Chương 62: Tiền Ðại Nương Mượn Người Thế Cháu
Sở Côn Sơn gật đầu khen :
- Ðúng lắm ! Chỗ dụng tâm của Thẩm Mộc Phong là như vậy đó.. .
Kim Lan ngắt lời :
- Lão tiền bối biết rõ nội tình là hai vai gánh nặng thêm sức nặng ngàn cân.
Sở Côn Sơn ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao lão phu lại phải gánh thêm sức nặng ngàn cân.
Kim Lan đáp :
- Nhân vật võ lâm trong thiên hạ đều xác nhận Tiêu tam gia là con người đại ác , chỉ một mình Sở đại hiệp biết rõ nội tình. Như vậy Tam gia phải mang mãi oán không sao bộc bạch ra được. Nếu Sở đại hiệp chẳng giải thích dùm cho thì bạn hữu võ lâm đều chỉ mặt chỉ tên Tam gia là kẻ công địch. Ðừng nói Tam gia bản lãnh hơn người dù y có là người bằng đất mà lâm vào tình trạng hết đường tiến thoái, cũng phải liều mạng gây ra một trường sát kiếp. Khi để người võ lâm đồng đạo đẩy Tiêu tam gia phải quay về Bách Hoa sơn trang sống với Thẩm đại trang chúa. Chẳng cần nói Sở đại hiệp cũng biết giang hồ sẽ phát sinh bao nhiêu kiếp nạn.
Sở Côn Sơn nói :
- Thật là một cao luận. Dĩ nhiên lão phu phải chạy khắp bên trời góc biển để giải thích cho Tiêu Lĩnh Vu.
Bộ Thiên Tinh đột nhiên chắp tay nói :
- Tiểu huynh ở đống bùn ra mà không nhuốm mùi hôi tanh. Tiểu đệ vừa rồi thật đã hiểu lầm.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay đáp lễ nhăn nhó cười đáp :
Cái đó là tại tiểu đệ nhỏ tuổi dại dột tự hãm mình vào chốn sa lầy còn trách các vị thế nào được ? Tiểu đệ sau này gặp Thẩm Mộc Phong sẽ hết sức khuyên y rửa tay quy ẩn đừng gây tội ác trong võ lâm nữa.
Bộ Thiên Tinh thở dài nói :
- Bậc đại hiệp cũng như kẻ đại ác đều có chỗ tuyệt điểm trên thế gian. Tiểu đệ e rằng Tiêu huynh có nói hay, nói phải đến đâu cũng chỉ rước lấy cái vạ sát thân .
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Tiểu đệ lo hậu sự cho nghĩa đệ rồi xin theo bước đường của Sở đại hiệp giải thích nỗi oan ức cho Tiêu huynh với võ lâm đồng đạo.
Tiêu Lĩnh Vu xá dài nói :
- Tiểu đệ cảm kích vô cùng !
Bộ Thiên Tinh nói :
- Tiêu huynh hãy thận trọng. Tiểu đệ xin cáo biệt.
Sở Côn Sơn thu cặp thanh cương nhật nguyệt luân rồi nói :
- Theo chỗ lão phu biết thì hành động của các vị đã đồn đại ra khắp giang hồ, rất đông cao thủ võ lâm đều tụ tập quanh đây chuẩn bị ngăn ngừa một tấm thảm kịch.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hỏi :
- Tấm thảm kịch gì ?
Sở Côn Sơn đáp :
- Người ta đồn Bách Hoa sơn trang huy động hết cao thủ do Tiêu Lĩnh Vu thống lãnh, còn Thẩm Mộc Phong thân tự đốc hậu tái xuất giang hồ, trước hết là tiêu diệt Tứ đại hiền, rồi hội họp cùng Nam Hải tứ hung tiêu diệt hai phái lớn Nga Mi và Thanh Thành.
Tiêu Lĩnh Vu ngạc nhiên hỏi :
- Tin đó ở đâu ra ? Tại hạ về thăm quê nhà chứ có chuyện gì ?
Sở Côn Sơn đáp :
- Lão phu cũng không hiểu tin đó ở đâu ra nhưng nó làm dư luận rất xôn xao. Tửu Tăng, Phạn Cái, Bí hiệp và lão phu đã đến trước họ một bước mà thôi.
Từ đây xuống miền Nam còn gặp rất nhiều trở ngại, tiểu huynh đệ hãy coi chừng.
Kim Lan nhắc lại :
- Lão tiền bối đã biết Tam gia hàm oan khôn bề giải tỏ. Vậy xin tiền bối giải thích giùm cho .
Sở Côn Sơn đáp :
- Cái đó đã hẳn. Có điều nhân vật võ lâm tụ tập ở đây rất đông đảo mà lão phu chỉ có một mình thì e rằng khó lòng chiếu cố cho xiết. Ðáng tiếc là Tửu Tăng , Phạn Cái bỏ đi sớm một khắc. Nếu hai vị đó cũng biết rõ nội tình mà đứng ra can thiệp hoặc giã có thể giảm bớt được cuộc phân tranh này.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :
- Nếu họ muốn buộc tội thì thiếu gì lời lẽ, khi họ không chịu hỏi rõ đen trắng coi tại hạ như kẻ đại ác thì cũng chẳng còn cách nào nữa.
Sở Côn Sơn nói :
- Sự việc đã đến thế này, mong rằng tiểu huynh đệ ráng mà nhẫn nại hơn.
Lão phu xin cáo biệt.
Lão không chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời hấp tấp đi ngay.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng Sở Côn Sơn đi khuất rồi. Chàng uể oải ngồi xuống miệng lẩm bẩm :
- Ðồng đạo võ lâm thiên hạ đều cho ta là kẻ đáng ghét, chẳng lẽ ta vươn cổ ra cho họ chém ?
Kim Lan từ từ bước đến bên chàng dịu dàng nói :
- Tam gia ! Vàng mười không sợ lửa. Chỉ xin Tam gia nhẫn nại một chút rồi việc gì sẽ được giải tỏ hết. Khi đó đồng đạo võ lâm sẽ phải hỗ thẹn với Tam gia.
Tiêu Lĩnh Vu gượng cười nói :
- Dù đường xá hiểm nghèo, chúng ta cũng không thể ngồi đây chờ họ. Ði thôi !
Kim Lan chậm rãi nói :
- Chúng ta ở vào tình trạng nguy hiểm thật, bốn mặt đều bao vây. Nhưng tỳ thiếp tuyệt không sợ hãi gì và ở đây còn an toàn hơn Bách Hoa sơn trang nhiều lắm.
Tiêu Lĩnh Vu thấy cô lưng cõng Ngọc Lan tay dắt Ðường tam cô đáng lý cô phải buồn phiền, mà cô còn lộ vẻ hân hoan, chàng cũng phấn khởi tinh thần,nghĩ bụng :
- Kim Lan bất quá là một cô gái mười mấy tuổi mà còn không sợ bước gian nan nguy hiểm, huống chi Tiêu Lĩnh Vu này đường đường là nam tử hán, chẳng lẽ lại thua một thiếu nữ ?
Chàng nghĩ vậy rồi nổi hào khí, hiên ngang mà đi.
Ra khỏi khu rừng tạp, Tiêu Lĩnh Vu chợt ngó thấy mụ già đầu tóc bạc phơ,tay cầm quải trượng đứng dưới gốc cây cách chừng hơn trượng. Nét mặt rất nghiêm nghị, cặp mắt chiếu ra những tia hàn quang chăm chú nhìn chàng.
Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm thần nghĩ thầm :
- Mụ Tiền Ðại Nương mắt đầy sát khí, e rằng mụ có chuyện khó dễ với mình.
Bỗng nghe Tiền Ðại Nương cất giọng lạnh lùng gọi :
- Tiểu nhai nhi ! Ta chúc mừng ngươi !
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tại hạ đang lúc lo buồn, có gì đáng mừng đâu.
Tiền Ðại Nương đáp :
- Ngươi còn sống được là điều đáng mừng rất lớn.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Té ra là thế. Cảm ơn lão bà bà có dạ quan hoài.
Tiền Ðại Nương lạnh lùng nói :
- Có điều ngươi chớ vội mừng, cao thủ võ lâm tụ tập ở đây rất đông, mấy toán sau này càng ghê gớm ! Những nhân vật ngươi vừa gặp bất quá là màn giáo đầu. Rồi đây ngươi còn gặp nguy hiểm gấp trăm.
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :
- Mụ hăm dọa mình như vậy là có dụng ý gì ?
Ngoài miệng chàng thủng thẳng đáp :
- Tạ ơn lão bà bà có lòng khuyến cáo . Tại hạ cảm kích vô cùng.
Tiền Ðại Nương nói :
- Theo chỗ lão thân biết thì bọn đồ đệ Tứ đại hiền trong võ lâm cũng đến đây
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ biết rồi.. .
Chàng trở gót toan đi.
Tiền Ðại Nương lớn tiếng :
- Ngoài ra còn những cao thủ dưới trướng phái Thanh Thành và phái Nga Mi, cùng một tay túc trí đa mưu, chuyên nghề dùng độc là Nam Sơn thần y.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Thật là một phen nhiệt náo ! Nếu bữa nay may mà tại hạ thoát nạn thì sau này sẽ đến nhà bái tạ lão bà bà đã có lòng cảnh tỉnh.
Tiền Ðại Nương cười lạt đáp :
- Nam Sơn thần y nổi danh ngang hàng với Ðộc thủ dược vương. Tuy võ công ngươi cao thâm nhưng cũng khó thoát khỏi bàn tay họ.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Mụ nói vậy là phải. Nếu họ ngấm ngầm hạ độc thì ta khó nỗi đề phòng...
Lại nghe Tiền đại Nương nói tiếp :
- Lão thân xem chừng mấy cái mạng nhỏ xíu của các ngươi nhiều lắm là sống đến trưa mai mà ít thì khó thoát được đêm nay.
Tiêu Lĩnh Vu tuy trong lòng kinh nghi nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng. Chàng không muốn hỏi nhiều, cười lạt đáp :
- Ða tạ lão bà bà có lòng chỉ bảo. Tại hạ dĩ nhiên phải đề phòng.
Tiền Ðại Nương chống cây trượng trong tay xuống hỏi :
- Ngươi biết tại sao lão thân lại cho ngươi hay những điều đó ?
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác đáp :
- Tại hạ không hiểu.
Tiền Ðại Nương nói :
- Gặp tình trạng này và ở nơi đậy chỉ có mình lão thân là cứu nổi bổn mạng các ngươi...
Tiêu Lĩnh Vu trong lúc nhất thời không nghĩ ra được chỗ dụng tâm của mụ, chàng ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng lẽ lão bà bà vì bốn người bọn tại hạ mà chống lại anh hùng thiên hạ ư ?
Tiền Ðại Nương lạnh lùng đáp :
- Nếu ngươi chịu nghe một điều kiện của lão thân thì lão thân sẽ tìm cách cứu các ngươi một phen.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Ðiều kiện gì ? Liệu tại hạ có làm nổi không ?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Dĩ nhiên ngươi làm được.
Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ hồi lâu mà không ra manh mối gì liền vẩy tay nói :
- Tại hạ sống hay chết cũng chẳng nghĩa lý gì, nhưng hai cô này đã mất sức kháng cự. Nếu người ta không lựa chọn thủ đoạn chuyên dùng ám khí mưu hại tại hạ e rằng người mắc nạn chính là hai vị cô nương đeo bệnh này...
Tiền Ðại Nương ngắt lời :
- Bình sinh lão thân không thương xót ai bao giờ. Mạnh ăn hiếp yếu là lẽ tự nhiên.
Tiêu Lĩnh Vu ngập ngừng :
- Theo ý tại hạ.. .
Tiền Ðại Nương ngắt lời :
- Ta biết rồi. Ngươi muốn nhờ ta chiếu cố dùm hai vị cô nương hoặc vì họ mà ra tay trượng nghĩa...
Tiêu Lĩnh Vu toan nói thì Tiền Ðại Nương cũng ngắt lời :
- Lão thân đã nói trước nay chưa từng làm việc thí xả. Chúng ta tính đến chuyện giao dịch hay hơn.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Ðã vậy xin lão bà bà đưa điều kiện ra đi ! Tại hạ mà ưng thuận được là ưng thuận ngay, bằng không cũng chẳng để lão bà bà mất thì giờ.
Tiền Ðại Nương chẩm rãi đáp :
- Kể ra việc này cũng chẳng khó khăn gì, có điều ngươi cho lão thân mượn ba ngày. Ðiều kiện đó tưởng tiện nghi cho ngươi lắm.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Sao ? Lão bà bà muốn dùng tại hạ ba ngày ư ? Con người còn sống mà cũng cho mượn thì thật là một chuyện chưa từng nghe thấy.
Tiền Ðại Nương cười đáp :
- Ngươi đừng hiểu lầm. Lão thân đã từng tuổi đầu thì dù còn có phong vận cũng không tính đến thằng con nít như ngươi.
Tiêu Lĩnh Vu nóng mặt lên lạnh lùng nói :
- Lão bà bà nó nhăng, nói càn...
Tiền Ðại Nương cười khanh khách nói :
- Lão thân nói mượn ngươi để dùng tức là muốn nhờ ngươi mạo xưng một người đi theo lão thân tham dự yến tiệc. Sau khi dự yến, lão thân sẽ trả lại chân tướng cho ngươi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Lão bà bà muốn tại hạ mạo xưng ai ? .
Tiền Ðại Nương thở dài đáp :
- Ngươi mạo xưng là đứa cháu của lão thân. Lão thân đã bấy nhiêu tuổi đầu thì có làm bà nội ngươi tưởng cũng không quá đáng.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Bậc đại trượng phu đi không đổi họ, ngồi chẳng đổi tên, có lý đâu Tiêu Lĩnh Vu này lại mạo xưng người nhà họ Tiền ? Việc này không được rồi.
Tiền Ðại Nương đáp :
- Có hiểu thời vụ mới là trang tuấn kiệt. Nếu ngươi không chịu lời yêu cầu của lão thân thì cả bọn nhất quyết khó lòng tránh khỏi kiếp nạn bửa nay. Vậy ngươi suy nghĩ kỹ hai đường lợi hại mà làm.
Tiêu Lĩnh Vu cặp mắt loáng ánh hàn quang nói :
- Nếu bọn họ không lựa chọn thủ đoạn tức là bắt buộc Tiêu Lĩnh Vu này phải ăn miếng trả miếng. ..
Tiền Ðại Nương ngắt lời :
- Ðã có đường lối an toàn, tội gì ngươi dấn thân vào đường nguy hiểm ?
Huống chi lão thân chỉ mượn ngươi có ba ngày ngươi vẫn là Tiêu Lĩnh Vu như trước...
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất lấy làm kỳ, bụng bảo dạ :
- Mụ bảo mình mạo xưng làm cháu mụ ba ngày thì thật là một quái sự chưa từng nghe thấy. ..
Lại nghe Tiền Ðại Nương nói tiếp :
- Hai cô nương kia chất độc sắp phát tác đến nơi. Còn một mình ngươi dù võ công cao thâm đến đâu e rằng cũng khó lòng chiếu cố cho họ được an toàn.
Nếu hợp tác thì cả hai người chúng ta cùng có lợi, mà chia rẽ là đi đến cục diện hai bên đều nguy hại.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Việc thay họ đổi tên, Tiêu mổ không thể làm được . Nhưng nếu là việc có lợi cho đôi bên thì tại hạ còn nghĩ lại xem sao. Ðiều trước hết là lão bà hãy nói rõ nguyên nhân, tại hạ mới có thể quyết định được.
Tiền Ðại Nương nói :
- Ngươi nói thế thì chúng ta còn có đất thương lượng.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêm trang đáp :
- Tuy đồng đạo võ lâm thiên hạ đều hiểu lầm Tiêu mổ, nhưng bậc đại trượng phu vẫn thản nhiên. Nếu họ đẩy Tiêu mổ vào bước đường cùng thì Tiêu mổ đành chịu. Tiêu mổ quyết không làm việc gì hổ thẹn với lương tâm. Lão bà bà hãy nghĩ kỹ đi. Nếu tại hạ không giúp được thì khỏi bàn đến.
Tiền Ðại Nương cười hỏi :
- Lão thân chỉ mong có thế. Nhưng ở đây không tiện nói chuyện, ngươi hãy đến căn nhà gianh ngồi một chút được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ðược, phiền lão bà bà dẫn đường.
Tiền Ðại Nương mĩm cười trở gót bước đi.
Kim Lan đột nhiên tiến lẹ lên hai bước đuổi kịp Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói :
- Tam gia ! Tam gia nên thận trọng. Tiểu tỳ coi mụ này tựa hồ không phải thiện nhân.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :
- Vụ này thật cổ quái ! Ta tới đó rồi sẽ tùy cơ hành động.
Tai mắt Tiền Ðại Nương rất minh mẫn. Hai người nói rất khẽ mà mụ cũng nghe rõ. Nhưng mụ vẫn lờ đi, bước nhanh tiến về phía trước.
Căn nhà gianh cách đó chừng hơn dặm, chỉ trong khoảnh khắc đã tới nơi.
Tiền Ðại Nương trở lại thái độ lạnh lùng nghiêm nghị đón khách.
Tiêu Lĩnh Vu rảo bước tiến vào trong lòng cảm khái muôn vàn. Trước đây hai giờ, chàng đã cùng mụ động thủ đánh nhau, mà bây giờ chàng trở lại căn nhà gianh, mụ ta chiêu rất cung kính. Sự biến đổi này khiến cho chàng không sao nghĩ ra.
Tiền Ðại Nương tự mình pha trà cho Tiêu Lĩnh Vu cùng Kim Lan.
Mụ cười nói :
- Thứ chè búp Tùng Hương Nhị này ít khi đem ra tiếp khách. Các vị uống một chung cho bồi bổ tinh thần rồi ta bàn việc cũng chưa muộn.
Tiêu Lĩnh Vu lực chiến quần hào, trong lòng đã khát. Chàng toan nâng chung trà lên uống. Bỗng nghe Kim Lan hắng dặng một tiếng thì hiểu cô có ý cảnh cáo không nên uống vào. Chàng đành đặt chung xuống.
Tiền Ðại Nương quay lại ngó Kim Lan tủm tĩm cười. Mụ bưng chung trà trước mặt lên uống cạn rồi hỏi :
- Tam trang chúa có biết tại sao lão thân lại chọn nơi hoang dã làm chốn an cư ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ không biết.
Tiền đại Nương nói :
- Nơi đây chẳng có gì vui thú, lại không phong cảnh xinh đẹp thì còn ai dùng nơi an dưỡng tuổi già... ?
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Lão bà bà đã lựa chọn nơi đây tất là có đạo lý.
Tiền Ðại Nương nói :
- Vì có cây Dung mấy ngàn năm mà lão thân thích ở gian nhà hủ lậu đã mấy chục năm rồi. ..
Dường như mụ đã biết mình lỡ lời, nên không chờ Tiêu Lĩnh Vu hỏi vặn, đã đổi sang vấn đề khác nói tiếp :
- Lúc lão thân vào ở đây, có thằng cháu nhỏ ở chung. Hai năm trước đột nhiên mất tích, đến nay vẫn chưa hiểu lạc lỏng nơi đâu. Lão thân muốn đi kiếm gã nhưng vì có người ước hẹn từ trước và còn một việc khẩn yếu nên không thể phân thân đi tìm gã được.
Mụ nói tới đây hai mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi.
Tiêu Lĩnh Vu thấy mụ tha thiết với cháu, trong lòng không khỏi tội nghiệp nghĩ thầm :
- Mụ đã bấy nhiêu tuổi đầu mà tấm thân lênh đênh cô độc, tất phải nương nhờ cháu để sinh sống. Nay mụ mất chỗ nương nhờ đó, dĩ nhiên rất đỗi thương tâm.
Chàng muốn an ủi mụ mấy câu nhưng không biết nói thế nào, bất giác buông tiếng thở dài.
Tiền Ðại Nương lau mấy hạt nước mắt, gắng gượng làm vui nói :
- Vừa rồi lão thân tiếp được thiếp của một vị bạn cũ cách biệt đã mười năm mời giờ ngọ ngày mai đưa cả đứa cháu đi dự yến, nhưng cháu lão thân đã mất tích hai năm nay, tuyệt vô âm tín thì qua đâu kiếm được gã về ?
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Nếu vậy thì lão bà bà cứ nói thật, hà tất phải dùng tại hạ để giả mạo ?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Vị cố hữu này tính tình cổ quái. Tuy lão là bạn kết giao từ mấy chục năm,nhưng lúc lão trở mặt thì khó mà tránh khỏi một trường kiếp sát. Nếu lão thân nói rõ thằng cháu kia mất tích rồi nhất định y không tin. Vì thế mà lão thân lo buồn. Ðang lúc gặp tình trạng nan giải, bỗng lão thân nhớ tới Tam trang chúa.
Tam trang chúa tuổi xít xoát với cháu của lão thân mà chịu giúp lão thân ba ngày thì sau khi vị cố hữu kia đi rồi, Tam trang chúa vẫn là Tiêu Lĩnh Vu. Lão thân không để ngươi giúp công không, tự nguyện hết sức bảo vệ ngươi khỏi bọn cao thủ võ lâm ngăn chận.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
- Kể ra việc này không có gì đáng ngại. Nhưng tại hạ chưa hiểu vị cố hữu của lão bà bà sao lại đòi gặp cho bằng được người thoát cháu kia ?
Tiền Ðại Nương máy môi một lúc, sau lên tiếng hắng dặng rồi đáp :
- Ngày trước chúng ta nguyên là cừu nhân, thù oán sâu cay, nhờ có thằng cháu đó mà giải trừ được mọi mối hiềm khích. Nếu lão thân không đưa cháu đi phó hội, tất xẩy ra chuyện hiểu lầm, không chừng sẽ đi đến chỗ trở mặt cùng nhau động thủ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tại hạ vẫn còn có điều chưa hiểu.
Tiền Ðại Nương đáp :
- Ðiều gì chưa hiểu ngươi cứ nói nghe.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Năm nay lão bà bà bao nhiêu tuổi ?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Lão thân 66 tuổi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Lão bà bà 66 tuổi thì ít ra ông bạn kia phải ngoài 50 rồi chứ ?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Lão đã ngoài 70, nghĩa là lớn hơn lão thân mấy tuổi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Thế thì đúng rồi. Các vị đã ngoài tuổi hoa giáp (60) . Người cháu của lão bà bà năm ấy mới 8 , 9 tuổi thì đã biết gì ? Sao lại coi một thằng con nít chưa hiểu đời là việc trọng đại ?
Tiền Ðại Nương đáp :
- Vụ này ẩn khúc còn nhiều, một vài lời không thể giải thích được. Tam trang chúa mà không tin thì hãy coi tấm thiếp này.
Mụ móc trong tay áo ra một tấm thiếp trắng cho Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu mở thiếp ra coi thấy trên viết mấy hàng chữ :
" Nhớ lại buổi chia tay, thấm thoát đã mười năm có lẽ. Chẳng lúc nào không nghĩ tới chuyện xưa. Giờ ngọ ngày mai sẽ đưa kiệu đến đón. Mong rằng cho cả cháu đi theo dự yến" .
Tiền Ðại Nương khẽ thở dài nói :
- Phong thiệp này bề ngoài là mời lão thân mà thực ra chỗ trọng yếu ở câu cuối cùng. Lão thân nghĩ lui nghĩ tới chỉ có mình Tam trang chúa là thích hợp . Vì thế lão thân phải mạo muội thỉnh cầu Tam trang chúa giúp lão thân một tay.
Tiêu Lĩnh Vu đưa trả tấm thiếp rồi hỏi :
- Việc này rất kỳ quái ! Xin cho tại hạ nghĩ lại được chăng ?
Tiền Ðại Nương từ từ đứng lên đáp :
- Hay lắm ! Các ngươi thương lượng với nhau đi. Lão thân xin vào trong một chút.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Lão bà bà cứ tùy tiện.
Tiền Ðại Nương đón lấy tấm thiếp rồi thủng thẳng đi vào nội thất.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi Kim Lan :
- Cô nghe rõ cả rồi chứ ?
Kim Lan đáp :
- Tiểu tỳ nghe rõ rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Việc nầy thật là quái dị, khiến người ta khó mà đoán được . Nhưng xem ý Tiền Ðại Nương ra chiều tha thiết dường như không phải là chuyện giả trá.
Kim Lan trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Tiểu tỳ cũng như người lạc vào đám mây mù năm dặm. Dĩ nhiên trên chốn giang hồ chẳng thiếu gì bạn vong niên, nhưng một ông già sáu bảy mươi tuổi mà lúc nào cũng nghĩ tới thằng nhỏ mười mấy tuổi đầu thì thật khó nghe quá
Ðột nhiên cô hạ thấp giọng xuống nói :
- Vụ này nhất định có điều chi cổ quái. Theo ý nô tỳ Tam gia đừng nhận là hơn.
Tiêu Lĩnh Vu nhíu cặp lông mày hồi lâu mới đáp :
- Việc thay đổi họ tên, Tiêu mổ khó mà ưng chịu.
Bỗng thấy tấm rèm lay động, Tiền Ðại Nương bước vào nói :
- Suốt đời lão thân chưa năn nỉ ai điều gì. Không ngờ ngày nay đã bấy nhiêu tuổi đầu còn phải cầu cạnh người ngoài trợ giúp. ..
Thanh âm của mụ vô cùng thê thảm. Mặt mụ đầy vết nhăn nheo tựa hồ đột nhiên mụ già đi rất nhiều.
Lại thấy mụ cất bước trầm trọng chậm chạp tiến dần bên Tiêu Lĩnh Vu, giơ tay mặt ra nói :
- Nếu Tam trang chúa giúp cho thì lão thân xin tặng hai viên linh đan này để giải độc cho hai vị cô nương kia.
Tiêu Lĩnh Vu cúi xuống ngó quả thấy trong lòng bàn tay mụ để một cái bình ngọc.
Chàng lắc đầu cười đáp :
Tấm thạnh tình của lão bà bà, tại hạ xin tâm lãnh. Chất độc trong mình hai cô này là Xúc cốt độc đan của Bách Hoa sơn trang, vậy ngoài thứ .thuốc giải đặc chế của họ, trong thiên hạ không còn thứ thuốc nào có thể chữa được .