Chương 157: Phái Võ Đương Vì Đâu Thoát Nạn

Vô vi đạo trưởng hỏi:

- Nếu họ biết sớm vụ này mà lại chân tâm giúp đỡ bọn ta sao không thông tri trước để đến nỗi những đệ tử tinh nhuệ cùng mấy vị đồng đạo võ lâm đang dưỡng thương đều bị chết hết.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ đã để ý nhìn quanh bốn mặt mà không thấy dấu vết của một cuộc ác đấu. Hoặc giả Vân Dương đạo trưởng đã dẫn đệ tử quí phái rời khỏi đây rồi?

Tôn Bất Tà đưa mắt nhìn Điền Trung Nguyên hỏi:

- Sao ta không tra hỏi tên này?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Phải đấy! Chàng rảo bước tiến lại phía Điền Trung Nguyên giải khai huyệt đạo cho hắn, điểm huyệt hai tay hai chân để hắn hết bề cử động. Chàng lạnh lùng hỏi:

- Các hạ hóa trang giả Vân Dương Tử thì tất nhiên biết rõ Vân Dương đạo trưởng hiện giờ lạc lõng nơi đâu?

- Điền Trung Nguyên từ từ mở mắt, nhìn Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:

- Đúng thế! Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Vân Dương đạo trưởng hiện giờ ở đâu?

Điền Trung Nguyên hỏi lại:

- Tại hạ không chịu nói thì sao?

Tôn Bất Tà trợn mắt lên nói:

- Lão khiếu hoá đã nghe danh Nam Hải ngũ hung từ lâu, nhưng lão không tin các hạ là những la hán đúc bằng sắt thép. Tiêu đại hiệp không thèm hạ thủ thì lão khiếu hóa hạ thủ. Trước hết ta sẽ điểm vào Ngũ âm tuyệt mạch cho ngươi nếm mùi nghịch huyết công tâm.

Điền Trung Nguyên cười lạt hỏi lại:

- Lão tưởng Nam Hải ngũ hung này là hạng người sợ chết hay sao?

Tôn Bất Tà đáp:

- Được rồi! Ngươi không tin thì chúng ta cho ngươi thử coi.

Lão bước tới bên Điền Trung Nguyên, giơ tay lên thủng thẳng nói:

- Lão khiếu hóa cho ngươi nghĩ thêm một lúc nữa.

Điền Trung Nguyên trầm ngâm một lát rồi nói:

- Nếu tại hạ nói Vân Dương Tử hiện giờ ở đâu thì các vị đối đãi với tại hạ thế nào?

Tôn Bất Tà đưa mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng nói:

- Vụ này xin đạo trưởng tác chủ cho.

Vô Vi đạo trưởng nhìn Điền Trung Nguyên thủng thẳng hỏi:

- Phái Võ Đương và Nam Hải ngũ hung vốn không thù oán, bần đạo không hiểu vì lẽ gì các vị lại gây chuyện với bản phái?

Điền Trung Nguyên vẫn bình tĩnh đáp:

- Năm anh em tại hạ ở Nam Hải đã vào Trung Nguyên nhiều lần, nhưng đây là lầm đầu tiên xảy chuyện đánh nhau. Nếu các vị muốn gây mối thù không cởi mở được với bọn Nam Hải ngũ hung tại hạ thì cứ việc hạ thủ đi. Có điều các vị đừng tưởng ra tay tàn độc trong khoảnh khắc làm cho khí tuyệt mà chết người là xong. Năm huynh đệ tại hạ chỉ cần một người sống sót là nhất định y sẽ tìm cách trả oán .

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Đó là việc riêng của huynh đệ các hạ. Bây giờ bọn tại hạ chỉ cần hỏi Vân Dương Tử cùng môn đệ phái Võ Đương lạc lõng nơi đâu?

Điền Trung Nguyên đáp:

- Các vị hãy giải khai huyệt đạo cho tại hạ rồi sẽ nói cho hay.

Tôn Bất Tà nói:

- Lão khiếu hóa đã biết tiếng Nam Hải ngũ hung xảo trá phi thường, thủ đoạn tàn độc ,

Điền Trung Nguyên lớn tiếng ngắt lời:

- Đúng thế! Nam Hải ngũ hung tuy làm những việc tàn độc, toàn dùng trá thuật, nhưng một lời đã hứa quyết không thay đổi.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói:

- Vừa mới đây ở trong nhà gianh các hạ đã dùng lời giả trá đối với tại hạ, chẳng lẽ đã quên rồi sao?

