Chương 9: Khâu Tiểu San Ðả Bại Trí Quang
Tiêu Lĩnh Vu laị nói:
- Tiểu đệ biết rồi, từ nay đệ không nói nhiều nữa.
Khâu Tiểu San buông tiếng thở dài nói:
-Chiếc chìa khoá cung cấm đó hiện giờ ở đâu, chính tỷ tỷ cũng không hay.
Tiêu Lĩnh Vu toan hỏi, nhưng chàng chỉ mấp máy môi rồi mím chặt lại ngay.
Khâu Tiểu San biết rõ tâm lý chàng liền cười nói :
-Có thể nó ở trong mình mẫu thân mà thực tình tỷ tỷ không rõ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Bọn này thật là khá ố ! Họ không hỏi cho rõ ràng đã nhìn nhận ngay là chìa khóa ở trong mình Vân di.
Khâu Tiểu San tủm tỉm cười :
-Chúng ta lên đường thôi.
Nàng dắt tay Tiêu Lĩnh Vu rảo bước về phái trước.
Hiện giờ nàng khó lòng tránh khỏi mối nguy nan của bọn cường địch cố theo dõi.
Nếu cứ ẩn nấp mãi thì chẳng thà hiên ngang mà đi, đằng nào cũng gặp nguy hiểm.
Nàng nghĩ vậy rồi thấy trong lòng được cởi mở.
Bỗng hai con bồ câu vỗ cánh bay lướt qua trên đầu.
Trương Càn, Hà Khôn ngửng đầu trông nhau chỉ chỉ, trỏ trỏ. Nhưng Khâu Tiểu San lại lờ đi như chẳng thấy gì. Nàng thản nhiên cất bước.
Vừa chuyển qua hai ngọn núi bỗng thấy ba đại hán mình mặc võ phục cầm binh khí đứng bầy hàng chữ nhất để chặn đường.
Khâu Tiểu San lờ đi như không thấy gì. Nàng buông Tiêu Lĩnh Vu xuống rồi tiến lên cất tiếng quát:
-Tránh ra !
Ba đại hán võ phục thấy nàng hiên ngang đi tới tựa hồ như chưa trông thấy chúng.
Tay nàng không rút kiếm, chân không thủ thế, chẳng có chút chi tỏ ra là nghinh địch cả thì không khỏi khen thầm trong bụng:
-Con nhỏ này thật là lớn mật ! Nghe tiếng thị quát ai cũng giật mình.
Bọn chúng vẫn đứng yên không nhường lối. Chúng lùi một bước phóng đơn đao ra.
Khâu Tiểu San biết là cục diện này không thể bãi binh, nàng nổi sát khí, hai tay liện ra hai nắm kim châm.
Ba đại hán không ngờ nàng ra tay một cách đột ngột, ánh vàng thấp thoáng, cả ba gã đều bị trúng châm.
Khâu Tiểu San động tác nhanh như gió. Nàng nhân lúc ba gã trúng châm liền phóng chỉ điểm vào huyệt đạo của chúng.
Ba đại hán rớt binh khí ngã quay xuống bên đường.
Nàng ngoảnh đầu lại cười nói:
-Tiểu đệ ! Chúng ta phải đi lẹ lên.
Tiêu Lĩnh Vu thấy chỉ trong chớp mắt mà Khâu Tiểu San đã đánh ngã ba gã đại hán thì trong lòng lấy làm khâm phục, khen thầm:
-Không biết bao giờ mình mới rèn luyện được bản lãnh như Khâu tỷ tỷ.
Mặt trời đã lặn về phương Tây. Ráng chiều nổi lên đầy trời.
Tiêu Lĩnh Vu được Khâu Tiểu San nâng đở, chân không chấm đất. Nàng chạy như bay trên đường san đạo đầy tuyết phủ.
Không hiểu đã đi được bao nhiêu đường đất. Vừng trăng tỏ lên cao.
Ngọc gió đêm vi vút thổi từng cơn giá lạnh mà Trương Càn, Hà Khôn vừa chạy vừa đưa tay lên vuốt mồ hôi.
