Chương 465: Kim bài sát thủ (30)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
A Hoa cho rằng Tranh tỷ nhà hắn lái xe máy điện là đã kinh khủng lắm rồi, không nghĩ tới lái ô tô còn kinh khủng hơn.
Đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân, là bởi vì con đường này khó đi.
A Hoa cố gắng ngồi vững vàng, cầm máy tính không ngừng gõ.
"Tranh tỷ, tôi đã sắp xếp xong người ở phía trước chặn đường."
"Ừ."
Thần sắc của Sơ Tranh phá lệ bình tĩnh.
Nếu như không phải tốc độ chưa hề giảm, thì A Hoa sẽ cảm thấy Sơ Tranh đang lái xe đi ăn cơm tối.
"Ở ngay trước mặt cô." Giọng nói của Tấn Thần vang lên.
May mắn là thiết bị định vị mà Tấn Thần trộm gắn cho Tấn Ninh, là loại tốt nhất, nên cho dù đến loại địa phương vắng vẻ như thế này, vẫn có thể lần theo dấu vết.
"Tôi nhìn thấy rồi."
Sơ Tranh đã nhìn thấy chiếc xe phía trước.
Có thể là xui xẻo, xe ngừng lại trên đường, có hai người đang thay lốp xe.
Có xe tới gần, người bên kia nhất thời cảnh giác lên, giơ tay lần mò bên hông mình.
Con đường này vốn hoang phế, đã sớm không có ai đi qua.
Cũng chỉ có những người không đi con đường của người bình thường như bọn họ, ngẫu nhiên chạy trốn.
Tại sao có thể có người đột nhiên xuất hiện.
Sơ Tranh tắt đèn xe, lấy súng ra, kiểm tra đạn.
"Tranh tỷ, chúng ta không cần cứng đối..."
Câu nói của A Hoa còn chưa rơi xuống, tiếng súng đã vang lên.
Hai người đứng ở bên cạnh xe đồng thời đổ xuống, A Hoa trợn mắt há mồm.
Người ở trong xe, vừa đẩy cửa xe ra liền nhìn thấy đồng bạn của mình gục xuống, trực tiếp móc súng bắn loạn về phía Sơ Tranh bên này một trận.
A Hoa núp ở dưới gầm xe, mảnh vụn thủy tinh bắn tung tóe lên người hắn.
"Mày là ai!"
Phía trước có người rống lên.
Tiếp đó là một loạt tiếng súng, sau đó lâm vào tĩnh mịch.
A Hoa ngẩng đầu, nhìn sang bên kia một chút.
Trên đường lớn tràn đầy cỏ dại, có một cái bóng tinh tế đứng ở giữa, ánh trăng rơi xuống, làm hình dáng của cô trở nên mông lung mơ hồ.
Gió đêm thổi qua, vạt áo bay phất phới.
A Hoa không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Tranh tỷ...
Dáng vẻ thật là khủng khiếp.
Hắn có một loại cảm giác như đang ở hiện trường phim kinh dị.
"Không được nhúc nhích!"
Trong chiếc xe trước mặt có người hô lên một tiếng.
Tiếp đó cửa sau mở ra, nửa người Tấn Ninh bị đẩy ra, họng súng tối đen như mực nhắm vào huyệt thái dương Tấn Ninh: "Nếu mày dám động tao liền giết chết hắn."
Người ở bên trong không lộ ra.
Cực kỳ sợ chết.
Tấn Ninh đã tỉnh, đang nhìn Sơ Tranh bên này.
Bóng đêm lương bạc, phác hoạ ra hình dáng của nữ sinh, cái bóng hắt lên mặt đường cái hoang phế, thê lương lại quỷ dị.
Sơ Tranh cúi thấp đầu, tay khẽ xoay xoay súng, ngay trước mặt người bên kia, chậm rãi thay đạn.
"Bỏ súng xuống!"
Người trong xe hét.
Sơ Tranh lại chậm rãi giơ súng lên.
Theo động tác của cô, từ từ ngẩng đầu.
Ánh trăng trải dài trong đáy mắt cô, gợn sóng lăn tăn, hàn khí bức người.
Đối phương có thể quan sát được động tác của cô từ trên gương chiếu hậu của xe, tức hổn hển rống lên: "Nếu còn không đặt súng xuống, tao sẽ bắn chết hắn."
"Được."
Thanh âm của cô gái vang lên giữa nơi hoang vu, lạnh đến cực hạn.
"Để xem mày bắn chết hắn nhanh hơn, hay là mày chết nhanh hơn."
Tự tin phách lối.
Phong hoa tuyệt đại.
Hai bên bỗng nhiên giằng co.
"Khụ khụ..."
Tấn Ninh đột nhiên thấp giọng ho khan, dường như có chút khó chịu cuộn mình.
"Mẹ nó mày lộn xộn cái gì, yên lặng... A!"
Tấn Ninh đột nhiên rơi từ trong xe ra, ngã xuống đất, hắn thuận thế nằm rạp trên mặt đất.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Trúng vào chính giữa mi tâm người nhô ra từ trong xe.
Sơ Tranh nhìn sang một bên khác, A Hoa từ trong bóng tối đi ra, bị Sơ Tranh dùng ánh mắt kia nhìn chằm chằm, hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh: "Tranh... Tranh tỷ, tôi..."
Làm sai sao?
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, thu súng về, đi qua cởi sợi dây trói tay Tấn Ninh ra, có lẽ biết hắn chân không thể sử dụng, nên cũng không trói.
Sơ Tranh ôm hắn lên.
Tấn Ninh không có khí lực gì, hai tay vòng qua cổ cô, đầu dựa vào cô.
"Sao em tìm được anh."
"Tấn Thần có định vị."
"..."
Rốt cuộc Tấn Thần lắp cho hắn bao nhiêu thiết bị theo dõi?
Sơ Tranh ôm Tấn Ninh vào trong xe, kéo quần áo hắn lên kiểm tra thân thể.
"Tranh tỷ tôi..."
A Hoa tới vừa vặn trông thấy một màn này, hắn bỗng nhiên xoay người.
"Thu dọn hiện trường cho sạch sẽ." Sơ Tranh vừa kiểm tra vừa phân phó.
"Vâng, Tranh tỷ." A Hoa nhanh chóng chạy mất.
Lúc này có cảm giác Tranh tỷ thật đáng sợ.
Rõ ràng vẫn là dáng vẻ như lúc trước.
Nhưng A Hoa cảm thấy rất đáng sợ.
Trên người Tấn Ninh không có nhiều vết thương, chỉ có vài chỗ trầy da nhỏ.
Sơ Tranh cũng chẳng muốn bôi thuốc cho hắn luôn.
Là đàn ông sao có thể không bị thương.
Không thể yếu ớt như thế.
Nhưng cô vẫn cô xuống xe, bắn cho những người đã chết hết thêm hai lỗ thủng.
A Hoa: "..."
Sơ Tranh bảo A Hoa thu dọn tàn cuộc, cô lái xe trở về.
Tấn Ninh ngồi ở vị trí kế bên ghế lái.
"Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi." Thanh âm của hắn hơi khàn khàn.
"Biết chỗ tốt của đôi chân chưa?"
"??"
Tấn Ninh liếc mắt, cô gái nhìn thẳng về phía trước, sườn mặt kéo căng, giữa hai đầu lông mày đều là lãnh ý.
Cô mở miệng: "Trở về nghiêm túc phối hợp trị liệu, lần sau sẽ không chật vật như thế nữa."
Một chút thể diện cũng không lưu lại.
"... Được." Hắn dừng một chút: "Em còn muốn hỏi gì nữa không?"
Sơ Tranh vô cùng nghiêm túc: "Có thể hôn anh không?"
Tấn Ninh theo bản năng nói: "Em đang lái xe."
Sơ Tranh dừng xe lại: "Bây giờ không lái nữa."
Tấn Ninh: "..."
Tấn Ninh mở dây an toàn, chủ động nghiêng người qua.
Mười phút sau, xe khởi động lần nữa, Tấn Ninh tóm lấy dây an toàn.
Đầu ngón tay Tấn Ninh cọ xát trên cánh môi hai lần: "Em muốn danh sách kia làm gì?"
"Hoàn thành nhiệm vụ."
"Quả nhiên em đến vì danh sách kia."
"Không phải." Giọng điệu Sơ Tranh bình bình: "Em đến vì anh."
Tấn Ninh nở một nụ cười rất khẽ.
Cho dù cô lừa gạt mình, hắn cũng rất vui vẻ.
"Em biết đó là thứ gì không?"
"Không biết, không quan trọng." Sơ Tranh đánh tay lái, từ con đường nhỏ chạy lên đường cao tốc: "Anh muốn giữ lại thì giữ lại, em thay anh giải quyết những chuyện khác."
Mặc dù hơi phiền phức.
Nhưng ai bảo anh là thẻ người tốt!
Hôm nay cũng phải nỗ lực làm người tốt!
"Em từ bỏ?"
Tấn Ninh trầm mặc vài giây: "Em có biết danh sách kia sẽ chôn vùi tiền đồ của bao nhiêu người không?"
"Có quan hệ gì với em." Thứ bị chôn vùi cũng không phải tiền đồ của ta, không lo lắng không lo lắng, tuyệt đối không lo lắng.
Ánh mắt của Tấn Ninh nặng nề nhìn cô.
Hắn không hiểu được cô.
Muốn cái gì.
Cần cái gì.
Tấn Ninh nhìn về phía trước, đèn xe lướt qua đường cao tốc, tạo nên một bóng sáng thật dài.
Hắn có một nửa khả năng, có thể vì cô mà lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng cũng có một nửa hai khả năng...
Tấn Ninh nghĩ: Cho dù biết phía trước là cạm bẫy, hắn cũng sẽ không chút do dự mà nhảy vào.
"Tấn Ninh."
Tấn Ninh hoàn hồn.
Phát hiện bọn họ dừng lại ở khu phục vụ, Sơ Tranh đang mở dây an toàn: "Em đi một lát sẽ trở lại."
"?" Tấn Ninh không hiểu: "Sao thế?"
"..." Sơ Tranh không đáp, chỉ nói: "Rất nhanh."
Cô muốn đi vệ sinh!
Từ khi xuống máy bay đến bây giờ, nghẹn chết cô rồi!!
Cũng vì cứu thẻ người tốt!
Phiền chết mất!
Còn không thể xử lý.
Không được, không nhịn nổi.
Sơ Tranh trấn định đóng cửa xe.
Tấn Ninh nghe thấy tiếng cửa xe khóa lại.
Tấn Ninh nhìn qua cửa sổ xe, nhìn thấy Sơ Tranh nhanh chóng chạy về phía toilet. Tư thế kia, người không biết còn tưởng rằng có người hẹn cô vào toilet đánh nhau đấy.
Hắn nhịn không được bật cười.
***