Chương 3
Ba tháng trước tôi đã thay điện thoại di động, cũng đổi số mới.
Tôi chỉ báo số cho người trong nhà, về phần công ty cũng phải thông báo.
"Cậu định đổi số điện thoại?" Thục nữ trong phòng nhân sự nói: "Sao lại muốn đổi số điện thoại? Cậu thất tình à? Hết hạn hợp đồng số cũ à? Số mới có khuyến mại à?"
"Bởi vì..."
"Được rồi." Cô ta ngắt lời tôi. "Tôi không cần biết và cũng chẳng có hứng thú.
Tôi rủa thầm trong lòng: tiên sư, vậy cô còn hỏi nhiều vậy làm gì?
Là một thục nữ 40 tuổi, tôi cũng chẳng hứng thú gì nhiều lời với cô ta, điền số điện thoại mới xong lập tức quay người.
Điện thoại mới dùng được nửa tháng, chỉ có vài tin nhắn, vành tai cũng sạch sẽ hơn không ít.
Cũng không còn ai gọi điện cho tôi nói: "Ha ha, tớ sắp hết hôn rồi. Thiệp cưới phải gửi đến đâu đây?"
Trước đây khi nhận được điện thoại như vậy, tôi luôn muốn nhảy lầu.
Trong danh bạ điện thoại mới tôi chỉ để người nhà, đồng nghiệp, trưởng phòng với số của công ty, bởi vì chỉ những người đó mới có lý do gọi điện cho tôi.
Song ngay tối đầu tiên của tháng tư, điện thoại đột nhiên vang lên.
Tôi cúi đầu nhìn, trên điện thoại là một dãy số, có nghĩa là không phải người trong danh bạ gọi điện cho tôi.
"Alo." Tôi ấn nút nhận nghe, giọng điệu dè chừng.
"Anh về chưa?" Là một cô gái, giọng nói rất ngọt ngào, nhưng đối với tôi lại thật xa lạ.
"Ừm."
Tuy lên tiếng trả lời nhưng trong lòng lại bối rối. Sao lại bảo là về chưa? Hôm nay tôi đâu có ra ngoài.
"Anh đang làm gì thế?"
"Tôi đang xem ti vi." Tôi nói.
"À." Cô ấy lại hỏi. "Có hay không?"
"Cũng được. Dẫu sao cũng chỉ để giết thời gian thôi mà." Rốt cuộc tôi không nhịn được bèn hỏi: "Cho hỏi cô là ai?"
"Anh không nhận ra tôi à?" Cô gái mỉm cười đáp. "Anh nói giọng tôi rất dễ nhận ra mà."
"Ngại quá. Có lẽ cô gọi nhầm số rồi."
"Hả?" Cô gái có vẻ rất kinh ngạc. "Anh quên tôi rồi à?"
Trước giờ tôi đâu nhớ có ai như cô, làm sao mà quên cô được?
"Cô gái à, chắc cô gọi nhầm số rồi." Tôi nói. "Cho hỏi cô muốn tìm ai?"
"Tìm anh chứ ai. Kỹ sư điện tử ở Nam Khoa, họ Thái."
"Thái cái gì?"
"Anh chỉ nói với tôi anh họ Thái, số điện thoại này cũng là anh đưa tôi mà."
"Đúng là tôi họ Thái, hơn nữa tôi cũng là kỹ sư điện tử. Nhưng tôi không quen cô."
"Sao lại không quen?" Cô đáp. "Chúng ta từng gặp nhau hai lần ở Bule Wave mà."
Blue Wave là một pub, thỉnh thoảng tối thứ năm đồng nghiệp lại hẹn nhau ở đó.
Tháng trước cũng vừa hay tôi tới đó hai lần.
"Nhưng mà..." Tôi ra sức nhớ lại nhưng không thể nhớ ra mình mới quen được ai ở Blue Wave. "Chắc do tôi không nhận ra cô. Cho hỏi cô tên là gì?"
"Tôi là Hàn Anh Nhã đây."
"Hàn Anh Nhã?" Tôi hỏi. "Cô là người Hàn Quốc à?"
"Lần đầu gặp nhau anh cũng nói thế." Cô cười, tiếng cười cũng thật ngọt ngào. "Vậy mà giờ lại làm bộ không nhận ra tôi."
"Tôi thật sự không quen cô mà."
"Đừng giả bộ nữa." Tiếng cười của cô vẫn không ngừng lại. "Tiếp tục giả vờ sẽ không như trước nữa đâu."
"Cái này..."
"Cái này cái kia gì, đừng đùa nữa." Cô ngừng cười. "Tôi chỉ muốn nói với anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tôi không làm tiếp viên nữ ở Blue Wave nữa."
"Vì sao?"
"Vì anh nói tôi không thích hợp làm tiếp viên nữ."
"Tôi nói lúc nào?"
"Này, anh còn giả ngốc tôi sẽ không để ý tới anh nữa đâu." Cô nói. "Sao anh không hỏi xem tôi đổi sang làm gì?"
"Cô đổi sang làm gì?"
"Tôi đổi sang làm nữ phục vụ."
"Thế chẳng phải vẫn như trước à?"
"Tôi trêu anh đấy." Cô lại cười nói. "Giờ tôi vẫn đang tìm công việc mới."
"Ừm."
"Tôi chỉ muốn nói với anh là mình đã nghe lời anh rồi." Cô nói. "Cứ vậy đã, không quấy rầy anh xem ti vi nữa. Bye bye."
Cô tắt di động, tôi không nói bye bye.
Tôi tắt máy theo, song đầu phủ đầy sương trắng.
Theo lời cô gái ấy, cô ta từng làm người rót bia trong Blue wave.
Nhưng tôi thật sự không nhớ chuyện mình từng quen cô ấy ở Blue wave.
Chẳng lẽ tôi uống say tới mức quên mất cô ấy là ai? Cũng quên chuyện mình đưa cô ấy số điện thoại?
Tôi có say tới mức đó không?
Tôi hỏi tất cả đồng nghiệp đã cùng tới Blue Wave, mọi người đều không có ấn tượng gì về cô gái như vậy.
Nếu ở pub, gặp cô gái rót rượu nào ăn mặc mát mẻ, chúng tôi chắc chắn sẽ nói thêm một hai câu với cô ấy.
Nhưng cũng chỉ là một hai câu thôi, chắc chắn không thể tiến tới bước nói chuyện lâu, càng không nói tới chuyện lưu lại số điện thoại.
Tuy tôi vẫn chẳng hiểu gì, nhưng đành coi như một hiểu lầm trùng hợp thôi.
Vài hôm sau, lúc chập tối, tôi đang sắp hết giờ làm thì điện thoại vang lên.
Lại là dãy số xa lạ.
"Anh đang làm gì thế?" Cô ấy hỏi.
"Đang chuẩn bị ra về." Tôi nói. "Cho hỏi cô là?"
"Anh lại bắt đầu rồi." Cô cười nói. "Tôi là Anh Nhã đây."
A? Lại là cô gái với giọng nói ngọt ngào kia.
"Có thể nhờ cô xác minh lại không?" Tôi nói. "Tôi chắc hẳn không phải người cô quen."
"Rõ ràng là anh. Còn định xác minh cái gì?"
"Cô xem lại xem có ấn nhầm số không?"
"Số điện thoại này do anh đưa tôi, tôi gọi rồi, anh cũng nhận rồi. Chẳng phải sao?"
"Nhưng tôi đâu có quen cô." Tôi nói.
"Anh đang chọc tôi đấy à? Sao cứ luôn miệng bảo không quen tôi?"
"Tôi..." Tôi không biết nên nói gì cho phải.
"Tiền điện thoại rất đắt, đừng có mà đùa nữa." Cô nói. "Tôi muốn kể với anh một chuyện thôi."
"Chuyện gì?"
"Tôi tìm được việc rồi." Cô vui vẻ nói. "Ở nhà hàng."
"Chúc mừng, chúc mừng." Tôi nói. "Nhưng mà..."
"Không nói nữa. Tôi phải chuẩn bị đi làm đây." Cô ngắt lời. "Bye bye."
Cô tắt máy. Tôi ngây người một lúc lâu, không cách nào nhúc nhích.
"Ai gọi đến thế?" Đồng nghiệp hỏi.
"À." Tôi khôi phục tinh thần. "Một cô gái tôi không quen."
"Cậu không quen?" Anh ta bối rối. "Thế mà cậu còn co kéo với cô ấy?"
"Vì cô ấy bảo cô ấy biết tôi."
"Cái gì?" Đến phiên anh ta ngây người.
Tôi kể cho anh ta chuyện cô ấy gọi điện cho tôi ra sao, cũng tóm tắt lại nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi.
"Đây chắc là lừa đảo qua điện thoại." Anh ta nói. "Giờ thủ đoạn lừa đảo tầng tầng lớp lớp, cậu phải cẩn thận
"Lừa đảo qua điện thoại?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Anh ta nói gần đây có rất nhiều vụ con gái gọi điện cho con trai, giả bộ quen biết hoặc tiếp cận trực tiếp, sau đó hẹn cậu ta ra ngoài gặp mặt, sau khi gặp không hiểu sao lại thường dẫn tới trung tâm dưỡng da làm đẹp.
Sau khi vào trong, cô ta lập tức lấy mấy bình mỹ phẩm ra, bảo cậu ta nửa bộ dưỡng da ba vạn hai, cả bộ sáu vạn.
Nếu cậu con trai không chịu trả tiền, vài thanh niên vạm vỡ sẽ vây lại.
Tôi nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Thật ra tôi biết thủ đoạn lừa đảo mới nhất là có người gọi điện cho bạn rồi nhanh chóng cúp máy, nếu bạn hiếu kỳ gọi lại, đối phương sẽ chơi trò lôi lôi kéo kéo với bạn, nghĩ hết cách kéo dài thời gian trò chuyện.
Vì thời điểm đó giá điện thoại đắt tới chết người, khi nhận được hóa đơn điện thoại, bạn sẽ có cảm giác muốn nhảy lầu .
Thủ đoạn lừa đảo cũng như virut máy tính, lúc nào cũng có virut mới xuất hiện, hơn nữa càng lúc càng lợi hại.
Thủ đoạn lừa đảo đủ loại kiểu dáng thật ra đã từ từ phá hủy nhân tính, để tránh bị lừa chỉ có cách đề phòng tất cả mọi người như phòng trộm.
Tôi cho rằng đồng nghiệp nói có lý, cô gái với giọng nói ngọt ngào kia chắc hẳn trong tập đoàn lừa đảo.
Chỉ cần tôi không gọi lại cũng không gặp mặt, cô ta chắc cũng chẳng lừa tiền của tôi được.
Thật đáng tiếc, cô gái với giọng nói dễ nghe vậy, nếu không lừa tiền mà đổi sang lừa tình cảm, vậy ngược lại, tôi lại thấy thích bị lừa.
Một buổi chiều ngày nghỉ, tôi đang ngủ trưa thì đột nhiên bị tiếng di động đánh thức.
"Alo." Tôi mơ mơ màng màng, nằm trên giường ấn phím nhận cuộc gọi.
"Mai tôi sẽ đổi di động mới rồi, tôi đọc số cho anh, anh lấy bút ghi lại đi."
"Hả?"
"Mau lấy bút đi." Cô lại cười, có vẻ rất hài lòng. "Tôi chờ anh."
Tôi tỉnh lại hơn nửa, là cô nàng lừa đảo tự xưng là Hàn Anh Nhã kia.
"Đợi chút đợi chút." Tôi giả bộ lấy bút nhưng thật ra vẫn đàng nằm, chẳng buồn cử động. "Được rồi."
"Anh nghe kỹ nhé."
Cô ta đọc từ từ dãy số hai lần, rồi lại đọc bình thường thêm một lần nữa.
"Nhớ kỹ đấy, đây là số mới của tôi." Cô ta nói.
"Ừ. Tôi nhớ rồi."
"Vậy anh đọc lại để tôi nghe xem nào."
"Hả?" Tôi hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Anh đọc đi."
"0968..." Tôi ngồi dậy, cố gắng nhớ lại dãy số vừa nghe.
"Là 0986."
"À à." Tôi nói. "0986... 519... ừm..."
"592 mới đúng." Giọng nói cô ta đột nhiên lạnh đi. "Sao anh không lấy bút ghi lại?"
Tôi bị bắt ngay tại trận, khuôn mặt đỏ bừng, không nói nên lời.
Cả tôi và cô ta đều không nói gì, bầu không khí cũng im lặng tới mức kỳ lạ.
"Sao lại định lừa tôi?" Một lát sau, cuối cùng là cô ấy phá tan không khí im lặng.
"Tôi..." Tôi vẫn không nói nên lời.
"Gặp lại sau."
Nói xong, cô lập tức cúp máy.
Cho dù cô ấy là kẻ lừa đảo, tôi cũng có thể quang minh chính đại nói cô ta đừng lừa đảo nữa, tôi sẽ không mắc mưu đâu.
Chứ không phải giả vờ giả vịt, ứng phó qua loa. Làm như tôi, thật ra cũng là một loại lừa đảo.
Hơn nữa khi cô ấy nói gặp lại sau dường như giọng mang vẻ khóc, chắc cô ấy đang rất đau lòng?
Sao tôi lại định làm tổn thương cô ấy chứ?"
Tôi rất xấu hổ, cũng tự trách bản thân, tâm tình đột nhiên xấu đi.
Tôi ngồi yên trên giường, không muốn nằm xuống lại, cũng không muốn rời giuơnfg.
Không ngờ chỉ mười phút sau di động lại kêu lên. Trên màn hình vẫn là dãy số xa lạ, lại là cô ấy?
"Alo." Tôi hơi căng thẳng nói.
"Xin lỗi." Cô gái kia đáp. "Vừa rồi tôi đã không tốt."
"Không. Là lỗi của tôi." Tôi nói. "Tôi vừa tình ngủ, hơi mơ màng, mong cô tha thứ."
"Anh không sai." Tôi nói. "Tôi đổi số mới, anh vốn không cần phải nhớ."
"Không." Tôi sẽ nhớ." Tôi nói. "Cô có thể cho tôi số mới của mình được không?"
"Anh không cần an ủi tôi."
"Đây không phải là an ủi mà là tôi thực sự muốn biết."
"Thật chứ?"
"Ừ. Mau nói đi." Tôi nhanh chóng lấy cái bút để trong tủ ở đầu giường ra.
Cô ấy nhỏ giọng đọc một lần, tôi lập tức ghi lại.
"Tôi đọc lại, cô nghe xem có sai không nhé." Tôi đọc lại dãy số vừa viết lên tay.
"Không sai."
"Giờ tôi đọc ngược lại." Tôi đọc ngược dãy số trên tay từ trái sang phải. "Đúng không?"
"Đúng."
"Zero nine eight six five nine two... "
"Anh làm cái gì thế?"
"Đọc lại số điện thoại của cô bằng tiếng anh." Tôi nói. "Tiếp theo là tiếng Đài. Khống cáo bối lưu..."
"Được rồi." Rốt cuộc cô cũng mỉm cười. "Đừng đọc nữa."
"Vừa rồi là lỗi của tôi, mong cô đừng trách."
"Ừ."
"Vậy cô tha thứ cho tôi rồi chứ."
"Ừ."
Tôi thở phào một hơi, nhưng lại lập tức nhớ ra, tôi không quen cô ấy.
"Cô Hàn..."
"Gọi cô Hàn nghe lạ quá, cứ gọi tôi Anh Nhã là được."
"Anh..." Tôi ngừng một chút. "Cô Anh Nhã, tôi thật sự không phải người cô biết."
"Gọi cô Anh Nhã nghe càng lạ." Cô cười.
"Quan trọng không phải cô hay không cô." Tôi gấp rút nói. "Quan trọng là tôi không quen cô."
"Anh lại bắt đầu rồi." Cô ngừng cười. "Anh còn muốn chọc tôi giận lại à?"
"Cái này..."
"Cái này cái kia gì." Cô nói. "Cứ vậy đã. Tôi phải đi làm đây. Bye bye."
Cô cúp máy, tôi không kịp giải thích tiếp.
Xem ra cô hẳn không phải trong nhóm lừa đảo, nhưng như vậy càng không tốt.
Vì tôi không thể để cô ấy tiếp tục nhận nhầm người.
Làm sao đây? Dẫu tôi nói bao nhiêu lần là tôi không quen cô ấy thì cô ấy vẫn không chịu tin.
Lẽ nào chỉ có cách để cô ấy tới gặp tôi, vậy cô mới hiểu mình nhận sai người?
Gặp mặt là một ý không tồi, nhưng có cần phức tạp như vậy không?
Một tháng sau, cứ cách khoảng ba ngày cô ấy lại gọi điện cho tôi.
Tôi có lúc nhấn mạnh mình vốn không quen cô ấy, nhưng dường như cô ấy hoàn toàn không để ý tới lời tôi nói.
Sau đó tôi cũng lười giải thích tiếp.
Về phần số điện thoại mới của cô ấy, tôi chưa từng gọi, không phải vì tôi lo đấy là lừa đảo qua điện thoại.
Mà là bởi nếu gọi, tôi sẽ chẳng còn lý do gì để nói mình thực sự không quen cô gái đó.
Dần dần tôi cũng quen nhận được điện thoại của cô ấy, hơn nữa còn có thể trò chuyện cũng cô vài câu.
Tới sau này, thâm chí tôi đã gần như quên hẳn, mình vốn không quen cô gái đó.
Tôi rất muốn khiến cô gái ấy biết mình không phải người cô ấy quen, nhưng sau lại lo rằng sau khi mình nói rõ ngọn ngành sẽ không thể nghe lại giọng nói ngọt ngào đó.
Hơn nữa sau khi biết tôi không phải người quen, liệu cô gái ấy sẽ phản ứng ra sao?
Cô ấy sẽ đau lòng, buồn bã? Tâm lý có tổn thương không?
Tôi nên làm gì đây?