Sơn lộ chuyển qua một khúc quanh, cảnh vật bỗng trở nên biến đổi. Nước suối chảy róc rách như để phá vở bầu không khí tịch mịch lúc canh khuya. Trước mặt có một quả núi lớn hiện ra. Những cây tùng xanh rì cao ngất chắn bớt gió thổi. trong hẻm núi khí hậu ấm áp hơn nhiều. Một khe suối nhỏ ngoằn ngoèo giữa những cây tùng và đá núi.
Sau một cây tùng cao lớn bỗng có tiếng phật hiệu vang lên. Một vị hoà thượng mình mặc áo tăng bào màu nguyệt bạch từ từ đi đến. Tay mặt cầm cây thiền trượng , tay trái để trước ngực.
Nhà sư nghiêng mình hỏi:
-Nữ thí chủ phải chăng là Khâu Vân Cô?
Khâu Tiểu San đáp:
-Ðó là gia mẫu tiểu nữ. Ðại sư phụ có điều chi dạy bảo?
Ðại hoà thượng tủm tỉm cười đáp:
-Bần tăng ít khi len lỏi vào chốn giang hồ chưa được biết cô, xin cô miễn thứ.
Khâu Tiểu San nghĩ thầm:
-Trung Châu Nhị Cổ là những nhân vật nổi danh võ lâm, quả nhiên không nói dối.
Vị đại hoà thượng này xuất hiện ở chốn rừng sâu núi thẳm giữa lúc đêm khuya e rằng cũng vì chiếc chìa khoá cung cấm.
Nàng liền hỏi:
-Câu chuyện nhỏ mọn đại sư bất tất phải quan tâm. Ðại sư phụ chắn đương tiểu nữ có dụng ý chi ?
Nhà sư kia niệm phật rồi đáp:
-Bần tăng là Trí Quang ở chùa Thiếu Lâm núi Tung Sơn vâng lệnh đến đây cầu kiến lệnh đường.
Khâu Tiểu San đáp:
-Gia mẫu đã quy tiên rồi. Ðại sư phụ có điều chi dạy bảo xin cứ nói với tiểu nữ cũng được vây.
Trí Quang lại nói:
-A Di Ðà Phật ! Bần tăng đến đây thật không may.
Nhà sư ngó lên Khâu Tiểu San một cái rồi hỏi:
-Hồi sinh tiền lệnh đương có thu cất chiếc chìa khoá cung cấm. Hẳn nữ thí chủ hiểu rõ điều đó?
Khâu Tiểu San đáp:
-Tiểu nữ không hay biết chi hết.
Trí Quang đại sư ngẩn người ra một chút rồi nói:
-Chiếc chìa khoá cung cấm đó có quan hệ rất lớn đến tệ tự. Nếu nữ thí chủ cố gắng dấu diếm thì sẽ có hại chứ chẳng ích gì.
Khâu Tiểu San nói:
-Chùa Thiếu Lâm được võ lâm tôn làm sao Bắc Ðẩu, núi Thái Sơn . Ðại sư phụ sao ỷ thế hiếp người?
Trí Quang đại sư cứng họng không biết nói sao. Lão nghĩ thầm:
-Con nhỏ này nói đúng lắm. Chùa Thiếu Lâm ta đã nổi tiếng là sao Bắc Ðẩu trong võ lâm. Ta lại liệt danh vào một trong tám tay đại cao thủ tại viện Ðạt Ma, có lý đâu lại động thủ với một cô gái nhỏ ? Chiếc chìa khoá cung cấm chưa chắc đã ở trong tay thị.
Việc này không có chứng cớ mà khép người vào tội sao nên ?
Nhà sư nghĩ vậy biết mình đuối lý không biết trả lời thế nào, lão trâm ngâm hồi lâu rồi vẫn chưa lên tiếng.
Khâu Tiểu San thường nghe mẫu thân ngày trước khi bàn chuyện giang hồ, đề cập tới phái Thiếu Lâm là một rường cột cho võ lâm, nhưng gần hai trăm năm nay luôn luôn gặp cảnh người khinh mạn, thanh danh sút kém cơ hồ khó lòng chấn chỉnh lại được. Nhưng dù sao phái này căn cơ thâm hậu, tiềm lực của họ chưa có phái nào bì kịp. Từ ngày Ðạt Ma sư tổ sáng lập ra môn phái, liền thành lãnh tụ võ lâm. Chỉ vì thanh danh quá thịnh, tăng lữ trong chùa dần dần chìm đắm vào chuyện khoái lạc. Sau mấy phen lại cố chấn hưng. Hơn mười năm nay sản xuất ra nhiều nhân tài, oai danh dần dần hồi phục và có thể trở lại địa vị lãnh tụ võ lâm.
Khâu Tiểu San nghĩ vậy nên nàng cố gắng tránh chuyện xích mích với phái Thiếu Lâm.
Hai người lặng lẽ suy nghĩ không nói gì.
Hồi lâu Trí Quang đại sư mới lên tiếng:
-Lão tăng đã từng này mà còn dùng võ công để bức bách nữ thí chủ giao chiếc chìa khoá cung cấm thì thực là ỷ mạnh hiếp yếu. Nhưng chiếc chìa khoá này lại là một vật mà bản phái cần lấy cho bằng được. Bọn bần tăng vâng lệnh tới đây, nếu nghe thí chủ nói một vài câu rồi bỏ đi ngay thì trở về biết bẩm bạch với phương trương chưởng môn thế nào được?
Khâu Tiểu San nói:
-Vậy đại sư tính sao bây giờ?
Trí Quang đại sư đáp:
-Vụ lệnh đường qui tiên ngoài giang hồ chưa thấy đồn đại. Bần tăng chỉ mong được gặp lệnnh đường...
Khâu Tiểu San ngắt lời:
-Chẳng lẽ tiểu nữ nói dối là mẫu thân chết rồi mà thực ra chưa chết sao?
Trí Quang đáp:
-Nếu lệnh đường quả đã xa chơi miền tiên cảnh, bần tăng hi vọng được ngó di thể?
Khâu Tiểu San nói:
-Vong mẫu đã nhập niệm rồi, vả lại nam nữ hữu biệt, không thể tuân mệnh được.
Trí Quang buông tiếng thở dài nói:
-Giới quy của chùa Thiếu Lâm rất nghiêm ngặt. Nữ thí chủ nói câu nào cũng đúng sự thực, nhưng bần tăng khó lòng tác chủ được...
Khâu Tiểu San hỏi:
-Tiểu nữ không đi thì sao?
Trí Quang đại sư lùi lại hai bước, tay cầm ngang cây thiền trượng nói:
-Nếu vậy thì chỉ còng cách trông vào võ công. Thí chủ mà thắng được thì bần tăng cam bề kém cỏi, trở về chùa lãnh phạt...
Khâu Tiểu San đến đo tình thế biết rằng khó lòng tránh khỏi một cuộc tỉ đấu. Nàng rung thanh nhuyễn kiếm trong tay nói:
-Ðại sư phụ là một vị cao tăng đã nói thế nào tất nhiên theo đúng như vậy.
Trí Quang đáp:
-Kẻ xuất gia chẳng bao giờ nói dối ai. Nữ thí chủ mà thắng được bần tăng thì bần tăng quyết không làm khó dễ nữa.
Khâu Tiểu San nói:
-Cung kính không gì bằng tuân mệnh. Xin đại sư tiếp chiêu.
Nàng vung tay ra chiêu "Ðẩu bính nham nguyệt" đâm thẳng tới.
Nàng muốn thoát thân cho mau để lên đường nên thế kiếm phóng ra cực kỳ lợi hại.
Trí Quang đại sư đưa cây thiền trượng chênh chếch lên để gạt thanh nhuyễn kiếm,chứ không vung trượng phản kích.
Khâu Tiểu San biết nhà sư còn nhường nhịn mình mấy chiêu để giữ địa vị, thì nghĩ thầm:
-Thiếu Lâm là một môn phái lớn quả có chỗ đặc biệt trên chốn giang hồ.
Trong lòng xoay chuyển nghĩ, tay nàng phóng ra kỳ chiêu theo thế liên hoàn đánh liền ba kiếm.
Trí Quang đại sư lại múa cây thiền trượng phong toả ba chiêu kiếm liên hoàn của đối phương. Trong lòng kinh hãi bụng bảo dạ:
-Kiếm pháp của Khâu gia quả có chỗ độc đáo trên chốn giang hồ. Cô bé này tuy còn nhỏ tuổi mà đã được chân truyền ta không nên khinh địch.
Nhà sư liền vung thiền trượng phản kích. Khí lực của nhà sư thực là ghê gớm. Cây thiền trượng trong tay lớn bằng quả trứng vịt rít lên reo réo.
Tiêu Lĩnh Vu từ ngày sơ sinh đến nay chưa từng thấy cuộc tỷ đấu nào ghê gớm như bữa nay. Lòng chàng rất đỗi kinh ngạc, đâm ra lo lắng. Chàng rất quan tâm đến sự an nguy của Khâu Tiểu San.
Hai người tỷ đấu mỗi lúc một ác liệt khiến chàng đứng ngoài coi phải kinh tâm động phách.
Khâu Tiểu San vung chuyển thế kiếm như gió chạy mây bay mà thuỷ chung vẫn không hết được bóng trượng của nhà sư bao vây.
Tiêu Lĩnh Vu hoa mắt lên, chỉ thấy một làn ánh bạc nhảy múa trong làn bóng trượng không nhìn rõ bóng hai người nữa.
Ðột nhiên một tiếng quát vang nổi lên khiến cho Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm thần miệng lẩm bẩm:
-Thế là xong rồi!
Chàng nhắm mắt lại không dám nhìn nữa. Theo chàng tưởng tượng thì nhất định Khâu Tiểu San đã bị thương về cây thiền trượng của vị sư già.
Bỗng nghe thanh âm trong trẻo cất lên:
-Ðại sư phụ ! Tạ ơn đại sư phụ nhân nhượng.
Tiêu Lĩnh Vu mở bừng mắt ra nhìn thì thấy hai người đều bình yên đứng dưới bóng trăng và đã bãi chiến rồi. Trong lòng rất lấy làm kỳ chàng không thể phân biệt được ai thắng ai bại.
Trí Quang đại sư thu thiền trượng, tránh sang bên một bước nói:
-Thanh danh về kiếm pháp của Khâu gia quả nhiên đúng sự thực, mời nữ thí chủ tuỳ tiện.
Khâu Tiểu San nghiêng mình thi lễ, dắt Tiêu Lĩnh Vu rảo bước đi ngay.
Trương Càn, Hà Khôn lật đật theo sau Khâu Tiểu San.
Trí Quang đại sư quả nhiên thủ tín. Lão đứng yên nhìn mấy người bước qua không ngăn trở chi hết.
Tiêu Lĩnh Vu đi được một lúc khẽ hỏi:
-Phải chăng tỷ tỷ đã thắng nhà sư?
Khâu Tiểu San đáp:
-Vị đại hoà thượng kia võ công rất cao cường, tỷ tỷ liều lĩnh thắng được một chiêu.
Tiêu Lĩnh Vu cười nói:
-Tiểu đệ đứng ngoài lo âu tỷ tỷ địch không nổi, ai ngờ tỷ tỷ lại thắng lão.
Khâu Tiểu San nói:
-Tuy nhà sư bị bại một chiêu nhưng không bị nội thương. Nếu nhà sư không chịu nhận thua vẫn còn có thể vung trượng tái chiến. Công lực của lão cao thâm hơn tỷ tỷ nhiều. Nếu mà đánh nữa khó biết ai thắng ai bại.
Tiêu Lĩnh Vu không hiểu về võ công nên không nói nữa.
Mấy người chạy một hồi ra khỏi hang núi.
Bóng trăng đã ngả về Tây vào khoảng quá nửa đêm. Khâu Tiểu San ngửa mặt lên trông vừng nguyệt lộ, bất giác thở dài nghĩ thầm:
-Bọn cường địch theo dò tung tích không biết bao nhiêu người. Nếu cứ phải đánh nhau mã i thì biết bao giờ mới chạy thoát được bọn chúng...
Nàng đang còn ngẫm nghĩ thì đột nhiên một tràng cười nổi lên. Dưới chân vách núi ngoài cửa hang có bảy tám người đứng.
Nguyên những người này trước ở trong bóng tối mà không lên tiếng. Khâu Tiểu San tuy mục lực hơn người nhưng không dè nên chưa phát giác được .
Tiêu Lĩnh Vu thấy bọn địch rất đông, đâm ra lo lắng cho Khâu Tiểu San, bụng bảo dạ:
-Khâu tỷ tỷ có thể vượt núi dấn thân vào nơi nguy hiểm mà đi, mình làm phiền cho y. Nếu tỷ tỷ không quấn dắt mình thì may ra y có thể thoát hiểm.
Chàng nghĩ vậy liền nói:
-Tỷ tỷ ơi ! Bọn tỷ tỷ cứ đi đi, bất tất phải để đến tiểu đệ .
Khâu Tiểu San buồn rầu hỏi:
-Hiền đệ sợ rồi phải không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Không phải đệ sợ sợ đâu. Có điều tiểu đệ nhận thấy đã làm vướng víu cho tỷ tỷ.
Khâu Tiểu San nói:
-Hiền đệ bất tất phải nghĩ ngợi gì hết, chính tỷ tỷ đã làm phiền cho đệ.
Nàng vươn tay trái ra bồng Tiêu Lĩnh Vu lên, tay phải vung trường kiếm tiến về phía trước.
Trương Càn, Hà Khôn cũng huy động binh khí chia hai bên hộ vệ Khâu Tiểu San xông về phía trước.
Khâu Tiểu San múa kiếm như gió, phóng ra toàn những chiêu hiểm độc. Hai bên vừa động thủ đối phương đã hai tên tử thương dưới lưỡi kiếm của nàng.
Tiêu Lĩnh Vu dựa vào lòng Khâu Tiểu San, mũi ngửi mùi u hương, mắt nhìn kiếm khí tung hoành, ánh đao lấp loáng như tuyết.
Ðang lúc kịch chiến, đột nhiên Khâu Tiểu San quát lên một tiếng thật to. Nàng vung kiếm rất lẹ. Tiếng rú thê thảm vang lên, lại một tên trúng kiếm té nhào.
Mấy tên đại hán cản đường thấy Khâu Tiểu San dũng mãnh phi thường đâm ra hoảng vía. Tuy bọn chúng muốn rút lui, nhưng lại sợ trái lệnh của chủ phải chịu cực hình thì cũng đau khổ hơn là chịu chết.
Một người vừa té, tên khác lại vung đao xông vào.
Khâu Tiểu San tay cầm nhuyễn kiếm phóng ra những kỳ chiêu rùng rợn. Thanh trường kiếm vọt ra như những bông kiếm hoa. Chỉ trong khoảng khắc lại hai người nữa bị thương dưới lưỡi kiếm của nàng.
Tám đại hán cản đường đã có năm trúng kiếm ngã lăn xuống đất. Còn ba tên cũng liều mạng chiến đấu.
Ba người tuy đánh quên chết vẫn không ngăn trở được thanh trường kiếm của Khâu Tiểu San lấp loáng, chúng phải lùi sang một bên.
Khâu Tiểu San vừa ôm Tiêu Lĩnh Vu trong lòng vừa buông tiếng thở dài nói:
-Giữa lúc chiến trận nguy ngập, sống chết chỉ trong từng sợi tóc. Tiểu đệ sinh trưởng trong nhà phú quý nhìn thấy hiện tượng này tất không khỏi kinh tâm động phách...
Tiêu Lĩnh Vu giơ tay áo lên lau vết máu cùng mồ hôi trên mặt đáp:
-Hiện giờ tiểu đệ tuy có thấy sợ sệt một chút, nhưng lúc coi tỷ tỷ phóng kiếm nhanh như gió quên cả sợ hãi.
Khâu Tiểu San nở một nụ cười thê lương nói:
-Nếu chúng ta qua được trận này một cách bình yên sẽ tìm nơi thanh tĩnh ở một năm, chờ cho tiểu đệ luyện khí công thành căn bản vững chắc, tỷ tỷ sẽ đưa tiểu đệ về với song thân...
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu nói:
-Tiểu đệ không về đâu.
Khâu Tiểu San hỏi:
-Sao tiểu đệ lại không về?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Tiểu đệ muốn đi theo tỷ tỷ khắp vùng thiên hạ vượt núi cao hang thẳm để nhìn khói sóng, hoặc đi trên mặt biển coi mặt trời mọc, vượt bãi sa mạc để ngắm cát bụi.
Khâu Tiểu San cười nói:
-Tiểu đệ đi làm sao được?
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
-Không cần đâu, chờ cho tiểu đệ luyện được võ công, có thể chạy theo tỷ tỷ không cần bồng bế thế này nữa...
Mấy tiếng hú chói tai vọng lại cắt đứt câu nói của Tiêu Lĩnh Vu.
Khâu Tiểu San bỗng biến sắc nói:
-Có người rượt tới nơi rồi. Tỷ tỷ cõng đệ đệ chạy.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Không được, làm như vậy há chẳng bận bịu chân tay cho tỷ tỷ...
Khâu Tiểu San đột nhiên dơ tay điểm huyệt đạo Tiêu Lĩnh Vu. Nàng cởi dây lưng buộc Tiêu Lĩnh Vu vào lưng mình.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng cường địch đã đuổi tới nơi.
Khâu Tiểu San vung kiếm quát:
-Kẻ nào chắn đường ta là phải chết.
Nàng vung kiếm xông về phía trước.
Tiêu Lĩnh Vu bị Khâu Tiểu San điểm huyệt cảm thấy toàn thân tê dại rồi hôn mê bất tỉnh.
Chàng không hiểu mình mê đi bao lâu, khi tỉnh lại thấy mình đang dừng lại ở trong hang núi.
Mặt trời đã xế về Tây. Bóng chiều đỏ ối một vùng.
Bỗng nghe Khâu Tiểu San cất tiếng dịu dàng hỏi:
-Tiểu đệ tỉnh lại rồi ư?
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn ra bất chợt chấn động tâm thần, chàng thấy Khâu Tiểu San ngồi tựa lưng vào phiến đá núi. Mí mắt thoáng lộ vẻ mệt nhọc, mình đầy vềt máu,tóc rối thả nghiêng, sắc mặt lợt lạt. Nàng đang nhìn Tiêu Lĩnh Vu và mỉm cười một cái. Ðoạn nàng từ từ nhắm mắt lại.
Tiêu Lĩnh Vu ngó đến Trương Càn thì thấy gã nằm nghiêng một bên mình, gã đã cụt một cánh tay. Nửa người máu chảy đầm đìa. ánh mặt trời chiếu vào thành màu đỏ sẫm. Thanh đao để tựa bên mình, gã nhắm hai mắt lại tựa hồ như đang ngủ say.
Hà Khôn ngồi bên cạnh Trương Càn dường như cũng cực kỳ mệt nhọc. Gã tựa vào một phiến đá, tuy chưa ngủ say nhưng cũng ngủ gà ngủ gật tựa hồ không biết gì nữa.
Thật là một bức tranh thảm đạm và bi đát. Máu tươi cùng mệt nhọc tạo nên kiếp sống thê thảm.
Tiêu Lĩnh Vu bới tìm trong óc nhưng chẳng nhớ gì hết. Chàng chỉ biết giữa đêm trăng cả một đoàn thiết kỵ đuổi tới, rồi chàng bị Khâu Tiểu San điểm huyệt bất tỉnh.
Tiêu Lĩnh Vu quay đầu lại ngó, Khâu Tiểu San đã ngủ say rồi.
Nguyên Khâu Tiểu San thân thể mệt nhoài, không chịu được nữa. Sức cùng lực kiệt nhưng nàng vẫn lo Tiêu Lĩnh Vu bị phong toả huyệt đạo quá lâu làm thương tổn đến thân thể chàng. Sau nàng giải khi huyệt đạo cũng còn lo chẳng hiểu chàng có thể tỉnh lại được không. Nàng phải gắng gượng chống chọi với mệt nhọc truyền công cho khí huyết chàng lưu thông. Tiêu Lĩnh Vu mở mắt ra rồi, nàng mới mỉm cười nhắm mắt ngủ đi.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác một lúc rồi đứng dậy từ từ đi tới chỗ Trương Càn.
Hà Khôn tuy mệt mỏi vô cùng, nhưng trong bụng vẫn lo ngay ngáy về sự an nguy của Trương Càn nên gã vẫn chưa ngủ say.
Tiêu Lĩnh Vu vừa đến bên Trương Càn, Hà Khôn giật mình quát hỏi:
-Ai ?
Tay mặt gã vội đưa ra chụp. Ðồng thời gã đứng phắt dậy dương mắt lên nhìn. Tuy gã nhìn rõ người mới tới là Tiêu Lĩnh Vu, nhưng tay mặt gã ra chiêu lẹ quá không thu về kịp.
Tiêu Lĩnh Vu bị gã nắm cổ tay, người không tự chủ nổi ngã lăn ra.
Hà Khôn thu chiêu không kịp, nhưng cứu người thì ung dung có thừa. Gã vung tay trái đì Tiêu Lĩnh Vu khỏi đụng đầu vào đá núi, miệng xin lỗi:
-Công tử miễn thứ cho, tại hạ phải một phen hú vía.
Tiêu Lĩnh Vu giơ tay áo lên lau mồ hôi đáp:
-Tiêu điệt vẫn không sao.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Trương Càn hỏi:
-Trương thúc thúc bị thương nặng lắm phải không?
Hà Khôn đáp:
-Y bị đứt một cánh tay, nếu không có cô nương mang bảo linh đan để cầm máu cho y thì y bị đau đến ngất người.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:
-Trương thúc thúc bị trọng thương mà không cứu kịp thời lại nằm ở nơi lại nằm ở nơi thâm sơn cung cốc này chịu nắng gió. Thật là một điều thê thảm ở nhân gian.
Hà Khôn khẽ thở dài nói:
-Công tử sinh trưởng ở nơi phú quý thì hiểu cách sinh hoạt trên giang hồ thế nào được. Ðừng nói bị chặt một cánh tay, có khi bị cụt cả hai chân vẫn phải chống tay mà đi.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Nếu vậy thì thật là đáng thương !
Hà Khôn nói:
-Công tử ngủ say trên lưng cô nương không biết bọn tại hạ đã phải chiến đấu một phen rất nguy hiểm. Tại hạ quá nửa đời người bôn tẩu giang hồ mà đây là lần thứ nhất phải trải qua một cuộc nguy hiểm này.
Gã vỗ đùi nói tiếp:
-Cuộc chiến này tuy nguy hiểm rùng rợn nhưng cũng mở rộng thêm tầm mắt.
Thanh kiếm của cô nương quỷ khốc thần sầu đã vượt khỏi 28 cửa ải gian nguy. Số người chết dưới lưỡi kiếm của cô nương lên tới bốn chục. Cô nương cõng công tử trên lưng mà phải đánh nhau suốt một ngày một đêm không được nghỉ ngơi chú nào. Sức chịu đựng này tưởng trên chốn giang hồ nay không có mấy.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Cái đó là tiểu điệt làm phiền luỵ cho tỷ tỷ.
Hà Khôn càng nói càng cao hứng vô cùng. Bọt mép phun ra, gã tiếp:
-May mà công tử được cô nương điểm huyệt. Nếu công tử nhìn thấy cuộc huyết chiến xuốt một ngày một đêm cũng phải sợ dến chết ngất...
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
-Hai vị thúc thúc trợ lực Khâu tỷ tỷ chống đì cường địch mới thoát nạn được. Công trạng này biết đâu mà nói.