Chương 7: chương 7

- Dã Lan phải không? Cô và cô ấy sao lại hận thù sâu nặng như vậy? Cô nàng không đáp mà chỉ tay về bên trái, bảo:

- Anh chạy về hướng này đi, mọi việc sẽ rõ thôi.

Phước còn đang lưỡng lự thì nàng đã cầm tay lái bẻ ngoặt sang hướng vừa chỉ. Chiếc xe rẽ đột ngột suýt đâm vào lề, nhưng cúng chính cô nàng đã nhẹ nhàng điều chỉnh lại một cách dễ dàng, và cuối cùng chiếc xe đi về hướng đường mòn đến hồ Tuyền Lâm.

Tới trước một ngôi nhà nằm khuất sâu trong một vườn cây trĩu quả, nàng nói như ra lệnh:

- Anh cho xe vào trong rồi đậu lại.

Phước làm theo và sau khi tắt máy xe, anh lại nghe nàng bảo:

- Anh vào nhà đi.

Nàng đi trước và biến vào nhà thật nhanh Phước lững thững theo sau. Khi vào tới trong thì không thấy cô nàng đâu, chỉ thấy một phòng khách nhỏ, bày biện đơn sơ nhưng tươm tất. Và ngay hình ảnh đầu tiên đã làm cho Phước sửng sốt:

- Hồng Hạnh!

Một ảnh chân dung của Hồng Hạnh đặt trên bàn thờ ở giữa nhà khiến Phước sững sờ, anh quay lại tìm Hồng Hạnh thì chẳng thấy đâu, mà gọi thì cũng chẳng nghe cô ta trả lời.

Trong lúc còn đang hoang mang thì từ phía sau lưng Phước đã có người lên tiếng:

- Nó đi rồi, đâu còn mà tìm!

Phước quay lại và ngỡ ngàng khi thấy một người đàn bà lớn tuổi, bà ta chỉ lên bàn thờ, nói tiếp:

- Cậu biết rồi, nó đã chết và người đi với cậu vừa rồi chỉ là cái vong của nó trong thân xác một người khác. Mà điều đó thì chỉ xảy ra bên ngoài, chứ ở đây là nhà của nó thì làm sao thân xác ấy hiện hữu được.

Bà cụ tuy lớn tuổi, có vẻ lụ khụ, nhưng nói năng lưu loát và sắc sảo. Phước hơi lúng túng:

- Dạ, cháu mới cùng cô ấy tới đây. Cô ấy vừa bước vào nhà…

- Nó đi ngay rồi. Bây giờ cậu ngồi xuống đi. Điều nó muốn cậu biết là ở đây, tôi sẽ giúp cậu.

- Thưa bác, bác là...

- Tôi là mẹ nó. Nó là con gái út của tôi.

- Dạ, cháu xin chào bác, cháu là Phước. Thật ra cháu không phải là bạn trai của cô Hạnh, mà là...

Bà cụ chặn lời:

- Cậu không nói thì tôi cũng đã biết. Con gái tôi tuy chết rồi, nhưng vẫn như sống, nó sống để báo thù!

Phước đã nghe Hồng Hạnh nói, nên anh chen vào:

- Nếu vậy thì mọi việc đã xong rồi! Cô ấy đã làm được việc mà lâu nay vẫn chưa làm. Cô Dã Lan đã bị...

Bà cụ giật mình:

đi.

- Cậu biết cả chuyện đó? Vậy mà lúc nãy nó không nói gì với tôi cả đã bỏ

Rồi bà như được dịp trút nỗi niềm bấy lâu nay giữ trong lòng:

- Nó đang tuổi thanh xuân, lại còn đang yêu nữa, vậy mà bị chết tức tưởi, chết oan ức bởi giành nhau một người tình! Mà đứa giành với nó lại là chị em cùng cha khác mẹ của nó mới oái oăm chứ!

Lần đầu được nghe chuyện này, và mặc dù không muốn can dự vào mối thâm thù giữa họ, nhưng anh cũng tò mò:

- Bác nói vậy thì ra Hồng Hạnh và Dã Lan là hai chị em ruột? Bà già giọng vẫn gay gắt:

- Tuy mang tiếng là chị em, nhưng tụi nó chỉ mới biết nhau chưa đầy một tháng thì xảy ra chuyện, mà là chuyện động trời nữa! Tội cho con Hạnh nhà tôi, nó từ nào chưa từng yêu ai, chỉ mới gặp và yêu thằng ấy là lần đầu, vậy mà lại gặp bất hạnh ngay!

Thấy bà có vẻ cởi mở muốn trút nỗi niềm, nên Phước khơi gợi:

- Người yêu cô Hạnh ở đâu, làm nghề gì thưa bác? Anh ta là ai? Bà cụ nhẹ lắc đầu:

- Tôi cũng chưa gặp mặt lần nào, mới chỉ nghe nó nói lại. Nhưng tôi biết nó yêu thằng ấy say đắm. Thằng ấy là kiến trúc sư, nghe nói đẹp trai lắm, có lẽ

cở như cậu đây. Người ở Sài Gòn lên đây... Nó tên là… Đức. Tên đầy đủ là Phước Đức!

Bà vừa nói tới đây thì Phước như giẫm phải lửa:

- Bà nói gì? Phước Đức ư!

Bà già đột nhiên đứng dậy và bước vào phòng trong, lát sau trở ra trên tay cầm một tấm ảnh bán thân, đưa cho Phước:

- Hình này là người yêu con Hồng Hạnh. Mà sao... giống cậu quá! Phước cầm lấy bức ảnh, vừa nhìn anh đã bàng hoàng kêu lên:

- Anh Đức!

Rồi cả người Phước run lên như bị trúng gió! Khiến bà già cũng phải sửng sốt:

- Cậu làm sao vậy? Phước nói như mê sảng:

- Sao lại là anh? Sao anh có trong chuyện này?

Lúc này bà già mới nhìn kỹ Phước hơn, bà cũng giật mình kêu lên:

- Đúng là thằng này rồi!

Bà giật lại tấm ảnh trên tay Phước, bước tới đặt nó lên bàn thờ Hồng Hạnh, vừa khấn:

- Con sống khôn thác thiêng về đây chứng kiến, hôm nay đứa gây ra tội

đã tới nhà ta để đền mạng! Con hãy nói ẹ biết, mẹ phải làm gì đây?

Phước cũng nhào tới chỗ bàn thờ, anh sụp xuống lạy liền mấy lượt vừa tha thiết:

- Cả nhà khổ sở vì mất anh. Đi tìm anh khắp nơi cúng vái đủ thầy mà không có hiệu quả gì, nào ngờ anh lại ở đây! Sao anh không về anh Hai?

Phước vừa dập đầu lần thứ nhất thì đã nghe văng vẳng bên tai một giọng nói thật quen thuộc cất lên:

- Họ tưởng anh là người tên Đức nên mới kéo anh vào vụ này. Họ giành người yêu là anh Đức của anh đó. Bây giờ và mãi mãi về sau, anh sẽ ở đây, làm rể nhà này và đâu còn nhớ gì tới em nữa, hả Phước!

Giọng nói đó là của Ngọc Trâm! Ngở nàng đứng bên cạnh mình, Phước quay lại nhìn, nhưng không hề thấy ai. Mà hình như những lời nói vừa rồi cũng chỉ đủ mình anh nghe thôi. Bà cụ vẫn bình thản đứng im, không có phản ứng gì.

- Trâm!

Bất giác Phước kêu to lên! Và điều đó khiến cho anh bị bật ngửa ra sau, cùng lúc có một tiếng khóc thét lên và câu nói trong tuyệt vọng của Trâm:

- Hãy cưới em đi! Chỉ có vậy chúng ta mới được bên nhau. Anh sống mà em cũng được sống! Hãy làm ngay đi...

Rồi im bặt. Hình như trong cõi vô hình Ngọc Trâm đang bị ai đó lôi tuột

đi. Tiếng nấc của nàng xa dần... xa dần...

trong:

Người đánh xe ngựa dừng lại trước nhà bà Ánh Hồng, ông gọi vào

- Bà chủ ơi, ra mà nhận người đây!

Bà Ánh Hồng đang tưới cây ở sân, vội bước ra cổng, và giật mình khi thấy trên xe có một người nằm, mà người đó lại là Phước!

- Kìa, cậu Phước! Ông lão đánh xe nói:

- Tôi đi ngang qua khu nghĩa địa cũ phía tây thành phố bỗng gặp cậu này nằm bên vệ đường. Tôi dừng xe lại thì chỉ nghe cậu ta thều thào mấy tiếng, nói địa chỉ nhà bà, rồi sau đó anh ta ngất lịm luôn. Tôi chở thẳng về đây xem bà có nhận anh ta không?

Bà Ánh Hồng hốt hoảng:

- Nhận chứ. Cậu ấy ngụ ở đây mà. Anh tiếp đưa giùm cậu ta vào nhà đi. Trời ơi, sao ra nông nổi này!

Ông lão đánh xe ngựa vừa tiếp đưa Phước vào nhà, vừa nói:

- Cái nghĩa địa này bây giờ không chôn người mới chết nữa, toàn là những mồ mả cũ nhưng nhiều ma lắm, cứ ra nhát thiên hạ hoài. Chẳng hiểu sao cậu này lại tới đó làm gì cho đến nông nổi này!

Bà Ánh Hồng hoảng sợ:

- Cậu ta tới nghĩa địa đó sao? Ông lão lắc đầu tiếp lời:

- Tôi không tận mắt thấy cậu ấy vào nghĩa địa, nhưng vùng đó đâu có nhà ai, mà nằm trước cổng nghĩa địa thì không vào đó chứ đi đâu?

Rồi ông kể lể:

- Mà sao lúc này mấy người trẻ sao thích vào nghĩa địa quá. Mới mấy bữa trước đây có một cô gái cũng kêu tôi chở tới nghĩa địa mới bên phía đông, nơi người ta gọi là Thành phố Đợi Chờ, chẳng biết để làm gì mà tới thật sớm rồi vào đó mãi chẳng trở ra!

Bà Ánh Hồng than thở:

- Cậu này mướn nhà ở đây cùng với người yêu, sáng nay hai người đi ra ngoài và đi biệt. Tôi chờ hoài không thấy về. Bây giờ ra nông nổi này, rồi cô người yêu ở đâu, ra sao chẳng biết?

Thấy để Phước nằm giữa phòng khách hơi kỳ, bà nhờ ông đánh xe:

- Đã giúp thì anh giúp cho trót rồi tôi trả tiền công cho luôn, anh làm ơn đỡ cậu ấy lên phòng riêng giùm.

Họ đưa Phước lên phòng trên lầu. Vừa mở cửa phòng ra thì bà Ánh Hồng

đã hoảng hốt kêu lên:

- Kìa, cô Trâm!

Thì ra Ngọc Trâm đang nằm yên trên giường như đang ngủ. Vừa nghe kêu lớn, cô bật dậy ngơ ngác:

- Ủa, chuyện gì vậy bà chủ?

Chợt nhìn thấy Phước, cô thảng thốt:

- Kìa, anh!

Đang mê man, bỗng Phước choàng tỉnh, anh mở mắt ra và không nói năng gì, chỉ ôm chầm lấy Trâm, không muốn rời ra. Bà Ánh Hồng lên tiếng:

- Cô cậu đi đâu mà mỗi người một nơi! Trong lúc cậu đang lạc ở nghĩa

địa, còn cô thì về đây lúc nào tôi không hay?

Nỗi bàng hoàng vẫn còn nơi nét mặt của Trâm, nhưng được hơi ấm từ vòng tay của người yêu, cô dần trấn tỉnh lại, lẩm bẩm:

- Qua rồi... qua cơn ác mộng rồi...

Bà Ánh Hồng nghe không rõ nên hỏi lại:

- Cô nói gì?

Trâm siết chặt Phước vào lòng, như sợ anh biến mất:

- Con cứ ngỡ anh ấy mất luôn rồi! Trời Phật còn thương chúng con... Lúc này Phước mới lên tiếng:

- Có phải là... em đây không, Ngọc Trâm?

- Là em. Chính em đây!

- Đúng là giọng nói của Trâm, chứ không phải xác nàng mà hồn Hồng Hạnh như trước. Phước mừng quá:

- Đúng là em rồi! Thôi, chúng ta mau rời khỏi chỗ này đi em! Trâm nói rất khẽ đủ cho anh nghe:

- Chưa đi được. Bởi hiện nay tuy thoát được về cùng anh, nhưng em vẫn còn bị nhốt ở cõi âm. Em chưa tới số chết, nên dẫu có bị bắt hồn, em vẫn còn cơ hội đoàn tụ cùng anh, nếu anh cưới em ngay bây giờ! Hãy làm lễ cưới em đi, như vậy họ sẽ không bắt hồn em đi luôn. Hãy thực hiện đi anh!

- Nhưng họ là ai?

Nàng đáp nhanh như sợ có người nghe:

- Hai cô gái đó, anh không nhớ sao?

- Dã Lan và Hồng Hạnh.

- Đúng là họ rồi. Họ là hai chị em cùng cha khác mẹ, tình cờ yêu chung một người con trai mà người đó lại là người anh ruột lưu lạc của anh. Sau khi sát hại lẫn nhau, họ vẫn tiếp tục tranh giành người yêu. Họ gặp anh tưởng anh là người con trai ấy nên họ muốn thủ tiêu để độc quyền chiếm đoạt anh. Một trong hai người họ sắp thực hiện được tham vọng của mình, nhưng cũng may anh

nhìn được bức ảnh của người anh, anh nói ra sự thật, lúc đó cô Hồng Hạnh mới hoang mang, điên tiết lên, cô ấy đánh đập vong hồn em, đuổi em đi, nhờ vậy mà em mới thoát ra được! Hãy cưới em ngay đi, có như thế họ mới để cho chúng ta yên bên nhau. Em biết chắc như vậy…

Phước quay sang năn nỉ bà chủ nhà:

- Bác giúp tụi cháu với! Bác đứng ra làm chủ hôn cho đám cưới tụi cháu, bác nhé!

Bà Ánh Hồng nhẹ gật đầu:

- Được rồi! Gì chứ chuyện này thì tôi sẵn sàng.

Phước và Trâm cứ nghĩ là đám cưới vội của mình chỉ là hình thức để che mắt người cõi âm và tổ chức đơn sơ thôi, nào ngờ bà Ánh Hồng đã làm thật rình rang! Ngoài một số khách riêng của bà chủ nhà lại còn có nhiều người từ Sài Gòn lên!

Hỏi họ làm sao biết chuyện mà có mặt thì hầu hết đều đáp như nhau:

- Có người điện thoại báo tin là bọn này kéo lên ngay!

Giữa buổi lễ bỗng xuất hiện hai người phụ nữ lớn tuổi mà vừa trông thấy họ, Trâm và Phước đã hốt hoảng:

- Sao… sao họ cũng có mặt!

Hai người đó là bà mẹ của Dã Lan và bà mẹ Hồng Hạnh! Họ chẳng những xuất hiện một lượt mà còn tay nắm tay, cùng bước tới trước mặt cô dâu chú rể để cùng lên tiếng:

- Chúc mừng cho hai cháu! Phước lắp bắp:

- Sao... sao hai bác...

Bà mẹ Hồng Hạnh lên tiếng trước:

- Tụi tôi tới để đem con mình về. Bởi hai đứa nó đã hiểu, mà chúng tôi cũng hiểu: Hạnh phúc chỉ tới đúng người đáng được hưởng nó. Con chúng tôi đã yêu lầm và đưa tới một kết cục bi thảm thì phải gánh chịu. Việc lôi kéo cô cậu vào vụ này là xằng bậy, không thể được! Bởi vậy chúng nó đã quyết định từ nay trả lại những gì cô cậu vốn có. Chúng nó sẽ đi tìm người con trai kia, anh của cậu…

Phước buột miệng:

- Anh cháu đã mất tích từ lâu. Có thể cũng đã chết. Như vậy các cô ấy tìm trong thế giới cõi âm của mình ắt gặp!

Hai bà mẹ nói một câu mà cả bà chủ nhà và cô dâu chú rể đều giật mình:

- Cho chúng tôi lên đưa xác con chúng tôi về!

Họ nói xong thì đi thẳng lên lầu, vào phòng riêng của Phước và Trâm. Cả hai hốt hoảng chạy theo, cả bà chủ nhà nữa. Khi mở cửa phòng ra thì họ đều sửng sốt, bởi có hai xác chết nằm sóng đôi giữa phòng. Cả Trâm và Phước đồng kêu lên:

- Hồng Hạnh! Dã Lan!

Hai xác chết là của hai người con gái mà suốt mấy ngày qua đã gây bao phiền phức cho họ, nên giờ đây nhìn thấy sự hiện diện của họ trong phòng mình, cả hai đã hốt hoảng và quýnh lên:

- Làm sao bây giờ bà chủ?

Nhưng hai bà mẹ đã rất bình tĩnh lên tiếng:

- Không sao cả. Chúng tôi tới đây là để mang chúng về. Chúng cùng xuất hiện như vậy là chứng tỏ chúng thôi thù hận nữa rồi. Bởi dẫu sao chúng cũng là chị em ruột thịt với nhau...

Họ nói xong thì đưa tay chạm vào hai thi thể. Bỗng dưng hai cái xác vụt tan biến và chỉ con lại trên tay mỗi bà mẹ một đoá hồng vàng và một đoá lay-ơn màu hoàng anh!

Lẳng lặng rời lễ cưới, hai bà quay lại chúc:

- Chúc cô cậu trăm năm hạnh phúc!

Rồi như sương khói, họ tan biến vào không trung...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện