Chương 320: Bá Đạo

Mộ Chỉ Ly chất vấn, hôm nay biểu hiện của Liệt thật rất khác thường, trước kia cho tới bây giờ hắn không có như vậy. Nếu mới vừa rồi mình không có ở đây, hai người náo loạn mâu thuẫn thế thì không có gì, nhưng mới rồi nàng một mực giúp Lạc Trần chữa thương, dường như mâu thuẫn này cũng quá kỳ quái một chút.

Nhìn cặp con ngươi trong suốt của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt chính là biết nàng căn bản là không biết vừa mới xảy ra cái gì.

“Ta. . . . . .” Hàn Như Liệt há miệng, cũng không biết nói như thế nào.

“Sao?” Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dáng Hàn Như Liệt kia muốn nói lại thôi không khỏi lần nữa lên tiếng hỏi

Nghe vậy, Hàn Như Liệt không đếm xỉa gì nói: “Ta không thích nàng quan tâm đến nam tử khác như vậy !” Nhìn bộ dáng nàng quan tâm Lăng Lạc Trần, hắn đã cảm thấy rất khó chịu.

Mặc dù hắn là một đại nam nhân nói ra rất xấu hổ, nhưng không thể phủ nhận hắn hiểu rõ mình đúng là đang ghen tị.

“Ta cũng không thích nàng gọi Lăng Lạc Trần thân thiết như vậy, ta không thích nàng vì người khác mà tranh chấp với ta , ta. . . . . .” Nếu nói ra, vậy thì nói ra hết một lượt.

Người bên cạnh không biết, nhưng hắn rõ ràng nhất. Mặc dù hai người rất ít gặp mặt, nhưng tình cảm hắn đối với Chỉ Ly chưa bao giờ từng giảm bớt qua, ngược lại càng ngày càng sâu đậm. Ngay cả chính hắn cũng không còn nghĩ đến mình sẽ nhỏ nhen như thế, thật ra thì trong lòng hắn rất rõ ràng mình căn bản không cần thiết phải ăn dấm chua .

Mộ Chỉ Ly đứng ở tại chỗ kinh ngạc nhìn Hàn Như Liệt, trong lúc nhất thời hẳn là sững sờ ở tại chỗ.

Trong lòng, một loại cảm giác kỳ dị lan tràn, nàng không nghĩ tới Liệt sẽ nói ra nói như vậy. Hắn không thích mình gọi Lạc Trần, không thích mình bảo vệ Lạc Trần, mới vừa rồi trong thời gian ngắn như vậy mình lại làm nhiều chuyện mà Liệt không thích?

Song, Mộ Chỉ Ly lúc này lại cảm thấy rất hạnh phúc. Hiện tại dường như Liệt rất khả ái, đây là hắn đang ghen sao? Nhớ lại tất cả hành động mới vừa rồi, cũng đích xác là như vậy. Đúng là mình phản ứng chậm chạp đây.

“Liệt. . . . . .” Mộ Chỉ Ly ôn nhu hô.

Song, còn không đợi lời nói của Mộ Chỉ Ly ra khỏi miệng, cả người như là trời đất quay cuồng, sau một khắc phía sau lưng chính là dựa vào trên cây, đương nhiên ở trước mặt mình là thân thể thon dài cường tráng của Liệt môi đỏ mọng mềm mại chỉ phải nói ra một chữ liền bị chắn, lấp, bịt.

Hơi thở cực nóng khiến cho hai gò má Mộ Chỉ Ly nhanh chóng hiện lên vẻ đỏ ửng, hai tay nhẹ nhàng đẩy bả vai Hàn Như Liệt, lại bị hắn bá đạo hung hăng ôm chặt.

“Ngô. . . . . .”

Giờ này khắc này, Mộ Chỉ Ly chỉ có thể đủ phát ra một âm tiết .

Hàn Như Liệt cũng chưa từng để ý tới, cuồng phong như mưa rào mang theo hơi trừng phạt hôn lên đôi môi đỏ mọng của Chỉ Ly , trằn trọc trở mình mút lấy chất mật trong miệng Chỉ Ly cho thỏa đáng , đòi lấy một cách mê muội.

Hắn không biết Chỉ Ly sẽ nói cái gì, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Chỉ Ly, hắn không nhịn được mà làm như vậy.

Chỉ là một thoáng va chạm vào thì không cách nào dừng lại , người trong ngực vĩnh viễn ngọt như vậy. Hắn thích khoảng cách nàng gần như thế, có thể nghe thấy được mùi thơm sinh ra từ người nàng, cảm thụ được nhiệt độ của nàng.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nhắm lại con ngươi, hai tay non mềm lặng lẽ vờn quanh lên phía sau lưng Hàn Như Liệt , không hề nữa kháng cự, cũng là buông xuống rụt rè quấn giao cùng với Hàn Như Liệt.

Cảm nhận được biến hóa cùng với phối hợp của Mộ Chỉ Ly, dường như Hàn Như Liệt nhận lấy một loại ủng hộ lớn lao, động tác càng càn rỡ. Thật chặt ôm lấy Mộ Chỉ Ly, phảng phất như muốn khảm vào trong xương.

Sức Hàn Như Liệt mạnh đến nỗi khiến cho Mộ Chỉ Ly cảm nhận được đau đớn, song nàng cũng là không nói gì. Nàng có thể hiểu hắn vì sao lực lại mạnh như vậy, ngược lại nàng thích cảm giác như vậy, thích loại cảm giác bị hắn khẩn trương.

Một hồi lâu, Hàn Như Liệt mới buông lỏng Mộ Chỉ Ly ra .

Nếu lại tiếp tục như vậy, hắn sợ là không khống chế không được mình. Nhìn dung nhan Chỉ Ly đỏ hồng, khóe miệng giương lên đường cong mờ.

“Liệt. . . . . .” Mộ Chỉ Ly lần nữa lên tiếng nói, một đôi con ngươi cũng là chăm chú nhìn chằm chằm Hàn Như Liệt: “Ta không biết. . . . . .”

Hàn Như Liệt khẽ mỉm cười, lần nữa ôm Mộ Chỉ Ly vào lòng: “Ta biết”

Nhẹ nhàng đẩy ra Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly liếc một cái: “Ngươi thật là bá đạo.” Trong giọng nói có thêm mấy phần hờn dỗi, không phải là chỉ trích, mà là tình nhân đang làm nũng.

Cánh môi lúc này đã sưng đỏ không chịu nổi, lát nữa làm sao nàng đi gặp người khác a.

Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly …, Hàn Như Liệt cũng là đáp ứng nói: “Ta chính là bá đạo, bá đạo đến mức không cho phép tầm mắt của nàng xuất hiện ở trên người nam nhân khác ngoại trừ ta ra. Sau này, không cho phép nàng gọi Lăng Lạc Trần thân thiết như vậy, cũng không được để cho hắn ta có cơ hội đến gần nàng! Tiểu tử kia căn bản là ý đồ bất chính!”

Nhìn bộ dáng Hàn Như Liệt nghiêm túc , ánh mắt của Mộ Chỉ Ly hoàn toàn thành hình trăng lưỡi liềm, hắn như vậy thật đáng yêu.

“Chàng là đứa ngốc sao?”

Hàn Như Liệt sửng sốt, hiển nhiên không rõ Chỉ Ly làm sao sẽ nói ra như vậy : ” Sao?”

“Chẳng lẽ chàng không biết trong lòng ta, trong mắt của ta, ngoại trừ chàng ra cũng không có người nào khác có thể đi vào sao?” Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly thành thật nói, con ngươi trong suốt ngưng mắt nhìn Hàn Như Liệt anh tuấn trước mặt.

Ngay từ lúc ban đầu thời điểm cùng hắn ở chung một chỗ, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng chỉ có một mình hắn . Cho dù người bên cạnh có ưu tú đi nữa, trong lòng của nàng vĩnh viễn đều so kém nam tử trước mặt này.

Sắc mặt Hàn Như Liệt biến hóa vô cùng đặc biệt , một khắc trước là kinh ngạc dần dần chuyển hóa thành vui mừng, cuối cùng diễn biến thành mừng như điên. Khóe miệng toét ra nụ cười không ngừng , muốn dừng cũng không dừng được .

“Chàng đang ở đây ăn dấm chua cái gì. Lăng Sư huynh chỉ là sư huynh của ta mà thôi, ta không phải cũng trợ giúp những người khác chữa thương sao?” Mộ Chỉ Ly mân mê miệng: “Chàng phải nhớ kỹ, đời này, đời sau, kiếp sau sau nữa, ta Mộ Chỉ Ly chỉ là nương tử của chàng, trong mắt, trong lòng, trong đầu cũng chỉ có một mình chàng mà thôi, cũng không chứa những người khác.”

Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly, trong lòng hiện lên ra một cổ cảm xúc hạnh phúc mãnh liệt.

“Ly nhi, ta yêu nàng.” Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ có thể đổi thành một câu nói kia, đối với tình cảm của Chỉ Ly thì hắn có nói nhiều lời cũng chỉ thêm vô ích.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi dựa vào lồng ngực của Hàn Như Liệt, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc yếu ớt: “Ta biết. Liệt, ta thật rất cảm tạ chàng, nếu như nhiều năm không có chàng làm bạn ở bên cạnh ta như vậy…, ta cũng không biết phải làm sao.

Cám ơn chàng bất luận chuyện gì phát sinh đều làm bạn bên cạnh ta, ta cảm kích trời xanh, để chàng tới bên cạnh ta.” Nói ra một phen như vậy, vẻ mặt Mộ Chỉ Ly cũng là vô cùng tự nhiên.

Thường ngày nàng có rất ít thời gian cùng Liệt ở chung một chỗ, cho dù thời điểm ở cùng Liệt, nàng cũng sẽ không nói lời như vậy. Bởi vì nàng biểu đạt quá ít, cho nên Liệt mới có tâm tình bất an như vậy.

Nàng thật xin lỗi, Liệt cho nàng đầy đủ cảm giác an toàn, nhưng nàng lại không có làm được. Như vậy trong ngày thường Liệt có phải luôn lo lắng như thế không, nghĩ tới đây Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy tâm từng đợt đau đớn.

Nàng vẫn còn nhớ được ở trong phòng Liệt tràn đầy bức họa của mình, hắn có bao nhiêu thời gian để tưởng niệm mình đây? Hắn bận rộn như thế mà còn vẽ nhiều bức họa của mình như vậy. Nàng đã từng quyết chí không tin vào tình yêu, lại không nghĩ rằng mình lại gặp được một tình yêu trân quý như vậy.

Hàn Như Liệt nắm bàn tay như nhược nhỏ bé của Mộ Chỉ Ly, nói: “Những lời này hẳn là ta nói mới đúng. Ly nhi, cám ơn nàng xuất hiện ở trong cuộc sống của ta , ta từng cho là trên thế giới này không thể đặt niềm tin vào nữ nhân , cho đến khi nàng xuất hiện.

Ta từng một lần nghĩ, có lẽ chính là vì đợi chờ sự xuất hiện của nàng, cho nên ta mới bài xích những cô gái khác. Nàng tốt đẹp như vậy, nam tử xuất hiện ở bên cạnh nàng đều rất tốt, có đôi khi ta sẽ cảm thấy bất khả tư nghị, vậy mà nàng lại nguyện ý ở cùng với ta.”

Ngưng mắt nhìn con ngươi của Mộ Chỉ Ly , Hàn Như Liệt nói: “Đáp ứng ta, sau này bất luận chuyện gì phát sinh cũng không được rời ta mà đi? Ta không biết nếu như nàng không có ở đây, ta sẽ biến thành bộ dạng ra sao.

Cho dù để cho ta chờ lâu hơn nữa cũng không sao, chỉ cần để cho ta biết trong lòng nàng có ta là tốt rồi.”

Trong mắt Mộ Chỉ Ly tràn ra vẻ ấm áp, chỗ mềm mại nhất trong trái tim bị Hàn Như Liệt làm cho xúc động. Trong suy nghĩ của người khác, Liệt luôn mạnh mẽ như vậy, dường như chưa từng có một mặt mềm yếu, vậy mà bây giờ hắn lại dùng giọng nói như vậy để nói chuyện.

“Ta đáp ứng chàng, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi. Có lẽ đến lúc đó chàng chê ta phiền thì cũng không nhất định nga!”

“Sẽ không, ta ước gì nàng luôn ở bên cạnh ta.” Hàn Như Liệt nắm thật chặt bàn tay đang ôm Mộ Chỉ Ly, hắn làm sao lại chê nàng phiền?

Trong lúc nhất thời, hai người ở sâu trong rừng yên tĩnh mà ôm nhau , khó có được thời gian yên tĩnh. Hàn Như Liệt từ sau vờn quanh vòng eo Mộ Chỉ Ly , ôm nàng thật chặt.

Nếu như có thể như vậy mãi cho đến vĩnh viễn được sánh cùng thiên địa thì thật là tốt.

“Mấy ngày nay, ta thật rất nhớ nàng.” Hàn Như Liệt ở bên tai Mộ Chỉ Ly nhẹ giọng nói. Hắn muốn đi tìm nàng, điên cuồng muốn tìm nàng, nhưng là hắn nhịn được.

Bởi vì, hết thảy còn không tới lúc, hắn không muốn tăng thêm áp lực trong lòng Chỉ Ly. Hắn biết nàng nhất định đang cố gắng , nỗ lực hoàn thành mục tiêu của nàng, mà bây giờ điều hắn có thể làm chính là yên lặng ủng hộ nàng.

“Thật sao?” Mộ Chỉ Ly cười duyên nói

“Dĩ nhiên, nếu như có thể ta hận không được đem nàng cất vào trong túi áo, như vậy tùy thời cũng có thể nhìn thấy nàng.” Hàn Như Liệt mỉm cười, hắn thật rất hi vọng có thể như vậy.

Mộ Chỉ Ly cầm hai tay của Hàn Như Liệt đang vờn quanh eo của mình, nói: “Liệt, tin tưởng ta, cho ta thêm một chút thời gian, chỉ cần một chút thời gian là tốt rồi, ta có thể xử lý xong tất cả. Đến lúc đó, ngày ngày ta sẽ ở bên cạnh chàng, kề cận chàng, phiền nhiễu chàng.”

Vừa nói, khóe miệng Mộ Chỉ Ly cũng không khỏi cong lên , làm như nghĩ đến cuộc sống ngày sau nàng đã từng nghĩ tới, thời điểm mỗi lần nghĩ đến thì không nhịn được cười.

“Ta nói rồi bất luận tới khi nào ta cũng sẽ đợi.” Hàn Như Liệt lên tiếng nói: “Đây cũng là tự nàng nói , đến lúc đó cũng không thể đổi ý.”

“Dĩ nhiên!” Mộ Chỉ Ly đưa ra ngón út: “Ngoéo tay, ta bảo đảm!”

“Ta sẽ nhớ kỹ, nàng muốn kề cận ta, phiền nhiễu ta, nếu nuốt lời, ta sẽ trừng phạt nàng.”

“Vậy nàng muốn trừng phạt ta như thế nào?” Mộ Chỉ Ly nghi ngờ nói

Đáy mắt Hàn Như Liệt hiện lên nụ cười, hai tay ở bên hông Mộ Chỉ Ly gãi ngứa nói : “Nàng nói đi, trừng phạt nàngnhư vậy có đủ hay không?”

“Ha ha ha, được rồi được rồi, mau dừng lại. . . . . . Ta chắc chắn sẽ không nuốt lời !”

. . . . . .

Khi Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt trở lại nơi mọi người nghỉ ngơi, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười mập mờ.

Trên mặt Mộ Chỉ Ly không khỏi đỏ ửng, nhìn ánh mắt mọi người mập mờ không khỏi cúi đầu. Hàn Như Liệt cũng không thèm để ý chút nào, lôi kéo tay Mộ Chỉ Ly ở một bên ngồi xuống.

Trên mặt Hàn Dĩnh Nhi cũng tràn đầy nụ cười, mới vừa rồi người khác không biết, nhưng nàng nhìn rõ ràng sự việc của lão ca như thế nào. Ca như vậy, nói ra đại khái người bên cạnh cũng sẽ không tin tưởng, chẳng qua nàng cũng là có thể lý giải, dù sao tẩu tử tương lai lớn lên thật sự xinh đẹp.

“Tẩu tử xinh đẹp, ca ta có bắt nạt tẩu hay không?” Hàn Dĩnh Nhi tiến tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly hỏi: “Nếu như tẩu bị bắt nạt thì hãy nói cho ta biết, ta sẽ đứng ở bên này !”

Nghe vậy, tầm mắt Mộ Chỉ Ly không khỏi tập trung trên người Hàn Dĩnh Nhi , đối với thiếu nữ thoạt nhìn vô cùng hoạt bát này, ấn tượng của nàng cũng cực kỳ không tệ, song, còn không đợi nàng nói chuyện, Hàn Như Liệt cũng là giành nói: “Muội nha đầu này, ta làm sao có thể bắt nạt Ly nhi a!”

Bắt nạt ai cũng không thể bắt nạt Ly nhi a, hắn bảo vệ còn không kịp, làm sao có thể bắt nạt a.

Hàn Dĩnh Nhi cũng là không thèm để ý chút nào: “Vậy cũng không nhất định, tẩu tử xinh đẹp , tẩu nói đi?”

Mộ Chỉ Ly cười yếu ớt nói: “Nếu như sau này ca của muội bắt nạt ta…, muội sẽ giúp ta sao?”

“Đó là đương nhiên !” Hàn Dĩnh Nhi lôi kéo tay Mộ Chỉ Ly, nói: “Bất luận cái gì a, ta đều đứng ở bên cạnh tẩu. Hắc hắc, vậy sau này lúc ca ta bắt nạt ta, tẩu tử xinh đẹp có thể giúp ta hay không?”

Trên mặt Hàn Dĩnh Nhi mang theo nụ cười nịnh hót, ngày thường ca ca này mặc dù thoạt nhìn rất dễ thân cận, nhưng đều rất nghiêm khắc, giống như nàng thường xuyên bị phê bình. Trước kia nàng vẫn cho là sau này người nào làm nương tử của Hàn Như Liệt…, nhất định sẽ bị bắt nạt, không nghĩ tới Hàn Như Liệt lại tốt đối với tẩu tử xinh đẹp như vậy.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy …, căn bản nàng sẽ không thể tin được. Nàng biết Hàn Như Liệt đối với nữ nhân có nhiều vô tình , tẩu tử xinh đẹp thật đúng là lợi hại. Sau này mình cũng muốn thỉnh giáo tẩu ấymới được.

“Ta liền biết nha đầu này làm như vậy nhất định là có mục đích, xem một chút, liền lộ ra nguyên hình!”

Trong lúc nhất thời, không khí rất là hòa hợp. Ban đầu thời điểm Mộ Chỉ Ly đi Hàn gia dạo chơi một thời gian không dài, cộng thêm chủ yếu là sống ở trong phòng Hàn Như Liệt , người bọn họ biết đều rất ít, càng đừng nói là nói chuyện.

Trải qua ngày hôm nay, mọi người đối với vị Thiếu chủ phu nhân tương lai này cũng càng ngày càng thích. Xinh đẹp không thể tin được, thực lực mạnh, người cũng tốt . Trọng điểm là ở cùng với nàng ấy, Thiếu chủ thoạt nhìn thật rất vui vẻ.

“Chỉ Ly, các nàng làm sao trêu chọc phải Lôi gia ? Nàng chuẩn bị muốn ngả bài sao?” Hàn Như Liệt lên tiếng hỏi, ngay từ lúc ban đầu biết Lôi gia là cừu gia của Chỉ Ly , hắn liền chuẩn bị cùng người đối lập.

Mộ Chỉ Ly lắc đầu: “Bây giờ còn không có thời gian ngả bài với Lôi gia, ta vốn cũng không có ý định xung đột với Lôi gia ở Trục Đỉnh Tái Sự, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại tự mình tìm tới cửa. . . . . .” Chậm rãi đem lúc trước nguyên nhân phát sinh mâu thuẫn với Lôi gia đều nói ra một lần.

Nghe xong đây hết thảy, Hàn Như Liệt không khỏi lắc đầu: “Này Lôi gia vốn là lớn lối, bọn họ cũng đã tính toán tốt, muốn thần không biết quỷ không hay giải quyết bọn nàng, cứ như vậy giảm bớt đối thủ cạnh tranh, đồng thời bán cho Thần Vực Minh một cái nhân tình. Cho dù sau này Thần Quyết Cung biết được tin tức kia cũng nhất định sẽ đem đầu mâu hướng Thần Vực Minh, bọn họ cũng không có ảnh hưởng quá lớn .”

Hàn Như Liệt đảo mắt đã phân tích triệt để.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện