Chương 80
Căn phòng của bác sĩ Smith khá sạch, nhưng Kerry nhận thấy nó có vẻ của một căn phòng tồi tàn đã không được quan tâm suốt nhiều năm. Những chụp đèn bằng lụa màu trắng ngà, giống như kiểu Kerry vẫn trông thấy ở nhà bà của nàng, đã bị tối sẫm theo tuổi tác. Một cái trong số đó có một chỗ bị cháy xém, và lụa chung quanh vết cháy rách ra. Những chiếc ghế bành bọc nhung lún sâu và sờn.
Đó là một căn phòng trần cao xưa kia có lẽ đẹp nhưng đối với Kerry dường như nó đã đóng băng theo thời gian, tựa hồ là bối cảnh cho một phim đen trắng trong thập niên bốn mươi.
Nàng cởi áo mưa, nhưng bác sĩ Smith không có ý định cất giúp nàng. Việc thiếu một cử chỉ lịch sự dường như ngụ ý rằng nàng sẽ không ở lại đủ lâu để cho ông quan tâm. Nàng gấp áo mưa và vắt nó trên tay dựa của chiếc ghế nàng đang ngồi.
Smith ngồi thẳng người một cách vững chắc trong một chiếc ghế lưng cao mà nàng tin chắc ông sẽ không bao giờ chọn nếu ông chỉ có một mình.
- Bà muốn gì, bà McGrath? - Cặp kính không viền phóng đại đôi mắt có cái nhìn lạnh lùng.
- Tôi muốn sự thật. - Kerry nói một cách ung dung. - Tôi muốn biết tại sao ông đã khai rằng chính ông đã cho Suzanne những món nữ trang đó, khi, thực ra, một người đàn ông khác đã cho cô ấy. Tôi muốn biết tại sao ông đã nói dối về Skip Reardon. Anh ta đã không hề đe dọa Suzanne. Rất có thể anh ta đã mất kiên nhẫn với cô ấy; rất có thể anh ta đã tức giận cô ấy. Nhưng anh ta đã không hề đe dọa cô ấy, phải không? Vì lý do gì mà ông đã khai rằng anh ta đã làm điều đó?
- Skip Reardon đã giết chết con gái tôi. Anh ta đã siết cổ nó. Anh ta đã siết cổ nó một cách hết sức tàn nhẫn đến nỗi mắt nó đã xuất huyết, một cách hết sức hung dữ đến nỗi những mạch máu trong cổ nó đứt lìa, lưỡi nó thò ra khỏi miệng giống như một con thú đần độn... - Giọng nói của ông tắc nghẹn. Nỗi giận dữ ban đầu trở thành một cơn nức nở.
- Tôi hiểu ông đã phải đau đớn như thế nào khi xem những tấm ảnh đó, bác sĩ Smith. - Kerry dịu dàng nói. Mắt nàng nheo lại khi nàng trông thấy Smith đang nhìn phía sau lưng nàng. - Nhưng tại sao ông cứ luôn luôn buộc tôi cho Skip?
- Anh ta là chồng của nó. Anh ta đã ghen, ghen một cách điên cuồng. Đó là một sự thực. Điều đó rõ ràng là đối với tất cả mọi người. - Ông ngừng lại một lát. - Lúc này, bà McGrath, tôi không muốn tranh cãi vấn đề này thêm nữa. Tôi muốn biết bà ngụ ý gì khi buộc tội tôi đang bám theo Barbara Tompkins.
- Khoan đã, bác sĩ, trước hết, chúng ta hãy nói chuyện về Reardon. Ông đã nhầm, Skip không ghen một cách điên cuồng với Suzanne. Anh ta đã biết cô ấy đang gặp gỡ một người khác. - Kerry chờ một lát rồi tiếp. - Nhưng anh ta cũng vậy.
Đầu của Smith giật mạnh tựa hồ nàng vừa tát ông.
- Không thể có chuyện đó. Anh ta đã kết hôn với một phụ nữ tuyệt diệu và anh ta tôn sùng vợ.
- Chính ông đã tôn sùng cô ấy, bác sĩ. - Kerry đã không định nói điều đó, nhưng khi nàng nói, nàng biết đó là sự thật. - Ông đã tự đặt mình vào vị trí của anh ta, phải không? Nếu ông là chồng của Suzanne và phát giác cô ấy đang giao du với một người đàn ông khác, chắc hẳn ông có khả năng giết người, phải không? - Nàng nhìn chằm chằm vào ông.
Ông vẫn không nháy mắt
- Làm sao bà dám! Suzanne là con gái tôi! - ông lạnh lùng nói.
- Bây giờ bà hãy ra khỏi đây. - Ông đứng lên và đi về phía Kerry tựa hồ ông có thể tóm lấy nàng và ném nàng ra ngoài.
Kerry nhổm dậy, chộp cái áo mưa, và bước thụt lùi tránh xa ông. Nàng liếc mắt nhìn quanh, kiểm tra xem thử, nếu cần, nàng có thể chạy ra cửa trước.
- Không phải, bác sĩ, - nàng nói. - Susie Stevens mới là con gái của ông. Còn Suzanne là sáng tạo của ông. Và ông cảm thấy cô ấy là của ông, cũng như ông tin Barbara Tompkins là của ông. Bác sĩ, ông đã có mặt ở Alpine đêm Suzanne chết, có phải ông đã giết cô ấy?
- Giết Suzanne? Bà điên đấy à?
- Nhưng ông có mặt ở đó.
- Tôi không có mặt!
- Ồ có mà, và chúng tôi sẽ chứng minh điều đó. Tôi hứa với ông như thế. Chúng tôi sẽ mở lại vụ án và phóng thích người đàn ông vô tội mà ông đã kết án. Ông đã ghen với anh ta, bác sĩ Smith. Ông đã trừng phạt anh ta bởi vì anh ta thường xuyên gần gũi Suzanne còn ông thì không được. Nhưng ông đã cố hết sức! Thực ra, ông đã cố gắng đến mức cô ấy trở nên ghê sợ những đòi hỏi của ông buộc cô ấy phải quan tâm tới ông.
- Điều đó không đúng. - Mấy từ đó thoát ra qua hai hàm răng nghiến chặt.
Kerry trông thấy bàn tay của Smith run lẩy bẩy. Nàng hạ thấp giọng, tỏ vẻ hòa giải hơn.
- Bác sĩ Smith, nếu ông đã không giết con gái ông, nhất định một kẻ nào đó đã làm việc này. Nhưng kẻ đó không phải là Skip Reardon. Tôi tin rằng ông đã yêu Suzanne theo cách của riêng ông. Tôi tin rằng ông đã muốn kẻ giết cô ấy bị trừng phạt. Nhưng ông có biết ông đã làm gì? Ông đã cho kẻ giết Suzanne cách thoát khỏi công lý.
Giờ đây hắn ta đang tự do, đang cười vào mặt ông, đang vui mừng vì đã được ông bảo vệ. Nếu chúng tôi có những món nữ trang mà Skip quả quyết ông đã không cho Suzanne, chúng tôi sẽ sẽ có thể cố gắng truy cho ra nguồn gốc. Có lẽ chúng tôi sẽ có khả năng tìm được ai đã cho cô ấy. Skip chắc chắn rằng tối thiểu có một món đã mất tích và có lẽ đã bị lấy đi đêm hôm ấy.
- Anh ta nói dối.
- Không, anh ta không nói dối. Đó là lời anh ta đã khẳng định từ lúc dầu. Và một vật khác đã bị lấy trộm đêm hôm ấy, một tấm ảnh của Suzanne trong một cái khung nhỏ. Nó đã được đặt trên bàn đầu giường. Có phải ông đã lấy nó?
- Nó đã không ở trong ngôi nhà đó đêm Suzanne chết!
- Thế thì ai đã mượn chiếc Mercedes của ông đêm hôm đó?
Hai từ "Đi ra!" của Smith thốt ra khỏi cổ họng ông như một tiếng hét. Kerry biết rằng nàng không nên ở lại lâu hơn nữa. Nàng đi vòng quanh ông, nhưng tới cửa còn quay mặt lại.
- Bác sĩ Smith, Barbara Tompkins đã nói chuyện với tôi. Cô ấy đang hoảng sợ. Cô ấy đã đi công tác chỉ để tránh xa ông. Khi cô ấy trở về trong vòng mười ngày, tôi sẽ đích thân hộ tống cô ấy tới sở cảnh sát New York để nộp đơn khiếu nại ông.
Nàng mở cánh cửa của ngôi nhà di động cũ k ỹ, và một luồng không khí lạnh tạt vào trong tiền sảnh.
- Trừ phi, - nàng nói thêm, - ông thừa nhận cần một sự trợ giúp về cả hai mặt thể chất và tâm lý. Và trừ phi ông chịu kể cho tôi nghe toàn bộ sự thật về chuyện đã xảy ra đêm Suzzane chết. Và trừ phi ông đưa cho tôi những món nữ trang mà ông nghi ngờ do một người đàn ông khác ngoài ông hoặc chồng cô ấy đã tặng cô ấy.
Khi Kerry lật cổ áo mưa lên và đút hai bàn tay vào trong túi để bước qua ba dãy phố tới chiếc xe hơi của nàng, nàng không hề nhận thức được ánh mắt thăm dò của Smith đang theo dõi nàng từ phía sau song cửa sổ phòng làm việc, cũng như của người lạ mặt đang đậu xe trên đại lộ 5 vừa lấy điện thoại cầm tay để thông báo cuộc tới thăm của nàng ở Washington Mews.