Điền Trung Nguyên đáp:

- Đó là dùng trá thuật mà thôi, chứ không phải bội tín lời hứa. Đáng trách ở chỗ các hạ còn nhỏ tuổi chưa đủ lịch duyệt. Giả tỷ trước khi đánh cuộc, các hạ thêm một câu hạn định thời gian và đếm xong số mười phải thi hành lời hứa thì tại hạ nhất định phải chịu thua rồi.

Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ:

- Hắn nói vậy cũng có lý. Tiếng “mười” hắn chưa thốt ra miệng thì chưa thể kể là hắn thua cuộc.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng đột nhiên đưa tay giải khai huyệt đạo cho Điền Trung Nguyên .

Điền Trung Nguyên nhắm mắt ngầm vận khí điều tức cho chân khí lưu thông rồi từ từ mở mắt ra nhìn Tiêu Lĩnh Vu. Hắn thủng thẳng nói:

- Khi tại hạ tới đây thì mấy toà nhà gianh chỗ này đều trống rỗng.

Vô Vi đạo trưởng hỏi:

- Có thật thế không?

Điền Trung Nguyên đáp:

- Tại hạ đã nói dĩ nhiên là đúng sự thật.

Tiêu Lĩnh Vu giương cặp lông mày lên hỏi:

- Phen này các hạ chẳng những chưa lập được chút công lao gì lại để tổn thất một số lớn những người đưa tới đây thì về phúc đáp với Thẩm Mộc Phong ra sao?

Điền Trung Nguyên đáp:

- Cái đó các hạ bất tất phải quan tâm.

Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Thẩm đại trang chúa đã cho tại hạ hay là kiếm thuật của Tiêu đại hiệp thần sầu quỷ khốc. Bữa nay được gặp quả nhiên đúng thế. Những gì các hạ đã ban tại hạ xin ghi nhớ vào lòng. Mong rằng ngày sau Nam Hải ngũ hung còn có cơ hội lãnh giáo võ công của Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiêu mỗ lúc nào cũng sẳn sàng chờ đợi.

Tôn Bất Tà cười lạt nói:

- Sao? Các hạ tưởng là chỉ nói vỏn vẹn vài câu rồi muốn bỏ đi ư?

Điền Trung Nguyên cười ha hả nói:

- Tại hạ muốn thắng ba vị thì khó nhưng tự tin là có thể bỏ đi được.

Hắn vừa dứt lời người đã nhảy vọt lên. Tay trái tấn công Tôn Bất Tà, chân phải đá Vô Vi đạo trưởng, tay mặt ném một nắm ám khí vào Tiêu Lĩnh Vu.

Khoảng cách rất gần, tuy Tiêu Lĩnh Vu đã đề phòng mà vẫn không kịp đối phó. Trong lúc hoang mang chàng vung chưởng đánh ra, đồng thời thi triển công phu Thiết bản kiều, nằm ngửa người về phía sau.

Tôn Bất Tà quát to lên một tiếng , phóng chưởng phản kích.

Vô Vi đạo trưởng căm hận Điền Trung Nguyên dùng kế ám toán. Lão thấy chân hắn đá tới không chịu né tránh, liền phóng chỉ nhằm điểm vào huyệt Huyền trung nơi cẳng chân đối phương.

Điền Trung Nguyên tấn công chỉ là hư chiêu. Hắn động quyền cước rồi lộn người về phía sau. Lúc chân hạ xuống đất người đã ra xa hơn một trượng. Hắn nổi lên tràng cười rộ nói:

- Tại hạ xin kiếu! Hậu hội còn dài, chúng ta còn có ngày tái ngộ.

Hắn vừa dứt lời người đã vọt đi bảy tám trượng.

Tiêu Lĩnh Vu toan tung mình đuổi theo nhưng Vô Vi đạo trưởng giơ tay cản lại nói:

- Để cho hắn đi. Chúng ta hãy cứu người là gấp.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm. Chàng nghĩ đến bọn Trung Châu Nhị Cổ trúng phải ám khí có chất độc vội hỏi Tôn Bất Tà:

- Lão tiền bối! Bọn họ hiện giờ ở đâu?

Tôn Bất Tà thở dài đáp:

- Ở sau bụi cỏ về mé hữu kia. Hỡi ơi! Thẩm Mộc Phong thật thần thông quảng đại. Lão khiếu hóa tuy thù nghịch với hắn nhưng cũng phải lấy làm bái phục. Đến Nam Hải ngũ hung cũng bị hắn thu phục dưới cờ.

Hai người vừa nói vừa đi đã đến tới trước bụi cỏ rậm.

Tôn Bất Tà tiến vào trước. Tiêu Lĩnh Vu, Vô Vi đạo trưởng đi theo sau.

Khoảng chừng ba chục trượng thì tới chỗ chân núi chỗ vực thẳm.

Tư Mã Càn và Trung Châu Nhị Cổ ngồi xếp bằng vận khí trị thương.

Trương Tự An hai mắt hé mở ngồi tựa vào sườn núi, hai con hổ ngao nằm cạnh Trung Châu Nhị Cổ.

Tôn Bất Tà chau mày lẩm bẩm:

- Quái lạ! Tại sao bọn họ dường như đã khỏi độc thương hết rồi.

Kim toán bàn Thương Bát từ từ mở mắt ra nhìn ba người cười đáp:

- Sau khi lão tiền bối đi khỏi, một người áo đen lật đật chạy tới, dùng một khối đá nam châm hút những mũi độc châm trong người bọn tại hạ ra , lại cho mỗi người một viên thuốc giải độc để uống. Người đó không nói câu gì lại lật đật chạy đi ngay. Thủ pháp y mau lẹ dị thường, giải cứu bọn tại hạ trong khoảnh khắc.

Tôn Bất Tà hỏi:

- Các vị có hỏi tên y không?

Thương Bát đáp:

- Hỏi thì hỏi rồi nhưng thủy chung y không chịu trả lời.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Người này viện trợ cho bọn ta mấy phen rồi mà không lần nào chịu lưu danh, chẳng hiểu họ có dụng ý gì?

Vô Vi đạo trưởng hỏi:

- Người đó hình dạng thế nào?

Tư Mã Càn mở bừng mắt ra nói:

- Theo nhận xét của tại hạ thì dường như là một vị cô nương.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Là một thiếu nữ ư?

Thương Bát đáp:

- Y thân thể nhỏ bé, ngón tay búp măng, trong mình thoát mùi u hương. Mười phần chắc chắn là một thiếu nữ.

Tiêu Lĩnh Vu miệng không nói ra, nhưng trong lòng rất lấy làm kỳ. Chàng nghĩ thầm:

- Thiếu nữ này ở đâu mà lại cố ý viện trợ cho chúng ta như vậy? Thực không sao hiểu được.

Bỗng nghe Vô Vi đạo trưởng nói:

- Bần đạo trong nửa đời người chưa từng qua lại với những vị cân quắc anh hùng. Cả phái Võ Đương cũng chưa có ai giao kết với đàn bà trong võ lâm. Vậy quyết nhiên không phải cị cô nương này có ý viện trợ cho phái Võ Đương.

Tôn Bất Tà nói theo:

- Lão khiếu hóa suốt đời chưa từng giao thiệp với một nữ nhân nào thì dĩ nhiên cũng không phải vì lão khiếu hoá.

- Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tại hạ không sao nghĩ ra được vị nữ anh hùng nào đã ngấm ngầm viện trợ cho chúng ta.

Bỗng trong đầu óc chàng thoáng qua một tia sáng, chàng nói tiếp:

- Hay là y ?

Tôn Bất Tà hỏi:

- Tiêu huynh đệ muốn nói ai?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ chỉ nghĩ vậy thôi, e rằng khong đúng.

Tôn Bất Tà giục:

- Tiêu huynh đệ cứ nói ra để mọi người nghe đặng tham khảo ý kiến.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ nghi ngờ đây là hành vi của Bách Lý cô nương , ái nữ Bắc Thiên Tôn Giả.

Tôn Bất Tà vỗ đùi đánh “đét “ một cái nói:

- Nhất định là cô ta rồi. Ngoài y ra còn ai có võ công cao cường lại xuất hiện chập chờn như con thần long, thấy đầu chẳng thấy đuôi.

Vô Vi đạo trưởng lắc đầu nói:

- Theo nhận xét của bần đạo thì lại khác hẳn hai vị. Nữ anh hùng viện trợ cho chúng ta nhất định không phải là Bách Lý cô nương.

Tôn Bất Tà hỏi:

- Tại sao vậy?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Bách Lý cô nương bỏ nhà ra đi là quyết chí tìm kiếm Tiêu đại hiệp. Nay cô tìm thấy Tiêu đại hiệp, khi nào lại không chịu xuất hiện.

Tôn Bất Tà hỏi:

- Đạo trưởng nói vậy cũng có lý, nhưng không phải Bách Lý cô nương thì là ai?

Vô Vi đạo trưởng đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cái đó bần đạo không thể biết được.

Tôn Bất Tà đột nhiên lên giọng cương quyết nói:

- Tiêu huynh đệ! Huynh đệ đừng giả vờ nữa. Người này là ai chắc huynh đệ biết rồi. Mau mau nói ra đi.

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác đáp:

- Cái đó…vãn bối không biết thật.

Tôn Bất Tà thấy vẻ mặt chàng tuyệt không có giả dối. Bất giác lão thở dài nói:

- Thế này thì kỳ thật! Lão khiếu hóa suốt đời bôn tẩu giang hồ, chưa từng gặp việc kỳ lạ như thế này bao giờ. Hai bên chẳng quen biết gì nhau, mà chỗ nào cũng ngấm ngầm theo dõi giúp đỡ nhau. Hơn nữa lần nào cũng giải nguy cho chúng ta vào lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, giải cứu rồi bỏ đi không chịu lưu danh.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Xem chừng trong lúc nhất thời chẳng có cách nào nghiên cứu cho ra manh mối được. Nhưng bí mật này tất chẳng được bao lâu, chóng thì mười ngày, chậm thì hai tháng, nội vụ sẽ phanh phui ra hết.

Tôn Bất Tà động tâm hỏi:

- Không hiểu họ có mưu đồ gì không? Hay họ thi ơn để mong báo đáp?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Cái đó thì khó biết lắm.

Tôn Bất Tà nói:

- Hỡi ơi! Toàn thể chúng ta chịu ơn cứu mạng của bọn họ. Nhất định khi nội vụ tỏ rõ mà họ đưa điều kiện ra mới thật là khó nghĩ. Liệu chúng ta có từ chối được không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nếu họ đề nghị những việc nên làm thì dĩ nhiên chúng ta chẳng thể chối từ.

Bằng là những việc thương luân bại lý, có liên quan đến đại cuộc thì dĩ nhiên chẳng thể nghe theo được.

Từ nãy giờ Đỗ Cửu vẫn nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên hắm mở bừng mắt ra, cất giọng lạnh như băng nói:

- Tại hạ có một điều cần cho đạo trưởng hay.

Vô Vi đạo trưởng hỏi:

- Đỗ huynh có điều chi dạy bảo? Bần đạo rửa tai lắng nghe đây.

Đỗ Cửu đáp:

- Vị ân nhân cứu trị độc thương lúc ra đi có dặn tại hạ một điều để chuyển tới đạo trưởng.

Vô Vi đạo trưởng hỏi:

- Điều chi vậy?

Đỗ Cửu đáp:

- Y bảo đệ tử quí phái đã được Vân Dương Tử thống lãnh triệt thoái đến một ngôi cổ tự ở về phía Tây, cách đây chừng hai chục dặm. Chúng ta hãy tới đó để cùng họ hội diện.

Vô Vi đạo trưởng là người dày công hàm dưỡng, nhưng đột nhiên nghe tin này cũng không khỏi để lộ nỗi mừng vui ra ngoài mặt. Lão hỏi lại:

- Có thật thế không?

Đỗ Cửu đáp:

- Thật hay giả tại hạ cũng không biết được, nhưng người kia dặn tại hạ như vậy, không sai một chữ. Tại hạ có bổn phận truyền đạt lại cho đạo trưởng hay.

Vô Vi đạo trưởng giương cặp lông mày lên, không nói gì nữa.

Tôn Bất Tà biết Vô Vi đạo trưởng trong lòng nóng nảy, như muốn mọc cánh bay ngay đến ngôi cổ tự đó. Lão hỏi Đỗ Cửu:

- Người kia bảo chỉ một mình Vô Vi đạo trưởng hay cả bọn chúng ta tới đó?

Đỗ Cửu đáp:

- Người đó đã yêu cầu chúng ta đến ngôi cổ tự thì dĩ nhiên không phải trỏ vào một mình Vô Vi đạo trưởng.

Tôn Bất Tà hỏi:

- Độc thương các vị hiện giờ ra sao? Liệu có thể thượng lộ được chưa?

Đỗ Cửu đáp:

- Bọn tại hạ đi được.

Rồi hắn đứng thẳng người lên.

Thương Bát và Tư Mã Càn cũng đứng dậy nói theo:

- Bọn tại hạ hành động được rồi.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt ngó Trương Tự An nói:

- Vậy chúng ta đi thôi.

Chàng bước lại ôm Trương Tự An lên.

Đỗ Cửu nói:

- Cái đó không dám phiền đến đại ca.

Hắn cướp lấy Trương Tự An trên tay Tiêu Lĩnh Vu cõng lên lưng.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Huynh đệ không nên sính cường.

Đỗ Cửu ngắt lời:

- Không sao đâu.

Rồi hắn rảo bước đi trước.

Quần hào đi về phía Tây.

Đường trên núi gập ghềnh mà rất đỗi hoang vu, không thấy vết chân người.

Đoàn người đi chừng hai chục dặm quả nhiên thấy một ngôi cổ tự đổ nát ngay dưới chân núi.

Vô Vi đạo trưởng ngắm phong cảnh thấy toà điện chập trùng, tuy đã đổ nát nhưng dấu cũ vẫn còn, quy mô khá rộng lớn.

Lão liền nói:

- Chúng ta chẳng thể tin hẳn lời nói của người kia. Các vị hãy chờ bên ngoài này một chút. Bần đạo vào chùa trước xem sao.

Tôn Bất Tà nói:

- Lão khiếu hoá đi với đạo huynh.

Hai người đến trước cổng chùa thấy Vân Dương Tử cùng Triển Diệp Thanh sóng vai chạy ra đón tiếp.

Vô Vi đạo trưởng đã phải một vố xuýt chết liền lớn tiếng quát:

- Đứng lại!

Vân Dương Tử toan làm lễ bái kiến sư huynh, nghe tiếng quát không khỏi sửng sốt, ngơ ngác đáp:

- Nếu tiểu đệ phạm tội, xin chưởng môn sư huynh trách phạt.

Y dứt lời chắp tay trước ngực cúi đầu xuống.

Vô Vi đạo trưởng thở dài nói:

- Các vị hãy lại đây, tiểu huynh vừa bị một vố đau, nghĩ lại trong lòng vẫn còn kinh hãi.

Vân Dương Tử hỏi:

- Sư huynh mắc bẫy ai?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Có người hoá trang làm sư đệ rồi nhân lúc ta vô ý thi hành thủ đoạn ám toán điểm huyệt đạo. Nếu không được Tiêu đại hiệp và Tôn lão tiền bối liều mình cứu viện thì e rằng bây giờ ta đã bị bắt rồi.

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Có chuyện đó ư?

Vô Vi đạo trưởng gật đầu rồi đêm chuyện Lãnh thủ tú sĩ Điền Trung Nguyên trong bọn Nam Hải ngũ hung hoá trang làm Vân Dương Tử thuật lại một lượt.

Đoạn lão hỏi:

- Thương thế của Mã tổng thủ lãnh ra sao?

Vân Dương Tử đáp:

- Hiện giờ y đã ăn uống và nói chuyện được.

Y ngưng lại một chút rồi nói tiếp:

- Mã tổng thủ lãnh có hỏi đến Tiêu đại hiệp.

Tôn Bất Tà hỏi:

- Y bảo sao?

Vân Dương Tử đáp:

- Lúc đó y nói không được rõ ràng , chỉ có một câu thôi.

Tôn Bất Tà đột nhiên nghĩ tới chuyện kỳ dị liền hỏi:

- Sao các vị biết Thẩm Mộc Phong kéo đến tập kích mà tới đây lẩn tránh.

Vân Dương Tử đưa mắt ngó Vô Vi đạo trưởng nói:

- Tiểu đệ cũng đang băn khoăn về chuyện này, toan tỉnh giáo sư huynh.

Vô Vi đạo trưởng hỏi:

- Chuyện gì?

Vân Dương Tử đáp:

- Sau khi chưởng môn sư huynh đi rồi, tiểu đệ đột nhiên phát giác trên cửa căn nhà gianh có cắm một mảnh giấy hoa tiên viết rõ ràng Thẩm Mộc Phong phái rất đông cao thủ chuẩn bị tiêu diệt phái Võ Đương và bảo tiểu đệ lập tức triệu tập đệ tử đem những người bị thương mau mau đi tìm nơi lánh nạn. Trong thơ nói rõ là đến ngôi cổ tự này thì không còn gì nguy hiểm.

Vô Vi đạo trưởng hỏi:

- Trong thơ có lưu danh không?

Vân Dương Tử đáp:

- Không lưu danh mà cũng không để ký hiệu hay tiêu chí chi hết. Tờ thơ đó tiểu đệ đã đưa cho hai tên thư đồng hộ giá sư huynh cất giữ.

Vô Vi đạo trưởng hỏi:

- Các vị thấy thơ đó rồi làm theo phải không?

Vân Dương Tử đáp:

- Tiểu đệ đã thương nghị với tam đệ rất lâu, nhận thấy tạm lánh đi là hơn hết.

Tam đệ phái hai tên đệ tử đi tìm kiếm toà cổ tự này rồi rút lui về đây.

Tôn Bất Tà hỏi:

- Người đó là ai? Dường như y vẫn ẩn mình trong bóng tối để viện trợ chúng ta .

Lúc này Tiêu Lĩnh Vu , Tư Mã Càn, Trung Châu Nhị Cổ cũng tới nơi, đi thẳng vào chùa.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Người đó chẳng những ngấm ngầm viện trợ cho chúng ta mà còn khiến cho cả phái Võ Đương thoát được một phen đại họa. Hành động của y với Thẩm Mộc Phong đã rõ ràng lắm rồi.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên xen vào:

- Có thể cao nhân này cũng chính là nhân vậy đã phát ra tiếng nhạc kỳ lạ khiến cho Thẩm Mộc Phong khiếp sợ mà phải rút lui.

Vô Vi đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi nói:

- Hành tung của nhân vật này chẳng những ẩn hiện như con thần long mà dường như còn có nhiều thuộc hạ võ công cao cường. Họ nghe theo hiệu lệnh của y chợt ẩn chợt hiện.

Tôn Bất Tà đáp:

- Phải rồi! Thật là một nhân vật rất thần bí.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Lạ ở chỗ tại sao y lại hết lòng viện trợ chúng ta?

Tôn Bất Tà đáp:

- Thẩm Mộc Phong thủ ác đã nhiều, gây thù cũng lắm. Có thể người này cũng có mối thâm cừu đại hận với hắn.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Nếu đúng vậy thì người đó lại không phải là nhân vật đã tấu nhạc làm cho Thẩm Mộc Phong kinh hãi bỏ đi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Thẩm Mộc Phong sau khi nghe tiếng nhạc hoảng hốt rút lui. Như vậy chứng tỏ rằng Thẩm Mộc Phong sợ người kia lắm, hay ít ra hắn cũng sợ khúc nhạc cầm tiêu hợp tấu kia đến cùng cực.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đúng thế!

Vô Vi đạo trưởng giải thích:

- Nếu Thẩm Mộc Phong đã sợ hãi người kia, mà người kia lại có thâm cừu đại hận với hắn thì dĩ nhiên y đã trực tiếp tìm hắn rồi.

Mọi người vừa nói chuyện vừa tiến vào đại điện.

Toà chùa cổ tuy đổ nát nhưng vẫn còn dấu vết của một quy mô rộng lớn. Vì niên đại quá lâu nên hầu hết đã tan nát. Tường đổ ngói vỡ không đủ che mưa nắng.

Chỉ có toà đại điện kiên cố vẫn còn hoàn hảo nên bọn Mã Vân Phi và mấy người bị thương đều tập trung trong đại điện.

Hơn hai chục đệ tử tinh tráng phái Võ Đương chia làm hai ban. Một nửa ở lại trong đại điện nghỉ ngơi và bảo vệ cho ba người bị thương. Một nửa chia ra giữ các ngả trọng yếu quanh ngôi cổ tự. Cứ bề ngoài mà xét thì dường như chẳng có sự phòng thủ nào hết nhưng thực ra trong vòng năm dặm đều có thể đưa tin mật báo vào đại điện.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện