Chương 26: Xa Lâu Gặp Lại
Hòa thượng già trầm ngâm rất lâu rồi thở dài bảo :
- Không sai! Đúng là Yến Thập Tam! Đương nhiên là Yến Thập Tam!
Trúc Diệp Thanh bảo :
- Dưới gầm trời này ngoài phu nhân ra chỉ có Yến Thập Tam biết được chỗ hở trong kiếm pháp của Tạ Hiểu Phong!
Hòa thượng già nói :
- Nhưng bản thân chàng ta ở hồ Lục Thủy đã vạch thuyền dìm kiếm rồi thì trên giang hồ có ai biết hành tung của chàng ta ra sao đâu! Chàng ta làm thế nào lại có thể đi tìm Tạ Hiểu Phong thay người khác được!
Trúc Diệp Thanh bảo :
- Chàng ta không biết để đi tìm thật!
Nhưng gã lại mỉm cười, nói thêm :
- Nhưng tôi xin đảm bảo, nhất định họ sẽ vô tình mà gặp nhau!
Hòa thượng già hỏi :
- Có thật vô tình không?
Trúc Diệp Thanh phủi áo đứng dậy lạnh lùng bảo :
- Có mời? Hay không mời? Có ý hay vô ý? Những chuyện ấy có ai mà tách bạch ra được!
Đêm.
Khu vườn tăm tối và yên tĩnh. Tạ Hiểu Phong đi rất nhanh. Dù chẳng cần đèn lửa chàng vẫn tìm được chỗ này.
Chính trong khu vườn này, cũng trong một đêm yên tĩnh như thế này, chẳng biết chàng đã bao nhiêu lần từng khoác áo trở dậy, lặng lẽ đến, để hiểu rõ được gió sương và sự vắng vẻ của đêm khuya ở chốn này.
Đêm nay trăng sao không như đêm qua, Tạ Hiểu Phong hôm nay cũng không như A Cát vô dụng của ngày trước.
Việc đời cứ như bàn cờ biến ảo khôn lường, có ai lường đoán trước được những gì sẽ gặp ngày mai?
Giờ đây điều duy nhất chàng quan tâm là con người ở cạnh chàng.
“Chú em” chậm bước đi cạnh chàng xuyên qua các sân vườn tăm tối, chợt dừng chân bảo :
- Ông đi đi!
Tạ Hiểu Phong hỏi :
- Ngươi không đi ư?
“Chú em” nắm chặt hai tay quyền, lớn tiếng bảo :
- Không thể đi được!
Gã đột ngột quay mình bỏ đi nhưng thân thể gã vừa nhảy vọt lên đã từ lưng chừng không rơi xuống. Mặt gã bệch bạc, mồ hôi lạnh toát như mưa, gã nghĩ đến chuyện dẫy dụa để vọt lên nhưng đến đứng cũng không vững nữa.
Vốn gã cứ tưởng mình chịu đựng được nhát kiếm trúc khô của Liễu Khô Trúc bây giờ gã mới phát giác ra vết thương đau nhức không sao chịu nổi.
Gã đã ngất đi.
Khi “chú em” tỉnh lại, trong gian nhà nhỏ có ngọn đèn như hạt đậu, Tạ Hiểu Phong đang ngồi dưới ngọn đèn ngưng thần xem một mũi kiếm dài chừng nửa tấc.
Mũi kiếm của cây kiếm trúc khô.
Khi cây kiếm trúc rút ra còn để lại đoạn mũi kiếm này trong khớp xương bả vai gã.
Cơn đau này ai mà chịu nổi! Nếu chẳng phải là Tạ Hiểu Phong có đôi tay cực kỳ vững vàng thì làm sao mà rút nổi cái mũi kiếm này ra khỏi vết đâm?
Nhưng cho đến giờ áo quần chàng vẫn chưa khô, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Cho đến giờ chàng mới bắt đầu run.
“Chú em” nhìn chàng bỗng nói :
- Nhát kiếm này vốn phải đâm vào người ông!
Tạ Hiểu Phong cười gượng :
- Ta biết!
“Chú em” bảo :
- Vì vậy dù ông có giúp tôi chữa vết thương, tôi cũng chẳng cảm ơn ông đâu!
Tạ Hiểu Phong bảo :
- Ngươi khỏi phải...
“Chú em” lại bảo :
- Vì vậy khi tôi đi, ông chớ có giữ lại đấy!
Tạ Hiểu Phong hỏi :
- Khi nào ngươi đi?
“Chú em” đáp :
- Bây giờ.
Thế nhưng gã vẫn chưa đi, gã làm gì đủ sức để đứng dậy nữa là.
Tạ Hiểu Phong chậm chạp đứng dậy, đi đến đầu giường, ngưng thần nhìn “chú em” bỗng hỏi :
- Trước đây ngươi đã gặp ta chưa?
“Chú em” đáp :
- Người thì chưa gặp, nhưng đã thấy người khác vẽ hình ông.
Tạ Hiểu Phong không hỏi ai đã vẽ hình chàng vì chàng biết người đó là ai rồi.
Chàng chỉ hỏi :
- Ngươi đã nói với ai là ngươi nhận ra ta chưa?
“Chú em” đáp :
- Chỉ nói với mỗi một người!
Tạ Hiểu Phong hỏi :
- Ai thế?
“Chú em”đáp :
- Thiên Tôn!
Tạ Hiểu Phong bảo :
- Vì thế y lập kế hoạch để giết ta?
“Chú em” bảo :
- Thiên Tôn biết giết ông không phải dễ!
Tạ Hiểu Phong bảo :
- Đơn Diệc Phi, Liễu Khô Trúc, Phú Quý Thần Tiên Thủ và lão hòa thượng kia là người của Thiên Tôn cả ư?
“Chú em” nói :
- Cả Cừu Nhị.
Tạ Hiểu Phong trầm ngâm rất lâu rồi mới khẽ hỏi :
- Thiên Tôn là mẹ ngươi hẳn!
Câu này chàng đã muốn hỏi từ lâu nhưng đến tận giờ mới dám hỏi.
“Chú em” trả lời rất nhanh :
- Không sai! Thiên Tôn là mẹ tôi! Giờ tôi khỏi phải giấu ông nữa!
Tạ Hiểu Phong âm thầm bảo :
- Ngươi vốn không cần giấu ta, giữa chúng ta vốn chẳng cần giữ bí mật!
“Chú em” đăm đăm nhìn chàng hỏi :
- Tại sao?
Tạ Hiểu Phong để lộ nỗi đau khổ tràn trề trong ánh mắt, lẩm bẩm :
- Tại sao? Thật ngươi không biết tại sao ư?
“Chú em” lắc đầu.
Tạ Hiểu Phong bảo :
- Thế thì ta hỏi ngươi, nếu như mẹ ngươi muốn giết ta tại sao ngươi lại cứu ta?
“Chú em” vẫn cứ lắc đầu quầy quậy, mặt lộ vẻ bâng khuâng đau khổ, bỗng gã nhảy dậy tung tấm chăn đắp trên mình chụp vào đầu Tạ Hiểu Phong rồi gã tung một đá mở toang cửa gian nhà nhỏ bỏ chạy ra ngoài.
Nếu Tạ Hiểu Phong muốn đuổi theo thì ngàn tấm chăn vạn tấm chăn cũng làm sao chụp nổi chàng! Đằng này chàng không đuổi theo vì khi chàng hất tấm chăn ra thì thấy ngay Mộ Dung Thu Hoạch.
ánh sao xanh xanh lành lạnh, sắc đêm lành lạnh xanh xanh, khu vườn nhỏ xanh xanh lành lạnh, có một gốc bạch dương nhỏ đã héo tàn. Nàng ở dưới gốc cây, xanh xanh mờ mờ một bóng người, xanh xanh mờ mờ quần áo mặc trên mình, xanh xanh mờ mờ cặp mắt mông lung. Chẳng ai biết nàng từ đâu tới mà cũng chẳng ai biết nàng đến lúc nào. Lúc nào nàng muốn đến thì nàng đến, lúc nàng muốn đi thì chẳng ai giữ nổi. Có người bảo nàng là tiên trên trời, có người bảo nàng là hồn ma dưới đất. Mặc ai muốn nói thế nào thì nói, nàng chẳng hề để ý! Đã mười lăm năm rồi.
Mười lăm năm đằng đẵng... Ở nơi đây đã trôi qua hơn năm ngàn ngày dài dài ngắn ngắn, nóng nóng lạnh lạnh, có ngọt ngào có cay đắng và đã biết bao người ra đời?
Biết bao người qua đời? Biết bao dâu biển đổi thay, biết bao sự đời biến hóa?
Nhưng nàng không thay đổi. Mười lăm năm trước, lần thứ nhất chàng gặp nàng ở đây nàng vẫn là một con người như thế! Trong khu vườn nhỏ cây khô kẽo kẹt, trong gian nhà nhỏ ngọn đèn hạt đậu tù mù.
Nàng không đi vào, cũng chẳng trở ra, mà chỉ lặng lẽ nhìn đăm đăm.
Quan hệ giữa họ vẫn giống thế này, gần rồi lại xa, không tài nào nắm được.
Chẳng ai hiểu tình cảm của chàng đối với nàng mà cũng chẳng ai biết chàng nghĩ gì trong lòng.
Bất kể trong lòng chàng nghĩ gì nhưng trên nét mặt chàng không hề để lộ một tý gì cho ai thấy. Đã từ lâu chàng học được cách che giấu tình cảm của mình trước mặt phụ nữ nhất là người phụ nữ này.
Trời có gió, gió hây hẩy.
Nàng khẽ giơ tay khe khẽ vuốt ve mái tóc bị gió thổi bù rồi chợt cười lên. Nàng vốn ít khi cười.
Vẻ cười của nàng cũng giống y như con người nàng, cũng đẹp đẽ, cao nhã, cũng lửng lơ như làn gió xuân hiu hiu không ai làm sao nắm bắt được.
Tiếng nàng cũng ấm dịu như ngọn gió đêm xuân :
- Đã quá nhiều năm rồi chàng nhỉ? Mười lăm năm đấy nhỉ? Hay là mười sáu năm?
Chàng không đáp vì chàng thừa biết nàng còn nhớ rõ hơn chàng, có khi những việc xảy ra từng ngày nàng đều nhớ hết.
Nàng cười càng ấm dịu hơn :
- Coi bộ chàng chẳng thay đổi gì cả, vẫn cứ là chẳng thích nói gì?
Chàng lạnh lùng nhìn nàng, rất lâu sau mới nhạt nhẽo bảo :
- Chúng ta còn có gì để nói nữa!
Nụ cười của nàng tiêu tan, nàng cúi đầu :
- Không có gì... không có gì...
Có thật là “không có gì” không? Làm sao lại “không có gì” được?
Không đúng.
Nàng lại chợt ngửng đầu đăm đăm nhìn chàng bảo :
- Nếu như quan hệ của chúng ta không có gì để nói thì thiếp tại sao còn đến tìm chàng?
Câu này đáng lẽ phải để chàng hỏi nàng đằng này nàng lại hỏi trước mất. Thế rồi nàng lại tự trả lời :
- Thiếp tới chỉ vì thiếp phải mang đứa bé kia đi. Trước kia chàng không cần đến nó rồi bây giờ hà tất đến dây dưa với nó để cho nó đau khổ?
Con mắt chàng bỗng nheo lại cứ như vừa có mũi kim đâm nhói trong lòng chàng.
Mặt nàng cũng co rút lại, bảo :
- Thiếp tới vì thiếp muốn cho chàng hay là thiếp muốn chàng phải chết!
Giọng nàng băng giá dường như biến thành con người khác :
- Nhưng lần này thiếp muốn chàng phải chết trong tay thiếp!
Tạ Hiểu Phong lạnh lùng bảo :
- Thiên Tôn giết người hà tất phải tự tay?
Mộ Dung Thu Hoạch bảo :
- Giết người khác xưa nay thiếp chẳng cần phải ra tay, chàng là ngoại lệ!
Lại một trận gió nữa, tóc nàng lại bù lên.
Gió thổi chưa qua nàng đã xồ lại, xồ lại như phát điên, cứ như lại vừa biến thành một con người khác nữa.
Giờ đây nàng không còn là người thiếu nữ trong trắng, cao nhã, lững lờ như gió xuân và xinh đẹp nữa. Cũng lại không phải là Mộ Dung phu nhân thông minh, tàn nhẫn, ngạo ngược khinh thường võ lâm nữa.
Bây giờ nàng chỉ là một người đàn bà bình thường bị tơ tình vấn vít, bị yêu thù xung đột mà không có cách nào khống chế được bản thân.
Nàng không đợi Tạ Hiểu Phong ra tay trước, cũng chẳng đợi chàng để lộ sơ hở điểm trí mạng ra. Nàng không hề dùng đến một chút võ công nào để đưa ra thi triển. Chỉ vì nàng đã yêu người đàn ông này, lại cũng hận người đàn ông này, yêu đến muốn chết mà hận cũng muốn chết, vì vậy nàng chỉ nghĩ đến chuyện cùng chàng liều mạng, đã liều thì không thắng cũng liều.
Đối phó lại hạng đàn bà như thế này thì làm sao chàng lại có thể thi triển được môn kiếm pháp thiên hạ vô song của mình?
Chàng đã trải trăm trận đánh đối phó với đủ các loại hạng cao thủ võ lâm, đã trải qua vô số cơ hội trí mạng chết đến nơi. Nhưng bây giờ chàng chẳng còn biết đối phó ra sao nữa cả! Ngọn đèn trên bàn bị đá đổ.
Mộ Dung Thu Hoạch xông bừa tới như một mụ đàn bà lăng loàn, dường như muốn dùng răng để cắn tai chàng, ngoạm mũi chàng, rứt từng miếng, từng miếng thịt trên mình chàng, dường như nàng muốn dùng tay để túm tóc chàng, dùng móng tay để cào xé mặt chàng... Chàng chỉ dùng một quyền là có thể đánh bật nàng ra vì toàn thân nàng từ trên xuống dưới toàn là sơ hở, nhưng chàng lại không thể ra tay, không nỡ ra tay.
Xét cho cùng chàng là đàn ông, nàng dù sao thì cũng là người đàn bà của chàng ngày xưa nên chàng đành lùi mãi, lùi mãi. Gian nhà nhỏ quá nên những chỗ để lùi được đâu có nhiều, cuối cùng chàng lùi đến chỗ không lùi được nữa.
Đúng lúc ấy tay nàng bỗng lóe lên ánh kiếm như con rắn độc đâm thẳng vào chàng.
Nhát kiếm này là nhát kiếm của người vợ đáo để cũng là nhát kiếm giết người! Nhát kiếm tinh hoa! Nhát kiếm trí mạng! Nhát kiếm không chỉ thần tốc, tàn độc, chuẩn xác mà còn nhè đúng lúc đối phương không ngờ tới nhất về thời cơ và phương hướng mà đâm ra đúng vào bộ vị đội phương không ngờ tới nhất.
Nhát kiếm này lẽ dĩ nhiên là tinh hoa trong kiếm pháp nhưng kiếm lại đâm chẳng trúng! Trên đời này trừ Tạ Hiểu Phong ra không có người thứ hai nào có thể tránh được nhát kiếm đó vì trên đời làm gì có người thứ hai hiểu Mộ Dung Thu Hoạch bằng Tạ Hiểu Phong! Chàng tránh được nhát kiếm trí mạng này không phải nhờ đoán chuẩn xác thời gian và bộ vị khi nhát kiếm đâm ra mà chỉ vì chàng đoán chuẩn xác về con người Mộ Dung Thu Hoạch.
Chàng hiểu về nàng còn hơn cả nàng hiểu bản thân mình.
Chàng biết nàng không chỉ là mụ vợ tai ngược lăng loàn mà còn hiểu là nàng sẽ có lúc tuyệt nhiên không có phép gì tự khống chế nổi bản thân.
Khi mũi kiếm lướt qua cạnh sườn chàng thì chàng đã tóm lấy Uyển mạch nàng thời gian chàng ra chiêu tuyệt vời chuẩn xác.
Cây đoản kiếm rơi xuống, người nàng nhủn ra, cả thân mình nàng mềm nhũn ngả ngay vào trong lòng chàng. Thân thể nàng uyển chuyển, ấm hôi hổi và mềm mại.
Chỉ có bàn tay nàng là lạnh giá.
Đêm dài sắp tàn, rạng đông đúng lúc đó bắt đầu xuyên cửa sổ chiếu rọi vào nhà, chiếu thẳng vào mặt nàng.
Mặt nàng có ánh nước mắt, đôi mắt mông lung, mơ màng đang mê mê mẩn mẩn nhìn chàng.
Nàng nhìn mà chẳng thấy.
Đột nhiên nàng hỏi :
- Chàng còn nhớ hay không lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ, thiếp cũng định giết chàng và chàng cũng giật mất kiếm của thiếp và cũng ôm chặt thiếp như bây giờ?
Chàng nghe mà không thấy, nhưng chàng quên sao được ngày hôm ấy?! Đó là một ngày xuân... Nàng thấy chàng, cười với chàng, nụ cười như gió xuân xinh đẹp vật vờ lờ lững.
Chàng cũng cười với nàng.
Thấy nàng càng cười càng ngọt ngào chàng bèn đi tới, hái một đóa trà núi đưa tặng nàng nhưng nàng lại cho chàng một kiếm.
Mũi kiếm vạch lướt cạnh yết hầu chàng thì chàng tóm ngay lấy tay nàng. Nàng giật mình nhìn chàng rồi hỏi :
- Chàng là Tam thiếu gia nhà họ Tạ phải không?
Chàng hỏi ngược :
- Sao nàng biết ta là ai?
- Vì ngoài Tam thiếu gia nhà họ Tạ ra làm gì có ai trong một chiêu đã đoạt được kiếm của thiếp!
Chàng không hỏi có phải nhiều người đã bị tử thương dưới lưỡi kiếm của nàng hay không mà cũng không hỏi tại sao nàng lại muốn đả thương người khác. Chỉ vì... Chỉ vì hôm ấy ngày xuân đang nồng, hoa đang tươi mà thân hình nàng vừa nhẹ nhõm vừa mềm nhũn... Chỉ vì lúc đó chàng đang tuổi thiếu niên... Còn bây giờ?
Mười lăm năm dài dằng dặc những ngày tháng gian khổ, cay đắng đã trôi qua lờ lững bên mình họ.
Còn bây giờ trong lòng chàng có còn những cảm giác giống như ngày ấy?
Nàng vẫn thì thào :
- Bất kể trong lòng chàng nghĩ gì, ra sao, thiếp không bao giờ quên ngày ấy, vì chính trong ngày hôm ấy thiếp đã đem cả con người thiếp trao gửi cho chàng, mơ mơ mẩn mẩn mà dâng hiến cho chàng, còn chàng bước chân đi rồi là bặt bóng chim tăm cá!
Chàng dường như vẫn nghe mà không thấy.
Nàng lại nói :
- Đợi đến khi chúng ta gặp gỡ lần thứ hai thì thiếp đã đính hôn còn chàng là người đi đưa sính lễ... Ngày ấy thiếp rất hận chàng, oán chàng nhưng vừa gặp thiếp đã mất hết chủ ý... Vì thế trong đêm thứ hai nhận lễ đính hôn của thiếp, thiếp đã mê mê mẩn mẩn bỏ đi theo chàng, thật không ngờ rồi chàng bỏ rơi thiếp và rồi cất bước đi là lại bặt tin... Bây giờ tuy trong lòng thiếp rất hận chàng, nhưng... nhưng... thiếp vẫn hy vọng chàng lại đối với thiếp như ngày xưa, lại lừa thiếp lần nữa, lại đưa thiếp đi theo rồi dù lần này chàng có giết thiếp thiếp cũng chẳng dám oán chàng!
Tiếng nàng thẻ thọt vừa ai oán, vừa nhu mì cứ như khúc nhạc xuân, chàng thật sự có thể không nghe không? Thật sự nghe mà không thấy chăng?
Chàng thật sự đã lừa nàng hai lần, thế mà nàng vẫn đối với chàng như vậy! Chàng đã thật sự bạc tình như thế, thật sự vô tình như thế ư?
- Thiếp biết chàng cho rằng thiếp đã thay đổi rồi.
Nàng đã mặt đầm đìa lệ chảy :
- Nhưng đối với người khác bất kể thiếp thay đổi đến thế nào cũng mặc, còn đối với chàng thiếp vĩnh viễn không bao giờ thay đổi!
Tạ Hiểu Phong bỗng đẩy nàng ra rồi bỏ đi mà không quay đầu lại. Nàng vẫn không chịu bỏ cuộc vẫn bám theo chàng.
Bên ngoài gian nhà nhỏ ánh mặt trời đã chan hòa mặt đất, ở dốc núi xa xa lại vẫn bãi cỏ xanh non như trải nệm.
Chàng bỗng quay đầu lạnh nhạt nhìn nàng bảo :
- Có phải nàng nhất định muốn ta giết nàng phải không?
Nước mắt trên mặt nàng đã khô và miễn cưỡng nặn ra một nụ cười :
- Chỉ cần chàng vui lòng thì chàng cứ giết thiếp đi!
Chàng lại quay mình đi về phía trước nàng vẫn lẽo đẽo theo sau bảo :
- Vết thương của chàng chảy máu kìa, ít nhất chàng cũng để thiếp băng bó lại cho chàng đã.
Chàng mặc kệ.
Nàng lại nói :
- Tuy ở đây thiếp có cho người đi làm chàng bị thương nhưng đó lại là chuyện hoàn toàn khác chỉ cần chàng nói ra lời, thiếp sẽ thay chàng đi giết hết bọn họ bất kỳ lúc nào!
Bước chân của chàng đã chậm lại cuối cùng không nén được mà quay đầu lại, đôi mắt tàn nhẫn đã thoáng có tình cảm.
Dù là yêu hay hận thì cũng vẫn là những tình cảm đã đi sâu vào cốt tủy vĩnh viễn khó quên.
Trở ngại đã bị san bằng. Núi băng đã dần tan chảy.
Ai chẳng rõ đê mà vỡ thì tai họa ngay nhưng khi đê đã phải vỡ thì ai mà ngăn cản nổi? Rồi nàng lại ngả vào lòng chàng. Đã thế lại đang là mùa xuân của một năm, lại thêm bãi cỏ xanh êm như đệm trải mời mọc... Tạ Hiểu Phong chầm chậm ngồi xuống dốc núi nhìn con người đang ở cạnh chàng.
Chàng đang tự hỏi thầm trong lòng :
- “Suy cho cùng là ta phụ nàng hay nàng phụ ta?”
Chẳng ai trả lời được câu hỏi ấy, kể cả chàng cũng chịu.
Chàng chỉ cười dù nàng hay hoặc dở, dù là ai phụ ai, chỉ cần khi chàng ở cùng với con người này là có thể quên hết mọi khổ nạn và đau buồn, tâm hồn mới yên tĩnh lại được.
Bản thân chàng cũng chẳng hiểu đây là thứ tình cảm gì nữa. Chỉ biết rằng giữa con người với con người một khi có tình cảm này dù là chịu khổ, chịu dối lừa thì con tim vẫn cam lòng tình nguyện.
Và dù có chết cũng chẳng quan hệ gì! Nàng lại ngẩng đầu mê mê mẩn mẩn nhìn chàng :
- Thiếp biết trong lòng chàng đang nghĩ gì...
- Nàng biết ư?
- Chàng đang muốn thiếp giải tán Thiên Tôn đưa con về sống mấy năm yên ổn.
Rõ ràng nàng nói trúng phóc tâm sự của chàng.
Cho dù chàng trời sinh ra làm lãng tử, cho dù trong mạch máu của chàng chảy toàn dòng máu của kẻ lang thang nhưng bản thân chàng cũng có lúc chán ngấy nó.
Nhất là lúc tỉnh sau mỗi cơn say mê mệt, lúc đêm khuya người vắng ai mà chẳng muốn bên cạnh mình có một người tri âm tri kỷ để trò chuyện với nhau về những nỗi đau khổ và buồn tẻ của mình?
Nàng nhè nhẹ nắm lấy tay chàng rồi bỗng hỏi :
- Chàng biết lòng thiếp giờ nghĩ gì không?
Tất nhiên chàng không biết. Lòng người đàn bà vốn đã khó dò huống hồ lại là loại đàn bà như nàng.
Nàng bỗng cười vang, cười rất kỳ quặc :
- Thiếp đang nghĩ chàng là thằng ngốc!
- Thằng ngốc?
Chàng không hiểu nổi.
- Chàng có hiểu hay không Thiên Tôn là tổ chức thiếp đã phí biết bao tâm lực tài lực mới xây dựng được nên? Đời nào thiếp lại tùy tiện tiêu diệt nó đi? Vả lại chàng đâu thích con tại sao thiếp lại trao nó cho chàng?
Lòng Tạ Hiểu Phong trĩu xuống, toàn thân cóng lạnh, từ gan bàn chân lạnh xộc vào tim.
Mộ Dung Thu Hoạch đang nhìn tình cảm biểu hiện trên vẻ mặt chàng, giọng cười của nàng càng điên dại :
- Ít nhất chàng cũng phải nghĩ xem địa vị của thiếp giờ đã ra sao rồi chứ? Thân phận của thiếp là gì? Lẽ nào theo chàng để nấu cơm, giặt quần áo cho chàng ư?