Chương 8: Cứu giúp

... Cô cứu giúp linh hồn sắp vỡ vụn của một người nhưng ai có thể cứu giúp linh hồn của cô?

Lâm Mặc lái xe đưa Bách Vũ Trạch đến một viện phúc lợi ở ngoại ô.

Bách Vũ Trạch không rõ lý do hỏi: “Không phải chị nói muốn giúp em sao, vì sao lại đến đây?”

Cậu chưa nghe được câu trả lời đã nhìn thấy Lâm Mặc bước xuống xe trước cậu, một đám trẻ con khoảng năm sáu tuổi chạy ra vây cô.

“Chị, chị đã đến rồi, chị xem, đây là máy bay giấy em gấp đấy!” Một cậu bé nhảy tưng tưng tiến đến gần Lâm Mặc, giơ cao chiếc máy bay giấy như cầm một bảo bối, cậu đứng không vững nên suýt chút nữa thì bị ngã.

Lâm Mặc đỡ lấy cậu bé, quỳ xuống, cô không cười nhưng Bách Vũ Trạch có thể thấy ánh mắt dịu dàng của cô.

“Các em có ngoan không?”

“Có ạ, có ạ, hôm qua em bị ngã nhưng không khóc.”

“Em cũng thế, em cũng thế, chị, em cũng là một đứa trẻ dũng cảm.”

Lũ trẻ đua nhau nói chuyện không hề để ý đến Bách Vũ Trạch đang chống gậy đứng phía sau.

“Hôm nay, chị đưa một người bạn đến đây, các em phải làm gì?”

Nghe thấy Lâm Mặc nói thế, bọn trẻ bắt đầu nhìn ngó khắp nơi để tìm người bạn đó, sau khi nhìn thấy Bách Vũ Trạch chúng hò hét chạy đến như một bầy ong.

“Là anh Vũ Trạch.”

“Em biết, em biết, anh Vũ Trạch là anh ít tuổi nhất trong Secret.”

Một cô bé cầm một bó hóa dại bước đến, giơ tay lên muốn tặng cho Bách Vũ Trạch, vui vẻ nói với cậu: “Anh Vũ Trạch, anh rất đẹp trai!”

Bách Vũ Trạch bật cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, đôi mắt lúc cười cong lại thành một đường vòng cung rất đẹp. Cậu nhận bó hoa của bé gái tặng và nói lời cảm ơn.

Lâm Mặc nghĩ, đây là cảm xúc nên xuất hiện trên mặt cậu, không u buồn, không hoang mang và mất bình tĩnh, cậu nên có một nụ cười rạng rỡ như chưa hề trải qua bất kỳ đau khổ gì.

Cô bước đến, tiếp tục hỏi bọn trẻ: “Có khách đến, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Cô vừa dứt lời bọn trẻ đã làm ngay, đứng thẳng thành hai hàng trước cửa rồi vừa vỗ tay vừa hô đồng thanh: “Chào đón anh Vũ Trạch!”

Lúc đó, Bách Vũ Trạch cảm thấy hơi ngạc nhiên vì thái độ yêu quý đó. Cậu quay đầu lại nhìn Lâm Mặc, có vẻ như không biết phải làm gì.

Lâm Mặc nói với cậu: “Không phải cậu hỏi tôi là tôi đưa cậu đến đây làm gì sao? Việc đầu tiên tôi giúp cậu là lấy lại trái tim cho cậu.”

Lấy lại linh hồn sao? Cậu vẫn không hiểu lắm, nhưng trước mặt bọn trẻ cậu cũng không hỏi thêm, chỉ đi theo Lâm Mặc bước vào viện phúc lợi.

Viện phúc lợi hơi cổ, những căn phòng trát xi măng có trần rất thấp, một tòa nhà là ký túc, một tòa nhà là phòng tổng hợp tập trung nhiều chức năng như lớp học, phòng hoạt động đoàn thể, nhà ăn, do ở vùng ngoại ô nên không gian bên ngoài rất rộng, tuy nhiên thiết kế vô cùng đơn giản, không có thiết bị vui chơi, không thể so sánh với các viện phúc lợi công lập ở thành phố.

Viện trưởng đang bận rộn trong bếp cùng với nhân viên duy nhất của bà, nghe thấy tiếng reo hò của lũ trẻ nên bước ra xem.

“Hóa ra là Lâm Mặc tới.” Cô nhìn thấy Bách Vũ Trạch đang đứng giữa bọn trẻ, ngạc nhiên hỏi: “Đây là…”

“Mẹ viện trưởng, anh ấy là anh Vũ Trạch, anh ấy là ngôi sao! Con thích nhất Secret, thích nhất anh Vũ Trạch.” Cậu bé vừa cầm máy bay giấy vội vàng khua tay giải thích với viện trưởng.

Viện trưởng xoa đầu cậu bé, cười với Bách Vũ Trạch và chào cậu. Chẳng trách nhìn rất quen, hóa ra là ngôi sao mà bọn trẻ rất thích. Bà không cảm thấy ngạc nhiên vì biết công việc của Lâm Mặc luôn luôn tiếp xúc với các nhân vật thường xuyên xuất hiện trên ti vi.

“Nào nào, mau ngồi xuống, sắp đến giờ ăn cơm rồi. Ôi, không biết là hai người đến nên tôi không chuẩn bị nhiều thức ăn.”

“Viện trưởng, cháu có mang thức ăn đến, để cháu đi lấy.” Lâm Mặc nói với Bách Vũ Trạch: “Phiền cậu chơi với bọn trẻ, tôi bận một lát.”

Bách Vũ Trạch gật đầu, ngồi trên chiếc ghế sô pha dựa vào cửa, đặt gậy sang bên cạnh. Một đứa trẻ ngoan ngoãn đi rót nước mời cậu.

“Anh Vũ Trạch, em là Tiểu Ngư.” Cậu bé cầm máy bay giấy tự giới thiệu, cậu rất hoạt bát, đáng yêu và biết cách bắt chuyện nhất trong bọn trẻ.

“Tiểu Ngư? Là cá bơi trong nước sao?”

“Vâng, anh Vũ Trạch thật thông minh. Chị nói, cá chép có thể vượt long môn, nhảy qua long môn có thể nhìn thấy một hồ nước rất lớn, vì thế em tự đổi tên thành Tiểu Ngư. Đợi sau này em lớn lên sẽ tên là Đại Ngư, về già sẽ tên là Lão Ngư.”

Bách Vũ Trạch rất buồn cười vì suy luận logic của cậu bé. “Thế em có biết làm thế nào để vượt long môn không?” Cậu hỏi.

“Đương nhiên là phải bơi mãi bơi mãi, bơi mệt rồi nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục bơi.” Tiểu Ngư làm động tác bơi rất xấu khiến cho bọn trẻ được một trận cười thoải mái.

Bách Vũ Trạch cũng cười nhưng trong lòng cậu có một cảm giác rất lạ lùng.

Dường như cậu cũng giống như một con cá muốn vượt long môn! Từ trước đến giờ, cậu cảm thấy mình rất dũng cảm, lòng dũng cảm giúp cậu luôn tự tin để nhanh chóng tiến đến long môn. Nhưng cậu đã quên mất có rất nhiều vấn đề khó khăn ngăn cản cậu, khi cậu chưa tới được gần long môn đã bị một tảng đá to chặn giữa đường, rong rêu làm cho đuôi bị thương, thậm chí sa cả vào lưới.

Cậu hoài nghi ở giữa màn nước lạnh lẽo và tăm tối, không nhìn thấy một tia hy vọng nào.

Suy tư một lát, cậu tiếp tục hỏi Tiểu Ngư: “Nếu va phải đá thì làm thế nào? Nếu bị sa vào lưới thì phải làm sao?” Cậu không nhớ ra những vấn đề đó không phải là điều một đứa trẻ năm tuổi có thể hiểu được.

Tiểu Ngư chống cằm nghĩ ngợi một lát rồi bật cười.

“Anh Vũ Trạch, anh sợ đau không?” Tiểu Ngư chạm vào chân cậu.

“Đương nhiên… Không sợ.” Cậu không muốn nói thực sự cậu rất sợ đau bởi vì cậu không muốn bọn trẻ cười cậu.

“Anh Vũ Trạch dũng cảm như thế, không sợ đau, va vào đá thì có làm sao đâu, bơi sang bên cạnh là được mà! Lưới bắt cá…” Tiểu Ngư lắc đầu, có vẻ như không nghĩ ra biện pháp gì để đối phó với lưới bắt cá.

“Về vấn đề lưới bắt cá, nếu không ăn kẹo mà không đánh răng, chịu khó bảo vệ răng, đến khi gặp lưới, chúng ta sẽ dùng răng để cắn đứt, như vậy là có thể tiếp tục tiến lên.” Lâm Mặc bê thức ăn từ nhà bếp bước ra, giúp Tiểu Ngư trả lời câu hỏi đó.

Tiểu Ngư và các em bé khác đều đồng loạt hoan hô, thậm chí còn nghếch cằm giả vờ động tác cắn để khoe xem răng ai chắc hơn, có thể cắn đứt được lưới.

Bách Vũ Trạch nhìn Lâm Mặc giục bọn trẻ đi rửa tay ăn cơm, cậu có vẻ suy nghĩ rất mông lung.

Bữa cơm trôi qua rất nhanh. Hiếm khi có người đến thăm bọn trẻ, có thêm nhiều món ăn nên bọn trẻ rất vui mừng khiến cho người lớn cũng cảm thấy vui lây, thoải mái cười đùa nói chuyện.

Sau bữa ăn, bọn trẻ chơi đùa với Bách Vũ Trạch một lát rồi bị viện trưởng bắt đi ngủ trưa, viện phúc lợi yên tĩnh trở lại.

“Cậu đang nghĩ gì thế?” Lâm Mặc cầm hai tách trà hoa quế đến ngồi bên cạnh Bách Vũ Trạch.

Họ ngồi ở hành lang và nhìn ra phong cảnh phía xa, rừng cây xanh ngút tầm mắt khiến cho lòng người cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Bách Vũ Trạch nhận tách trà rồi nói: “Em đang nghĩ về đá và lưới.”

“Lưới cá, nếu thay đổi âm điệu, có phải “dục vọng” không?” [Từ “lưới cá” và “dục vọng”, trong tiếng Hán đều có phiên âm là “Yuwang”, khác nhau về âm điệu.]

Dục vọng? Trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ rồi đột nhiên cảm thấy hoang mang.

“Tự bao bọc mình rồi giẫm chân tại chỗ, không muốn sống vì việc khác hoặc vì người khác là dục vọng của mình có đúng không?”

Lâm Mặc nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ khích lệ. Cậu là một người thông minh, cô tin, cậu không cần sự giúp đỡ của người khác cũng có thể tự bước ra khỏi tình trạng này.

“Tiểu Ngư là một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi, cậu bé vừa được sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh, chắc chắn cả cuộc đời sẽ không bao giờ được vận động mạnh, đừng nói đến là việc bơi trong nước giống như cá. Nhưng cậu bé rất thông minh, có lẽ vì sớm bị bỏ rơi nên già dặn hơn tuổi. Cậu bé nói muốn đổi tên thành Tiểu Ngư vì muốn nhìn thấy long môn có giống với tưởng tượng của mình không, sau đó thử nhảy một lần, cậu bé không để tâm đến trong nước có đá và lưới không, cậu bé chỉ nghĩ một cách đơn giản về ước mơ vượt qua long môn để nhìn thấy một vùng nước rộng lớn hơn. Vì thế mặc dù sức khỏe không tốt nhưng Tiểu Ngư luôn cố gắng hơn bất kỳ đứa trẻ nào và vô cùng lạc quan.”

Rõ ràng Bách Vũ Trạch không dám tin vào tai mình, tiếp xúc hơn một giờ đồng hồ, cậu không hề thấy dấu hiệu nào chứng tỏ Tiểu Ngư có bệnh. Cậu bé cười rất vui vẻ, má ửng đỏ như trái táo, khỏe mạnh và tò mò, một đứa trẻ như vậy đang mắc bệnh nan y có thể bị giày vò bất kỳ lúc nào sao?

Không thể tin được.

“Lúc đầu tôi cũng không tin cho đến một lần tôi thấy cậu bé phát bệnh, lần đó chúng tôi nghĩ là sẽ mất cậu bé nhưng cuối cùng, cậu bé vẫn sống, cậu bé nói sẽ không lên thiên đường sớm như thế nếu chưa được nhìn thấy long môn.”

Lâm Mặc bình tĩnh kể lại câu chuyện, khóe mắt cô hơi ướt. Một lần nữa cô cảm thấy thế giới này thật không công bằng, cái được gọi là hạnh phúc chẳng qua chỉ là lừa dối con người mà thôi.

“Chị có thường xuyên đến đây không?” Bách Vũ Trạch tò mò hỏi.

“Không thường xuyên, nhưng mỗi lần đến đây tôi đều thu hoạch được rất nhiều điều. Thế giới của bọn trẻ đơn giản nhưng dũng cảm, phản ánh hết những phức tạp và yếu đuối của người lớn. Mỗi lần rời khòi đây, tôi đều có thểm rất nhiều dũng khí, vì thế tôi đưa cậu đến đây, hy vọng cậu có đủ dũng khí để đối mặt với tương lai của cậu, bước tiếp con đường của cậu.”

Một lúc lâu, hai người cùng im lặng mơ hồ nhìn về cảnh vật đằng xa. Gió thổi làm rung chiếc chuông gió treo trên mái hiên. Âm thanh trong trẻo vang lên như một điệu nhạc tuyệt đẹp của thế gian.

Trong điệu nhạc ấy, Bách Vũ Trạch mơ màng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh giấc, cậu thấy trên người mình đã được đắp một chiếc chăn lông, Lâm Mặc đã đi đâu đó. Cậu chầm chậm đứng dậy, không biết nên đi về hướng nào.

Bỗng nhiên từ xa có tiếng dương cầm vọng lại, âm điệu chính là bài Lãng quên trong album của nhóm cậu. Cậu bị tiếng nhạc làm cho mê hoặc, chống gậy bước từ từ về phía đó.

Bước qua một con đường đất nhỏ, cậu phát hiện ra phía sau viện phúc lợi có một nhà thờ nhỏ ẩn kín trong rừng cây, nếu không tìm kỹ sẽ không thể phát hiện ra nó.

Tiếng nhạc từ trong nhà thờ vọng ra ngày càng rõ, thậm chí cậu có thể nghe rõ âm sắc bị sai lệch của một chiếc dương cầm quá cũ kỹ.

Vì sao ở đây lại có một nhà thờ nhỏ như thế, người nào đang ở trong nhà thờ đàn bài hát của họ?

Bách Vũ Trạch ngó qua cửa sổ, cậu thấy Lâm Mặc đang ngồi cúi đầu trước dương cầm, ngón tay cô lướt đi trên phím đàn.

Cô ấy biết chơi dương cầm, hơn nữa trình độ không kém một nghệ sỹ chuyên nghiệp như cậu. Một lần nữa Bách Vũ Trạch kinh ngạc, không biết Lâm Mặc còn bao nhiêu điều mà cậu chưa biết, cậu luôn cảm thấy người phụ nữ này giống như một quyển sách, một hộp bảo bối không sao khám phá hết được.

Cậu bước đến rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào làm ngắt quãng điệu nhạc tuyệt đẹp đó.

“Đừng dừng lại, chị chơi hết bài có được không?”

Lâm Mặc yên lặng một lát, biết rằng cố gắng giấu cũng không được, cô không để ý đến cậu nữa, hai tay tiếp tục lướt trên phím đàn. Từ khi nhận thấy mùi nước hoa trên người cậu, cô không thể lạnh lùng với cậu, mỗi lần tiếp xúc với cậu cô đều cảm thấy mình trở nên vô cùng dịu dàng.

Cô biết mình không nên như vậy nhưng cô không thể kháng cự lại.

Bản nhạc kết thúc, cô phát hiện ra Bách Vũ Trạch đã bước tói trước mặt cô. Cậu dựa người vào chiếc dương cầm say mê lắng nghe, hai tay bất giác vỗ vào nhau, khi tiếng đàn dừng lại cậu cũng chưa kịp định thần.

Cậu rất yêu âm nhạc, một tình yêu thuần khiết không vì danh lợi, không vì cơm áo gạo tiền, chỉ vì âm nhạc đem đến rung động trong tâm hồn cậu. Cô cũng đã từng như thế nên có thể hiểu được những cảm xúc trong lòng cậu.

Bách Vũ Trạch nở một nụ cười rạng rỡ.

“Lâm Mặc, chị chơi đàn rất hay, chị học bao lâu rồi?”

Lâm Mặc không nói gì, cô không muốn nói quá nhiều về mình. Nhưng Bách Vũ Trạch vẫn còn trẻ, cậu không hiểu được suy nghĩ của cô nên cố gắng hỏi cho đến cùng. Lâm Mặc thở dài, buồn buồn nói: “Là bố tôi dạy tôi, ông là một nhạc sỹ”.

“Chắc chắn ông ấy là một nhạc sỹ rất giỏi.” Không biết vì sao Lâm Mặc tự nhiên lại buồn như thế Bách Vũ Trạch chuyển chủ đề: “Chắc chị đã chơi bài Lãng quên này rất nhiều lần rồi phải không? Cảm giác như bài hát đã ăn sâu vào trong não, không cần nhìn bản nhạc cũng có thể chơi hoàn chỉnh và thể hiện rất nhiều cảm xúc. Em không làm được điều này.” Cậu tự cười chế giễu mình.

“Đúng là tôi đã chơi rất nhiều lần, hai mươi năm rồi, đã hai mươi năm trời rồi.”

Không thoát ra khỏi những cảm xúc của mình, Lâm Mặc tự nói với chính mình, cô chợt nghe thấy Bách Vũ Trạch hỏi với giọng ngạc nhiên.

“Hai mươi năm? Không phải tổng giám sát Ngô viết riêng cho chị tám năm trước sao? Vì sao lại là hai mươi năm? Lâm Mặc, chị đang đùa à?” Hôm nay cô có vẻ không vui, giống như đang bị rơi vào một vũng bùn mà không thể thoát ra, cũng không muốn thoát ra. Cô đang nghĩ đến điều gì, vì sao cô lại thốt lên những lời kỳ lạ như vậy?

“Hai mươi năm rồi, từ hồi tám tuổi tôi đã bắt đầu học dương cầm với bố, chỉ chơi bài này thôi. Bài hát này là do ông viết trong lần đầu tiên gặp mẹ tôi, nói đúng hơn, tuổi của bài hát này cũng được ba mươi lăm năm rồi!”

“Gì? Bài hát này của chị sao? Là do bố chị viết lời ba mươi lăm năm trước?” Bách Vũ Trạch há to miệng vì ngạc nhiên.

Lâm Mặc đứng dậy đậy nắp dương cầm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn sự ngạc nhiên của Bách Vũ Trạch.

“Bài hát này là của bố tôi, năm đó tôi cố tình để ở công ty để muốn tất cả mọi người có thể nghe được giai điệu của nó. Không ngờ, bài hát này ba mươi lăm năm trước không hề được đánh giá cao mà bây giờ lại được khen ngợi. Tôi nghĩ, linh hồn bố tôi trên trời cũng được an ủi phần nào.”

“Nhưng vì sao tám năm trước chị không tự mình thể hiện bài hát đó?”

Vẫn là câu hỏi này, vì sao, vì sao, vì sao?

“Không vì sao cả. Cậu nhớ nhé, việc hôm nay tôi tin cậu nên nói với cậu. Nếu truyền ra ngoài, tôi sẽ không bao giờ để tâm đến cậu nữa.”

Bách Vũ Trạch ngạc nhiên, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô ấy nói tin cậu, chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến cho cậu vui rồi, cậu muốn nhảy lên thề với cô tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với ai.

Khi cảm giác hưng phấn đó qua đi, cậu cảm thấy Lâm Mặc chưa bao giờ vui vẻ, thậm chí cô chưa bao giờ cười thoải mái. Cô luôn có một thái độ lạnh lùng và không phản ứng mạnh trước bất kỳ việc gì. Do tuổi thơ của cô không vui sao? Hay vì một nguyên nhân nào khác?

Nghĩ đến đó, đột nhiên cậu nhớ đến thời hơ ấu của mình.

Cậu sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả nên tuổi thơ của cậu rất hạnh phúc, cậu muốn gì được nấy, bố mẹ không hề phản đối cậu bất kỳ việc gì. Thành tích học tập tốt, quan hệ với mọi người tốt, chơi dương cầm hay, từ tiểu học đến đại học, cậu luôn là niềm tự hào của bố mẹ và thầy cô.

Cuộc đời quá thuận lợi khiến cậu luôn luôn tự cảm thấy vui mừng, nghĩ rằng những ngày tiếp theo cũng thuận lợi như vậy. Vì thế, khi gặp khó khăn trắc trở, cuộc sống của cậu bị đảo lộn, cậu không có cách nào đối diện với cảm giác mất mát nên bắt đầu oán trách số phận.

Cuộc đời ai có thể thuận buồm xuôi gió mãi được. Điều đáng buồn cười là, bây giờ cậu mới chính thức đối mặt với vấn đề này, cũng may không phải là quá muộn.

“Lâm Mặc, cảm ơn chị.”

Cậu nói với Lâm Mặc lời cảm ơn rất chân thành, đôi mày gần đây luôn chau lại đã giãn ra. Lâm Mặc mỉm cười với cậu.

Sau hôm đó, Bách Vũ Trạch dường như bắt đầu thay đổi.

Mẹ cậu là người đầu tiên phát hiện ra điều khác thường.

Sau hôm đó, cậu luôn luôn mở cửa phòng rồi ngồi trong trạng thái đang suy nghĩ điều gì. Bà Bách không yên tâm, trốn sau cánh cửa theo dõi cậu, phát hiện thấy cậu đang mỉm cười một cách ngốc nghếch.

Bà Bách theo dõi suốt mấy ngày, bà thấy con trai mình không còn đau khổ buồn bã, tâm hồn để tận đâu đâu như trước. Bây giờ cậu yêu cầu được đến công ty, trợ lý Lâm Mặc đến đón cậu mỗi buổi sáng, tối lại đưa cậu về nhà. Những lúc như vậy, bà Bạch có cảm giác cậu vui vẻ lạ thường.

Bà Bạch thầm cảm thấy sự hòa hợp giữa cậu và Lâm Mặc, trong lòng rất vui mừng.

Người thứ hai phát hiện ra sự thay đổi của Bách Vũ Trạch đương nhiên là đồng nghiệp, bao gồm sư tỉ Tô Á Nam. Cậu không những yêu cầu tiếp tục được học trong thời gian nghỉ ngơi, thậm chí mỗi lần Tô Á Nam và mọi người họp, cậu cũng ngồi bên cạnh lắng nghe. Nhiều lúc cậu đến luyện hát khi phòng thu âm không có người sử dụng, hoặc ngồi trong phòng ghi hình xem các tiết mục biểu diễn và giải trí, học kỹ năng nói chuyện và cư xử của các nghệ sỹ khác.

Người cuối cùng phát hiện ra là đồng nghiệp trở về Thượng Hải sau khi hoàn thành công việc.

Theo thông lệ của Tranh Tinh, sau khi xuống máy bay mọi người đều phải về công ty để họp tổng kết rồi mới về nhà nghỉ ngơi.

Giây phút Giang Hạo Vũ nhìn thấy Lâm Mặc, trái tim đang bị treo lơ lửng của anh mới về được vị trí vốn có của nó.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể nhớ một người nhiều như vậy, nhớ nhiều hơn cả hồi anh đi Anh nhớ Chung Nhã Tuệ năm đó. Anh cố gắng kiềm chế bản thân, hoàn thành công việc nhưng vẫn phạm phải rất nhiều sai lầm, thậm chí có lúc quên cả lời bài hát trên sân khấu.

Tim của anh bồi hồi rung động, tối tối ngủ không yên, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh của Lâm Mặc. Anh biết chắc chắn đó là Lâm Mặc chứ không phải là Chung Nhã Tuệ, dường như sau khi nói chuyện với Liễu Vân Dật, hình ảnh của Lâm Mặc như ăn sâu vào trong đầu óc anh không sao xóa nhòa được.

Trong đầu anh luôn nghĩ đến vấn đề anh hỏi Liễu Vân Dật, có phải Bách Vũ Trạch đã thích Lâm Mặc rồi không? Tự nhiên anh cảm thấy lòng mình xót xa và không thoải mái.

Cuộc họp kết thúc, mọi người xúm lại nói chuyện vui vẻ.

Liễu Vân Dật lấy khuỷu tay huých vào Giang Hạo Vũ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho anh nhìn về hướng đối diện, sau nói ghé sát vào tai anh nói nhỏ: “Anh có phát hiện thấy Bách Vũ Trạch dường như rất khác so với hồi chúng ta đi không?”.

Giang Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn, anh thấy Lâm Mặc đang thu dọn lịch công tác trên bàn, Bách Vũ Trạch ngồi bên cạnh cô, nằm bò ra bàn nghiêng đầu nhìn cô. Giang Hạo Vũ không nhìn rõ được thái độ của cậu ấy, nhưng chắc chắn rằng cậu ấy đang cười, nụ cười đó không hề biến mất kể từ khi họ gặp lại cậu.

Tô Á Nam đề nghị mọi người cùng đi ăn, có vài ý kiến phản đối.

Vài người trợ lý biết họ không thể tham gia tụ họp nên về trước.

Liễu Vân Dật xua tay, khoác ba lô rồi nói: “Hôm nay người yêu của chị gái tôi đến nhà ăn cơm ra mắt, tôi không thể không về nhà”.

Trương Như vội vàng về nhà gặp chồng sau thời gian dài đi công tác, đương nhiên cũng không tham gia.

Trước khi về Liễu Vân Dật chỉ vào Giang Hạo Vũ và nói với Tô Á Nam: “Bảo anh ấy đi, dù sao anh ấy về cũng chỉ có một mình, tốt nhất là đi ăn rồi về nhà nghỉ ngơi, anh ấy vừa xuống máy bay chắc là cũng đói lắm rồi”.

“Được, không vấn đề gì.” Giang Hạo Vũ nghĩ, Lâm Mặc và Bách Vũ Trạch cũng sắp về rồi.

“Tiểu Mặc, đi cùng không?” Tô Á Nam hỏi.

Không đợi Lâm Mặc trả lời, Bách Vũ Trạch đã tranh quyền từ chối trước: “Không được, em đã hẹn với Lâm Mặc có việc rồi”. Họ đã hẹn nhau sẽ đến viện phúc lợi một lần nữa, lần này Bách Vũ Trạch đã chuẩn bị rất nhiều quà để tặng cho bọn trẻ ở đó.

Tô Á Nam nhìn Lâm Mặc vẻ dò hỏi và nhận được một cái gật đầu, vì thế không cần nói thêm nữa nhưng trong lòng cảm thấy hơi buồn. Những ngày này, cô cảm thấy rất rõ ràng tâm trạng của Bách Vũ Trạch tốt hơn, hiểu biết hơn, những điều này đều nhờ Lâm Mặc. Tuy nhiên, giữa họ dường như có một mối quan hệ nào đó không thể hiểu rõ được.

Lẽ nào họ đang... yêu? Hừ, Lâm Mặc lớn hơn cậu ta sáu tuổi, như vậy không phải là vấn đề sao?

Nhưng rất nhanh, cô không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa. Đến thời đại này có chuyện gì không thể xảy ra, chỉ sáu tuổi mà thôi, người ta hơn kém nhau mười mấy tuổi hay mấy chục tuổi nhưng hai người ở bên nhau vui vẻ là hạnh phúc rồi.

Nghĩ như vậy, nỗi buồn trong lòng cô biến mất như chưa từng tồn tại.

Lâm Mặc đương nhiên không biết được liên tưởng phong phú của cô quay người bước ra phía cửa, lúc đi ngang qua nói nhỏ đủ để chỉ một mình cô nghe thấy: “Như thế này không phải là hợp ý cậu sao?”.

“Không phải!” Tô Á Nam phản đối. Cô nói to khiến cho Bách Vũ Trạch và Giang Hạo Vũ vô cùng tò mò, không biết Lâm Mặc nói gì với cô mà cô lại phản ứng mạnh như vậy.

Cô đột nhiên đỏ mặt, vội vàng quay người đi để lấy lại bình tĩnh. Khi cô quay lại, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Giang Hạo Vũ.

Cô hơi bối rối hỏi: “Anh có đi ăn cơm không?”.

“Ồ, có! Đi thôi.” Giang Hạo Vũ ngạc nhiên, không nghĩ đến chuyện hẹn hò của Bách Vũ Trạch và Lâm Mặc nữa, đứng dậy bước về phía cô.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện