Chương 47: Tạm thời nghỉ ngơi.

- Không giống nhau. Lần trước người của đoàn Đao Nhọn gần như đã xông vào hậu phương lớn. Cho dù chúng ta muốn bổ sung cũng không thể nào bổ sung được những người tinh nhuệ. Còn lần này, trung đội số 10 và trung đội số 12 đã tan rã. Số người còn lại hẳn đang ở đây tu dưỡng. Chúng ta hoàn toàn có thể thu nạp người của trung đội số 10 và trung đội số 12. Như vậy không chỉ thuận tiện chỉ huy, hơn nữa lực chiến đấu cũng sẽ cường đại hơn nhiều.

Yêu cầu của Lăng Túc đối với đội viên, thủ hạ vô cùng hà khắc. Giống như lúc nhận Âu Dương, buộc phải nhận thêm phụ phẩm Lý Vĩ đã khiến hắn không vui. Cũng may, trên chiến trường Lý Vĩ chứng minh với mọi người, hắn không phải là phụ phẩm giống như sự tưởng tượng của mọi người. Ngay từ khi vừa bước vào cuộc bao vây đầu tiên, hắn đã có thể đi theo kịp bước tấn công của các đội viên khác. Mọi người có thể nhìn thấy rõ sự trưởng thành của Lý Vĩ. Hắn đã dùng sự cố gắng của mình chiếm được sự tán thành của mọi người.

- Lần này, chúng ta lại xông qua cửa ải phía đông nam, đánh lén phía sau lưng địch sao?

Âu Dương nhìn Lăng Túc. Trải qua đoạn đường chém giết lần này, trong nội tâm Âu Dương đã phát sinh sự biến hóa. Tuy rằng trên đường đi giống như từ trong hiểm cảnh đi ra, nhưng không nghi ngờ chút nào, điều đó đã rèn luyện hắn tốt hơn nhiều so với chém giết trước trận.

Tình cảnh một mình xâm nhập không lớn lao như đối phó trước trận. Nhưng nếu như một mình xâm nhập vẫn có thể thành công giống như lần trước, cho dù nhân số ít, cũng tạo thành sát thương không kém ngàn vạn đại quân.

Giống như lần này bọn họ đánh chớp nhoáng Phì Thủy Thành nhiễu loạn tầm mắt của quân phía bắc, khiến quân phía bắc tưởng rằng bọn họ muốn chiếm lấy Phì Thủy Thành, đã phải điều động năm ngàn chủ lực tinh nhuệ về phòng thủ Phì Thủy Thành. Nhưng cuối cùng đã bị Đại Vận đánh khiến tiền tuyến thất thủ. Đây chính là một lần đột nhập thành công.

Nhưng loại chuyện này chỉ có thể làm một lần. Phía đông nam không thể giống với phía bắc. Ở bên kia muốn tiến công đánh chớp nhoáng như vậy gần như là không thể. Nếu như một mình xâm nhập, rất có khả năng sẽ bị vây giết trong trận doanh của quân địch.

- Không! Lần này sau khi chúng ta đến đông nam sẽ tập trung tại chiến trường. Lần đầu tiên chúng ta đột nhập được qua cửa ải đông nam đã là vô cùng may mắn. Nhưng trong chiến tranh không thể dựa vào may mắn. Cho nên thận trọng một chút vẫn tốt hơn.

Lăng Túc giải thích. Lúc này Vương Mông đã từ trên giường bò dậy.

- Ai nha... Âu Dương, tiểu tử thúi mau tới dìu ta một cái...

Những vết thương trên người Vương Mông không kém Lăng Túc là mấy. Nếu nhìn vẻ ngoài của hắn hiện nay, căn bản không khác gì Lăng Túc.

Âu Dương chạy đến bên cạnh Vương Mông. Đối với vua lải nhải Vương Mông, toàn bộ trung đội số 7 cũng không có biểu hiện phiền chán. Trong tình huống một mình xâm nhập vào phía sau lưng địch, có thể có Vương Mông khi thì nhảy ra kể cho bọn họ một chuyện cười hoặc là chọc bọn họ cười cũng coi như là một cảm giác không tệ.

- Hắc... Rốt cuộc đã an toàn, không cần mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng nữa!

Vương Mông ngồi ở trên giường, hít sâu một hơi. Trong mấy ngày hắn gia nhập trung đội số 7, ngoại trừ mỗi ngày luân phiên đại chiến còn có gánh nặng về mặt tâm lý. Trong tình huống nguy hiểm như vậy, cũng không ai biết mình còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa hay không. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thành công phá vòng vây thoát ra mà không giảm quân số. Vương Mông biết, bọn họ đột kích trận này, chờ sau khi chiến tranh chấm dứt, chiến tích của nhất định sẽ được chuyển vào dạy trong các đại quân. Trận đánh kinh điển như vậy, chiến tích huy hoàng như vậy, cho dù mấy chục năm mấy trăm năm sau, có khả năng sẽ là một phần trong sách giáo khoa của kỵ binh.

Nhưng Vương Mông cũng biết, thành công lần này của bọn họ gần như không có cách nào có thể làm lại một lần nữa. Cho dù có thể có được vận khí và thực lực như của bọn họ, cũng không có cách nào tìm ra một Âu Dương khác, một Thần Xạ Thủ có thể không ngừng sáng tạo truyền kỳ trong chiến trường.

Sau một tuần nghỉ ngơi, đội viên của trung đội số 7 gần như đã khôi phục lại hoàn toàn. Cho dù trên người còn mang vài vết thương cũng chỉ là những vết thương nhỏ. Điều này không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của bọn họ.

Mà lúc này, trung đội số 7 đã xảy ra biến hóa lớn. Bọn họ từ ba mươi bảy người đã mở rộng đến hai trăm người vượt mức biên chế. Đây không phải là do bọn họ kéo người, mà do người của trung đội số 10 và trung đội số 12 mạnh mẽ gia nhập. Cho dù Lăng Túc đã nhiều lần nói rõ bọn họ chỉ cần đủ nhân số, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được khi những người này kêu khóc yêu cầu được cho bọn họ gia nhập trung đội số 7. Cuối cùng Lăng Túc chỉ có thể thu nhận tất cả.

Biên chế từ ba mươi bảy người mở rộng đến hai trăm người tuy nói lực chiến đấu đã tăng lên, nhưng cũng sẽ dẫn đến một vài vấn đề. Đó chính là trong số những thành viên hợp nhất có cả đội trưởng của trung đội số 10 và trung đội số 12 trước đây. Lúc mới bắt đầu Lăng Túc rất sợ hai gia hỏa này sẽ không phục tùng sự quản lý của mình.

Cũng may lo lắng này của hắn là thừa. Mặc dù Đao Nhọn là một quân đoàn tượng trưng cho sự vinh quang và huy hoàng, nhưng đồng thời bọn họ cũng là một đội quân tuân thủ kỷ luật. Mặc kệ ngươi từng làm chức vị cao tới mức nào, khi đã gia nhập trung đội số 7, sợ rằng chỉ có thể phục tùng sự quản lý của Lăng Túc.

Đặc biệt là người trung đội số 10 mới gia nhập. Sau khi bọn họ từ trong miệng đội phó Vương Mông biết được trên đường xâm nhập vào phía sau quân địch, chém giết ra chiến tích, nhưng quân số không hề giảm lại có thể xông ra khỏi vòng vây lập ra chiến công huy hoàng, bọn họ càng thêm bội phục Lăng Túc.

Đương nhiên, người bọn họ bội phục còn có Âu Dương. Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ ràng, Vương Mông được xưng là vua lải nhải còn không được Âu Dương để ý, tất nhiên bọn họ càng không thể cầu mong gì được. Nhưng có thể học được hay không không quan trọng. Quan trọng chính là bọn họ rất muốn nhìn thấy kỹ thuật bắn cung Thần Kỹ như Vương Mông đã nói. Dù sao nghe nói vĩnh viễn không bằng tận mắt nhìn thấy.

- Đã chuẩn bị xong chưa?

Lăng Túc đang chờ trung đội số 7 xuất phát. Hiện tại trung đội số 7 đã có thể được tính là một trung đội đầy đủ nhân lực. Lăng Túc không lo lắng về những người mới gia nhập. Phải biết rằng tuy quân đoàn Đao Nhọn được phân chia thành nhiều trung đội, nhưng trên thực tế mọi người đều được huấn luyện như nhau. Về phương diện phối hợp sẽ không có vấn đề gì.

- Lên đường thôi, đội trưởng!

Hiện tại, đội phó Hác Trì cũng rất hăng hái. Bởi vì sau khi hợp nhất với trung đội số 10 và trung đội số 12, chức đội phó của hắn cũng trở nên oai phong hơn. Trước đây, cấp bậc của hắn dưới đội trưởng trung đội số 10 và đội trưởng trung đội số 12. Nhưng hiện tại đã khác. Hiện tại đội trưởng trung đội số 10 và trung đối số 12 cho dù vênh váo mấy thấy hắn cũng phải thành thật gọi hắn một tiếng đội phó Hác Trì!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện