Chương 291: Quần Hạ Chi Thần (13)

Editor: Ấu. - duahauahihi

Beta: Sa - Shadowysady

=====================

Hắc Huyền Thạch là cái gì Sơ Tranh không biết.

Nhưng chắc chắn có thể tiêu xài.

Bằng không Vương Bát Đản sẽ không lấy ra.

Vị diện này có lẽ đang muốn cho cô giao lưu thân thiết với mấy cục đá linh tinh đủ loại.

Sơ Tranh tìm tới một thành trì, nơi này là thành trì gần với bí cảnh nhất, người ở trong thành cũng đang thảo luận về chuyện trong bí cảnh kia.

Hôm nay đã là ngày cuối cùng của bí cảnh, nghe những người này nói, nếu không phải khi ra ngoài bí cảnh sẽ bị truyền tống ngẫu nhiên thì đoán chừng sẽ bị đưa đến khu vực cướp bóc.

Không biết bí cảnh bị phá hay là do người ở bên trong?

Sơ Tranh rất bực bội, hai chữ "lạnh lùng" đều đang bốc ra ngùn ngụt từ người cô.

"Đây không phải là Đại hoàng nữ Tĩnh Nguyên quốc sao? Sao nàng ta lại đi một mình....."

"Chắc bị lạc mất người của mình thôi."

"Trên người nàng ta liệu có đồ tốt không nhỉ?"

"Không biết, cứ đi theo thử xem......"

"Thực lực Sở Ứng Ngữ cũng không tồi, vạn nhất nàng ta không đi một mình thì sẽ chọc phải phiền phức đấy."

"Sợ cái gì chứ, chúng ta cũng không làm gì mà, chỉ đi theo nhìn ngó chút thôi."

Mấy người lén lén lút lút theo đuôi Sơ Tranh.

Sơ Tranh đi trên đường, có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ theo cô.

Nơi này là lãnh thổ thuộc Tĩnh Nguyên quốc, nhiều người biết Sở Ứng Ngữ cũng không có gì lạ.

Có mấy người lẽo đẽo đi theo cô, bọn họ không động thủ, Sơ Tranh cũng lười quản.

Sơ Tranh tùy ý chọn một cửa hàng đi vào.

"Ôi, Đại hoàng nữ điện hạ, mời vào."

Sơ Tranh cũng đã lười nói mình không phải là Sở Ứng Ngữ.

Ai bảo thứ nghiệt súc kia lại có dung mạo giống bổn cô nương chứ.

"Đại hoàng nữ, Điện hạ muốn mua gì?" Người tiếp cô chính là chưởng quỹ, hắn cung kính nhiệt tình nghênh đón: "Mời ngài nhìn qua một chút, cửa hàng này của ta có hơi nhỏ nhưng đồ bên trong toàn là đồ tốt."

Sơ Tranh quét mắt nhìn khắp xung quanh một vòng: "Đúng là nhỏ."

Chưởng quỹ: "......."

Hắn chỉ nói câu khách sáo thôi, khách sáo thôi.

"Đại hoàng nữ Điện hạ nói đúng." Chưởng quỹ vẫn trấn định tiếp lời Sơ Tranh.

Trong tiệm có bán dược liệu và đan dược, Sơ Tranh thấy việc chọn lựa quá đau đầu, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, chỉ vào đồ trên kệ: "Cái kia."

Vật kia được đặt ở nơi cao nhất, còn dùng ít thứ làm nền cho, nhất định đắt tiền!

Chưởng quỹ lộ ra biểu cảm cổ quái, khi Sơ Tranh nhìn qua thì đã lại trưng ra khuôn mặt cười, đi qua lấy chiếc bình nhỏ xuống.

"Điện hạ, thứ này không thể dùng nhiều."

"Ta không ăn."

"Vâng, dĩ nhiên không phải cho Điện hạ dùng." Chưởng quỹ gật đầu nói phải: "Bởi vì dược liệu khá mạnh, cho nên khi dùng điện hạ cần phải hết sức chú ý."

Sơ Tranh: "....."

Ta không ăn thật mà!

"Chừng này đủ chưa?" Sơ Tranh đưa Hắc Huyền Thạch cho chưởng quỹ.

Chưởng quỹ nhìn thấy Hắc Huyền Thạch, cả người đều bị dọa cho run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra như mưa: "Điện hạ, chút đồ đấy không đáng bao tiền, tặng ngài, tặng ngài."

Điện hạ chắc chắn đang khảo nghiệm hắn!

Thứ này mà có thể cầm sao?

Đây là Hắc Huyền Thạch a!

Thứ này có thể mua lại nguyên cái tiệm nhỏ của hắn luôn đấy! Không, mua cả tòa thành cũng không thành vấn đề!

Sơ Tranh ném Hắc Huyền Thạch cho chưởng quỹ.

Chưởng quỹ không dám nhận: "Điện hạ, ngài không phải là đang muốn lấy mạng của ta đấy chứ? Ngài đừng đùa nữa."

"Giao dịch." Sơ Tranh lắc chiếc bình nhỏ trong tay.

"Không phải điện hạ......"

"Điện hạ!"

Chưởng quỹ đuổi theo Sơ Tranh ra ngoài, dáng vẻ lo lắng cuống quýt, khiến người bên ngoài còn tưởng Sơ Tranh vừa mua đồ mà quỵt tiền.

Chưởng quỹ khiếp hồn bạt vía quay lại cửa tiệm.

Thứ này thật sự là củ khoai lang nóng bỏng tay, chưởng quỹ không dám cầm lâu.

Hắn lập tức liên hệ với gia tộc nổi danh về rèn đúc trong thành, đưa Hắc Huyền Thạch này cho họ.

Mà tin tức này không biết lọt ra kiểu gì, toàn thành đều biết Đại hoàng nữ điện hạ dùng một viên Hắc Huyền Thạch có thể mua cả một tòa thành chỉ để mua một bình thuốc.

Thuốc này đáng tiền đến thế sao?

Nhưng mà sau khi nghe ngóng thì thấy cửa tiệm kia cũng không lớn lắm, nhìn đã biết là không có bao nhiêu đồ tốt rồi.

Cho nên Đại hoàng nữ chỉ đơn giản là dở hơi biết bơi đi đốt tiền, dùng Hắc Huyền Thạch để mua một bình thuốc chả ra sao cả.

Chưởng quỹ cảm thấy may mắn vì đã có dự tính từ trước.

Hắn không dám đòi tiền người cầm Hắc Huyền Thạch, coi như là tặng không, dù sao khi Đại hoàng nữ hối hận quay về tìm, nếu hắn nói bán rồi thì coi như xong đời.

Sơ Tranh cảm thấy rất phiền.

Đã nói bao nhiêu lần cô không phải là Sở Ứng Ngữ rồi.

Chẳng lẽ muốn cô viết to mấy chữ sau lưng"ta không phải là Sở Ứng Ngữ" nữa à?

Con bitch Sở Ứng Ngữ này sao còn chưa chịu lên sàn diễn chứ!

Phải xử lý nàng ta trước để hả giận mới được!

【...... Chị gái nhỏ, chúng ta là hệ thống phá sản, không có chuyện gì là không thể dùng tiền giải quyết, chị đừng có bạo lực như vậy có được không?】Chị còn như vậy thì em không còn mặt mũi nào đi tán phét với hệ thống nhà bên nữa đâu.

Sơ Tranh: "Ta cũng không nói không phá sản, ta chỉ xử lý nàng ta một lần rồi phá sản tiếp không được sao?"

Dù sao vẫn còn 3 lần, không thể lãng phí được.

Phải tiết kiệm.

Tiết kiệm là mỹ đức đó.

Cảm giác hôm nay mình cũng làm một người thật tốt nha.

【......】Chị gái nhỏ xin chị đừng dùng từ này bừa bãi nữa!!

Sơ Tranh: "Trò chơi này của bọn mi cũng được thiết lập hợp lý phết đấy."

【....】Chỉ cần có lợi cho chị thì chị liền nói hợp lý, còn gây bất lợi cho chị thì chị đi mắng tám đời tổ tông nhà người ta! Sao chị có thể cố tình gây sự thế cơ chứ!

Vương Giả tức giận nghẹn lời.

Ruột gan phèo phổi bị tắc nghẽn phải offline dưỡng thương.

Sơ Tranh ôm Thiên Cẩm Thử sờ soạng một hồi, cả người nhìn qua có hơi mệt mỏi.

Chít——

"Đừng kêu." Sơ Tranh ấn đầu Thiên Cẩm Thử, chẳng qua chỉ sờ một chút thôi chứ có làm thịt ngươi đâu, yên tĩnh nằm nghiêng ráo nước không được à!

"Ta không có!" Thiên Cẩm Thử giận dữ nói.

Sơ Tranh và Thiên Cẩm Thử liếc nhìn nhau.

——Không phải ngươi?

——Không phải!

Thiên Cẩm Thử rất tức giận, khi không cô lại nói pậy pạ cái gì đó?!

Sơ Tranh quay đầu đánh giá căn phòng.

Bây giờ cô đang ở trong một khách điếm, căn phòng được bày biện rất đơn giản, liếc mắt một cái đã có thể nhìn hết phòng.

Cửa phòng không biết bị mở ra từ khi nào.

Nhưng Sơ Tranh không cảm giác được căn phòng có gì khác lạ.

Móng vuốt Thiên Cẩm Thử túm chặt lấy quần áo Sơ Tranh, tròng mắt nó xoay tròn không ngừng: "Sao ta cảm thấy có gì đó ớn lạnh nhỉ."

Sơ Tranh nghiêm túc sờ nó thêm hai cái: "Ta cũng cảm thấy thế, chắc là quỷ phá."

Thiên Cẩm Thử cất cao giọng: "Quỷ phá!"

Sơ Tranh nhìn nó: "Ngươi sợ?"

Thiên Cẩm Thử: ".... Còn, còn lâu! Ai nói ta sợ hả, đúng là nói hươu nói vượn, vũ nhục nhân cách chuột, ta là Thần thú đó có biết không? Thần thú đó nha! Còn lâu ta mới sợ!"

"Đó chính là sợ." Sơ Tranh khẳng định.

"...." Thiên Cẩm Thử nhe răng trợn mắt: "Đã nói là ta........"

"Ngươi nhìn bên kia xem có phải quỷ không kìa."

"É é!"

Thiên Cẩm Thử hét lên một tiếng, vùi đầu vào trong ngực Sơ Tranh.

"Lá gan nhỏ như vậy còn đòi làm Thần thú?" Sơ Tranh mặt không đổi sắc đâm chọc.

"Ngươi chưa nghe câu nhát như chuột sao!" Thiên Cẩm Thử vẫn dẻo mỏ.

Lúc này, con - thú - nào - đó - đang ẩn thân chỗ cửa phòng không xa: "......"

Các ngươi có thể nghiêm túc một chút không!

Cửa bị mở a!

Các ngươi không đi kiểm tra sao?!

Trong lúc nó còn đang mải phỉ nhổ thì bỗng cảm thấy dưới chân bị siết lấy, sau đó toàn bộ cơ thể bị thứ gì đó trói chặt lại.

Bốp——

Một con chim to* hơn người bị quẳng xuống đất, đụng vào bàn trong phòng, đồ đạc rầm rầm đổ một trận.

Đại Điểu ngẩng đầu nhìn lại, nữ tử đang ôm lấy Thiên Cẩm Thử lui đến bên giường, thần sắc hờ hững nhìn nó.

Ngay lúc Đại Điểu còn đang nghi hoặc về cuộc đời thì cánh môi nữ tử khẽ mở: "Bàn do ngươi đụng hư."

Đại Điểu: "....."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện