạo ánh sáng màu bạc lóe lên, trong chớp mắt đã đem cánh tay kia nối lại!
Mọi người giật mình, nhìn tình cảnh này có ai mà không giật mình kinh hãi ạ? Chuyện này chắc chỉ có thần mới làm được, chứ người thường sao có được lực lượng này.
"Thật sự nối lại được rồi?" Bạch Băng vội vàng xem xét, quả thật là một chút dấu vết cũng không có, giống y hệt như lúc trước.
Nhìn chuyện này, nàng nghĩ tới mẹ nàng là Thần tộc, vậy thì năng lực của mẹ có thể hay không cứu được Tiểu Kim ạ?
"Tiểu Kim, người có thể hay không cũng cứu được Tiểu Kim sống lại" Bạch Băng nhìn về phía Hậu Giản hô to.
"Kim Vân Mãng một khi mất đi trái tim thì không có cách nào sống lại" Hậu Giản nhẹ giọng nói, nhìn bộ dạng đau khổ của Bạch Băng thì nàng cũng giật mình. Nàng không thể tin được, Bạch Băng lại có tình cảm sâu nặng như vậy với Kim Vân Mãng.
Kim Vân Mãng vì nhân loại mà tự nguyện lấy ra trái tim, cũng khiến nàng chấn kinh. Thôi, nàng cũng không muốn thấy nữ nhi mình thương tâm, mà nàng lúc này cũng chỉ còn lại có một chút thời gian, nếu có thể giúp được thì nàng sẽ làm hết sức.
"Tuy không có cách để sống lại, nhưng mà hồn phách của nó vẫn còn tồn tại. Bởi vì có tình cảm với nhân loại cho nên nó cũng không thể nào thành tiên" Hậu Giản nói xong lại khiến cho Bạch Băng căng thẳng hơn.
Hai tay Hậu Giản chạm vào nhau, ánh sáng màu vàng ở xung quanh cũng bắt đầu ngưng tụ lại, mãi một lúc sau ở giữa không trung dần dần hiện ra một thi thể đã sớm biến mất, sau đó từ từ trở nên nhỏ lại, càng lúc càng nhỏ, mãi cho tới lúc biến thành một quả trứng chim thì mới dừng lại.
Hậu Giản ngưng khí thở ra, sau đó đưa quả trứng chim vào tay Bạch Băng, đó là một quả trứng chim hình tròn có màu vàng.
"Đây là Tiểu Kim?" Xích Liên Triệt nhìn quả trứng màu vàng ở trong tay Bạch Băng, nghi ngờ hỏi.
"Kim Vân Mãng trọng tình trọng nghĩa, cho nên ta làm như vậy thì các thượng tiên nhất định đều có thể hiểu được. Quả trứng màu vàng này, các ngươi chỉ cần ấp nó, rồi đợi tới ngày nó nở ra thì cũng chính là ngày Kim Vân Mãng sống lại" Hậu Giản nói xong, quay đầu nhìn qua Bạch Hào đang đứng cạnh Bạch Nham: "Đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng rồi"
"Giản nhi......." Bạch Hào rơi nước mắt, kể từ lúc nàng rời đi đã được mười sáu năm rồi, hắn không nghĩ tới còn có thể gặp lại nàng một lần.
"Nương" Hai mắt Bạch Nham đỏ bừng, trong trí nhớ của hắn thì hình ảnh của nương rất mơ hồ. Hiện giờ thấy được thì cũng không biết phải biểu đạt ra sao, cho nên một tiếng gọi này đã nói lên tất cả cảm xúc trong lòng hắn rồi.
Trên mặt Hậu Giản vẫn nở nụ cười như cũ: "Ta sẽ ở trên trời nhìn các ngươi, vẫn sẽ luôn nhìn các ngươi"
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, sau khi thấy người nữ nhân giống như tiên nữ kia biến mất. Thật lâu sau, mọi người mới phản ứng kịp, trân chiến này bọn họ thắng.
Trên chiến trường lúc này đều đã bị cơn mưa to tẩy rửa sạch sẽ, tất cả mọi chuyện cũng đều kết thúc.
Bạch Băng cầm quả trứng màu vàng nhìn Xích Liên Triệt mỉm cười, sau đó nhìn đám người Bạch Nham đang đứng trong mưa nở nụ cười thật tươi. Đây chính là nụ cười xuất phát từ tận trong đáy lòng của nàng, nàng thật sự cười với bọn họ chứ không phải là nụ cười giả dối.
Trận mưa này kéo dài khoảng nửa tháng, sau khi tạnh mưa thì bầu trời cũng trở nên sáng sủa trở lại, mặt trời cũng mọc lên chiếu sáng xuống cả đại lục.
Cả vùng đất như có một phép màu thần kỳ, cây cối đột nhiên trở nên cao lớn, hoa cỏ khoe sắc rực rỡ. Mọi người thấy cảnh tượng này, ai cũng đều phải kinh ngạc.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, binh lính của Xích Nguyệt cũng đều trở về thành. Mọi người đều kể lại tình hình ở trên chiến trường, dân chúng nghe xong thì đều vô cùng sùng kính Bạch Băng, mà hiện giờ nàng cũng đã trở thành Lục vương phi của Lục vương gia rồi.
Trước kia bọn họ vì tin nhầm lời đồn, cho nên mới vũ nhục Lục vương phi ạ. Bọn hắn thật đúng không phải là người mà, nhưng từ nay về sau nếu người nào dám nói xấu Lục vương phi nửa câu thì bọn họ nhất định sẽ đem đi lột da sống, sau đó ném ra khỏi Xích Nguyệt!
Trên đường lớn, mọi người ai ai cũng đều cao hứng, vui vẻ cười.
Tất cả mọi người đều biết rõ, có được cuộc sống yên bình hôm này là đều nhờ vào Lục vương phi. Cho nên ở trong lòng bọn họ đều rất cảm kích Bạch Băng, mà có nói nàng là thần tiên chuyển thế tới để cứu vớt Xích Nguyệt thì cũng không hề sai.
Trên đường cái, trong quán rượu lúc này đều vô cùng náo nhiệt, tất cả đều vừa ăn vừa uống mà bàn tán về những chuyện lớn nhỏ gần đây.
"Này, các ngươi có nghe thấy gì chưa, Đông quý phi xuống tóc làm ni cô rồi" Trong tửu lâu có một nam tử lên tiếng nói, trong vẻ mặt cũng chẳng có chút thương cảm nào.
"Đúng thế, chuyện này ta cũng biết. Có ai mà không biết nàng ta trước đây hiểu lầm Lục vương phi, còn cho người đi theo đuổi giết. Hiện giờ Lục vương phi không muốn lấy đi mạng nàng ta đã là tốt rồi" Đại Hồ Tử ở bên cạnh nghe nam tử kia nói xong thì cũng lên tiếng.
"Đúng thế, Lục vương phi là có tấm lòng rộng lượng nên mới không tính toán. Nhưng mà nghĩ lại, dù sao Đông quý phi cũng là mẹ đẻ của Lục vương gia, cho nên Lục vương phi làm sao lại ra tay độc ác được" Một vị nam tử khác nói xong, cũng cầm lên ly rượu uống cạn một hơi.
"Đừng nói những chuyện nhàm chán này nữa, Lục vương phi cùng với Lục vương gia sẽ tổ chức đại hôn vào ba ngày nữa. Nghe nói dân chúng của Xích Nguyệt đều đã chuẩn bị mọi thứ thật tốt để chúc mừng cho Vương gia rồi đó"
"Nếu không thì chúng ta cũng đi" Đại Hồ Tử thấy thế thì lại chen ngang vào nói.
Mà Đại Hồ Tử vừa nói xong, thì nam tử ăn mặc hoa lệ ở bên cạnh cũng xoay người nói: "Đương nhiên là phải đi, ngươi chắc còn chưa biết chuyện này đi, Hoàng thượng đã chuẩn bị sẵn sàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Lục vương gia rồi"
"Thật tốt quá, Lục vương gia kế vị, sau đó Lục vương phi sẽ trở thành hoàng hậu. Xích Nguyệt của chúng ta có được hoàng thượng và hoàng hậu lợi hại như vậy, thật đúng là phúc khí của dân chúng ạ" Trong tửu lâu lúc này cũng trở nên ầm ĩ, trên mặt ai cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Đúng vậy ạ, Xích Nguyệt có Bạch Băng và Xích Liên Triệt trấn thủ thì còn có ai dám không phục, còn có ai dám gây chiến ạ. Hiện giờ bốn nước đã thành hai nước, hơn nữa thái tử của Bắc quốc là Thần Công Liên cũng rất cung kính với Bạch Băng. Bảo hắn đi hướng đông hắn tuyệt không dám đi hướng tây, mà đánh chết hắn cũng không dám phản kháng.
Phố lớn ngõ nhỏ khắp kinh thành đều bàn tán đủ thứ chuyện về Bạch Băng, quả thật là đã đem hai người Bạch Băng và Xích Liên Triệt coi như thần, bởi vì mỗi một chuyện đã từng trải qua vừa rồi đều khiến họ phải rung động, khắc sâu trong lòng.
Cuộc chiến sinh tử này quả thật là đã khiến cho Xích Liên Triệt và Bạch Băng gần nhau hơn, mà câu chuyện này của hai người cũng được mọi người lưu truyền lại trên khắp cả đại lục..................
Hoàn