Chương 67: Hành động một mình

Nhẹ nhàng kéo Thứ Kiêu Cung một chút, cảm nhận sự đáp lại đến từ chính Thứ Kiêu Cung, Âu Dương lại mở mắt. Hắn đã có thể nghe thấy tiếng bước chân của quân Tây Kỳ từ phía xa vọng tới. Hắn biết quân Tây Kỳ đã tới!

- Người của trung đội số 7 lên ngựa. Chúng ta từ cửa bên đi ra ngoài! Chuẩn bị tập kích phía sau lưng địch!

Lăng Túc quay về phía người của trung đội số 7 phân phó. Âu Dương mang theo Thứ Kiêu Cung trên lưng, đi theo phía sau những đội viên khác, tiến về phía chiến mã của mình chuẩn bị lên ngựa.

- Âu Dương, ngươi đừng đi...

- Tại sao?

Âu Dương có chút không hiểu. Nếu như không có mình, trung đội số 7 có thể đánh lén thành công được sao?

- Bây giờ thân phận của ngươi không giống như trước kia nữa. Nếu như ngươi đi theo chúng ta tiến vào loạn quân, khó đảm bảo thống soái quân địch sẽ không giết chết ngươi!

Lăng Túc lo lắng chính là điều này. Trước đây thân phận của Âu Dương là Thần Xạ Thủ. Mặc dù thống soái bên đối phương biết hắn có tác dụng áp chế nhưng không có cách nào ra tay. Bởi vì Âu Dương được xem là người bình thường. Nhưng bây giờ Âu Dương ở trước mặt Tu luyện giả cao cấp sẽ sẽ tản mát ra yêu khí. Một khi Âu Dương toả ra yêu khí, kẻ địch nhất định sẽ ra tay giết chết hắn. Nếu như vậy, trung đội số 7 sẽ gặp phiền toái.

- Nhưng...

Âu Dương cũng biết điều Lăng Túc cân nhắc là chính xác, tuy nhiên bỏ mặc trung đội số 7 một mình xâm nhập vào phía sau quân địch như vậy, hắn cảm thấy thực sự không yên lòng.

- Yên tâm, chúng ta sẽ không xâm nhập quá sâu. Ngươi có thể chờ ở trước trận. Nếu có cơ hội thì bắn chết tướng lĩnh quân địch!

Lăng Túc vỗ vỗ vai Âu Dương, sau đó tất cả trung đội số 7 bắt đầu xuất phát.

Âu Dương nhìn trung đội số 7 chậm rãi rời khỏi, hắn biết, ngày tháng mình ở trong trung đội số 7 gần như đã kết thúc. Nhưng cũng không có cách nào. Lăng Túc cân nhắc vấn đề vẫn rất toàn diện. Nếu mình cứng rắn đi theo rất có khả năng sẽ bị địch tiêu diệt. Điều này đúng là được một mất mười.

Cầm cung tiễn lên, Âu Dương leo lên thành lầu của Kiến Phong Thành. Không ra thành thì không thể giết địch sao? Nếu như là trước đây hắn có thể không làm được gì. Nhưng hiện tại tầm bắn của hắn đã đạt đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù đứng ở trên thành lầu hắn cũng có thể bắn chết địch tướng.

Lần này quân Tây Kỳ lại xuất động toàn quân. Hơn ba trăm ngàn quân đông nghịt kéo tới dưới chân thành Kiến Phong Thành. Chỉ dùng mắt để nhìn cũng có thể cảm giác được khí tức này không tầm thường.

Tùng tùng tùng tùng...

Bì Ba đứng ở trên thành lầu, tự mình đánh trống trận khích lệ sĩ khí. Tiếng trống trận vang vọng khắp Kiến Phong Thành. Khi tiếng trống trận vang lên, khí thế của quân đông nam tăng vọt, giống như vừa được uống thuốc lắc vậy.

- Hừ Hừ! Không ngờ Bì Ba này lại có mấy phần thủ đoạn như vậy. Nhưng đáng tiếc dù sao ngươi cũng không phải là Lăng Trung Thiên. Muốn ngăn cản ba mươi lăm vạn đại quân của ta sao? Vẫn còn chưa đủ đâu.

Trịnh Công Danh cưỡi một con chiến mã huyết sắc. Lúc này đi theo bên cạnh hắn chính là Trịnh Đan Đằng cháu trai và Trịnh Tú Nhi cháu gái của hắn. Đây là lần đầu tiên hai người đích thân tới chiến trường. Mặc dù hai người đều đã từng học cách chỉ huy, nhưng sau khi thực sự tới nơi này, bọn họ vẫn cảm thấy hết sức khẩn trương.

- Đằng Nhi, Đại Vận quốc đáng sợ nhất chính là kỵ sĩ. Một khi kỵ binh của Đại Vận quốc lên tới hơn vạn, như vậy trừ phi là gấp quân địch hai mươi lần, bằng không kiên quyết không thể liều đánh. Ở trên chiến trường, muốn đánh thắng Đại Vận, đầu tiên phải tìm mọi cách để tiêu diệt toàn bộ kỵ binh của quân địch!

Lúc này, Trịnh Công Danh giống như một lão sư đang dạy cho con của mình.

- Hoàng thúc, không phải kỵ binh của Đại Vận đã tan rã rồi sao? Hiện tại nếu chúng ta bất chấp thương vong, tiến lên liều chết tấn công, chiếm lấy Kiến Phong Thành hẳn là không thành vấn đề!

Trịnh Đan Đằng thuộc về phái cấp tiến. Hắn coi trọng tấn công. Chỉ cần có cơ hội tấn công, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn phòng thủ.

- Đánh được thì làm sao? Đánh được thành thị không phải là quan trọng, quan trọng chính là chiếm được thành thị!

Trịnh Tú Nhi nhìn về quân địch phía trước. Nàng cùng ca ca của nàng là hai thái cực. Nàng tôn trọng chính là phòng thủ. Phòng thủ không có góc chết.

- Đúng, Tú Nhi nói không sai. Hiện tại, số lượng quân địch khoảng chừng hai mươi vạn. Tất nhiên chúng ta có thể công thành. Nhưng nơi này là khu vực trọng yếu của quân địch. Bọn họ sẽ không lựa chọn lui lại. Cho dù chúng ta mạnh mẽ tấn công, quân địch cũng sẽ lựa chọn chiến đấu đến một binh một tốt cuối cùng. Như vậy chúng ta đánh xong, ba trăm năm mươi ngàn binh sĩ may mắn có thể còn lại năm mươi ngàn người. Năm mươi ngàn người làm sao có thể bảo vệ được thành khi quân địch phản công?

Trịnh Công Danh vẫn tán thành lý luận của Trịnh Tú Nhi.

- Hoàng thúc có thể tới trước trận khiêu chiến Bì Ba. Nếu như tên Bì Ba kia không chịu ứng chiến, sĩ khí quân địch tất nhiên sẽ giảm mạnh. Chúng ta có thể nhân lúc này...

Trịnh Đan Đằng còn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị Trịnh Công Danh ngắt lời.

- Ha ha! Hài tử ngươi suy nghĩ quá đơn giản. Ta là lục giai. Bì Ba chỉ là ngũ giai. Trên chiến trường mặc dù ta khiêu chiến hắn, hắn cũng không có lý do xuất chiến. Dưới tình huống này chúng ta đả kích quân địch cũng vô dụng.

Thật ra Trịnh Công Danh làm sao không nghĩ điều Trịnh Đan Đằng nghĩ. Nhưng hai lần khiêu chiến, Bì Ba đều lấy lý do chênh lệnh về đẳng cấp để cự tuyệt. Điều này khiến hắn không thể làm gì được.

- Hoàng thúc, không bằng ta tới trước trận khiêu khích tên Hồ Hiểu Thông kia. Ta lấy nhị giai của mình khiêu chiến Lục Tiên tam giai của hắn. Nếu như hắn còn dám cự tuyệt không xuất chiến, vậy...

Trịnh Đan Đằng cười âm hiểm.

- Ngươi có nắm chắc không?

Trịnh Công Danh rất hiểu người cháu trai này của mình. Tuy rằng Trịnh Đan Đằng chỉ đạt tới nhị giai, nhưng hắn là một Huyễn Thuật Sư, có sở trường về Huyễn Trận. Cho dù không có cách nào thắng nhưng cũng tuyệt đối không thua. Trước trận, nhị giai bên mình khiêu chiến với tam giai bên đối phương. Theo lý bọn họ không thể thắng. Đây tuyệt đối là một sự đả kích rất lợi hại!

- Hoàng thúc yên tâm. Ta có thuật phân ảnh. Ta đã có thể cho xuất hiện tám ảnh cùng lúc. Cho dù tên Hồ Hiểu Thông kia có thể phá Huyễn Trận của ta, ta vẫn có thể ung dung rời khỏi!

Trịnh Đan Đằng vẫn tự tin vào bản thân. Huyễn Thuật Sư khiêu chiến vượt cấp như vậy cũng rất bình thường. Huyễn Thuật Sư thất giai trở xuống, trâu bò nhất chính là quốc sư của Đại Vận lúc còn trẻ. Khi hắn mới chỉ là tứ giai đã dám khiêu chiến với Yêu Chiến Sĩ lục giai, đồng thời thành công giết chết đối phương!

Mà hôm nay Trịnh Đan Đằng cũng muốn đến trước trận trảm tướng địch. Nếu như có thể giết chết Hồ Hiểu Thông, điều này tuyệt đối chính là một đả kích trí mạng đối với Đại Vận. Sĩ khí của quân Tây Kỳ nhất định sẽ tăng mạnh. Đến lúc đó có thể nắm chắc được thêm vài phần thành công!

- Được! Đằng Nhi ngươi đi tới trước trận khiêu chiến. Thúc phụ giúp ngươi áp trận!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện