Chương 59
Charles Smith đưa Barbara Tompkins tới Le Cirque, một nhà hàng rất sang trọng, đắt tiền ở trung tâm Manhattan.
- Một số phụ nữ thích những nơi yên tĩnh, hơi lỗi thời, nhưng tôi đoán cô thích những chỗ thời thượng ở đó người ta có thể trông thấy hoặc được trông thấy. - Ông nói với người phụ nữ trẻ đẹp.
Ông đã đón cô ta tại căn hộ của cô ta, và sự việc cô ta sẵn sàng đi ngay đã không thoát khỏi mắt ông. Áo khoác của cô ta vắt trên một chiếc ghế trong tiền sảnh nhỏ, ví của cô ta nằm trên bàn bên cạnh đó. Cô ta đã không mời ông uống một ly rượu khai vị. Cô ta không muốn ở một mình với mình, ông ta nghĩ.
Nhưng, tại nhà hàng, với hết sức nhiều người chung quanh và chủ nhà hàng xun xoe bên cạnh, Barbara thư giãn thấy rõ.
- Nơi này khác hẳn Albany. - Cô ta nói. - Tôi vẫn còn giống như một đứa bé con nhận mỗi ngày một món quà sinh nhật.
Ông sửng sốt trong một lúc vì lời nói của cô ta. Hết sức giống với Suzanne, vẫn thường tự so sánh một đứa bé con với một cây Noel và nhiều gói quà luôn luôn chờ sẵn để được mở ra. Nhưng từ một đứa bé trong truyện cổ tích, Suzanne đã biến đổi thành một người trưởng thành bội bạc. Mình đã đòi hỏi nó hết sức ít, ông nghĩ. Đáng lẽ một nghệ sĩ phải được quyền ngắm công trình sáng tạo của mình? Tại sao công trình sáng tạo này lại bị lãng phí giữa đám cặn bã dâm ô của xã hội trong lúc nhà nghệ sĩ đau khổ vì chỉ được liếc mắt nhìn nó. Một cảm giác ấm áp lan khắp người ông trong lúc ông nhận thấy rằng trong căn phòng này có nhiều phụ nữ quyến rũ, lịch thiệp, nhưng thiên hạ vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Barbara. Ông nói rõ nhận xét đó với cô ta. Cô ta khẽ lắc đầu như thể gạt bỏ lời khen đó.
- Thật mà. - Smith quả quyết. Mắt ông chợt trở nên lạnh lùng. - Đừng cho đó là dĩ nhiên, Suzanne. Như thế là sỉ nhục tôi.
Chỉ sau đó, sau khi bữa ăn trầm lặng kết thúc và ông đưa cô ta trở về căn hộ của cô ta, ông mới tự hỏi có phải ông đã gọi cô ta là Suzanne. Và nếu vậy, ông đã buột miệng bao nhiêu lần rồi?
Ông thở dài và ngửa người trên lưng ghế, nhắm mắt lại. Trong lúc chiếc taxi chen lấn xuống phía dưới thành phố, Charles Smith hồi tưởng việc ông lái xe chạy qua trước nhà của Suzanne dễ dàng biết bao mỗi lần ông khao khát liếc nhìn cô. Những khi cô không ra ngoài chơi golf, cô vẫn thường ngồi lì trước máy truyền hình và không bao giờ bận tâm kéo màn che khung cửa sổ rộng trong phòng khách của cô.
Ông có thể trông thấy cô cuộn mình trong chiếc ghế bành êm ái, hoặc thỉnh thoảng ông buộc lòng chứng kiến cô ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh Skip Reardon, vai kề vai, chân duỗi ra trên bàn nước, với một vẻ thân mật tự nhiên mà ông không thể chia sẻ.
Barbara chưa lấy chồng. Theo như ông biết, không có một người nào đặc biệt trong đời cô ta. Đêm nay ông đã yêu cầu cô ta gọi ông là Charles. Ông nghĩ tới vòng đeo tay Suzanne đã mang khi cô chết. Ông có nên tặng nó cho Barbara? Phải chăng điều đó sẽ làm cho cô ta yêu mến ông?
Ông đã từng tặng Suzanne nhiều món nữ trang. Những nữ trang có giá trị. Nhưng rồi cô đã bắt đầu nhận nhiều món khác từ nhiều đàn ông khác, và yêu cầu ông nói dối giúp cô.
Smith cảm thấy niềm thích thú được ở bên cạnh Barbara tan biến. Một lát sau, ông nhận ra giọng nói của viên tài xế taxi vang lên lần thứ hai:
- Này, ông, ông ngủ hay sao? Ông đến nhà rồi.